Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 33




Hổ Tử: "À, ra thế."

Phong Tĩnh tiến về phía Doãn Tùng: "Những chuyện khác thì sao? Phong Tuyền không có mặt, nhờ anh nói cho chúng tôi biết vậy."

Không ngờ anh ta còn chưa tới gần, Doãn Tùng đang nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình bỗng lùi về sau một bước, cau mày ngẩng đầu nhìn anh ta.

Phong Tĩnh không hiểu tình hình tiến thêm một bước.

Doãn Tùng tiếp tục lùi lại.

Phong Tĩnh đen mặt: "Anh làm cái gì thế?"

Anh lạnh lùng nói: "Đừng đến gần tôi."

Phong Tĩnh: ???

Lông mày Doãn Tùng xoắn chặt: "Người anh có mùi gì thế?"

Phong Tĩnh giơ tay lên ngửi thử: "Thì... nước hoa thôi."

Không phải vô cớ mà anh họ Phong Tuyền của anh ta luôn miệng gọi anh ta là "bươm bướm", đó là bởi nếu không xức nước hoa tới mức toàn thân thơm ngào ngạt thì anh ta quyết không ra ngoài gặp mặt người khác phái.

Thế nhưng hiển nhiên bạn trai hờ của cái người trùng tên trùng họ với anh họ lại không hề cảm thấy thơm. Doãn Tùng cúi đầu nhìn mảng vạt áo của mình mới "tiếp xúc gần" với Phong Tĩnh, đôi mày nhăn nhó rõ ràng muốn nói "đáng tiếc cho cái vạt áo này, bị xông thối không chịu nổi nữa rồi".


Ngoài anh họ Phong Tuyền chưa từng có ai công khai ghét bỏ anh ta như vậy! Phong Tĩnh - người trước giờ vẫn luôn được các cô dì bác gái trong nhà khen ngợi về gu thưởng thức - lần đầu tiên nảy sinh nỗi hoài nghi với bản thân mình.

Cùng lúc đó, Phong Tuyền đã lên tầng cao nhất của dãy nhà, bước ra sân thượng.

Hồn ma hắn vừa thấy đang đứng bên rìa lan can, vóc dáng gầy gò tưởng chừng sắp theo cơn gió thổi bay khỏi nóc nhà cao ngất. Phong Tuyền nắm chặt áo mình, đi tới bên cạnh lan can.

Âm hồn kia chính là cậu học trò từng nhảy lầu tự sát - Kỷ Dĩ Văn.

"Hối hận không?" Phong Tuyền hỏi.

Kỷ Dĩ Văn cúi nhìn hắn. Nửa khuôn mặt nát tươm bê bết máu thịt, dòng lệ đỏ thẫm tràn ra hốc mắt, tí tách rơi xuống, lóe sáng giữa không trung.

Phong Tuyền nheo mắt nhìn cậu ta: "Hối hận không?"


Kỷ Dĩ Văn lắc đầu, giọng nói hư hư ảo ảo: "Tôi không chịu được nữa, nên kết thúc sớm thôi."

"Nếu anh thực sự nghĩ vậy, nếu anh thực sự không hối hận thì hiện giờ anh đã không còn ở chỗ này."

Tuy cậu ta đã chết hơn bảy ngày nhưng rõ ràng vẫn còn ký ức và lý trí. Nếu cái chết thật sự cho cậu ta mãn nguyện, cậu ta đáng lẽ đã xem như được giải thoát, một lần nữa quy về đất mẹ từ lâu rồi mới phải.

Mà giờ cậu ta vẫn bồi hồi quyến luyến tại đây, vậy nên chấp niệm của cậu ta chắc chắn có liên quan tới nơi này.

Đôi đồng tử của Kỷ Dĩ Văn đỏ lên, nước mắt đẫm máu lại chảy xuống.

Phong Tuyền không muốn bản thân dính âm khí, sợ khi về lại bị Doãn Tùng ghét bỏ rồi bắt tránh xa anh mười mét, vì vậy hắn bèn lấy một miếng giấy vệ sinh nhăn nhúm trong túi ra đưa cho Kỷ Dĩ Văn: "Xuống đây đi, đừng khóc. Hối hận thì có ích gì đâu, tôi có chuyện muốn hỏi anh."


