Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 21: - Lôi phách táo mộc




(Giải thích trước:

*Lôi phách táo mộc: cây táo đỏ bị sét đánh – vì trong giới thiên sư thì đây là vật liệu để làm pháp khí nên tớ nghĩ để nguyên cái tên vật liệu bằng Hán Việt sẽ chuẩn hơn.

*Ấn Lục Giáp: ấn là ấn tín, con dấu, dùng để làm Lục Đinh Lục Giáp pháp ấn. Lục Đinh Lục Giáp là một trong những thần hộ pháp của Đạo giáo.)



Lôi phách táo mộc - cây táo đỏ bị sét đánh, là vật liệu phù hợp nhất để làm ấn Lục Giáp. Nếu hắn tới chậm thì e rằng thứ này đã bị những thiên sành sỏi khác trong chợ quỷ chiếm trước rồi.


"Bán thế nào đây?" Hắn ngẩng đầu hỏi chủ sạp.

Chủ sạp hàng dường như không nghe thấy lời hắn, bóng quỷ đen sẫm ngồi im lặng trên khúc cây khô, tay cầm một chiếc gương nho nhỏ vừa soi vừa thương thân trách phận, có vẻ rất đau lòng.

Phong Tuyền tăng âm lượng lên một chút, lặp lại câu hỏi.

Lần này con quỷ đã nghe thấy. Nó ngoáy ngoáy lỗ tai: "Hả? À! Anh đang nói à? Tai tôi lãng rồi, bị sét đánh làm hơi điếc."

Phong Tuyền hỏi: "Sao ông cũng bị sét đánh thế?"

"Đúng rồi đấy!" Con quỷ ra chiều tủi thân "Cây này mọc trên mộ tôi, một đêm trời đen kịt mưa gió bão bùng thế là tôi thành như này."

Phong Tuyền: "Trồng táo đỏ trên mộ á, ai lại làm thế?"

"Cũng không phải!" Quỷ vỗ đùi một cái "Lúc bọn con cháu đi viếng mộ thì có một thằng ranh ném hạt táo lên đầu tôi, cái hạt mọc thành cây táo đỏ. Nhưng sau đấy không ai đến viếng tôi nữa, cũng chẳng tìm được người nhổ giúp cái cây ấy đi nên nó mới to như này."


Phong Tuyền đã hiểu, thảo nào quỷ ta có thể không sợ thứ chí dương như cây táo đỏ bị sét đánh.

Hắn hỏi lần nữa: "Bán như nào đây? Ờm..." Hắn sờ sờ túi, đột nhiên có cảm giác chẳng lành. Lâu lắm rồi hắn chưa đến chợ quỷ, không mang tiền giấy.

"... Có thanh toán wechat được không?"

Quỷ đen hỏi lại: "Wechat là gì? Tôi mới hiện hồn lần đầu, không biết nhiều lắm."

Dứt lời, nó tiếp tục giơ gương lên soi khuôn mặt nám đen của mình. Phong Tuyền chợt nảy ra một ý, nói: "Thế này nhé, tôi giới thiệu cho ông một bệnh viện, nhờ bác sĩ trong viện phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí cho ông, rồi ông bán cho tôi một khối gỗ."

Quả nhiên hai mắt quỷ đen lập tức sáng ngời: "Phẫu thuật thẩm mỹ á? Có sửa được mặt cho tôi không?"

"Được chứ, đảm bảo lành lặn như cũ."

"Tôi muốn đẹp trai hơn trước cơ."


"Được. Muốn cắt mắt hai mí, bơm ngực đều được tuốt."

"Mắt tôi vốn dĩ là hai mí."

"Thế cắt mắt ba mí cũng được."

Quỷ đen: "Thế thì được, cả cây gỗ nhà tôi cho anh hết, tôi phải đến bệnh viện."

Phong Tuyền chỉ lấy một khối trên phần rễ cây: "Chừng này là đủ rồi. Sau khi ra khỏi đây ông lên chuyến xe buýt lúc hừng đông, xuống ở..." Hắn ngừng một giây "Ở "Bệnh viện thẩm mỹ Phong Tuyền"."

Quỷ đen đáp: "Hiểu rồi. Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Phong Tuyền cười híp mắt: "Không có gì."

