Là Sếp Lừa Em

Chương 3: Là mơ phải không





Lý Lập Thành nói không sai, Bình Nhi đã treo cổ trên cành cây khô quá lâu khiến bản thân dường như quen thuộc với cảm giác đó. Bình Nhi cảm thấy hối hận vì lãng phí thời gian, có lẽ cô nên như Lý Lập Thành nói, nên thử yêu một người khác.

Cho đến khi mặt trời chiếu qua cửa sổ làm chói mắt Bình Nhi, cô mới mở mắt. Cổ họng khô đến sắp cháy, trên bàn nhỏ bên cạnh giường có một ly nước lọc, cô với lấy uống cạn một hơi, nước mát làm cô tỉnh táo ngay lập tức.

"Thư ký lên giường với sếp, chết tiệt, phi lý, nếu người khác biết thật là không biết đào mấy cái hố để nằm xuống."


Khi đã sửa soạn xong, Bình Nhi xuống ăn sáng, lại tình cờ gặp Thiệu Duy - trợ lý của Lý Lập Thành.

"Dậy sớm thế?" - Thiệu Duy chào cô rồi ngồi vào bàn ăn, "Chuyến bay lúc mười giờ, cô thu dọn hành lý chưa?"

"Ừm." - Bình Nhi không nói gì, đi đến bàn ăn chọn bữa sáng cho mình.

Sau khi ăn sáng xong, Thiệu Duy ngồi nhìn đồng hồ trông có vẻ lo lắng, như thể đang đợi ai đó.

Bình Nhi đứng dậy: "Tôi về phòng thu dọn hành lý, gặp lại anh sau."

Nói xong, Bình Nhi ra khỏi nhà ăn và đi thẳng ra khỏi khách sạn, lang thang trên đường được một lúc, đến gần giờ bay Bình Nhi quay lại phòng khách sạn. Lý Lập Thành đã đi rồi. Lúc này nhân viên vẫn chưa dọn dẹp phòng, chiếc giường lớn không có ai, chỉ còn lại vài đầu lọc thuốc lá trong gạt tàn, như nhắc nhở cô rằng đêm qua thật sự người đó đã ở đây chứ không phải mơ.


Khi đi xuống cầu thang, Bình Nhi tình cờ gặp Lý Lập Thành, hắn đã thay bộ âu phục màu xanh đậm, thần sắc không có gì lạ. Hắn không nói gì, một nhóm sáu người trong công ty lặng lẽ đi phía sau hắn. Tài xế của công ty đã đợi sẵn và bắt đầu chuyển hành lý lên xe, có hai chiếc một chiếc dành cho nhân viên và một chiếc Mercedes màu trắng dành riêng cho Lý Lập Thành. Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó chiếc xe dành cho nhân viên không đủ còn đủ chỗ. Người tài xế lái chiếc Mercedes bên ghế phụ là Thiệu Duy mời cô lên xe, mặc dù không muốn nhưng Bình Nhi bắc đắc dĩ phải ngồi vào ghế sau bên cạnh Lý Lập Thành.

Chiếc xe di chuyển chậm rãi, trong xe im lặng không có một tiếng động nào. Bình Nhi ngồi cạnh cửa xe, lén nhìn qua Lý Lập Thành, quần áo của hắn phẳng phiu, lịch sự. Khoảng cách chỗ ngồi giữa cô và hắn như thể được ngăn cách bởi con đường quốc lộ. Lý Lập Thành dường như đang cau mày với Bình Nhi, cô liền nhìn thẳng về phía trước.

Thiệu Duy bật máy tính trên tay và hỏi: "Sếp Lý, anh có muốn tiếp tục cuộc họp khi quay về không?"

Lý Lập Thành ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Họp cái gì vậy?"

Thiệu Duy trả lời: "Lúc sáng anh nói là sẽ họp báo cáo tiến trình gặp gỡ khách hàng trong chuyến công tác."

Lý Lập Thành đã nhớ lại, gật gật đầu. Thiệu Duy nói chuyện điện thoại, tài xế thì chăm chú lái xe trên đường cao tốc và không ai chú ý đến tình hình ghế sau. Điện thoại Bình Nhi rung lên, được một lúc cô mới bắt máy.


"Ừm, Ừm, được rồi." - Âm lượng của cô nhỏ đến mức không ai nghe thấy.

Khi trở về công ty, họ tách nhau ra, Tần Tiếu - một nữ thư ký khác đang đợi cô để gặp mặt đại diện của công ty đối tác.

"Cuối cùng chị cũng về rồi, mấy ngày nay các bộ phận gửi văn kiện cao sắp qua đầu em rồi, đang đợi Sếp Lý ký!"

Tần Tiếu mới vào công ty được mấy tháng, vẫn chưa thành thạo công việc của một thư ký. Bình Nhi đưa cô ấy đi làm nhiều công việc, hướng dẫn tận tình. Tần Tiếu không biết cách làm nên buộc phải đợi Bình Nhi về hướng dẫn.

Cho dù khối lượng công việc rất lớn, Bình Nhi vẫn nhanh chóng sắp xếp đống tài liệu, tài liệu gấp để sang một bên, lật qua lật lại xem nội dung nhanh chóng: "Trước tiên hãy đưa những thứ này cho Sếp Lý ký, còn phần này em cứ làm từ từ không gấp."