Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 20: Môi em vẫn còn sưng :)…




Editor: Huyn

Thi Ỷ Ni cuối cùng cũng về nhà ăn cơm cùng ông bà.

Ông nội có chút không vui khi thấy cháu gái vừa đính hôn đã không về nhà, bà nội ở một bên vừa gắp thức ăn cho cháu gái vừa ra lệnh cho ông im miệng, còn nói: “Đính hôn rồi thì nên dành thêm thời gian để vun đắp tình cảm.”

Thi Văn Lễ ngoài miệng vẫn còn bắt bẻ vài câu, nhưng kỳ thực có thể nhìn ra, ông rất hài lòng với cháu rể mới này — vì Nguyên Dạ rất hợp với tiêu chuẩn “kiên định, đáng tin cậy” mà ông cụ luôn đánh giá cao ở người trẻ tuổi.

Lúc ăn xong chuẩn bị rời đi, bà nội lại đuổi theo. Bà bảo tài xế chờ ở một bên,ra vẻ thần bí kéo Thi Ỷ Ni ra chỗ khác.

Thi Ỷ Ni nghĩ rằng bà có chuyện gì quan trọng, kết quả câu đầu tiên của bà là nhắc cô cẩn thận, hai bên thông gia còn chưa gặp mặt, đừng có mới qua mấy ngày đã có thai rồi…

Thi Ỷ Ni suýt sặc vì không kịp thở, chân cô như muốn khoét một cái hố ngay trong nhà để trốn.

Cô cũng không biết làm sao để giải thích với bà là cô căn bản không có khả năng… có thai kiểu đó được. Chỉ đỏ mặt vội vàng trấn an bà nội đừng lo lắng linh tinh.

Bà nội sợ cháu gái không hiểu, còn kéo cô ra dặn dò, ám chỉ đủ điều. Trước khi đi, dì Lục còn đưa cho Thi Ỷ Ni một hộp đồ ăn lớn, nói là toàn bộ đều do bà nội tự tay chuẩn bị.

Thi Ỷ Ni xách hộp đồ,giống như trốn chạy mà ngồi lên xe.

****

Về đến tòa nhà cao tầng ở khu CBD, trong phòng vẫn không có ai. Trên kệ bếp, đĩa pha lê đựng đầy hoa quả tươi đã được rửa sạch, chắc hẳn là quản gia đã đến.

Nhớ lại tin nhắn của người đàn ông nói anh sẽ làm việc thâu đêm, Thi Ỷ Ni hoàn toàn thả lỏng. Cô tắm rửa xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, thoải mái dạo quanh phòng.

Nghiêng mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ,cảnh đêm huy hoàng trải dài trước mắt làm cô thấy hứng thú, bèn lấy bảng vẽ và dụng cụ từ trong vali ra.

Giống như những tiểu thư danh giá khác, Thi Ỷ Ni từ nhỏ cũng được học rất nhiều thứ. Ông bà chưa bao giờ ép buộc cô, nhưng bất kể học cái gì, cô đều học rất ra dáng. Nhạc cụ, ba-lê, hội họa, nhiếp ảnh – dù không thể nói là xuất sắc, nhưng tuyệt đối làm rất thành thạo.

Không có nhiều công cụ bên cạnh, Thi Ỷ Ni dựng bảng vẽ cạnh cửa sổ, định vẽ một bức tranh màu nước đơn giản.

Chỉ là vẽ cho vui nên cô không chú trọng quy tắc. Cô thoải mái ngồi xuống tấm thảm len, mái tóc dài uốn lượn được búi lên một cách qua loa, sau đó tùy tiện dùng một chiếc bút vẽ để cài tạm phía sau đầu.

Vẽ được một nửa, âm thanh mở khóa tự động vang lên.

Thi Ỷ Ni hơi dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông bước vào từ sảnh.

Anh đã cởi hai khuy áo sơ mi, áo khoác tùy ý vắt ở trên tay, tư thái tản mạn mệt mỏi, nhưng lại toát lên cảm giác rất hấp dẫn. 

Nhìn thấy cô ngồi trên sàn, Nguyên Dạ rõ ràng cũng ngẩn người một chút.

