(t/g : tiếp tục ngược , ngược nữa , ngược mãi :)))) )
------------------------------------------------
Căn phòng với 2 màu trắng đen vốn đã tối nhưng chủ nhân của nó lại không bật đèn khiến nó càng u ám, ủ dột hơn . Mái tóc rối bời , đôi mắt sưng húp ,đôi mắt vô vọng , gương mặt đẫm lệ của cô gái làm cho ai nhìn vào cũng phải thương xót .
Phong Vân giấu mình trong 1 góc căn phòng rộng lớn của mình , điều hoà chưa mở làm trên người cô tầng tầng lớp lớp mồ hôi vươn vãi nhưng vẫn thua lượng mắt chảy ra từ cô ấy . Tay run run lấy ra bức thư chưa kịp đọc đã bị mình vò đến nhăn nhúm, Phong Vân từ từ gỡ bức thư ra , dùng bàn tay làm phẳng nó lại , may mà chữ trong đó không bị mờ , cô ấy đưa bức thư đến chút ánh sáng ngoài cửa sổ , chậm rãi đảo mắt , chậm rãi đọc từng chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ kia và như trước nước mắt vẫn rơi :
_"Nguyễn Phong Vân !! Em phải đi rồi nhưng em có 1 vài điều muốn nói với Vân đây !
Từ cái lúc mà Vân ngỏ lời chúng ta quen thử đó , em đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tốt đẹp , ví như chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau , cùng đi xem phim , đi ăn và khi lớn lên chúng ta sẽ sống chung trong 1 căn nhà riêng không lớn nhưng lại ấm áp ,ấy mà những điều đó chưa kịp thực hiện ,Vân đã bỏ em rồi !! Vân ác lắm ,chẳng lẽ không giả bộ được là yêu em sao ? Đùa giỡn tình cảm của em thì cũng phải đùa cho giống thật chứ !! Ít ra em còn được 1 chút an ủi !!
Kinh tởm em sao ? Vậy được ! Em đi rồi thì sẽ không còn ai làm Vân kinh tởm được nữa , sẽ rất thoải mái đó .
Em xin lỗi vì đã kêu tên Vân xưng em từ nãy đến giờ , chắc Vân cảm thấy tởm lắm nhỉ , chắc là xé mất bức thư này nhưng nếu có thể Vân hãy giữ bức thư lại , được không ,để có thể xem như là em từng tồn tại trong cuộc sống của Vân ,nhé !!
Người ta nói trong tình yêu , ai cho đi tình cảm nhiều hơn sẽ là người thua cuộc. Và Vân à , cho em tự nhận thua nhé ? Bởi vì em thua rồi ,thực sự thua Vân rồi !!!
Người yêu Vân
Ngọc
Phạm Hoàng Bảo Ngọc
------------------------------------------------
Nắm chặt bức thư trong tay , Phong Vân không còn rơi nước mắt nữa vì căn bản đã đau khổ đến nỗi không thể rơi nước mắt nữa rồi .
Phong Vân khi trước như 1 con cá con ,xinh đẹp rực rỡ nhưng cô độc 1 mình . Cô sống với ba mẹ như ở trong 1 ao nước không có lối thoát ,có sự phục tùng lời của ba mẹ , có sự kiêu ngạo của 1 người lãnh đạo tương lai nhưng tuyệt nhiên lại không có ấm áp cùng tình thương .
Đến khi Bảo Ngọc xuất hiện làm cuộc sống của Phong Vân hoàn toàn bị xáo trộn. Bảo Ngọc như 1 loài nước đặc thù , trong trẻo ,thuần khiết sẵn sàng bao dung Phong Vân ,làm cho cá nhỏ Phong Vân hưởng thụ được sự ấm áp mà ở nơi ba mẹ không có . Như gặp được nước đặc biệt , Phong Vân muốn mãi trầm luân trong đó , cùng Bảo Ngọc mãi không tách rời . Nhưng từ khi biến cố kia xảy ra , Phong Vân đã từ từ chính tay buông Bảo Ngọc ra , đẩy cô ra xa mình ,thương tổn cô đến cùng cực nhưng tất cả những thứ đó đều vì là bảo vệ cô ,bảo vệ cô an toàn !!
Vô tình đẩy Bảo Ngọc đi thật xa ,thật xa đến nỗi cô sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa . Phong Vân lại 1 lần nữa rơi vào cô độc , vạn kiếp bất phục , Phong Vân như cá thiếu nước ,phải sống ra sao đây ?