Kỷ Dĩ Văn trượt xuống sân, nhận lấy miếng giấy trong tay Phong Tuyền. Vẻ mặt của cậu ta có phần vặn vẹo, như khóc mà không phải khóc: "Cảm ơn, cảm ơn..."

Phong Tuyền lại lấy một lá bùa trong túi gấp thành hình ghế ngồi. Lá bùa tự bốc cháy, hình gấp nho nhỏ phóng to thành một chiếc ghế xuất hiện sau lưng Kỷ Dĩ Văn.

Linh hồn cậu học sinh cảm động đến méo đi: "Thật sự... Thật sự cảm ơn cậu..."

Phong Tuyền tựa lưng vào lan can: "Không có gì, ngồi đi, chúng ta tâm sự."

Kỷ Dĩ Văn gật đầu, vui vẻ ngồi xuống. Kết quả hẫng một cú, chiếc ghế kêu lạch cạch rồi đổ sập, tan biến.

Phong Tuyền "Ối" một tiếng, tiến đến xem xét một chút, áy náy nói: "Gấp thiếu một cái chân rồi. Để tôi gấp cho anh cái khác."

Kỷ Dĩ Văn đứng bên vẫn giữ nguyên vẻ mặt sầu não, mãi tới khi ngồi xuống đối diện Phong Tuyền cậu ta mới bắt đầu mở lời: "Bố mẹ tôi... không quan tâm gì tôi cả, lúc tôi khóc thì chê tôi nhu nhược, tôi khó chịu thì chê tôi không kiên cường, tôi thất bại thì mắng tôi là kém cỏi, cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên được... Tôi nói tôi chấp nhận, đời tôi không thể làm nên trò trống gì, bố mẹ nói không được, một đứa con thất bại là nỗi nhục của họ, nếu tôi không ra gì thì họ chỉ có thể nhìn nhà người ta khoe mẽ con cái giỏi giang ưu tú thế nào. Cái bố mẹ muốn... cũng chỉ là thứ có thể lấy le với người khác và một đứa con có thể bảo đảm cung cấp được vật chất cho họ mà thôi."
Phong Tuyền nhíu mày: "Bố mẹ anh nói thế sao?"

Kỷ Dĩ Văn oán hận đáp: "Đúng! Mỗi ngày bố mẹ đều lặp đi lặp lại bên tai tôi, bảo tôi phải thi điểm cao, phải đền đáp số tiền bố mẹ đã tiêu cho tôi, không được để bố mẹ xấu hổ trước mấy đứa con cái giỏi giang nhà họ hàng, phải công thành danh toại, phải để người khác nhắc đến con của bố mẹ là ước ao... Nhưng tôi không làm được!"

"Vậy nên anh kết thúc tính mạng của mình?"

Kỷ Dĩ Văn đau khổ: "Tôi... Tôi không gắng gượng tiếp được nữa, tôi học lại ba năm rồi mà vẫn không đỗ được một trường đại học tử tế nào, tôi còn không bằng học sinh lớp mười mới lên cấp ba nữa. Tại sao? Tôi nhất định phải làm một người thất bại sao?"

Phong Tuyền nói: "Có gì không tiếp tục được chứ? Tôi là học sinh đội sổ đây, tôi vẫn không nhảy lầu. Nếu anh không lựa chọn kết thúc tính mạng một cách dễ dàng như thế, sau này khi thấy được xã hội ngoài cổng trường anh sẽ hiểu thành tích điểm thi đều chẳng là gì cả, không đỗ trường đại học tốt nhất cũng không đồng nghĩa với việc anh là kẻ thất bại... Có điều thật đáng tiếc, anh đã kết thúc ở đây rồi."
Kỷ Dĩ Văn khổ sở túm tóc mình: "Tôi... Tôi thật sự... Không cố gắng được nữa."

Phong Tuyền thản nhiên tiếp tục: "Sống trong cái nhìn của người khác chẳng lẽ không mệt ư? Vì người khác thất vọng với mình nên anh tự phủ nhận bản thân, thậm chí kết thúc sinh mạng ư... Mà thôi, tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý, anh bình tĩnh lại đã, lau nước mắt đi. Thật là, âm khí dính hết lên người tôi rồi."

