Trần lão gia khổ sở gọi người lập tức đi tìm tiểu thư về, phong tỏa hết đường thủy, bộ, hàng không, tàu điện... bằng mọi giá phải dẫn cô về trước 7 giờ tối nay nếu không ngay cả cái mạng để lết đến xin lỗi người ta ông cũng không có. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ông chỉ có 3 tiếng để tìm Bội Vy. Thành phố này lớn như vậy, làm sao chỉ có thể tìm thấy trong 3 tiếng chứ? Ông chỉ còn biết thắp hương cho người vợ quá cố của mình để cầu mong mà thôi:
"Bội Viên, bà có linh thiêng thì hãy phù hộ cho tôi tìm được Bội Vy về kịp tối nay. Tôi không thể thất hẹn với đại ca được. Ông ấy từ xưa đến nay luôn giúp đỡ, bảo bọc cho tôi. Ông ấy lại chưa từng đòi hỏi điều gì, chỉ muốn tôi gả con gái cho con trai mình. Nếu chuyện này mà tôi cũng không thể làm xong thì... bà nghĩ tôi còn mặt mũi nào nữa?"...
Tại sân bay...Tiểu thư Bội Vy đang định lên máy bay thì đột nhiên lại có thông báo thời tiết xấu, phãi hoãn tất cả các chuyến bay. Cô thầm nghĩ sao mà đen đủi thế được? Nhất định là do ba của cô giở trò rồi. Nói rồi cô lập tức rời khỏi sân bay, nhưng lại đụng phải một người, cô không ngước lên mà cứ cắm đầu đi thẳng, chợt nghe đằng sau vọng lại tiếng nói trong trẻo trầm ấm:
"Này cô"
"..." Bội Vy vẫn tiếp tục đi, vì xin lỗi người khác vốn không phải là việc của cô. Người đó vẫn tiếp tục gọi lại còn gọi to hơn làm không ít người trong sân bay tò mò quay lại nhìn:
"Này cô, cô có vấn đề về thần kinh không vậy?"