Anh chưa từng thấy Thi Ỷ Ni trong bộ dạng tùy ý như thế này, rồi lại cảm thấy cô so với bất kỳ thời điểm nào khác đều hấp dẫn động lòng người hơn.

Không còn là đóa hồng đỏ kiêu sa trong cõi phồn hoa, mà là một nhành hoa nhài lười biếng, tự do.

Một nhành hoa nhài nhỏ, nở rộ trong căn phòng của anh, chỉ có mình anh nhìn thấy.

Một Thi Ỷ Ni như vậy, chỉ thuộc về anh…

Ánh mắt anh lướt qua đôi chân trần của cô, chậm rãi di chuyển lên đôi vai và xương quai xanh hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cuối cùng dừng lại ở phần da thịt trắng nõn ở ngực.

Ánh mắt bỗng chốc trở nên tối sẫm, lại càng sâu thêm.

Lưng Thi Ỷ Ni bất giác căng lên, bất chợt nhớ đến đêm qua khi anh ép cô vào lòng, hôn đến mức khiến cô rối tinh rối mù….

Hiểu rõ sự xâm lược mạnh mẽ của anh, hiện tại cô cảm thấy người đàn ông này chỉ cần dùng ánh mắt,cũng có thể xé xuống lớp váy ngủ mỏng manh này ra khỏi người cô…

Thi Ỷ Ni ngồi thẳng lại, hai chân khép vào nhau: “Sao anh lại về rồi?”

“Không phải nói bận suốt đêm sao?”

Bàn tay đang kéo cà vạt của Nguyên Dạ hơi dừng lại, nhướng mày, “Làm sao em biết?”

Thi Ỷ Ni khó hiểu nhìn anh, giơ điện thoại lên: “Không phải anh nói cho em biết sao.”

Đôi mắt đen của Nguyên Dạ khẽ động, như thể bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng vậy.”

Anh trầm giọng cười khẽ, ý cười không rõ ràng: “Đã nói với em rồi.”

“Vậy sao anh lại về rồi?” Thi Ỷ Ni hỏi lại.

Nguyên Dạ không trả lời, bước đến cạnh bảng vẽ của cô.

“Vẽ cái gì vậy?”

“Chỉ vẽ chơi thôi…” Thi Ỷ Ni nhỏ giọng nói.

Cảm nhận được ánh mắt anh nhìn từ trên cao xuống, cô lặng lẽ kéo mép váy lên, chỉnh lại cổ áo cho kín hơn.

Nguyên Dạ không chú ý đến động tác nhỏ của cô, chỉ hạ mí mắt, có chút xuất thần nhìn chăm chú vào vùng da trắng muốt hình tam giác sau tai cô.

Váy ngủ hai dây vải ít, thậm chí anh có thể thoáng thấy phần hõm dọc xương sống thấp thoáng bên trong đường viền cổ áo phía sau…

Anh nhắm mắt, cưỡng ép chính mình dời tầm mắt nhìn về phía bảng vẽ.

Cô đang vẽ cảnh đêm nhìn từ tầng cao nhất, góc nhìn và bố cục muốn tạo ra cảm giác ngăn cách bởi lớp kính, nhưng dường như chưa thực hiện được như ý muốn của mình.

“Lại đây.” Nguyên Dạ chạm nhẹ lên vai cô, “Để anh thử xem.”

“Anh biết vẽ sao?” Cô gái ngồi trên sàn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên,ánh mắt ngạc nhiên giống như phát sáng lấp lánh, giống hệt khi sáng nay khi phát hiện anh biết nấu ăn, “Anh còn biết vẽ tranh nữa sao?”

Vừa nói, cô đã đưa cây cọ trong tay cho anh.

Nguyên Dạ nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu thẳm, mỉm cười, nhưng không nhận cây cọ. Thay vào đó, anh vươn tay rút cây bút đang cài trên tóc cô xuống.

Mái tóc đen xõa ra như thác nước đổ xuống.

Anh đưa tay vuốt nhẹ theo chiều tóc, rồi nắm nhẹ lên gáy cô qua những lọn tóc mềm.

“Nhường chỗ một chút.”

Thi Ỷ Ni cảm thấy không tự nhiên mà nhích cổ, ngồi sang bên cạnh trên sàn.

