Lá Thư Từ Ánh Trăng

Chương 5




5.

Buổi tối tôi đưa bạn thân Du Tịnh đi uống rượu say mèm.

Vừa uống rượu vừa khóc: “Lúc mình đang buồn như thế, anh ấy lại hỏi mình về con số trên tấm vé số!”

Tôi thực sự rất buồn, nước mắt lăn dài trên mặt: “Điều đáng giận hơn là, mặc dù mình cứng miệng mắng anh ấy, vậy mà sau đó lại có chút hối hận rồi, lo lắng có phải anh ấy thật sự thiếu tiền không.”

Biết về cuộc trò chuyện cách không gian của tôi với Thời Nghiên Lễ, sau khi Du Tịnh đỡ sốc, đã gật đầu nói: "Về việc này, cậu quả thực cũng không chịu thua kém."

"Không chịu thua kém có tác dụng gì chứ, anh ấy không nhìn ra được."

Thời Nghiên Lễ năm 2018, có lẽ không biết rằng anh ấy sẽ qua đời sau hơn 1 năm nữa.

Những năm qua trong lòng tôi có một chấp niệm, liều mạng để trở nên tốt hơn xuất sắc hơn, điên cuồng đuổi theo bước chân của anh ấy, hy vọng rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ tự mình thừa nhận rằng năm đó mình đã bị mù.

Nhưng, vậy mà anh ấy lại chết rồi.

Du Tịnh bất lực thở dài, nghĩ gì đó rồi nói:

"Anh ấy không phải bị bệnh cũng không chịu nhập viện điều trị sao? Có lẽ ngoại trừ việc say mê nghiên cứu ra anh ấy cũng thật sự rất thiếu tiền thì sao?"

Tôi cầm chai rượu, sững sờ.

"Nếu, ý mình là nếu, bây giờ cậu có thể làm cho Thời Nghiên Lễ 4 năm trước đi tiếp nhận điều trị, nếu thuận lợi, thì có phải anh ấy có thể sống đến bây giờ không?"

"Nếu như vậy thì không phải cậu có cơ hội gặp lại anh ấy sao?"

Những lời này của Du Tịnh khiến tôi hơi sốc, dưới tác dụng của men rượu, trong đầu loạn cào cào đến mức không thể suy nghĩ điều gì được nữa.

Tất nhiên, việc cưỡng chế thay đổi quá khứ, cũng có thể kích hoạt hiệu ứng cánh bướm, không ai có thể nói trước được tương lai sẽ như thế nào. Cô ấy tiếp tục nói, "Các cậu có thể gặp lại cũng không chừng."

Đột nhiên trong sự hỗn loạn tôi chợt thấy một tia sáng hi vọng.

Tôi vui mừng khôn xiết, vừa khóc vừa cười lướt màn hình điện thoại: "Mình không quan tâm, mình phải nói với anh ấy con số trên tấm vé số."

Tôi tìm được mấy con số của tấm vé số ở trên mạng, sau đó gửi nó cho Thời Nghiên Lễ.

Nửa đêm, tôi sợ anh ấy không thể kịp nhìn thấy, nên sốt ruột gọi cho anh.

May mà, anh đã nhận được rồi.

Không đợi anh ấy nói, tôi đã khóc và hét lên, "Thời Nghiên Lễ, tôi nói với anh con số trúng thưởng rồi, mau mua nó đi."

Thời Nghiên Lễ không nói nên lời một lúc.

Trong men rượu, tôi dường như đang trôi nổi trong không trung, tôi không quan tâm bất cứ điều gì nữa, càng khóc càng dữ dội hơn.

"Sau khi anh lấy được tiền, anh hãy lo đi chữa bệnh cho tốt đi."

Cứ nghĩ đến việc anh ấy sẽ chết, cả trái tim tôi như tan vỡ, bất lực thì thầm cầu xin anh, "Anh đừng chết, có được không?"

Gió đêm man mát đầu thu thổi qua tòa nhà cao tầng, lay động ánh đèn lung lay sắp đổ nơi xa.

Khắp nơi tĩnh mịch, tiếng khóc của tôi liên tục không ngừng.

Thời Nghiên Lễ nhẹ nhàng thở dài: "Đồ ngốc."

"Tôi là đồ ngốc, ngốc đến mức không nhìn ra anh ghét tôi như thế, ngốc đến mức thích anh nhiều năm như vậy."

Thực ra tôi thật sự không phải là người hay nói ra những lời hay ý đẹp, thậm chí lầm lì ít nói có chút chán ngắt.

Cũng chỉ có uống quá nhiều, thì mới dám nói ra.

Tôi che đậy trái tim rên rỉ của mình: "Thời Nghiên Lễ, tôi cầu xin anh, đừng chết mà!"

Cho dù anh ấy thật sự coi thường một người khuyết tật như tôi, thì tôi vẫn muốn anh ấy sống tiếp, sống tốt là được rồi.

Thời Nghiên Lễ có lẽ là đưa điện thoại ra xa, tiếng ho bị kìm nén bấy lâu phát ra trong điện thoại.

Lúc nói chuyện tiếp, anh khó mà che giấu giọng khàn khàn của mình, như bị xé toạc ra vô cùng đau đớn vậy.

Chỉ là giọng điệu của anh ấy, quá nhẹ nhàng và dịu dàng, "Đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi còn đau hơn rồi."

Trái tim tôi hẩng lên một nhịp, sốt ruột hỏi:

"Đau ở đâu?"

"Đau ở tim."