Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 31




(Giải thích trước:

*Sắc tức thị không, không tức thị sắc: Câu nói kinh điển trong Bát Nhã Tâm Kinh. Sắc và Không là hai trạng thái của các vật nơi cõi trần: Sắc là có hình tướng hiện ra thấy được; Không là không hình tướng, không thấy được. Theo quan niệm về nhân sinh của Phật giáo, muôn vật do sự biến đổi mà sinh ra, vốn không có thật. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc.

*Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc, nhân vật đa cảm trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.


*Trung Hoa Dân Quốc (中華民國) là nhà nước cộng hòa đã cai trị vùng lãnh thổ Trung Quốc đại lục từ năm 1912 đến năm 1949 trước khi rời sang vùng lãnh thổ đảo Đài Loan và trở thành chính phủ của Đài Loan hiện tại.)



Tuy rơi từ tầng hai, nhưng vì Lỗ Nguyên tiếp đất bằng mông nên cột sống tổn thương khá nặng, mọi người nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa cậu ta đi. Phong Tuyền đang định đi theo, thầy chủ nhiệm đã vội vàng tới giao cho Đàm Kiệt quản lý các bạn, còn thầy cùng lên xe đến bệnh viện.

Kết quả hôm sau thầy chủ nhiệm cũng không tới trường. Nguyễn Soái nhiều chuyện không biết đã nghe được tin tức từ đâu, cậu ta nói thầy giáo bị gọi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, nguyên nhân là vì Lỗ Nguyên biến mất trong bệnh viện.

Sắc mặt Thiệu Tĩnh ngồi hàng ghế trên tức thì tái nhợt.


*

Ngày tiếp theo, trường học lần nữa đóng cửa, Phong Tuyền vừa bước ra cổng bỗng thấy bên ngoài có vài chiếc ô tô đen bóng đang đậu, trên xe có dán ký hiệu của Cục thiên sư.

Gần đây Doãn Tùng rất đam mê lái xe, biết tin trường học tạm nghỉ, anh lập tức chủ động nói sẽ tới đón Phong Tuyền. Phong Tuyền tất nhiên sẽ không từ chối, hắn ra cổng trường đứng chờ một góc, đột nhiên lại phát hiện Dịch Bách đang đứng đó lấm lét nhìn đám đông xung quanh.

Hắn đi tới vỗ vai anh ta một cái: "Nhìn cái gì đấy?"

Dịch Bách hốt hoảng, vừa nhận ra là Phong Tuyền, anh ta ghét bỏ nói: "Sao lại là cậu, tránh sang một bên đi, đừng chắn đường tôi."

Phong Tuyền lùi một bước: "Sao anh lại đến đây, anh đang... chờ ai tan học à?"

Nghe hắn nói vậy, anh chàng mặt dày Dịch Bách chợt ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Ừ."


"Nhóc con nhà anh hả?"

Dịch Bách kiêu ngạo đáp: "Đúng!"

Phong Tuyền nghi ngờ lia mắt từ đầu đến chân anh ta: "Trai tân như anh thì lấy đâu ra con?"

Dịch Bách: "Đấy không phải là con tôi... Đến rồi, ở đây này!"

Hai mắt anh ta sáng lên, giơ tay ra sức vẫy vẫy kêu gọi sự chú ý, thoạt trông có phần ngốc nghếch. Phong Tuyền không khỏi kinh ngạc nhìn theo, thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng khá gầy, tóc mái dài phủ trước trán chắn mất một nửa tầm nhìn, bộ dạng có vẻ u ám. Cậu ta ngẩng đầu liếc về phía Dịch Bách, xách cặp sách chậm rãi tới gần.

Dịch Bách nở nụ cười hệt như con cún đần, chờ cậu thiếu niên kia đến, anh ta lấy một cây kẹo mút trong túi ra rồi cẩn thận bóc vỏ, dỗ dành: "Há miệng nào, vị dâu đấy."

