Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 14: Hiện tại muốn chạy,đã không kịp nữa rồi…




Editor: Huyn

Thi Ỷ Ni nhớ lại lần đầu tiên cô đến thăm lâu đài Thiên Nga khi còn nhỏ, ấn tượng rất sâu sắc: vẻ ngoài của lâu đài theo phong cách Baroque vô cùng hoành tráng, nhưng bên trong lại ngập tràn màu sắc của những câu chuyện cổ tích.

Lâu đài chiếm diện tích hơn một triệu mét vuông, bao gồm cung điện, khu vườn, nhà hát và phòng tranh. Mỗi khu vực đều được trang trí xa hoa, với những bức tranh sơn dầu khổng lồ, tường đá cẩm thạch đầy màu sắc và những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh.

Tường, trần nhà, đài phun nước và các vật trang trí trong lâu đài đều được khắc họa tỉ mỉ với hình ảnh những con thiên nga trắng sinh động — từ đó lâu đài mang tên Thiên Nga.

Lâu đài Thiên Nga chỉ mở cửa tham quan trong một khoảng thời gian giới hạn mỗi năm, du khách cần phải đặt vé trước.

Thi Ỷ Ni không biết Nguyên Dạ đã làm thế nào để mở cửa lâu đài này. Dù sao thì, ông nội cô lúc trước còn muốn tổ chức lễ mừng sinh nhật trưởng thành cho cô tại đây nhưng đã không thực hiện được.

Cô đi lên cầu thang cổ kính, tiến lại gần người đàn ông, cảm giác như đang lạc vào giấc mơ.

Lễ nghi rất đơn giản, sau khi bài phát biểu về việc kết hôn giữa hai gia đình được đọc xong, những người phục vụ mang lên món cá hồi, rượu brandy, nấm truffle và các món ăn cao cấp được vận chuyển bằng đường hàng không.

Nguyên Dạ nắm lấy cổ tay Thi Ỷ Ni, ra hiệu cho cô đi theo anh. Họ vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của lâu đài, đến một sân thượng gọi là “Mắt Thiên Nga”.

Thi Ỷ Ni thở phào nhẹ nhõm.

Sau một phen hỗn loạn, lý trí dần quay trở lại. Cô không biết nên tiếp tục đối mặt với các khách mời như thế nào, càng không biết làm sao để giải thích với ông bà.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, trong lòng lại một lần nữa nảy lên cảm giác bất an.

Chỉ có một mình cùng người đàn ông này, vị hôn phu mà cô vô tình đính hôn, so với việc quay lại bữa tiệc còn dễ dàng hơn.

“Em mệt rồi phải không? Ăn chút gì nhé?” Nguyên Dạ hỏi cô, vừa đi đến chiếc ghế xích đu.

Anh thoải mái ngồi xuống, đôi chân dài dễ dàng giữ chặt chiếc ghế đu, bàn tay với các khớp xương rõ ràng kéo chiếc cà vạt, làm lộ ra làn da trắng cùng xương quai xanh của mình.

Những người phục vụ lập tức đẩy một chiếc xe nhỏ đến, trên xe có những món ăn được bày trí tinh tế, cốc rượu, nến hình thiên nga được chạm khắc tinh xảo, cùng một bó hoa hồng đỏ trắng.

Thi Ỷ Ni nhìn vào bàn ăn với rượu vang và ly thủy tinh, rồi lại ngẩng lên nhìn Nguyên Dạ trên chiếc ghế xích đu.

Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt góc cạnh của anh, đôi mắt hoa đào của anh lại phản chiếu sắc rượu, càng trở nên sâu thẳm.

Anh không nói gì, chỉ di chuyển sang một bên, để trống một nửa ghế, đôi mắt đen nhìn cô, không cần nói cũng hiểu ý.

Thi Ỷ Ni cắn môi dưới, bước đến ngồi bên cạnh anh, giữ khoảng cách vừa đủ, lưng thẳng tắp cùng đôi chân khép chặt, chiếc váy đỏ dài xòe ra như đuôi cá.

Nguyên Dạ liếc nhìn sống lưng cứng nhắc của cô, môi nhếch lên một chút nhưng không nói gì, chỉ vươn tay lấy hai chiếc ly cao.

