La Phù

Chương 69: Tân đệ tử vào chiến trường




Dưới ánh trăng vằng vặc...

Tiểu Trà chỉ thấy làn da của Lạc Bắc tản ra ánh sáng màu vàng.

Dường như có vô số dòng khí xoáy màu vàng đang hút vào rồi xả ra dưới làn da của hắn. Từng giọt mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống trên cơ thể của Lạc Bắc mà đôi mày của hắn cũng đang nhíu lại. Dưới ánh trăng, tiểu Trà có thể tưởng tượng được vào lúc này hắn đang chịu đựng chân nguyên tẩy rửa đau khổ đến mức độ nào.

Tiểu Trà cũng không biết Lạc Bắc tu luyện công pháp gì, nàng cũng không biết tại sao Lạc Bắc lại phải tu luyện thứ công pháp đó. Hắn chưa từng nói với nàng cho nên nàng cũng không hỏi.

Nhưng nét mặt vững vàng của hắn khiến cho tiểu Trà cảm thấy yên tâm.

Sau khi thở ra một làn hơi cùng với long tức màu vàng khiến cho người ta sợ hãi, Lạc Bắc mở mắt ra, gần như kiệt sức cố gắng nở nụ cười với tiểu Trà.

Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh vô cùng khó khăn, người bình thường không thể tưởng tượng được. Sau khi Lạc Bắc luyện hóa hơn nửa nội đan liền nhanh chóng tự mình đột phá tầng thứ ba. Nhưng mấy tháng qua đi, cho tới hiện giờ sau khi luyện hóa rễ cây Mạn Bảo chu quả, Lạc Bắc mới có thể đột phá được tầng thứ ba của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà đạt tới tầng thứ tư.

Bên trong Thức Hải, hai cái lốc xoáy màu vàng đã có thêm nhiều điểm sáng đồng thời cô đọng lại như thật giống như hai cái ngân hà.

Cùng với đó, Lạc Bắc cũng cảm nhận được trong thân thể của mình có nhiều chỗ trước giờ không thể cảm nhận thì dường như thấp thoáng ẩn hiện hàng vạn điểm sáng.

Trong nháy mắt, thậm chí còn cảm nhận được một ít chân nguyên mà Nguyên Thiên Y đưa vào trong cơ thể của hắn.

một ít chân nguyên đó ẩn giấu trong chỗ mà trước đây hắn không thể cảm nhận, bên trong những điểm sáng kia.

Những điểm sáng như ẩn như hiện đó mang tới cho Lạc Bắc cái cảm giác giống như một cái thế giới nho nhỏ. Mà mỗi điểm sáng đều tồn trữ rất nhiều chân nguyên.

Vào lúc này, Lạc Bắc dường như nắm được một chút chân nguyên của Nguyên Thiên Y mà cảm thấy vui mừng.

- Sư phụ! Người có cảm nhận được con đã đột phá Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ tư không?

Mặc dù chỉ trong một cái nháy mắt, cái cảm giác đó liền biến mất. Những điểm sáng và không gian đó cũng biến mất toàn bộ. Nhưng chỉ cần một chút đó cũng đủ khiến cho Lạc Bắc lâng lâng.

Ngân hà chân nguyên bên trong Thức Hải của hắn giống như vào lúc Lạc Bắc cảm nhận được những điểm sáng đó mà xuất hiện những dao động giống như liên hệ.

Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, thể nghiệm cái cảm giác của tiểu thế giới trong đại thế giới liền nhìn thấy tiểu Ô Cầu đang lẳng lẳng ngồi một bên mà phun ra nuốt vào ánh trăng.

Lạc Bắc rõ ràng nếu như bản thân luyện hóa nốt chỗ nội đan còn lại thì cũng đạt tới cảnh giới bây giờ. Nhưng nhìn tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở bên cạnh, hắn không có có lấy một chút hối hận.