Phong Tuyền chà chà da gà da vịt đang nổi đầy tay.
Cậu thiếu niên có lẽ cũng hết cách, im lặng nhìn chòng chọc Dịch Bách một lát, cuối cùng thật sự nhượng bộ mở miệng ra. Dịch Bách hài lòng, quay đầu nhìn Phong Tuyền như thể giờ mới nhớ ra sự hiện diện của hắn: "À, đúng rồi, đây là Phong Tuyền, đồng nghiệp ở đạo quán, lớp mười hai. Lương Lương, sau này có chuyện gì cứ tìm cậu ta."

Phong Tuyền khoanh tay: "Tôi từng bảo thế à?"

Dịch Bách mặc kệ hắn. Thấy cậu trai đứng bên cạnh gật đầu một cái, anh ta liền nói: "Chúng ta về thôi, tối nay làm sườn rang chua ngọt cho em."

Thế nhưng thiếu niên lại không đi. Cậu ta bước tới trước mặt Phong Tuyền, lễ phép gật đầu chào, tự giới thiệu: "Tôi là Dịch Lương."

Phong Tuyền sửng sốt nhìn đôi mắt của cậu trai tên Dịch Lương này.

Đó là một đôi mắt rất tinh khiết, hắn chỉ từng thấy ánh mắt ấy ở những linh hồn mà toàn bộ ký ức đã quy về cát bụi, ngây ngô mê muội, chẳng ngờ giờ đây lại nhìn thấy nó ở một con người.
Hắn ngẩng nhìn Dịch Bách.

Quan sát kỹ thì bề ngoài của hai người họ quả thật có nét giống nhau, có điều vết sẹo dài trên mặt và vẻ lôi thôi lếch thếch của Dịch Bách đã làm lu mờ cả gương mặt kia. Hai con người vốn có khí chất mâu thuẫn, chỉ là khi họ đứng cạnh nhau dường như tạo ra một cảm giác rất kỳ diệu, khiến cho họ bỗng trở nên hài hòa không gì sánh được.

Phong Tuyền nhìn Dịch Lương với đôi mắt trong sáng, lại nhìn Dịch Bách sặc mùi "tôi là tội phạm gϊếŧ người", nhíu mày hỏi: "Bắt cóc ở đâu về đấy?"

Dịch Bách vênh váo: "Còn lâu mới cho cậu biết. Lương Lương, đi thôi."

Hai người kia vừa đi chưa bao lâu, một chiếc Maybach cực kỳ gây chú ý từ từ tiến tới, dừng trước mặt Phong Tuyền. Hắn nhận ra chiếc xe này, nó vẫn luôn nằm trong ga ra, chỉ thỉnh thoảng khi mẹ hắn - bà Phương Đồng về nhà mới được dùng đến. Lúc trước Doãn Tùng từng hỏi hắn về chuyện có thể rửa tất cả ô tô trong ga ra không, xem ra là do anh mắc chứng sạch sẽ, nếu xe chưa rửa đến mới hơn cả xe mới chắc hẳn anh sẽ không chịu đặt cái mông cao quý của mình vào ghế lái đâu.
Hắn vòng qua phía trước, gõ gõ cửa xe.

Hôm nay Doãn Tùng đã thay đổi trang phục, nửa thân trên khoác áo phông trắng dài tay, nửa dưới mặc quần kiểu lính rộng thùng thình, cách phối đồ cực kỳ đau mắt. Phong Tuyền thò đầu vào xe ngó chiếc quần rất ngầu của anh, tò mò hỏi: "Sao lại chọn bộ này thế?"

Hình như Doãn Tùng rất thích chiếc quần này, anh ngại ngùng vuốt vuốt mặt vải, cho hắn xem tám chín chiếc túi đính đầy ống quần.

Phong Tuyền: "... Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hắn mở cửa xe toan ngồi vào ghế phụ lái, Doãn Tùng bỗng giơ ngón tay chặn vai hắn lại, nhăn mũi nghiêm túc nói: "Ngồi đằng sau đi."

Phong Tuyền ngơ ngác: "Tại sao?"

"Mồ hôi bẩn."