Rượu vang lắc lư trong ly được đưa về phía cô, nhưng cô không nhận, đôi mi cong dài hơi run lên, hít một hơi thật sâu: “Anh yên tâm. Chờ cơn sóng gió qua đi, tôi sẽ ra mặt giải thích.”

Thi Ỷ Ni ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu cô lướt qua những tuyên bố công khai mà cô đã thấy trên mạng, thử thăm dò nói: “Có thể nói, chúng ta tính cách thật sự không hợp…”

Nguyên Dạ dừng một chút, nhướng một bên lông mày, chờ đợi cô tiếp tục.

Thi Ỷ Ni mím môi, tiếp tục: “Tất nhiên, nếu trong khoảng thời gian này anh cần tôi phối hợp, như gặp gỡ gia đình anh hay đi cùng anh tham dự các buổi tiệc xã giao, tôi cũng có thể làm được…”

Nguyên Dạ bật cười, lắc đầu như thể đang nghe một câu chuyện cười.

“Ba chữ phương, em không phải đang nghĩ tôi đang chơi trò ‘Kết hôn giả’ như trong các bộ phim truyền hình đấy chứ?”

Cánh môi Thi Ỷ Ni mấp máy, nhưng không trả lời.

Cô tưởng rằng, những lời tỏ tình trước đó của anh trên sân khấu là bị Giang Vân Niệm ép buộc.

Đính hôn với cô cũng chỉ là để hợp tác cùng cô giải quyết cục diện bất lợi trước mắt.

Nhưng hiện tại cô nhận ra, không phải vậy.

Nguyên Dạ sao có thể để Giang Vân Niệm ép buộc mình?

… Anh thì sợ ai chứ?

Nhìn lại buổi lễ đính hôn này— đây là lâu đài Thiên Nga.

Anh rõ ràng có chuẩn bị mà đến.

Hơn nữa mục tiêu của anh chắc chắn đạt được…

Nguyên Dạ nhíu mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu vang rồi ngửa đầu uống cạn. Yết hầu điên cuồng nhô lên, làm rõ đường nét quai hàm, với làn da trắng lạnh lẽo của xương quai xanh.

“Được.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, môi vẫn còn vương chút rượu ướt át.

“Tôi nghĩ em vừa rồi là do hoàn cảnh ép buộc. Tôi không bức ép em, bây giờ hỏi em một lần nữa—”

“Thật sự kết hôn với tôi, thế nào?”

Thi Ỷ Ni nhìn người đàn ông, cổ họng hơi thắt lại, không thể thốt lên lời.

Nguyên Dạ cúi người lại gần, hơi thở mang theo mùi rượu ấm áp phả vào tai cô: “Kết hôn thật sự với tôi, em không cần phải diễn kịch, càng không cần phải theo tôi đi xã giao—”

Anh trầm giọng cười khẽ có chút trêu đùa: “Chỉ cần để tôi yêu thương em là đủ rồi.”

Thi Ỷ Ni cảm thấy sau lưng mình tê dại, cả cánh tay đều nổi lên một tầng mụn nhỏ.

Người đàn ông vươn một cánh tay ra tựa vào lưng ghế, duỗi người ra nhưng không chạm vào cô, lại ôm lấy cô vào trong lòng, đầy tính chiếm hữu.

“Em suy nghĩ một chút đi?”

Anh nâng mắt nhìn cô, đôi mắt hoa đào long lanh đầy mê hoặc: “Làm vợ tôi, chẳng phải tốt hơn nhiều so với kết hôn giả sao, hửmm?”

Thi Ỷ Ni: “…”

Thi Ỷ Ni im lặng một lúc lâu, khi mở miệng, giọng nói có chút khó khăn: “Kết hôn thật sự… muốn,muốn thật sự như thế nào?”

Người đàn ông ngây ra một chút, ánh mắt đen thẳm từ từ nâng lên, ánh sáng chiến thắng lấp lánh trong đôi mắt.

Câu hỏi này của cô chính là câu trả lời mà cô dành cho anh.

Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn cô càng thêm nóng bỏng, tay ôm ghế cũng siết chặt thêm, những ngón tay thon dài gần như chạm được vào vai cô.

“Cặp vợ chồng khác sống thế nào, thì chúng ta cũng sẽ sống như thế.”