Cất kĩ bức thư vào hộc tủ , Phong Vân đứng dậy bước đi loạn choạng, không hề có phương hướng , chỉ là muốn đi đến những nơi còn lưu lại hình bóng của Bảo Ngọc ,tất cả ! Phong Vân đều muốn đi !!
Nhưng bất ngờ ,Phong Vân sơ ý vấp phải cạnh bàn vi tính té ngã khiến cô ấy đau đến nỗi hừ 1 tiếng . Cắn răng muốn đứng lên nhưng ánh mắt Phong Vân chạm ngay 1 chiếc hộp hình vuông màu xanh ,cảm giác chua xót ở ngực khiến Phong Vân bất tri bất giác vươn tay lấy chiếc hộp đang bị kẹt trong góc và nằm trên 1 số dây điện máy tính .
Lấy ra nhìn,Phong Vân lập tức sửng sốt , vết thương ở tim như lại rỉ máu , nước mắt tưởng chừng cạn kiệt lại 1 lần nữa chảy xuống dọc theo gò má 'đây là hộp quà của Bảo Ngọc tặng cho mình lúc sinh nhật mà , mình tưởng đêm hôm đó đã gỡ quà ra hết , hộp đã vứt hết , tại sao nó lại ở đây ? Mình đã quên lãng sự tồn tại của nó sao?? Thật sao ?' Giờ thì Phong Vân đã hiểu tại sao hôm Bảo Ngọc ở lại nhà cô , khi đi về , lại đứng ở cửa như vậy , là để nhìn hộp quà này đi , lúc đó chắc Bảo Ngọc đau lòng đến không nói được lời nào nên mới không thèm nói cho Phong Vân biết đi . Thật ngốc mà !!!
Giơ tay tháo nắp hộp ra , xúc động như đánh úp Phong Vân , bên trong là bao la con hạc đủ màu sắc ,được sắp xếp ngay ngắn trong hộp , rất nhiều , với kích thước của hộp , đoán khoảng có tới hơn 1000 con, Phong Vân cầm lấy gỡ ra thử 1 con , trong đó có 1 hàng chữ 'Tớ yêu cậu' và những con tiếp theo , con hạc nào cũng có 1 hàng chữ như vậy,mỗi hàng chữ như đánh vào tim Phong Vân 1 cái thật mạnh , đồ ngốc này làm con hạc chắc phải là rất lâu đi , hao tâm như thế mà mình lại quên đi , mình thật khốn nạn mà !!!
'Tại sao em lại nhận thua chứ , không thể nhường cho tôi sao , tôi sẽ để cho em thắng , còn tôi , tôi xin nhận thua , có được không hả ?'
Không dám mở tiếp nữa ,Phong Vân nhanh chóng đem hạc bỏ lại trong hộp rồi cất vào hộc tủ chung với bức thư kia . Phong Vân biết, mình như vậy là hèn nhát là yếu đuối nhưng cô ấy đau quá không dám tiếp tục nữa , khó thở quá , cô ấy sợ mình sẽ không nhịn được sẽ kiếm người kia rồi người sẽ biến mất . Cô rất sợ .!! Nhưng Phong Vân không biết tận sâu dưới chiếc hộp đó có chứa lời tỏ tình của 1 cô gái , lời nguyện ước của 1 cô gái đáng thương.....
Trong tình trạng vô hồn ,Phong Vân bước ra khỏi phòng , đi xuống cầu thang ,nhớ đến hình ảnh khuôn mặt người kia đẫm nước mắt ,Phong Vân nhịn không nỗi lấy tay ấn vào ngực , nơi trái tim đau đang đau âm ỉ ,rồi Phong Vân vô tình đi hụt bước chân khiến Phong Vân té ngã cầu thang ,đầu đập mạnh vào cạnh tường , máu chảy ra tựa như trái tim kia cũng chảy máu, Phong Vân nằm trên sàn đất lạnh lẽo đau đớn co rúm mình , trong mắt vẫn là hình ảnh người kia , mí mắt bỗng nặng trĩu rồi từ từ khép lại .
------------------------------------------------
Lần nữa mở mắt , Phong Vân ngửi thấy mùi sát trùng cùng mùi thuốc ngập tràng khoang mũi ,cánh tay phải bị ghim ống nước biển , đầu băng 1 miếng băng gạc thật to ,trên miếng băng gạc còn dính 1 lõm máu thấm ra ngoài .
Nhìn 2 gương mặt phóng đại ở trước mắt ,Phong Vân yếu ớt nói :
_"Ba...mẹ...!"
_"Tỉnh rồi ..tỉnh rồi...!!" Tiếng bà Kim mừng rỡ vang bên tai .