“ Làm việc theo tâm của mình, không cẩn phải để ý tới dục vọng thì ra là vậy. Chỉ có như thế mới khiến cho bản tâm không có sự ràng buộc càng thêm vững vàng, có thể tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới chỗ cao thâm.”

Lạc Bắc khoanh tay đứng đó. Lúc hắn hiểu được cái điều kia thì không ngờ trên người hắn thấp thoáng chút phong độ của một vị tông sư.

“ Sư phụ! Không biết lần thử thách này con có thể có được một thanh kiếm thai thuận lợi cho mình không?”

Chỉ có điều Lạc Bắc không biết rằng trong lúc mình đang nghĩ như vậy thì tại một cái khe núi bên trong dãy Kinh Thần, Tằng Nhất Thành mặc áo đen, nét mặt vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ thấy hai tay hắn bắt một cái pháp quyết, rồi một tia chớp bỗng nhiên nổ tung trong khe núi.

“ Lạc Bắc! Ta không biết ngươi có sức mạnh như thế nào. Nhưng ngươi có ngờ rằng ta có được sự may mắn này không?”

Bị Lạc Bắc ném đi như một cái bao tải trên sơn đạo, Tằng Nhất Thành căm hận nhìn ánh sáng màu tím trên tay mình:

- Hiện tại ta đã tu luyện Tử Huyền khí tới tầng thứ tư, lại tu được Ngũ Lôi kim quang quyết. Ngươi tốt nhất không nên rơi vào tay ta.

Trong tiếng sấm nổ vang, cơn mưa ngừng rơi.

Trận mưa to phải tới ba ngày ba đêm mới tạnh khiến cho cả Thục Sơn như được gột rửa, bầu không khí trở nên hết sức trong lành.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài vẫn còn tối đen nhưng trên núi Thiêu Hỏa của Thục Sơn đã bốc lên ánh lửa.

Trong mười mấy cái chảo lớn, nước sôi ùng ục.

Lạc Bắc cũng rời khỏi giường, chỉnh đốn lại quần áo của mình.

Từ khi tới Thục Sơn tới nay đã hai năm, Lạc Bắc đã cao hơn trước một nửa cái đầu, từ một đứa bé trở thành một thiếu niên trầm tĩnh. Mà hôm nay cũng là một ngày quan trọng của thực

.

Đại hội nhận kiếm cũng là một cái thử thách đối với tân đệ tử mới nhập môn của Thục Sơn.

Bất cứ đệ tử nào có thể vượt qua thử thách đều có thể vào trong cấm địa Thiên Kiếm của Thục Sơn để tìm một thanh kiếm thai hữu duyên với mình.

Thục Sơn lấy tu luyện pháp quyết phi kiếm làm chính. Cho dù là đệ tử của núi Thiên Chú cũng phải có một thanh phi kiếm cho mình. Bởi vì một kẻ có dùng kiếm thì mới biết được thanh kiếm thế nào là tốt để luyện chế.

Vì vậy, chỉ có thể tiến vào trong núi Thiên Kiếm, tới kiếm tháp có được kiếm thai thì mới coi như là đệ tử thực sự của Thục Sơn, mới có được tư cách tiếp xúc với những pháp quyết cao thâm.

Còn chuyện đám người Lạc Bắc được tiếp nhận Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết là trường hợp ngoại lệ. Trước đây, những đệ tử mới nhiều nhất chỉ được trao cho pháp quyết tương đương với Tử Huyền khí quyết. Nếu không có được kiếm thai thì cơ bản không được tiếp xúc với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.

Còn như đám người Lạc Bắc bây giờ, cho dù tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới cảnh giới cao cũng giống như chỉ trông thấy một đống tiền mà không được dùng. Bởi vì Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết cũng không có pháp quyết công kích, chẳng khác gì một võ sĩ trong thế gian, cho dù có tu luyện nội công nhưng không biết quyền cước mà không biết cách đã thương người cũng uổng công.

