Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 18: Hôn cậu ấy một cái…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyn

Phong Lợi Ảnh Nghiệp từ trước đến nay luôn không tuân thủ quy tắc.

Ông chủ của công ty từng tuyên bố “Không cần đỉnh lưu tạo đỉnh lưu”; trước đây có một diễn viên muốn thêm cảnh và thay đổi kịch bản, tài khoản chính của công ty đã đăng bài chế giễu: “Một cá thể sót lại từ hệ thống giáo dục 9 năm mà dám dạy biên kịch làm việc:))”; mỗi lần đối thủ gặp sự cố, họ luôn có mặt ở tuyến đầu để hóng drama, thậm chí còn công khai ăn mừng rất thoải mái.

Đến giờ, họ vẫn chưa bị ngành công nghiệp “tiêu diệt”, ngoài việc tập đoàn Phong Lợi có tiềm lực tài chính mạnh mẽ, còn vì ngành công nghiệp điện ảnh thực sự đủ sức cạnh tranh, liên tục sản xuất ra các tác phẩm phim ảnh chất lượng và chương trình giải trí nổi tiếng, tạo ra nhiều cơn sốt và tiếng tăm tốt.

Nhìn lại, hình ảnh công ty “thẳng thắn”, “thực tế” này thực sự rất được lòng mọi người. Sau khi Phong Lợi chính thức tham gia vào cuộc chiến vạch trần, cuộc đấu đá ồn ào vốn đã rất căng thẳng giờ lại chuyển sang khuynh hướng hài hước.

Một làn sóng lớn người trực tiếp đem những đoạn video giám sát mà Phong Lợi tung ra, tấn công vào Weibo của Orange Media và Giang Vân Niệm. Có người còn biến đoạn video ngoại tình của họ thành meme, kèm theo dòng caption của Giang Vân Niệm: “Tôi nói dối, bán thảm, ngủ với vị hôn phu của người khác, nhưng tôi là một người trong sáng, bình thường.”

Dòng caption của Trình Bách Vũ là: “Tôi ngoại tình, ăn bám, lừa dối tình cảm, nhưng tôi vẫn yêu Thi Ỷ Ni sâu đậm (emoji mặt chó).”

Weibo của Thi Ỷ Ni lại tiếp tục bùng nổ, các bình luận đều đồng loạt một câu:

“Xin chào! bà chủ!”

Tất nhiên cũng có nhiều người chúc mừng cô thoát khỏi “hố lửa”, khen ngợi cô thông minh, dứt khoát, để lại nhiều meme “Chị em, ngày tốt của bạn vẫn còn ở phía sau.”

Một giờ sau, Orange Media và Giang Vân Niệm đã xóa các tuyên bố trước đó, bị Phong Lợi tố cáo là “tin tức sai lệch”,không nói lời nào mà đóng bình luận.

Phong Lợi Ảnh Nghiệp còn chưa chịu dừng lại, lại tiếp tục chia sẻ Weibo của Thi Ỷ Ni với dòng chữ:

“Ngày vui của bà chủ thoát khỏi kiếp độc thân~ Tham gia bình luận và chia sẻ, chúng tôi sẽ tặng 9999 phần thưởng, mỗi phần 99 đồng tiền đỏ! Nhìn số này, bạn hiểu ý tôi rồi chứ [emoji cười méo]

Cùng với chúng tôi hô lên: Bà chủ không làm cẩu độc thân nữa, cùng bà chủ sẽ lâu dài ____!!”

Các bình luận bên dưới cũng rất phối hợp, nhìn qua là thấy toàn những lời chúc “99!” và “Chúc phúc lâu dài”…

Thi Ỷ Ni không thể ngừng tay lướt Weibo. Sự phát triển nhanh chóng này khiến trái tim cô vẫn đập thình thịch.

Khi cô đang chăm chú nhìn vào phần bình luận của Weibo về đợt rút thăm trúng thưởng của Phong Lợi đang tăng lên tới hàng trăm nghìn, một trọng lượng nhẹ bất ngờ rơi xuống đầu cô.

Thi Ỷ Ni giật mình, xoay đầu lại đối diện ngay với vòng eo săn chắc của người đàn ông trong bộ vest.