Ông Phong cũng vui không kém ,vội vàng đỡ con gái dậy , cho Phong Vân uống nước ,rồi hỏi :
_"Có đau nữa không ?"
_"Dạ còn nhưng ...con sau lại ở trong này ?"
_"Con nói gì vậy ? Con bị ngã cầu thang mà ? Con không nhớ ???"
_"Con sao không nhớ được gì cả !!"
Sau khi nghe câu trả lời , ông Phong nhíu chặt mày,nhớ lại lời bác sĩ :
_"Thưa chủ tịch Phong ,cháu bé mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng do va đập quá mạnh ,máu bầm vẫn còn tụ trong não cô bé sẽ khiến cô bé quên mất 1 đoạn kí ức ,nếu có người gợi lại cho cô bé thì vẫn còn cơ hội nhớ lại , còn nếu không thì sẽ vĩnh viễn không nhớ !!"
Xem ra lời bác sĩ nói là thật , Phong Vân là đã quên mất Bảo Ngọc người , ông Phong hơi giãn chân mày , như vậy thì cũng tốt đi !!
_" Không sao , không cần gắng gượng , chuyện trước kia cũng không có gì quan trọng ,con không cần nhớ lại , hôm nay con chỉ là trượt ngã cầu thang thôi , ha , không cần nghĩ nhiều !!" Ông Phong vừa nói vừa vuốt đầu Phong Vân ,rồi thầm lắc đầu với bà Kim .
_"Dạ !! "
Phong Vân ngoài mặt thì dạ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nơi lồng ngực ê ẩm đau đớn tựa như mình đã quên mất cái đó thật quan trọng !!!
------------------------------------------------
Hôm nay , Tâm Phương , Thư Quỳnh ,Thiên Kim ,Thanh Trúc ,Kim Quế và cả Thảo Nguyên đều vào thăm Phong Vân .
Trước khi vào , ông Phong đã căn dặn trước là Phong Vân đã bị mất trí nhớ , không nhớ gì về Bảo Ngọc cả ,nên đừng nhắc về Bảo Ngọc trước mặt Phong Vân nữa , nhưng khi ở trong phòng bệnh ,Thảo Nguyên đã buộc miệng hỏi :
_"Mày có biết Bảo Ngọc không ?"
Nghe cái tên này , ngực trái Phong Vân hẫng 1 cái ,tựa hồ tên này rất quen thuộc ,Phong Vân trả lời :
_"Bảo Ngọc là ai vậy ?"
Tất cả những người có mặt trong phòng đều bất ngờ , Thảo Nguyên là người bất ngờ nhất , thật sự đã quên sao ? Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy
_"À không có gì ,mà thôi tao về nha ,khi nãy xem như tao không hỏi gì đi , hây , tụi bây về thôi ,để cho Phong Vân nó nghỉ ngơi . Vân,bye !!"
_"Bye..!!!"
Đợi mọi người ra khỏi phòng bệnh , Phong Vân mới lẩm bẩm :
_"Bảo .. Ngọc .. Bảo.. Ngọc ?!!" 'Mình đã nghe ở đâu rồi nhỉ ?'
Thảo Nguyên đứng ở lan can bệnh viện ,gió thổi vào mặt lạnh buốt nhớ lại khi ấy ôm Bảo Ngọc ở sân bay ,Bảo Ngọc đã thì thầm vào tai cô vài chữ :
_"Nguyên ! Tao biết mày đối với tao như thế nào ! Nhưng là tao không thể đáp trả lại mày được,vĩnh viễn không ! Trong lòng tao chỉ có nó thôi ! Xin lỗi mày !!"
Nhớ lại ,môi Thảo Nguyên nhếch lên 1 nụ cười khổ , tự lẩm bẩm :
_"Ngọc a~ mày đang ở đâu ? Có thể quay về không ? Không vì tao thì cũng vì nó đi chứ ! Chẳng lẽ mày cứ như vậy để nó quên mày sao ?!!!"
Gió vẫn thổi , Thảo Nguyên như đang gửi lời nói vào gió chuyển đến Bảo Ngọc . Và cô cũng biết , đó chỉ là ảo tưởng thôi nhưng Thảo Nguyên cũng nguyện ý hy vọng 1 lần...duy nhất !!!!
------------------------------------------------
(t/g : chương sau ,các bạn sẽ biết được cuộc sống của Bảo Ngọc ở nơi đất khách quê người , khổ cực,đau khổ gấp ngàn lần Phong Vân luôn ,nhưng mà yên tâm , chuyện này vẫn HE nha. Tiếp tục ủng hộ nhen , cầu bình chọn ,bình luận luôn nha !!)