Người sáng chế ra Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết có lẽ cũng chỉ nghĩ tới việc dưỡng sinh, cầu trường sinh mà thôi. Nhưng hiện giờ người tu đạo có ai mà không muốn phải có trong tay pháp thuật có sức sát thương lớn?

Chỉ cần tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới tầng thứ tư, phối hợp với kiếm quyết của Thục Sơn là có thể đạt tới cảnh giới ngự kiếm thô thiển nhất, trong vòng trăm bước giết người. Mà lực sát thương so với quyền cước cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Chưa nói tới kiếm tháp trong núi Thiên Kiếm không chỉ có phi kiếm do đệ tử ra ngoài rèn luyện có được và do Thục Sơn luyện chế ra mà còn có rất nhiều pháp bảo phi kiếm do tiền bối của Thục Sơn sau khi qua đời để lại. Có một vài vị tiền bối của Thục Sơn còn để lại pháp quyết phi kiếm mà mình am hiểu nhất trong phi kiếm cho hậu bối có duyên của Thục Sơn.

Có một vài pháp quyết do tiền bối Thục Sơn để lại trong đó còn cao hơn pháp quyết mạnh nhất hiện nay mà Thục Sơn có.

Con đường tu đạo rất coi trọng chữ duyên. Mà điều đó cho tới ngày nay Thục Sơn vẫn rất tôn trọng. Bởi vì phi kiếm đối với người Thục Sơn nó còn là một cái sinh mệnh thứ hai. Hơn nữa tới ngày nay, tất cả đệ tử tham gia thí luyện cũng chẳng biết ai có thể lấy được ra thứ bảo vật gì. Cũng không một ai biết được trong số họ có người nào nhận được cơ duyên mà kế thừa được thứ gì đó đã mất đi theo năm tháng cùng với tiền bối của Thục Sơn.

Trong những ngày như thế này mà quần áo không chỉnh tề và tới muộn là sự bất kính, hủy luôn tư cách tham gia thí luyện.

- Thái Thúc! Lạn Hàng! Hai người cũng không ngủ được?

Lạc Bắc đi tới điện Dưỡng Tâm trên ngọn Thiên Ngu thì thấy ngoài trừ Huyền Vô Kỳ ra tất cả những người khác đều có mặt đầy đủ. Mà Lạc Bắc vừa mới bắt chuyện với Thái Thúc và Lạn Hàng thì Huyền Vô Kỳ cũng đã bước qua cánh cửa.

- Nếu tất cả đã tới đông đủ thì chúng ta xuất phát tới núi Thiên Kình. Hôm nay sẽ tốn rất nhiều sức lực. Trước khi đi các ngươi đã ăn no chưa?

Minh Hạo liếc mắt nhìn thấy nét mặt của tất cả đều hưng phấn và nôn nóng liền nói:

- Nếu chưa ăn thì cũng chẳng có ích gì. Nếu không vượt qua thí luyện thì cũng không trách được người khác.

- Hôm nay sư thúc Minh Hạo làm sao vậy? Chẳng lẽ tu luyện có chuyện gì sao?

Lạc Bắc đi bên cạnh Thái Thúc mà nói thầm:

- Những câu nói kia, bình thường sư thúc không bao giờ nói vậy.

Hôm nay Thái Thúc cũng ăn mặc giống như ngày đầu tiên khi giúp Lạc Bắc quét phòng. Tuy nhiên hai năm trôi qua, cái cổ của Thái Thúc cũng thon dài hơn, ngực cũng phồng lên hoàn toàn khác trước.

Liếc Thái Thúc một cái, Lạc Bắc cười cười không nói chuyện. Còn Công Dương Bạch Cẩm ở phía sau vụng trộm xen vào:

- Hôm qua ta nghe mấy vị sư huynh nói rằng đám người Đan Lăng Sinh sư thúc rời núi vẫn chưa về. Vài ngày trước có tin báo, bọn họ có thể bị Chiêu Diêu Sơn mau phục. Minh Hạo sư thúc có thể vì việc này mà lo lắng cho đám sư thúc Đan Lăng Sinh nên mới như vậy.