“Anh học vẽ từ trước khi vào mẫu giáo, đến tận khi học trung học.” Nguyên Dạ ngồi xuống trước bảng vẽ, từ tốn xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc, “Anh rất thích.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh thẳng thắn bày tỏ sở thích của mình, lại còn dùng từ “rất”.

Thi Ỷ Ni chăm chú nhìn vào đường gân nổi bật trên cánh tay anh vài giây, rồi hỏi: “Vậy tại sao sau đó anh lại không học nữa?”

Nguyên Dạ từ bảng vẽ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút xa xăm.

“Nếu ngày đó anh tiếp tục học vẽ, có lẽ bây giờ anh đã không có cơ hội ngồi đây vẽ tranh cùng em.”

Thi Ỷ Ni hiểu ý anh.

Nhưng lòng vẫn gợn lên chút cảm xúc phức tạp.

Cô ôm gối, lặng lẽ nhìn anh pha màu, đặt cọ xuống giấy.

Động tác và tư thế của anh quá thành thạo, chứng tỏ rằng “rất thích” hoàn toàn không phải lời nói suông.

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng cọ vẽ nhẹ nhàng lướt trên giấy.

Không biết bao lâu sau, Thi Ỷ Ni khẽ hỏi: “Anh có họa sĩ yêu thích nào không?”

Anh vẫn tiếp tục vẽ, không nhìn cô: “Monet.”

Khóe môi anh khẽ nhếch: “Anh muốn làm họa sĩ giống Monet.”

Thi Ỷ Ni: “…”

Không hổ danh là anh.

Đây mới là câu nói anh có thể nói ra, khác hẳn người vừa gửi biểu tượng trái tim sáng nay – có lẽ khi đó đại khái là tinh thần bị rối loạn.

Cô không kìm được mà cười mỉm: “Vậy anh quả là người có lý tưởng.”

Anh nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của cô, khẽ cười: “Anh chỉ cần học ở Monet một điều là đủ rồi.”

Thi Ỷ Ni: “Điều gì vậy?”

Nguyên Dạ không trả lời, đặt cọ xuống, xoay bảng vẽ về phía cô.

Đôi mắt to tròn của cô dần mở to.

Bức tranh là khung cảnh ngoài cửa sổ mà họ đang ngắm nhìn.

Trước ô cửa kính lớn, treo lơ lửng một vầng trăng tròn, dưới ánh trăng, cô gái trong chiếc váy ngủ hai dây ngồi trên sàn, đúng dáng vẻ của cô khi ôm gối vừa rồi.

Anh còn vẽ cả cô.

Anh nhìn thẳng vào cô: “Monet cả đời chỉ vẽ chân dung cho một người duy nhất – đó là vợ của ông ấy.”

Thi Ỷ Ni ngừng thở.

Nhưng trái tim lại đập loạn nhịp, gợn lên cảm giác thỏa mãn và vui sướng mà chính cô cũng không nhận ra.

Ngắm nhìn gương mặt đầy xúc động của cô, Nguyên Dạ khẽ nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, cùng cầm lấy cây cọ.

“Bức tranh này coi như chúng ta cùng vẽ.”

Anh dẫn cô vẽ ba hình thoi nhỏ ở góc phải dưới bức tranh, rồi thêm một hình tròn.

“Anh sắp phải đi công tác nước ngoài, tối nay sẽ bay.”

Cánh tay của Thi Ỷ Ni khựng lại, cô nghiêng mặt ngơ ngác nhìn anh.

Nguyên Dạ cũng nhìn cô, ánh mắt sâu lắng: “Lịch trình tạm thời, đi năm ngày.”

Anh lại thêm vài nét vào vầng trăng trong tranh, khiến ánh trăng càng thêm mềm mại dịu dàng.

“Trở về sẽ mang quà về cho em. Lúc anh không có ở đây—” Anh giang một tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, hơi thở phả vào má cô.

“Để ánh trăng nói lời chúc ngủ ngon với em, được không?”

Không được…

Thi Ỷ Ni không nhìn anh, cụp mắt xuống, chăm chú ngắm ngón tay anh dính chút màu, hỏi: “Bao giờ anh bay?”

Nguyên Dạ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn bốn tiếng nữa.”

Cô giật mình: “Vậy anh nên ra sân bay rồi chứ.”

Cô đẩy nhẹ anh: “Còn không mau đi thu dọn đồ đạc!”