Nguyên Dạ vỗ nhẹ lên đầu cô, tháo cúc áo khoác ngồi xuống cạnh cô, đôi chân dài thoải mái vươn ra.

Người đàn ông từng chiến đấu trên mạng giúp cô, giờ lại đột ngột xuất hiện bên cạnh, khiến Thi Ỷ Ni trong lòng không khỏi rung động, mở miệng có chút không tự nhiên: “…Anh đến khi nào vậy?”

Có phải do cô quá tập trung vào Weibo rồi không?

Cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng động khi anh bước vào.

“Vừa đến.” Nguyên Dạ lười biếng trả lời, âm thanh hơi khàn khàn một chút. Nói xong, anh ngả lưng ra sau ghế sofa, đôi mắt đào hoa sâu thẳm từ từ khép lại.

Hôm nay anh đeo kính, viền kính cực mỏng màu vàng kim dán sát sống mũi cao, chiếc kính mỏng không che được bóng đen dưới mắt anh.

Thi Ỷ Ni bỗng nhớ lại lời dì Lục nói, quản gia bảo, Nguyên tiên sinh đã rời nhà từ rất sớm.

Cả buổi sáng sóng gió trên mạng. Bây giờ… chắc hẳn anh rất mệt mỏi.

Thi Ỷ Ni cảm thấy tâm trạng phức tạp lạ lùng, cô rũ mắt xuống, không biết nên nói gì, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một tiếng thở dài rất nhẹ.

“Có chuyện gì vậy?” Cô vội hỏi, “Có… có chuyện gì phiền phức sao?”

“Có.” Người đàn ông thong thả đáp, vẫn dựa lưng vào ghế không động đậy, cổ anh thon dài, xương quai xanh và yết hầu nổi lên rất rõ rệt.

“Làm sao đây?” Anh nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt có điểm nghiền ngẫm, “Vị hôn thê của anh cảm thấy anh không ra gì.”

Thi Ỷ Ni ngây người: “… Hả?”

Chẳng lẽ, anh còn có vị hôn thê khác sao?

Nguyên Dạ ngồi dậy, một tay lấy điện thoại bấm vài lần, rồi đưa màn hình lên trước mắt cô.

Thi Ỷ Ni nhìn thấy trang Weibo của mình. Hôm nay có một bình luận hỏi cô đã đính hôn với ai, cô trả lời đó là chuyện riêng của mình.

Thi Ỷ Ni: “…”

Nguyên Dạ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lại dựa lưng vào ghế sofa, một tay che lên lông mày cao vút của mình. Lồng ngực dưới áo sơ mi nhịp nhàng phập phồng lên xuống, thở ra một hơi dài.

Thoạt nhìn đặc biệt bất đắc dĩ.

Còn rất ủy khuất.

Không biết là do anh giả vờ bị tổn thương hay vì anh vừa mới giúp cô. Dù sao thì Thi Ỷ Ni cũng thật sự cảm thấy có chút áy náy.

Im lặng một lúc, cô khẽ mím môi chủ động lên tiếng: “Thật ra em đã định liên lạc với anh… Nhưng anh đi từ sớm quá, em nghĩ hôm nay anh sẽ rất bận.”

— Giọng cô có chút chột dạ, lại mang theo một chút kiêu ngạo cùng với không tự nhiên.

Nguyên Dạ từ từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt sau lớp kính mờ mịt, hai giây sau mới lên tiếng: “Quá trình thu thập bằng chứng từ camera khách sạn cần thủ tục, video công khai trên mạng cũng cần phải có thủ tục, chỉ là tốn một chút thời gian.”

“Sau đó anh lại đi một nơi khác.” Người đàn ông lấy một vật gì đó bên cạnh, đưa tới trước mặt cô.

Thi Ỷ Ni nhận lấy, nhìn thấy một cuốn giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản.

Cô khó hiểu nhìn anh một lúc lâu, rồi mở giấy chứng nhận ra. Cột quyền sở hữu ghi tên cô, địa chỉ là—

Thi Ỷ Ni ngạc nhiên há hốc miệng.

“Cái này không phải…?”

Không phải là tiệm hoa mà Trình Bách Vũ đã mua cho Giang Vân Niệm sao!

