Lá Thư Từ Thiên Đường

Chương 30




Chủ nhật, Uyển Sang ôm An Nhiên đi dạo phố. Con bé có vẻ rất thích thú, cứ lon ton chạy trước. Chạy mà hai chân dính vào nhau, con bé cười sặc sụa đáng yêu.An Nhiên dừng lại ngắm nhìn bầy bồ câu đang đi bộ thong thả trên quảng trường, tay chỉ chỉ cười cười.

"Mẹ, con muốn ăn kem!"

"Kem sao? Con ăn kem nhiều quá là viêm họng đấy!"

"Hông chịu!"

"Được rồi! Mẹ thua con đó! Giờ thì mình đi!"

"Mẹ đi mua đi! Con muốn chơi với chim cú heo kia!"

Uyển Sang cười, xoa mớ tóc mượt nhuyễn nhừ trên đầu con bé. "Không phải cú heo mà là cú mèo. Còn đó là chim bồ câu, con nhớ chưa?"

An Nhiên ra sức gật đầu rồi giục cô đi mua kem. Còn con bé thì chạy ào vào đàn chim, chúng giật mình vỗ cánh bay lên.

Uyển Sang qua bên kia đường mua hai cây kem. Thầm nghĩ An Nhiên giống ai mà ranh ma vậy không biết.

"Bé con!"

"Chú kêu con hả?"

"Ừ! Con có muốn cho bồ câu ăn không?"

"Cú heo đó đó hả chú?"

"Cú heo?" Người đó nhìn đàn chim bồ câu "Ừ, cho cú heo ăn! Con chịu không?"

"Chịu liền! Cho ăn cho ăn đi chú!"

An Nhiên chạy tới người đàn ông đang đứng kia. Người đó ngồi thấp xuống với con bé. An Nhiên chộp lấy bàn tay người kia, hai bàn tay ú trắng trẻo bấu lấy bàn tay màu nâu, chìa chìa về phía bầy chim.

"Ăn đi, lại đây ăn nè cú heo!"

Người đàn ông ban đầu sững người, rất nhanh sau đó duy trì nụ cười trên gương mặt điển trai.

"Ủa? Sao hổng lại ăn đi nè!"

Giọng nói líu ríu ngân dài từ cuối của con bé làm cho những người đi qua cũng tò mò đưa ánh mắt nhìn và cười.

Có người còn khen: "Con gái anh đáng yêu quá!"

"Con nghĩ bồ... cú heo ăn thịt người à?"

"Không phải hả chú?"

Nhận được cái lắc đầu, An Nhiên chống cằm suy tư. Có lẽ con bé đang nghĩ không biết chúng có thích ăn bí đỏ không nhỉ?

"Con cho chúng ăn đi!". Người đó đưa túi thức ăn chim cho con bé.

"Cú heo ăn mấy cục tròn tròn này hả chú?"

"Ừ!"

An Nhiên tóm lấy, vung ra. Bầy chim lập tức tụ tập đông đúc lại gần con bé.

An Nhiêm thích thú cười hi hi. Tay không ngừng vung thức ăn.

"Con tên gì?"

"Dạ An Nhiên!"

"Tên đẹp lắm! Con làm bạn với chú nhé!"

"Dạ. Nhưng mà bộ chú không có bạn sao?"

"Không! Vì thế mà chú muốn làm bạn với con!"

"Chịu. Con chịu nha! Từ giờ chú và con là bạn!"

Điện thoại người đó reo. Nghe xong thì quay lại nắm lấy tay con bé.

"Được rồi! Chú sẽ tìm con sau nha! Giờ chú đi trước!"

"Bái bai chú!"

"Bai con!"

Khi Uyển Sang cầm hai cây kem phủ đầy socola quay lại, An Nhiên đang chạy lăng xăng trên quảng trường. Bên cạnh là những chú bồ câu đang gù gù.

"An Nhiên!"

"A mẹ!"

"Nãy giờ con làm gì vậy?"

An Nhiên đón lấy kem, ăn tèm lem cả miệng. "Con mới có một bạn đó mẹ!"

"Vậy à? Bạn trai hay gái?"

"Dạ trai"

"Lớn hơn con à?"

"Chắc...100 tuổi gì đó!"

Uyển Sang vốn biết An Nhiên nói chuyện rất mắc cười, logic của con bé hoàn toàn lộn xộn nên cũng không hỏi gì nữa.

Thứ hai, cô phụ tá mới của Uyển Sang sẽ đến làm việc.

Sau khi đưa An Nhiên tới nhà trẻ, cô lại lên taxi đến văn phòng.