Kỷ Dĩ Văn: "..."

Hồn ma nhanh chóng ổn định tâm trạng của mình, nói: "Cậu hỏi đi, nếu biết gì tôi sẽ nói cho cậu. Cậu muốn hỏi chuyện cô Vương Thiến Thiến đúng không."

"Đúng. Chỗ cô Vương nhảy lầu... chính là vị trí anh từng nhảy xuống. Anh đã bị kẹt ở đây thì hẳn chuyện tối đó anh đều thấy tận mắt rồi."

Kỷ Dĩ Văn đột nhiên cảm nhận trong mắt đàn em kém tuổi này lóe lên tia sáng sắc bén, toàn thân cậu ta bất giác run rẩy, tuyệt không dám nói nửa câu lừa gạt.
"Bà ấy nhảy xuống từ đây, nhưng không liên quan đến tôi."

"Ồ?" Phong Tuyền hơi nghiêng đầu "Anh không dụ dỗ cô ấy?"

"Không hề!" Kỷ Dĩ Văn lập tức phủ nhận "Là chú Thiệu đẩy bà ấy xuống!"

"Chú Thiệu..." Phong Tuyền cau mày.

Kỷ Dĩ Văn thật thà kể: "Chú Thiệu Khang, chồng của cô Vương Thiến Thiến, hôm ấy ông ấy đi cùng cô Vương đến đây. Thật ra... Chú Thiệu coi như là bố tôi, nhưng ông ấy không cho tôi gọi như thế. Cô Vương Thiến Thiến mẹ tôi tái giá với ông ấy..."

Phong Tuyền không khỏi bất ngờ vì nội dung vừa nghe được: "Sau đấy thì sao? Sao Thiệu Khang lại đẩy cô Vương xuống?"

Kỷ Dĩ Văn nhớ lại: "Hôm ấy cô Vương gọi chú Thiệu Khang tới bàn chuyện ly hôn... Chúng tôi vẫn luôn khuyên bà ấy mà không được, ngay cả khi biết chú Thiệu Khang mắc bệnh ung thư bà ấy cũng không muốn ly hôn, sợ người quen ở quê và họ hàng thân thích bàn tán, cũng tại từ khi tái giá đến giờ bà ấy luôn giả vờ là gia đình mình rất êm ấm, vợ chồng hòa thuận, tự bà ấy chặn đường lui của mình.
Bà ấy luôn thể hiện với bên ngoài rằng Thiệu Khang là một người chồng tốt, bởi nếu tái giá rồi mà vẫn gặp một kẻ cặn bã thì chắc chắn bà ấy sẽ bị người quen bàn tán sau lưng, hả hê cười nhạo, khinh thường chỉ trỏ cả đời. Vậy nên dù Thiệu Khang nghiện rượu còn hay bạo lực gia đình, là hạng tầm thường không có chí tiến thủ, đến cả công việc cũng chẳng có nhưng bà ấy vẫn chung sống với ông ta mười bảy năm. Nếu bà ấy có thể quyết đoán với ông ta như lúc ly hôn bố tôi thì bao năm nay bà ấy đã không mệt mỏi đến thế, bà ấy đã có thể sống tốt.

... Nhưng không biết tại sao bà ấy bỗng nhiên lại hẹn Thiệu Khang tới nói chuyện ly hôn."

Phong Tuyền hỏi: "Cô Vương Thiến Thiến hẹn Thiệu Khang hả? Cô ấy gọi một bệnh nhân lẽ ra đang phải nằm viện đến trường thật sao?"
Kỷ Dĩ Văn đang mải mê hồi tưởng chợt ngây người.

Phong Tuyền chống cằm ngẫm nghĩ: "Chắc là Thiệu Khang chủ động đến trường tìm cô Vương. Có điều tình hình thực tế thế nào thì phải hỏi ông ta đã... Sau đấy thì sao, sau khi cô Vương chết đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Dĩ Văn im lặng một lát, trầm giọng thuật lại: "Bà ấy... rất đáng sợ. Bà ấy đứng lên từ thi thể, toàn thân và hai mắt đều đỏ thẫm, tôi không cách nào tới gần cũng không dám nhìn thẳng bà ấy. Sau đó bà ấy rời khỏi đây."

