Thiệu Duy không phải con nhà giàu. Từ nhỏ đã không có ba, mẹ anh cố gắng làm việc vất vả để nuôi anh ăn học thành tài. May mắn lớn nhất của Thiệu Duy là khi bắt đầu đã gặp được một người sếp tốt như Lý Lập Thành. Anh tận tâm làm việc, chỉ hy vọng có nhiều tiền, cải thiện đời sống của hai mẹ con. Chuyện tình cảm đối với anh mà nói thật sự chẳng có gì quan trọng.
Hôm nay nghe nói tiểu thư của Lý gia, em gái của sếp Lý đến công ty. Mọi người bàn tán khắp nơi về sự xinh đẹp và phóng khoáng của cô ấy, riêng Thiệu Duy lẳng lặng làm việc, không hề quan tâm đ ến.
Lần đầu tiên anh gặp Lý Xuân An, khoảnh khắc cô bước vào, khắp nơi trở nên bừng sáng. Gương mặt xinh đẹp không một chút khuyết điểm, cô lướt ngang Thiệu Duy, mắt chẳng thèm liếc một cái, mùi hương trên người phát ra có lẽ từ một loại nước hoa đắt tiền nào đó, như một đoá hoa đỏ thẫm rực rỡ giữa khu rừng toàn màu xanh của cây.
Thiệu Duy lắc nhẹ đầu, xua tan những ý nghĩ vẩn vơ phát sinh.
Lý Xuân An là tiểu thư của hào môn, gia thế không tầm thường, người vây quanh không hề ít, nhưng tính khí lại cực kỳ khó chịu, khó chiều.
Thiệu Duy sau khi báo với sếp Lý đến giờ họp thì ngẩn người đứng ở cửa, mắt vẫn không rời khỏi Lý Xuân An ở bên trong phòng.
Cô lại cọc cằn quát vào mặt anh: "Nhìn gì, bộ chưa từng thấy người xinh đẹp à, đi đi."
Hai mươi mấy mùa xuân trôi qua, Thiệu Duy biết tương tư rồi, nhưng người anh thích là một người có lẽ cả đời này cũng không chạm tới được, giống câu nói "Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây".
Lý Xuân An là cành vàng lá ngọc, còn anh chỉ là một nhân viên cỏn con trong tập đoàn hàng ngàn nhân sự, người ta đuổi liền không còn chốn nào để đi.
Hơn nửa tháng sau lần gặp gỡ đó, Thiệu Duy khắc sâu hình ảnh của cô trong tâm trí, còn Lý Xuân An có lẽ chẳng biết anh là ai.
Tối đó, Thiệu Duy kết thúc công việc sớm, anh đánh xe vòng quanh thành phố giải khuây. Từ khi bắt đầu làm việc đã đồng hành cùng Lý Lập Thành, phong cách làm việc cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, anh không thích những bữa tiệc quá ồn ào náo nhiệt, thời gian rảnh thì đọc sách, thỉnh thoảng về vùng ngoại ô thăm mẹ. Ước mơ của Thiệu Duy là xây lại căn nhà, mua thêm một mảnh đất bên cạnh trồng rau nuôi cá, cùng mẹ trải qua những năm tháng yên bình.
Trên con đường ít người qua lại, phía trước quán bar nổi tiếng, đám người xoay quanh một cô gái say khướt, ăn mặc cực kỳ gợi cảm, anh lắc đầu với thú ăn chơi của giới trẻ thời hiện đại, chợt nhận ra người kia hình như là Lý Xuân An, chân liền đạp phanh gấp, không một chút chần chừ bước xuống xe, đi thẳng đến chỗ cô.
Xung quanh Lý Xuân An lại chỉ toàn đàn ông, nhìn họ giống một vài ông chủ lớn có tiếng trong thành phố. Thiệu Duy đỡ lấy cô, tay vòng qua eo nắm chặt, không dám động chạm quá nhiều vào người cô.
"Xin lỗi, tôi là tài xế của cô Lý. Tôi đến đón cô ấy về." – Anh nói với mấy gã xung quanh rồi nhanh chóng đưa cô lên ghế phụ lái. Cởi chiếc áo ngoài khoác lên người của Lý Xuân An.
Cô lờ mờ mở to đôi mắt, giọng nói kéo dài không có lực: "Anh là ai vậy?"
"Tôi tên Thiệu Duy, trợ lý của Lý tổng. Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Thiệu Duy mắt nhìn thẳng, chiếc váy ngắn của Lý Xuân An bị xếch lên cao, dây áo cũng trễ xuống một bên. Anh cho rằng bản thân không có tư cách để nhìn cô, và nhìn cô trong trạng thái như thế này cũng không phù hợp.
Thiệu Duy đích thị là một gã trai ngoan từ trong nhà ra ngoài ngõ.