“Anh đã kiểm tra, Trình Bách Vũ không mua nơi này, anh ta chỉ thuê quyền sử dụng trong 20 năm.”

Người đàn ông nhướn mày, khẽ gõ ngón tay lên chứng nhận quyền sở hữu, “Bây giờ, nó là của em rồi.”

Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm tên mình, ngơ ngẩn: “Cho em làm gì a?”

“Tuỳ em.” Nguyên Dạ nhấc tay chỉnh lại cà vạt, bình thản nói, “Cứ để trống cũng được.”

“Hoặc là một ngày nào đó tâm trạng không tốt, em có thể ghé qua một vòng, nhớ lại chuyện em nhốt Trình Bách Vũ vào kho lạnh.”

Thi Ỷ Ni: “…”

Cô nhất thời không phân biệt được người đàn ông này là đang khen cô hay chế giễu cô.

Thi Ỷ Ni nhìn cuốn chứng nhận đỏ, đột nhiên lại nghĩ đến một điều: “Anh làm như vậy chẳng phải đã chặn đường sống của Giang Vân Niệm rồi sao? Nếu cô ta lại chạy lên mạng làm loạn thì sao?”

Lần này Thi Ỷ Ni thật sự đã nhìn rõ, cái gì gọi là người không còn gì để mất.

Trình Bách Vũ còn quan tâm đến Orange Media, còn giữ chút mặt mũi. Giang Vân Niệm không có giới hạn, người như vậy mà điên lên thì sức phá hoại không thể đoán trước được.

Cô cau mày: “Đến lúc đó, lại có người nói chúng ta ỷ thế hiếp người.”

Nguyên Dạ nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên,như cười lại như không cười, thở ra một tiếng.

Anh không nói gì, nhưng từ tiếng thở dài của anh, Thi Ỷ Ni nghe ra rất nhiều điều:

Anh mà sợ cô ta sao?!

Em có phải đang  coi thường anh hay không?

Thật thú vị.

Cô gái à, em đối với sức mạnh của anh hoàn toàn không biết gì cả  

Thi Ỷ Ni: “…”

Cô quên mất, anh cũng là một người điên.

Còn không nói quy tắc.

Dù sao, người như thế nào thì sẽ mở ra một cái công ty như thế.

Bất quá Nguyên Dạ không phải không có điểm mấu chốt, anh mạnh mẽ đến mức cực đoan, lại còn thẳng thắn đến mức bừa bãi…

“Anh không quan tâm người khác nói gì.” Người đàn ông nhẹ giọng mở miệng.

Đầu lưỡi anh khẽ chạm vào bên má, trên mặt lộ ra một vẻ kiêu ngạo và bất cần không hợp với tuổi tác và địa vị hiện tại, có chút giống như dáng vẻ của anh thời trung học.

“Ai bắt nạt em, anh sẽ cậy thế bắt nạt lại người đó.”

Thi Ỷ Ni đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy lên một nhịp, như bị một ngọn lửa nhỏ đốt phải, cảm giác khó tả.

Thực ra ở nhà, ông bà cũng rất thương yêu và bảo vệ cô, nhưng người già luôn giữ hình ảnh hòa nhã, xử lý mọi việc đều mềm mỏng và khéo léo hơn.

Không giống như Nguyên Dạ…

Không nói đạo lý mà thiên vị, không kiêng nể gì mà bảo vệ.

“Ba chữ Phương.” Nguyên Dạ thấp giọng gọi tên cô.

Thi Ỷ Ni quay đầu, sườn mặt lập tức bị một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng vuốt qua.

Bàn tay của người đàn ông rất dài, chỉ một bàn tay đã dễ dàng che hết gần một nửa khuôn mặt nhỏ của cô. Ngón tay anh đẩy những lọn tóc cô ra sau tai, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt cô, cảm giác vừa dịu dàng, vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều:

“Tại sao em lại không tin tưởng anh?”

Thi Ỷ Ni hơi sững lại.

Anh đều nhận ra.

Dù là xử lý tình huống hôm nay, hay công khai mối quan hệ của họ, cô đều rất thụ động.

Cô dè dặt, phòng bị, không dám tin tưởng anh, còn tự thuyết phục bản thân không cần dựa dẫm vào anh.