Cho dù là trong chợ quỷ, cảnh tượng người sống trò chuyện vui vẻ với hồn ma cũng nhanh chóng khiến những người xung quanh phải liếc nhìn. Mà sau hai "người" họ, đối tượng được chú ý tiếp theo chính là cây táo đỏ bị sét đánh dưới mông quỷ đen.

Một giọng nữ kinh ngạc reo lên: "Lôi phách táo mộc! Để tôi xem xem có đúng là cây táo đỏ không?"
Mùi nước hoa nức mũi dần dần tới gần, người vừa xuất hiện nhanh tay đẩy kẻ trông có vẻ là người bình thường không có linh lực – tức Phong Tuyền - sang một bên. Phong Tuyền hơi nhíu mày, nghiêng mình né tránh.

Đó là một thiếu nữ thoạt trông khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc bộ trang phục đặc trưng của gia tộc. Chỉ cần nhìn bộ đồ hắn cũng có thể đoán được ngay, ra là người nhà họ Phó.

Tạm cho là một gia tộc phức tạp ngang ngửa nhà họ Phong, cũng là gia tộc tu đạo có dã tâm rất lớn khiến hắn không mấy thiện cảm.

Thiếu nữ kia xác nhận được đây là cây táo đỏ, lập tức vui mừng móc ra một nhúm tiền âm phủ ném cho quỷ đen: "Tôi muốn mua hết."

Quỷ đen nhìn cô ta một cái rồi nhìn Phong Tuyền, chậm chạp trả lời: "Không được, tôi bán cho anh này rồi."

"Cái gì?" Đôi mày cô ta nhăn lại, liếc sang Phong Tuyền với thái độ khó ưa.
Hắn thản nhiên gật đầu.

Cô gái này tuy trẻ tuổi nhưng rất hùng hổ ngang ngược. Cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp chói lóa, thoạt trông rất dễ khơi gợi lòng tán thưởng và mong muốn bảo vệ của cánh mày râu, chỉ đáng tiếc trong mắt Phong Tuyền thì chúng sinh đều là những lớp vỏ, nam hay nữ cũng không có gì khác biệt.

"Chuyển sang cho tôi, thích bao nhiêu tiền cứ nói."

Phong Tuyền trưng ra vẻ mặt thanh cao lễ độ, khiêm tốn đáp: "Tôi không thiếu tiền, chỉ cần khúc cây này thôi."

Cô gái càng cau chặt mày, ánh mắt khinh rẻ: "Bằng vào cậu hả? Phí cả đồ tốt. Chẳng thà cậu cầm tiền để tôi lấy khúc gỗ đi còn hơn."

Nói rồi cô ta mặc kệ hắn, vung tay dán luôn một tấm bùa bay lên cây táo đỏ. Lá bùa bám vào thân gỗ, khúc cây trôi trên không bị kéo về phía cô ta một quãng.

Quỷ đen nhìn cây táo đỏ bay lơ lửng, không khỏi nóng nảy nhào tới nằm úp sấp lên thân cây, đạp chân gào lên: "Không được! Tôi không bán cho cô, tôi không cần tiền của cô! Đây là đồ của anh đẹp trai nhà người ta, sao cô lại cướp!"
Thiếu nữ giận dữ lườm con quỷ.

Quỷ đen chỉ là một hồn ma lâu năm, bản thân không có bao nhiêu sức mạnh, mà đối với âm linh thì kẻ đáng sợ nhất đương nhiên là các thiên sư có linh lực rồi. Thấy cô gái nhìn mình, nó sợ hãi rụt cổ, căm tức mắng: "Đồ con gái đanh đá."

Cô gái nổi giận: "Hồn ma mà cũng dám nói với thiên sư như thế hả?!" Dứt lời, cô ta phất tay tung bùa chú, một pháp khí hình chiếc roi da lập tức quét về phía quỷ đen.

Con quỷ rúc vào cây gỗ, hai tay ôm đầu, sợ đến răng đánh vào nhau cành cạch.

Có điều sợi roi da này không thể chạm tới hồn của nó, đánh tan phách của nó, bởi đường roi đã bị "người bình thường tuy đẹp trai nhưng không thấy có chút linh lực nào" bắt lại.

"Thế này là quá đáng rồi đấy." Phong Tuyền khẽ thở dài.