Vương Thiến Thiến biến thành ác quỷ rồi.

Phong Tuyền hỏi Kỷ Dĩ Văn một câu cuối cùng: "Anh muốn đi không? Tôi có thể giúp anh đi."

Đôi mắt cậu ta thoáng lộ vẻ rung động, tiếc rằng cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Để tôi nhìn nơi này một chút, tôi vẫn muốn nhìn thêm một lần."

Phong Tuyền thở dài: "Rõ ràng chính anh đã buông tay."
Kỷ Dĩ Văn cúi gằm mặt không đáp.

Phong Tuyền nói: "Anh tự thu xếp ổn thỏa đi, đến khi anh rốt cục có thể buông bỏ thì hồn sẽ tự quy thiên. Có điều bây giờ tôi có thể thả anh nhưng anh tuyệt đối không được làm ác, bằng không kết cục chờ đợi anh sẽ là hồn xiêu phách lạc, không có kiếp sau."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không đâu."

Phong Tuyền đứng dậy toan rời đi, chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn ngoảnh lại dặn dò: "Đúng rồi, đừng có đụng vào thiên sư nhé, thấy người nào tay cầm bùa, người thơm phức thì đừng ló mặt ra, họ không dễ tính như tôi đâu."

*

Sau khi cùng Hổ Tử tra xét xung quanh một lượt, Phong Tĩnh đưa mắt nhìn lên phía trên dãy nhà.

Cả dãy lớp học không một bóng người, tường dán kinh văn, một hòa thượng thoạt trông chừng ba, bốn mươi tuổi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ tụng kinh, thanh niên tên Doãn Tùng nọ đứng tại góc xa xa cúi đầu đờ đẫn.
Anh ta nheo mắt suy tính, nhanh nhẹn quay lưng bước vào hành lang, thoăn thoắt lên tầng.

Nơi tầng hai còn sót lại chút âm khí chưa tan hết, hẳn là vì oán khí của người chết tên Vương Thiến Thiến đã tập kết tại đây. Chuyện đó không nằm trong phạm vi cần quan tâm của Phong Tĩnh, anh ta tiếp tục lên trên, muốn nhìn xem tên nhóc Phong Tuyền kia đang lén lút làm gì sau lưng Cục thiên sư.

Tầng ba, tầng bốn...

Vừa đi, Phong Tĩnh vừa không khỏi thầm nghĩ học sinh cấp ba đúng là khó khăn, ngày nào cũng phải leo bảy tầng cầu thang đến mệt rã rời, ngay cả thang máy cũng chẳng có.

Đang lúc anh ta định rẽ vào đầu cầu thang, một bóng người đột ngột xuất hiện từ góc tường gần đó. Anh ta kinh ngạc dừng chân, không ngờ lại là Doãn Tùng lẽ ra đang phải đứng ngơ ngẩn dưới lầu.

---

Hết chương 33
---

Tớ nghĩ có thể sẽ có người khó chịu khi thấy Phong Tuyền nói với Kỷ Dĩ Văn về việc cậu ấy đã sai khi lựa chọn kết thúc tính mạng mình, thật ra tớ cũng không vui lắm. Nhưng nghĩ cũng hợp lý thôi, hiện tại Phong Tuyền đang nói chuyện với một hồn ma còn quyến luyến nhân gian chứ không phải với người còn sống, hơn nữa bản thân hồn ma ấy còn chẳng nhận ra tại sao mình vẫn ở đây, chẳng biết rằng mình đang hối hận, nếu không bắt Kỷ Dĩ Văn nhận ra sự thật, có lẽ cậu ấy sẽ còn ở đây mãi mãi và không thể chuyển kiếp đầu thai. Có lẽ tấn công vào nỗi đau khổ của hồn ma Kỷ Dĩ Văn là một việc tàn nhẫn, nhưng đó là việc cần phải làm để cậu ấy buông bỏ kiếp người đã chấm dứt này. An ủi Kỷ Dĩ Văn sẽ không giúp cậu ấy và gia đình bớt đau khổ, chẳng thà để cậu ấy hiểu rõ lòng mình và làm nốt những gì cậu ấy muốn, sau đó đi tới một cuộc sống khác vẫn tốt hơn.