Thi Ỷ Ni đột nhiên cảm thấy mình thật yếu đuối — sau khi nhìn thấy một chút thực tế lạnh lẽo, dường như cô rất khó có thể lại một lần nữa toàn tâm tùy ý mà mở rộng lòng mình……

“Em cảm thấy anh sẽ mặc kệ em sao?” Nguyên Dạ trầm giọng tiếp tục hỏi, ngón trỏ khảy khảy vành tai cô, “Hay là cảm thấy, anh không thể che chở cho em?”

Phía sau tai bị kéo nhẹ, cảm giác tê dại lan tỏa, nhiệt độ da bên gò má dần dần tăng lên.

Thi Ỷ Ni lắc đầu, nhẹ nhàng gạt tay của người đàn ông ra.

“Sau này nếu anh định đăng gì, có thể báo trước cho em biết không?” Thi Ỷ Ni chuyển đề tài, cô không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện về “sự tin tưởng” với Nguyên Dạ như thế nào.

Nhưng hôm nay, tình huống như vậy, cô cảm thấy cần thiết phải đạt được sự thống nhất nào đó với anh — giống như việc Phong Lợi đột ngột tung ra thông tin, còn gọi cô là “Bà chủ” trên mạng, thực sự quá sốc.

“Còn cái này nữa—” Thi Ỷ Ni lấy điện thoại ra, mở lại bài đăng của Phong Lợi về việc rút thăm trúng thưởng. Bây giờ, bài đăng đó đã gần chạm đến mức triệu lượt chia sẻ.

Cả nước gần như đã biết cô là “Bà chủ” của anh.

Lời chúc phúc cho hai người ngày càng nhiều, tài khoản chính thức còn hào phóng thêm thẻ quà tặng: “Đến đi, làm một lần nữa đi, thêm 99 người trúng thưởng, mỗi người nhận 999 thẻ tiền mặt!”

Thi Ỷ Ni vô cùng bất lực nhắm mắt lại: “Công khai thì công khai, anh tiêu nhiều tiền như vậy để rút thăm trúng thưởng làm cái gì?”

Nguyên Dạ liếc qua màn hình, ánh sáng phản chiếu trên kính. Miệng anh nhếch lên: “Tiền này dùng để làm rõ danh phận của anh, cũng coi như xứng đáng.”

Thi Ỷ Ni: “…”

Nhìn thấy sắc mặt của Thi Ỷ Ni, người đàn ông lại khẽ cười: “Được rồi.”

Anh nhướn mày nhìn cô: “Sau này, anh đều nghe ‘bà chủ’.”

Thi Ỷ Ni khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi không nhìn vào mắt anh, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.

“Vậy anh cũng có việc muốn bàn với em,” Nguyên Dạ duỗi tay qua, tự nhiên khoác vai cô, “Có một chuyện, em nghe anh được không?”

Thi Ỷ Ni quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Nguyên Dạ cúi người, từ bên cạnh sofa lấy ra một túi giấy.

Là một hộp cơm thủy tinh, bên trong có vài chiếc bánh tinh tế, bên cạnh là một chai nước cam do dì Lục làm từ sáng mà cô chưa kịp uống.

Người đàn ông cầm chai nước lên khẽ vặn nắp, đưa tới trước mặt cô.

“Sau này, không được bỏ bữa sáng.”

**

Sau khi ăn sáng muộn, Thi Ỷ Ni và Nguyên Dạ rời khỏi tòa nhà Thân Giang. Họ không lặng lẽ rời đi từ bãi đỗ xe dưới lòng đất mà đi thẳng ra cửa chính.

Các phóng viên đã đợi cả ngày, ngay lập tức xông lên, những vệ sĩ vốn không xuất hiện lại đúng lúc xuất hiện, tạo thành một hàng rào bảo vệ kiên cố cho cả hai.

Nguyên Dạ không để ý đến máy ảnh hay hàng loạt câu hỏi của phóng viên, anh nắm tay Thi Ỷ Ni, đi thẳng tới chiếc Maybach đợi sẵn.

Khi về đến căn hộ trên tầng cao, người đàn ông vào phòng làm việc xử lý công việc. Thi Ỷ Ni ngồi bên cửa sổ, lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, bức ảnh của cô và Nguyên Dạ vừa bị chụp đã xuất hiện trên mạng.