Cô phụ tá mới tên là Vũ Nghi, theo Uyển Sang biết thì cô ấy cũng là sinh viên của trường đại học lúc trước của cô. Cảm giác có chút thân!

Vũ Nghi rất lanh lợi, lại hoạt bát. Uyển Sang vẫn nghĩ người như cô ấy đáng ra phải rất biết cách tìm việc mới đúng chứ.

"Chị, có phóng viên nói là muốn phỏng vấn chị!". Vũ Nghi gõ cửa phòng cô. Nhất thời đành phải gác công việc dở dang sang một bên.

"Được. Em mời họ vào đây!"

"Vâng!"

Cô ấy giới thiệu là người của tòa soạn báo Người nổi tiếng. Trên cơ thể mảnh mai là bộ váy bó sát màu đỏ. Theo kinh nghiệm của cô thì người này tuyệt đối không phải hạng vừa. Giờ Uyển Sang lại thấy hối hận vì đồng ý, cứ tưởng là Hoài Duyên báo Tâm lí vẫn hay gặp.

"Vũ Nghi, pha giúp chị hai cốc cà phê nhé!"

"Vâng!"

"Mời cô ngồi!". Uyển Sang ra vẻ khách sáo, ngồi trên sofa.

"Chào bác sĩ Trương! Tôi là Tăng Dung Linh! Rất hân hạnh được gặp cô!"

"Tôi cũng vậy!"

"Được rồi! Chủ đề chính của tôi hôm nay tới đây là mong muốn cô chia sẻ vài điều cho bài viết của tôi. Hy vọng không làm phiền cô!"

"Không có gì! Tôi cũng không phải là người nổi tiếng, công việc không có bận túi bụi. Cô có thể yên tâm là không làm phiền!"

"Bác sĩ Trương, hiện nay theo tôi biết thì cô là bác sĩ tâm lí khá nổi trong ngành, vậy không biết nhờ đâu mà cô có được thành tựu như vậy?"

"Cô nói thành tựu có vẻ hơi quá rồi! Làm nghề này chủ yếu là giải quyết rắc rối tâm lí của người khác. Gặp may thì tốt, còn xui thì không có gì cả!"

"Vậy sao? Cô khiêm tốn quá! Theo tôi biết thì cô đã kết hôn, có thể chia sẻ một vài điều trong việc hôn nhân của cô không? Bí quyết chẳng hạn!"

Điều này đã rất lâu rồi cô không nghĩ tới, cũng không có can đảm để nghĩ. Cô cứ tưởng mình đã quên được mọi chuyện, nhưng có lẽ đã sai...

"À... tôi..."

"Cô cứ thoải mái đi! Không sao!"

"Chuyện này... thật ra thì lâu rồi tôi không muốn nhắc tới! Xin lỗi... có lẽ tôi sẽ từ chối trả lời!"

"Thật đáng tiếc quá! Nhưng không sao! Bác sĩ Trương nè, nghe nói cô và một người tên là Lâm Ngọc Minh của công ti Giang Kha giao tình rất tốt. Không biết có phải anh ta là chồng của cô, hay là tình nhân!"

Cái miệng phóng viên quả thật lợi hại. Cả việc này cũng mang ra phỏng vấn. Cô không tin họ có thể không suy diễn lung tung trên mặt báo.

"Anh ấy chỉ là bạn của tôi thôi. Không phải là chồng hay tình nhân gì cả!"

"Xin lỗi, lại hiểu lầm cô nữa rồi!"

"Không sao!"

Tăng Dung Linh tuyệt đối không tầm thường. Uyển Sang cứ có cảm giác cô ta muốn moi ra thông tin gì đó, nhưng chưa muốn hỏi mà thôi.

"Chị, cô ả đúng thật đanh đá!"

"Sao lại nói vậy?".

Vũ Nghi tranh thủ lúc ăn trưa tìm chủ đề bàn luận với cô.

"Thì lúc ra khỏi cửa đó, cô ta vừa nghe điện thoại, nói cái gì đó thật không dễ tóm đuôi. Đụng phải bà lão đi ngang, vậy mà còn lớn tiếng nói bà ấy đụng mình. Làm ầm ĩ lên cả!"

"Chị biết, cô ta không đơn giản chút nào. Hôm nay phỏng vấn hỏi toàn chuyện đời tư của chị. Phải đề phòng!"

"Đúng đúng! Lần sau dám tới em nhất định lấy chổi tống ra ngoài!"

"Con bé này! Thật là...!"

End chap 30.