Thiếu nữ nọ ra sức kéo kéo pháp khí, ấy vậy mà không được.
"Buông tay ra!" Ánh mắt cô ta hiện vẻ hung ác.

Phong Tuyền bấm tay niệm thần chú, tia sét tức thì lóe lên, lan dọc theo đầu sợi roi trong tay hắn truyền ngược về phía còn lại. Cô gái hoảng hốt kêu lên một tiếng, buông roi, lòng bàn tay đã bị sét giật cháy sém.

Phong Tuyền nhướng mày, quay đầu trò chuyện với quỷ đen: "Trông kìa, tay cô ấy cũng bị sét đánh."

Quỷ đen thán phục vỗ tay liên hồi.

Thiếu nữ rối loạn xoa bóp cổ tay: "Cậu cũng là thiên sư!"

"Tôi chưa bảo không phải mà." Phong Tuyền nhún vai.

Cô ta hăm dọa: "Nếu là thiên sư thì cậu từng nghe danh nhà họ Phó rồi chứ? Kể từ hôm nay, tôi sẽ cho cậu phải sống dở chết dở trong giới thiên sư!"

Phong Tuyền bình thản đáp: "Tôi sợ quá cơ. Anh bạn Tiểu Hắc của tôi này..." Hắn cầm chiếc roi da vốn thuộc về cô gái kia vo vo một hồi, những mảnh vụn kim loại lọt qua kẽ tay rơi ra, cuối cùng giữa lòng bàn tay hắn chỉ còn lại một cụm linh khí huyền ảo vốn nằm trong pháp khí.
"Coi như đây là khoản thanh toán, ông thích hình gì?"

"Hình thỏ con."

Phong Tuyền nặn linh khí thành hình con thỏ: "Mỗi ngày cắn một miếng nhỏ. Tôi đã bọc bùa ẩn nấp ở ngoài rồi, không ai phát hiện ra linh khí đâu."

"Ừ." Quỷ đen gật gật, ôm chú thỏ nhỏ nửa trong suốt vào lòng.

Thiếu nữ đứng đó nhìn Phong Tuyền xử lý pháp khí của mình, đôi đồng tử co lại, trong mắt thoáng lộ vẻ kiêng kỵ. Cô ta tự biết một mình mình không đối phó được kẻ này, đành căm thù liếc hắn rồi bỏ đi.

Quỷ đen làm mặt xấu chế nhạo sau lưng cô ta: "Ha ha, sợ rồi! Đồ con gái đanh đá, gặp anh đẹp trai mà cũng không chịu ăn nói đàng hoàng, sau này chả ai thèm lấy!"

Phong Tuyền không khỏi tức cười, chờ con quỷ cằn nhằn xong, hắn nói: "Thế thì tôi sẽ mang cả cây gỗ đi, tôi lấy một ít, còn thừa bao nhiêu bán hộ ông, sau này ông cần gì tôi sẽ trả cho ông."
Quỷ đen lắc đầu: "Anh cầm hết đi, anh cho tôi biết cách đi phẫu thuật thẩm mỹ lại còn cho tôi ăn ngon là đủ lắm rồi. Ha, mấy thiên sư đến đây toàn coi khinh quỷ, mỗi anh đẹp trai nhà anh là không. Bọn họ đến mua hàng, nhưng vì người bán hàng là quỷ mà họ lại dùng bùa chú bắt nạt, cướp đồ của chúng tôi."

Phong Tuyền nghe vậy cau mày: "Thật à, chẳng trách hôm nay ở đây không thấy nhiều chủ sạp là quỷ lắm."

Quỷ ta gật đầu lia lịa: "Đúng là quá kiêu căng! Nếu không phải tại cây táo đỏ nhà tôi bị sét đánh, tôi sợ đám thiên sư ăn cướp ấy nhổ cây trước cửa nhà, với lại cũng muốn giao cây táo cho một người tốt thì tôi đã chẳng thèm vào đây."

Phong Tuyền dặn dò: "Nếu thế thì sau khi ra khỏi đây ông phải cẩn thận. Lỡ gặp cô gái lúc nãy thì nhớ tránh xa ra một tí."
Con quỷ gật đầu như trống bỏi. Thấy xung quanh đã có không ít người để ý tới hai bọn họ, Phong Tuyền bèn cùng quỷ đen đi tới cây hòe ở lối ra vào, rời khỏi khu chợ dưới ánh mắt kinh ngạc hoặc khinh bỉ của kẻ khác.