Phong Tuyền hơi chột dạ, vừa chuyển sang băng ghế sau vừa thử ngửi bộ đồng phục trên người mình. Với lịch học tập và nghỉ ngơi của trường học, việc giặt đồng phục hàng ngày là bất khả thi, hắn cảm thấy mình còn không có đủ thời gian để ngủ. Có điều nếu Doãn Tùng ghét... Hắn quyết định phải mua thêm chục bộ đồng phục nữa để tắm rửa thay đồ mỗi ngày, đổi lại hắn sẽ ném quần áo cả tuần của mình cho anh.
Sau khi lên xe, dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Doãn Tùng, Phong Tuyền nhanh chóng chỉnh đốn trang phục, xếp cặp sách ở một bên. Hắn vừa kịp ngồi ngay ngắn, bên ngoài đột nhiên nổi lên tiếng cảm thán xôn xao.

Động tĩnh xuất phát từ một đám học sinh tụ tập cách đó không xa, họ đang nhìn một chiếc xe thể thao màu đỏ trông vô cùng sang trọng bên kia đường, ai nấy đều không ngừng thán phục. Trước những ánh mắt ngưỡng mộ đang đổ dồn về phía mình, Thiệu Tĩnh mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào trong.

Mà từ góc nhìn của Phong Tuyền, hắn còn thấy nhiều hơn thế.

Hắn thấy người ngồi trên ghế lái chính là người bạn trai từng lộ diện trong livestream của Thiệu Tĩnh - bố của Nguyễn Soái.

Chiếc xe đắt đỏ phô trương nhanh chóng vút đi, Phong Tuyền không nhìn theo nữa, có điều hắn lại phát hiện Nguyễn Soái vẫn luôn đứng ở bên kia đường.
Hắn thoáng cau mày, nhoài lên gần ghế của Doãn Tùng, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh: "Doãn Tùng, anh tiến lên một chút, dừng trước ghế dài kia nhé."

Doãn Tùng hơi tránh đi, vành tai lấp ló dưới mai tóc dài ửng đỏ: "... Ừm."

Phong Tuyền hồn nhiên không hề hay biết diễn biến tâm lý của anh, bị anh nói một câu "ngồi đàng hoàng", hắn liền đàng hoàng ngồi về chỗ.

Ô tô đỗ lại bên cạnh Nguyễn Soái, Phong Tuyền hạ cửa kính, thấy cậu ta đang giương đôi mắt đỏ sậm nhìn chòng chọc về phía chiếc xe chở Thiệu Tĩnh đi xa.

Hắn gọi: "Có muốn quá giang một đoạn không?"

Lúc này Nguyễn Soái mới quay sang nhìn hắn: "... Không cần. Em muốn chờ trời tối hẳn rồi về bắt gian tại giường."

Phong Tuyền nghe ra sự phẫn nộ đay nghiến trong thanh âm của cậu ta, đành chúc một câu: "Chúc cậu may mắn, tôi về đây, cần giúp gì thì gọi tôi."
Thấy Nguyễn Soái gật đầu rồi quay lưng đi vào trường, hắn nói với Doãn Tùng: "Thế chúng ta cũng đi thôi."

Vậy nhưng Doãn Tùng không lập tức lái xe đi. Anh có vẻ băn khoăn gì đó, nghiêng đầu hỏi hắn: "Sao hai người không thích nhau lại phải ở cùng nhau?"

Phong Tuyền nổi hứng thú, hỏi lại: "Anh nói ai cơ? Thiệu Tĩnh với bố Nguyễn Soái hả?"

Anh gật đầu.

Hắn ngạc nhiên: "Anh nhìn ra họ không thích nhau á? Ả thích danh lợi của anh, anh thích bề ngoài của ả, thế không coi là thích hả?"

Doãn Tùng nhíu mày phản đối.

Phong Tuyền buồn cười nói: "Chuyện của người ta mà anh cũng đặt tiêu chuẩn cao quá nhỉ. Người sống trên đời có nhiều khó khăn vướng mắc lắm, đa số không thể thật sự tự do tự tại, thế nên thực ra theo đuổi những thứ hào nhoáng bên ngoài, giành được những vật ngoài thân ấy cũng đã là đủ rồi. Trừ cái đó ra, bất cứ thứ yêu thích đơn thuần gì cũng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết - mà dù là tiểu thuyết thì trong những người tình hoàn hảo nhất si tình nhất cũng không có người ăn mày cùng quẫn trên răng dưới cát tút đâu, thế nên con người ta vẫn coi trọng những thứ tô vẽ bề ngoài hơn."
Doãn Tùng từ tốn nói: "Không tức thị sắc, sắc tức thị không."