Thi Ỷ Ni cảm thấy trong lòng hơi dao động, tay đang đặt trên đùi cũng siết lại một chút.

Cặp vợ chồng khác sống thế nào, họ sẽ sống như thế.

“Vậy—” Thi Ỷ Ni nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “Tôi… tôi không muốn sinh con…”

Ánh mắt Nguyên Dạ thoáng qua một tia bất ngờ, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ nói vậy.

Anh từ từ nhướng mày, ánh mắt đầy sự hứng thú chăm chú nhìn cô.

Nhìn màu đỏ nhạt lan ra từ phía sau tai cô, anh khẽ cười, âm thanh trầm ấm mang theo chút khàn khàn.

“Chuyện sinh con này…” Người đàn ông chậm rãi nói, tay ôm cô cuối cùng cũng buông xuống, “Chúng ta không vội cần kết quả.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng điểm vào vai cô, nói tiếp: “Chỉ cần, hưởng thụ, quá trình.”

Giọng điệu đầy ái muội, cách nhấn mạnh từ ngữ đầy tinh tế, mười phần ám chỉ.

Còn có ngón tay anh lưu lại trên vai cô cũng khiến trái tim Thi Ỷ Ni rối loạn.

Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cố gắng quay đầu đi không nhìn Nguyên Dạ, định đứng dậy.

Vừa cử động, vòng eo đã bị anh ôm chặt.

“Hiện tại muốn chạy, thì đã muộn rồi.”

Giọng điệu của anh vừa có chút trêu đùa lại đầy sắc bén, cánh tay ôm cô không buông, tay còn lại nắm lấy mu bàn tay mỏng manh của cô, đem tay cô nắm lấy chiếc mặt dây chuyền hoa hồng trên dây chuyền của anh.

Đá ngọc bích đỏ như máu lạnh lẽo trong tay, Thi Ỷ Ni khẽ động ngón tay, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông.

Họ gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi râu trên cằm anh, cùng những đường vân trên môi anh.

Khi ánh mắt cô gần như chỉ cách anh một chút, người đàn ông hơi thở gấp gáp chớp mắt một cái. Anh không nói gì, đôi mắt đen láy của anh chuyển động, ánh nhìn như ra hiệu cho cô.

Thi Ỷ Ni cúi đầu, lại nhìn chiếc mặt dây chuyền trong tay mình, nhẹ nhàng kéo một cái—

Phía đầu dây chuyền còn lại lại không phải là một chiếc đồng hồ quả quýt.

Từ trong túi áo của người đàn ông, bật ra một cặp nhẫn cưới!

Cặp nhẫn bạc trượt xuống theo dây chuyền tinh tế, từ từ chạm vào đầu ngón tay cô, phát ra ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm.

Nguyên Dạ tháo chiếc nhẫn lớn hơn, đeo lên ngón áp út của mình, rồi cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, động tác chậm rãi, từ từ đẩy lên đầu ngón tay thon gọn của cô.

Chiếc nhẫn nữ được thiết kế đơn giản, ở giữa gắn một viên kim cương tròn sáng bóng.

Thi Ỷ Ni vô thức nhìn vào chiếc nhẫn trên tay người đàn ông.

Trên nhẫn của anh không có kim cương, chỉ có ba hình thoi nhỏ xếp thành hàng.

Ba hình thoi.

Thi Ỷ Ni chớp mắt, trong đầu cô nhẹ nhàng vang lên một âm thanh.

Ba chữ… Phương?

Cô lại nhìn vào chiếc nhẫn của mình.

Vậy chiếc nhẫn của cô là… một hình tròn (Viên)?

Khi suy nghĩ của Thi Ỷ Ni đang rối loạn vì sự khác biệt giữa các chiếc nhẫn, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.

Ánh sáng bùng lên, những đợt pháo hoa rực rỡ nở ra. Bầu trời đêm chợt sáng lên như ban ngày.

Lễ hội pháo hoa chưa từng có ở lâu đài Thiên Nga đã làm cho buổi lễ bất ngờ của họ càng thêm hoành tráng.

Khi pháo hoa rơi xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông cũng vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Cũng không cần nói cái gì mà ‘quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo’ nữa.”

Anh ôm lấy cô từ phía sau,cằm khẽ dựa vào vai cô: “Từ nay về sau, anh đều nghe em.”