Hắn biết những người kia đang nghĩ gì.

Người tới đây phần lớn là thiên sư tu đạo, mà cục diện người ma hòa hợp khi xưa đã mất. Các thiên sư ỷ vào sức mạnh của mình, chỉ coi âm linh là chiến lợi phẩm mà thu hoạch, từ đó lấy thêm danh tiếng, làm công cụ tăng công đức và năng lực bản thân. Chính bởi vậy, họ chưa bao giờ muốn giao tiếp với âm linh, càng chẳng thể nào đối xử ngang hàng với chúng.

Nhưng chẳng lẽ họ chưa từng nghĩ rằng mỗi người sau khi chết đều phải một lần làm vong sao? Có linh lực hay không cũng vậy, sớm muộn vẫn phải quy về đất vàng, khinh thường ai chứ.
Tình trạng đó cứ tiếp diễn tới bây giờ, tính người cao ngạo, cuối cùng những thiên sư mượn sức mạnh trời đất cũng chẳng thể thật sự "thông linh" nữa, ngay cả "quỷ ngữ" cũng không hiểu, nguyên nhân cốt lõi chính là do họ không đối xử với "linh" theo đúng nghĩa là "linh".

Nhưng vậy thì sao...

Phong Tuyền nhìn cảnh tượng dần dần biến hóa trước mặt.

Hắn đã không còn là người của gia tộc họ Phong, chẳng cách nào dẫn dắt huyền môn thay đổi. Hắn bây giờ chỉ là một đạo sĩ nhỏ bé bình thường mà thôi.

*

Sau khi tiễn quỷ đen tới trạm xe, Phong Tuyền vác theo khúc cây dài nửa mét, thân to bằng cả bắp đùi người trưởng thành, mặc kệ ánh mắt của toàn bộ người trên xe buýt đang đổ dồn vào mình mà trở lại khu biệt thự.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, hắn dự định hôm nay phải đưa Doãn Tùng ra ngoài mua ít quần áo bình thường một chút, nào ngờ nhóm lớp hắn vừa tham gia vào tối qua bỗng có thông báo.
[@Tất cả thành viên trước 5 giờ chiều hôm nay đến trường tham gia lớp tự học buổi tối, ngày mai chính thức đi học.]

Phong Tuyền:...

Thử xem lịch, rõ ràng vẫn chưa tới tháng tám. Hắn không khỏi rầu rĩ, học sinh cấp ba lúc nào cũng khai giảng sớm như vậy sao?

Còn chưa kịp liên lạc với lớp trưởng để xác nhận thông tin, Béo Đù đã gọi điện cho hắn: "Hu hu hu... Bảo Kiếm, cuộc sống nghỉ hè của bọn tôi sắp kết thúc rồi. Tôi vẫn chưa được thoát khỏi cái địa ngục trường học này, mấy kế hoạch đi chơi với đồng bọn đều đi tong hết..."

Phong Tuyền nhận ra vấn đề trong câu nói của cậu ta: "Các ông á?"

"Đúng." Béo Đù hít hít mũi "Cả lão Tam lão Tứ lão Ngũ nữa, u tôi đi lôi kéo hết một lượt các u khác, bây giờ cả đám đều phải đi học lại. Hu hu, tôi cảm thấy tôi không còn mặt mũi nào gặp bọn nó nữa, làm sao bây giờ?"
Phong Tuyền thở dài: "Không phải lo, còn có tôi mà."

"Hở? Ý là sao?"

Phong Tuyền thản nhiên như không giải thích: "Ý là tôi cũng phải đi học lại."

Vậy là cái ngày vốn là ngày-mua-đồ-mới-cho-Doãn-Tùng rốt cuộc biến thành ngày Phong Tuyền phải tự sắp xếp hành lý. Bất kể học ngoại trú hay ở tại trường, tất cả học sinh lớp mười hai đều phải tham gia lớp tự học buổi tối, vì thế sau khi lấy được thông tin địa chỉ ký túc xá từ lớp trưởng Đàm Kiệt, hắn quyết định xách theo hành lý đến đó xem thử, nếu môi trường không ổn thì chỉ có thể ngày ngày học xong lớp tự học rồi chạy về nhà.

---

Hết chương 21

---