Phong Tuyền: "Nhưng có bao nhiêu người hiểu đâu."

Có lẽ do bị đả kích tinh thần, Doãn Tùng bực bội không lái xe nữa, Phong Tuyền phía sau âm thầm cười nhạo anh thật là đa sầu đa cảm như Lâm muội muội. Tròng mắt hắn đảo một vòng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hắn vươn lên phía trước, tỏ vẻ thần bí hỏi: "À, Doãn Tùng, anh từng yêu đương bao giờ chưa?"

Doãn Tùng lắc đầu.

Hắn hỏi tiếp: "Thế anh sinh năm bao nhiêu, giờ bao tuổi rồi? Chẳng lẽ lớn bằng này mà chưa từng gặp ai vừa mắt à?"

"Sinh năm Dân Quốc thứ 3, hai mươi hai tuổi."

Phong Tuyền bẻ ngón tay cái rắc: "???"

Hắn nghi ngờ hỏi lại: "Sinh năm 19... 15?"

Doãn Tùng không bàn tiếp chuyện năm sinh nữa. Anh hơi bối rối hỏi: "Thế còn cậu? Yêu đương là... cảm giác thế nào?"
Phong Tuyền nhún vai: "Tôi không biết."

Doãn Tùng quay lại nhìn hắn.

Hắn cười híp mắt nói tiếp: "Nhưng tôi thấy nhiều rồi."

Anh quay đầu đi mặc kệ hắn, chiếc xe bắt đầu chậm rì rì chuyển động.

Phong Tuyền vẫn còn bông đùa: "Đừng bơ tôi mà, có phải anh muốn tìm một cô gái để hẹn hò không? Trông anh thế này chắc phải có người theo đuổi chứ, không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ?"

Doãn Tùng tập trung nhìn đường: "Tôi đang lái xe, đừng có nói chuyện với tôi."

Phong Tuyền bĩu môi, lòng thầm nghĩ rõ là anh thẹn quá hóa giận.

Trường học cho nghỉ vài ngày, tiếc rằng Phong Tuyền cũng không có cơ hội ngủ bù thỏa thích, nguyên nhân là bởi sáng hôm sau người của Cục thiên sư đã tới gõ cửa.

Người đàn ông tốt Doãn Tùng có để phần bữa sáng cho Phong Tuyền, hắn ra mở cửa rồi trở lại bếp bỏ đồ ăn sáng vào lò vi sóng. Khi hắn lần nữa ra phòng khách, hai vị khách từ Cục thiên sư đã chuẩn bị sẵn sổ ghi chép và máy ghi âm.
Đường nhìn của hắn dính chặt vào thanh niên đang bắt chéo chân ngồi tựa trên lưng ghế sô pha, bộ dạng ngả ngớn vô cùng.

Phong Tĩnh.

Không ngờ anh ta cũng tới.

Trong khi Phong Tuyền đang quan sát Phong Tĩnh, đối phương cũng đồng thời đánh giá ngược lại hắn. Có điều cách quan sát của anh ta là không chút kiêng nể, nheo mắt lia qua, dù chỉ ngồi trên sô pha cũng khiến người ta có ảo giác như anh ta đang ngồi trên đài cao nhìn xuống thiên hạ.

Phong Tuyền lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi lê dép lẹp xẹp bước đến, mang mái tóc bù xù như điện giật, hai mắt ngái ngủ chớp chớp hỏi: "Hai anh cảnh sát có chuyện gì thế?"

Người theo Phong Tĩnh tới - nhân viên của Cục thiên sư trả lời: "Chúng tôi là người của Cục thiên sư, đến để xử lý vụ việc xảy ra tại trường học của cậu - trường cấp ba Số 1 Nam Thành trong thời gian gần đây. Chúng tôi rất cần một học sinh của trường Số 1 giúp đỡ nắm bắt tình hình, theo tôi được biết trước kia cậu Phong Tuyền từng gặp vài chuyện tương tự, cậu cũng biết đến Cục thiên sư của chúng tôi phải không?"
---

Hết chương 31

---