Trong bức ảnh, cô đeo kính râm đen, chỉ lộ ra cằm thon nhọn và đôi môi đỏ rực.

Nguyên Dạ không đeo kính, anh không nhìn thẳng vào ống kính, một tay nắm chặt tay cô phía sau, tay còn lại luôn bảo vệ cô, hoàn toàn che chở cho cô.

Cả hai đều giữ vẻ mặt không cảm xúc. Đều có đường quai hàm rõ ràng, khiến khuôn mặt nghiêng của họ trông rất đẹp.

Thi Ỷ Ni mở bức ảnh xem một lần, rồi sau đó lại mở xem lần nữa.

Không hiểu sao, cô cảm thấy bức ảnh của hai người cùng xuất hiện thật đẹp, một số chi tiết cũng rất làm cô chú ý:

Ví dụ như bàn tay nắm chặt nhau, còn có chi tiết chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của họ được phóng đại…

Nhiệt độ và mức độ thảo luận của những bức ảnh này tăng lên rất nhanh, những người xem trên mạng sau một ngày “ngấm nghía” rõ ràng cũng bị hấp dẫn và cảm thấy thú vị, rất nhiều người khen ngợi vẻ ngoài của cả hai và không ngừng nói “Thật ngọt ngào, cảm giác cưng chiều rõ ràng.”

Đang lướt Weibo, một tin nhắn WeChat hiện lên trên màn hình.

Thi Ỷ Ni vuốt mở, thấy Dư Dao gửi một liên kết với tiêu đề: “Các bạn ơi, hãy cùng nhau bình luận cho cặp đôi này!”

Ảnh thu nhỏ là bức ảnh chụp cô và Nguyên Dạ trước khi lên xe hôm nay, những dòng chữ đầu tiên viết như thế này:

Về gia thế: Liên kết mạnh mẽ;

Về vẻ ngoài: Tiệc cho những tín đồ yêu sắc đẹp!

Tôi tuyên bố rằng cặp đôi này mới là cặp đôi xứng đôi vừa lứa trong vũ trụ!!



Thi Ỷ Ni cười nhẹ, không mở liên kết ra xem, mà trả lời:

【Cô nhỏ, có phải Phong Lợi đã mua marketing không? [cười khóc]】

Dư Dao đáp lại bằng một từ “Không”.

Cô nhỏ:【Hôm nay vốn dĩ hai người đã rất hot rồi.】

【Đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy công khai lộ diện.】

Thi Ỷ Ni rũ mắt suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy.

Phong Lợi Ảnh Nghiệp rất chú trọng đến việc công khai, nhưng ông chủ trẻ phía sau luôn giữ kín đời tư. Trước đây, những bức ảnh của Nguyên Dạ trên mạng chỉ là một vài hình ảnh mờ nhạt.

Hôm nay, việc anh ấy gióng trống khua chiêng công khai nắm tay cô, để cô xuất hiện trước công chúng như vậy cũng là lần đầu tiên.

Thi Ỷ Ni ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng, ánh mắt hơi động.

Bằng cách này, anh ấy đã biến một vụ rối rắm không mấy đẹp mắt và không dễ nghe thành một cục diện hoàn toàn có lợi cho cô. Cô nhận được rất nhiều lời động viên, khen ngợi và chúc phúc…

Thi Ỷ Ni chớp mắt thu tầm mắt lại, thấy Dư Dao lại gửi một tin nhắn:

【Em không cảm động chút nào sao?】

Thi Ỷ Ni nhíu mày, nhanh chóng phản ứng.

Cô nhỏ nói vậy… có phải đang nghĩ cô không hiểu chuyện không?

Thi Ỷ Ni suy nghĩ một chút, rồi trả lời:【Có cảm động!】

Cô nửa đùa nửa thật:【Suýt chút nữa là nước mắt rơi tràn trên màn hình rồi [nước mắt][nước mắt]】

Cô nhỏ:【Cái này thì không cần đâu.】

【Em hôn cậu ấy một cái là được.】

Thi Ỷ Ni: “……?!”

Không phải, trước đây không phải đã nói là giúp cô đập nát đầu chó của anh sao!

Sao bây giờ lại…??

Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat vài giây, cảnh tượng anh cúi người hôn cô tối qua bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

Đôi mắt hoa đào của anh sáng lên,mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói với cô “Ngủ ngon”…

Thi Ỷ Ni bất giác thấy khô miệng, cô liếm môi, đứng dậy định đi rót một cốc nước.

Mới vừa đứng lên đi được hai bước, cửa thư phòng liền mở ra.

Nguyên Dạ chậm rãi bước ra ngoài. Anh cầm một chiếc máy tính bảng, cà vạt đã không còn, cổ áo sơ mi mở lỏng lẻo, phóng khoáng.

Thấy cô đứng đó, anh nhướng mày: “Tìm anh sao?”

Thi Ỷ Ni lập tức lắc đầu: “Không phải!”

Cô lập tức nghĩ đến câu “đi hôn cậu ấy một cái”…

Không, cô chỉ muốn uống nước thôi, tuyệt đối không phải là để hôn anh ấy!

Nguyên Dạ kéo khóe miệng, lướt qua vai cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em ngủ sớm một chút. Anh còn có một cuộc họp trực tuyến.”

Thi Ỷ Ni nhìn ra màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, chậm rãi “Ừm” một tiếng.

Nguyên Dạ không quay lại phòng làm việc. Anh đút một tay vào túi, bước vài bước đến trước mặt cô, đôi mắt hoa đào thoáng hiện lên ý cười:

“Không chúc vị hôn phu ngủ ngon sao?”

Thi Ỷ Ni: “…”

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại.

Cô có thể cảm nhận được rằng anh muốn nhiều hơn một lời chúc “ngủ ngon”.

Anh còn muốn một… nụ hôn chúc ngủ ngon.

Giống như là để xác nhận suy đoán của cô, Nguyên Dạ đưa tay lên, những ngón tay dài của anh chạm vào gọng kính mạ vàng.

Nhẹ nhàng tháo kính xuống.

Anh thẳng tắp nhìn cô, đầu ngón tay khẽ mở gói kẹo bạc hà.

Tiếng giấy gói kẹo bị vò nhẹ, phát ra âm thanh nhỏ nhoi, kéo dài sự mập mờ giữa hai người đứng đối diện.

Thi Ỷ Ni mím môi, vàng tai ẩn sau tóc đã lặng lẽ đỏ lên.

Hôm nay anh thực sự đã vì cô mà lo lắng rất nhiều.

Đêm đã khuya mà còn phải thức với đôi mắt thâm quầng để họp…

Chủ động hôn anh ấy một cái, cũng không phải không được.

Dù sao, anh cũng là vị hôn phu của cô, hôn thì có gì không được chứ…

Thi Ỷ Ni khẽ cắn môi dưới, tiến lên một bước về phía anh.

Cô hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên—

“Kẹo… kẹo bạc hà để ở đâu thế?”

“…”

Ô ô Không được, cô vẫn không thể làm được…

Sao cô lại nhát gan như vậy TAT

Nguyên Dạ khẽ cười, lắc đầu.

“Hết rồi.” Anh bỏ viên kẹo cuối cùng vào miệng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm pha chút không hài lòng khó nói nên lời. “Viên cuối cùng.”

Thi Ỷ Ni thấy mặt vẫn nóng bừng: “Vậy, thôi vậy…”

Cô lúng túng quay người, chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị anh nắm lấy kéo mạnh về phía sau.

Cô ngã vào một vòng ôm ấm áp, vòng eo và sau gáy đồng thời bị giữ chặt.

Hơi thở nóng bỏng của anh cùng đôi môi ấm áp rơi xuống cùng lúc.

Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước tối qua, lần này Nguyên Dạ trực tiếp tách mở hàm răng của cô, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho cô phản kháng hay thở dốc, tràn đầy tính xâm lược.

Trong đầu Thi Ỷ Ni như nổ tung. Cô mất đi khả năng phản ứng, toàn thân cứng đờ, ngửa mặt để mặc cho người đàn ông tham lam đòi hỏi.

Một thứ mát lạnh và ngọt ngào được đẩy vào miệng cô.

Nguyên Dạ đem viên kẹo đẩy vào miệng cô, đồng thời làm sâu thêm nụ hôn ngọt ngào này.

“Muốn, lập tức cho em.”