“Quản gia đã chuẩn bị từ trước rồi. Ban đầu anh định đi thẳng từ công ty.”

Anh ngừng một chút, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Trở về, là muốn nói lời chúc ngủ ngon với em.”

Thi Ỷ Ni ngẩng đầu lên, đối diện ngay với đôi môi mỏng chỉ cách một khoảng nhỏ.

Ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng, yết hầu mạnh mẽ trượt lên xuống.

Ngón tay anh móc vào dây váy của cô, kéo sợi dây mảnh dẻ trên vai trễ xuống, như một sự trêu đùa đầy khiêu khích,lại giống như đabg ám chỉ điều gì………

Khi anh sắp hôn xuống, Thi Ỷ Ni vội giơ tay lên, che đôi môi mình lại.

Cô khẽ lắc đầu, mặt đỏ bừng: “Em… môi em vẫn còn sưng…”

Nguyên Dạ khẽ nhíu mày, khóe miệng khẽ cong, động tác không dừng lại.

Đôi môi ấm áp, dịu dàng chạm lên lòng bàn tay cô.

Bàn tay Thi Ỷ Ni run lên, cả người khẽ rung rẩy.

Nguyên Dạ hôn thật sâu lên lòng bàn tay cô, bàn tay đặt lên lưng kéo cô sát vào lòng mình.

“Bởi vì trở về để nói với em một câu, mà cơm tối anh còn chưa kịp ăn…”

Giọng nói của người đàn ông vang lên từ lồng ngực rắn chắc, trầm ấm, đầy từ tính.

Còn có chút bất đắc dĩ lại có cảm giác ủy khuất……

Thi Ỷ Ni như một chú mèo nhỏ cuộn mình trong vòng tay người đàn ông, không động đậy.

“Trên bàn có một hộp cơm gỗ, em vừa mang về từ nhà ông bà nội.”

Cô khẽ siết tay để làm dịu lòng bàn tay nóng rực, tiếp tục nói: “Lát nữa anh đi thì mang theo, nhớ ăn trên đường.”

“Được.”

Người đàn ông cúi xuống hôn cô, đầu tiên là lên đỉnh đầu, rồi đặt lên trán.

“Hôn bù trước hai ngày.”

Anh cười khẽ, đầy hàm ý: “Phần còn lại, chờ anh về đòi lại luôn một thể.”

**

Nguyên Dạ vừa kịp giờ ra khỏi nhà.

Thi Ỷ Ni đóng khung bức tranh đó lại và đặt khung tranh trên đầu giường.

Nhìn lại bức tranh, cô phát hiện nhiều chi tiết mà lúc đầu cô chưa để ý: ví dụ như độ cong của lọn tóc, độ bóng của vải satin chiếc váy ngủ, và màu đỏ rực của sơn móng chân…

Khi nhìn đến cánh tay của người trong tranh, ánh mắt cô bỗng khựng lại.

Trên cổ tay của cô trong tranh, có một chiếc vòng tay kim cương màu tím hồng.

Thi Ỷ Ni không tiếng động khẽ cười.

Cái gì chứ? Tối nay cô cũng không đeo chiếc vòng tay đó nha.

Tên đàn ông xấu xa này, là muốn nhắc nhở hay đang ám chỉ gì đây?

Cô bĩu môi, cuối cùng vẫn bước xuống giường, đi vào phòng thay đồ, lấy từ tủ trang sức ra chiếc vòng tay kim cương màu tím hồng.

Chiếc vòng tỏa sáng lấp lánh trên cổ tay cô, Thi Ỷ Ni lại nhìn vầng trăng rực rỡ trong tranh, đôi mắt khẽ cong lên.

“Chúc ngủ ngon!”

**

Nằm xuống không biết bao lâu, khi cô đang nửa tỉnh nửa mê, điện thoại trên đầu giường đột nhiên rung lên.

Thi Ỷ Ni theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên trên màn hình, cô ngơ ngác một lát, rồi nhấn nút nghe.

“Alo?”

Đầu dây bên kia không có ai trả lời.

Nhưng cuộc gọi đã được kết nối. Cô có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh của sân bay, còn có cả hơi thở rất khẽ, tưởng chừng như không tồn tại của người đàn ông.

Mấy giây trôi qua, anh hít sâu một hơi: “Thi Ỷ Ni.”

— Giọng nói trầm, kìm nén, đầy vẻ khó chịu.

Thi Ỷ Ni ngớ người: “Sao… sao vậy?”

Giọng Nguyên Dạ đè thấp lại, giống như nghiến răng mà nói: “Em có ý gì đây? Anh đi công tác, em làm thế này là có ý gì?”

Thi Ỷ Ni vẫn mơ màng: “Ý gì là ý gì? Em cái làm gì chứ?”

Người đàn ông thở gấp, kìm nén giọng hỏi: “Anh phải làm gì thì em mới tin tưởng anh đây?”

Anh khẽ hừ lạnh: “Chẳng lẽ muốn anh phải moi cả trái tim ra sao?”

Thi Ỷ Ni mở miệng, vẻ mặt mờ mịt:“…Anh đang nói gì vậy?”

Nguyên Dạ đối diện với microphone thở ra nặng nề, rồi bật cười một tiếng như giễu cợt, sau đó trực tiếp cúp máy.

Thi Ỷ Ni: “…??”

Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, nhíu mày nhìn màn hình điện thoại một lúc, rồi đưa tay ném nó đi.

“Anh có bệnh sao!”

Nửa đêm nửa hôm bị đánh thức đã đành, hiện tại còn tự nhiên nổi giận vô cớ là sao?!

Rõ ràng lúc đi còn nói lời ngọt ngào, tình cảm thắm thiết, hiện tại giống như thể trúng bệnh nặng vậy!!

Thi Ỷ Ni cũng nổi nóng, cầm điện thoại định gọi lại để cãi tay đôi với tên đàn ông xấu xa kia thì bỗng nhiên vài tin nhắn WeChat liên tiếp gửi tới.

【Hahaha, đều là phụ nữ, chị thực sự phục em rồi đấy!】

【Nhưng với tư cách là người trong nhà, chị phải nói…】

【Em làm tốt lắm!!!】

【Chị đã nhìn thấy cậu ấy lớn lên từ bé, chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận đến mức này hahaha!】

【Không ngờ đấy nhé cô gái nhỏ, khiến chồng em tức chết thì em đúng là số một!】

【Nhưng mà đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng phải dạy cho bài học như thế này mới được [ngón cái]】

Thi Ỷ Ni đang tròn mắt ngơ ngác nhìn mấy tin nhắn, đầu óc toàn bộ đều là dấu hỏi thì bên kia lại gửi thêm một tấm ảnh:

Đó là hộp cơm gỗ trắc cô mang về từ nhà ông bà, thứ mà cô đã đưa Nguyên Dạ mang đi.

Thi Ỷ Ni nhíu mày phóng to bức ảnh,thấy bên cạnh hộp cơm có một chiếc hộp nhỏ.

Màu đỏ tươi, bên trên in dòng chữ lớn “Okamoto 001”.

Thi Ỷ Ni: “!!??!!”

Chuyện! Gì! Thế này?!?

Trong đầu Thi Ỷ Ni như nổ tung, suy nghĩ lập tức quay lại lúc chiều, lúc bà nội kéo tay cô dặn dò… về việc tránh thai. Rồi dì Lục còn chạy theo cô, đưa cô chiếc hộp cơm bọc vải này, nói là bên trong toàn là đồ bà nội chuẩn bị cho cô…

Thi Ỷ Ni mặt mũi tối sầm, ngã phịch xuống giường.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên bỏ trốn ngay trong đêm hay chuyển sang sống ở một hành tinh khác thì tốt hơn…

Điện thoại lại kêu “ting” báo tin nhắn WeChat, cô nhặt lên đưa ngang mắt, không còn can đảm xem lại cuộc trò chuyện.

Cô thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt, nhấn vào khung trò chuyện.

【Cô nhỏ,chị nghe em giải thích! Chiều nay em】

Tin nhắn còn chưa kịp gõ xong, ngón tay Thi Ỷ Ni bỗng khựng lại.

Đúng là cô đang trả lời tin nhắn của Dư Dao thật.

Trên màn hình tin nhắn, góc nhìn và ngữ điệu này, chỉ có thể là của Dư Dao.

Nhưng tại sao biệt danh bên trên lại là “○”??