- Đan Lăng Sinh sư thúc?

Trong đầu Lạc Bắc lại nhớ tới bóng người xử sự công bằng nhưng nghiêm khắc mà quay đầu lại nhìn:

- Chiêu Diêu sơn là phái nào?

- Nghe nói là một nơi yêu quái chiếm giữ. Còn cụ thể thế nào thì ta không biết.

- Vậy tại sao họ lại xung đột với Thục Sơn chúng ta? Thục Sơn chúng ta có vấn đề gì với họ sao? - Miêu Mộc cũng không nhịn được mà hỏi.

- Chuyện này ta cũng không biết.

- Hiện tại các ngươi có thể nói, ta cũng không ngăn cản các ngươi.

Minh Hạo đang đi trước đột nhiên dừng lại nhưng không quay đầu mà thốt lên:

- Có điều khi tới núi Thiên Kình, nếu còn mở miệng nói câu nào thì ta sẽ bỏ tư cách thí luyện của người đó.

- Minh Hạo sư thúc. Người có thể nói câu nào có lý không? Nếu như có người nào đó chưa ăn gì mà tới lúc đó đói bụng khiến cho nó sôi lên thì sao?

Trong lòng Thái Thúc vốn định nói một câu nhưng nghĩ tới nét mặt âm trầm của Minh Hạo cùng với Đan Lăng Sinh, nàng sững sờ rồi không có ý định đùa bỡn nữa.

......

Trên sườn núi phía Đông của ngọn Thiên Kình, nơi đây đối với đám đệ tử mà nói thì có thể coi là cấm địa.

Từ xa, Lạc Bắc liền thấy được đây cũng không phải là một ngọn núi cao của Thục Sơn nhưng trên đỉnh núi đó có một cái khe sâu giống như miệng của một con trai đang ngậm viên ngọc. Trong đó còn có cả một ngọn thác trắng xóa đổ xuống cùng với biển mây đang bốc lên những làn khói tím.

Chờ khi tới gần, Lạc Bắc mới nhìn rõ xung quanh quảng trường, cứ cách hai chục trượng lại có một cái đỉnh lớn. Làn khói màu tím bốc lên chính từ trong những cái đỉnh đó.

Bước thêm được trăm bước, đám người Lạc Bắc mới thực sự nhìn rõ cảnh tượng trên quảng trường khiến cho đám đệ tử Qua Ly không tự chủ được hít một hơi thật sâu.

Trước mặt mọi người, quảng trường rộng mấy trăm trượng cao bằng với biển mây. Toàn bộ mặt đất có một lớp sương mù lơ lửng chẳng khác gì cảnh tiên trong truyền thuyết.

Toàn bộ mặt đất trên quảng trưởng khi dẫm chân lên khiến cho người ta cảm thấy lạnh như được làm từ thép.

Mỗi một cái đỉnh cách hai mươi trượng chính là biểu tượng ngàn năm của Thục Sơn.

Ngọn lửa trong đỉnh bốc lên làn khói màu tím

Vũ Nhược Trần mặc đạo bào màu tím đừng chính giữa quảng trường nhìn đám người Lạc Bắc đi vào.

Phía sau lưng y chính là Yến Kinh Tà chưởng quản Qua Ly, Tông Nhạc chưởng quản Kinh Thần và Băng Trúc Quân chưởng quản Thiên Chú.

Tông Nhạc và Băng Trúc Quân ăn mặc đạo bào màu đen và màu đỏ thẫm. Cả hai người đều là những nhân vật có tu vi dưới thập đại kim tiên của Côn Luân. Cho tới bây giờ, Lạc Bắc vẫn chưa gặp qua một người nào.

Chẳng qua, tới giờ những chuyện hắn chưa thấy còn nhiều lắm.

Sau lưng Vũ Nhược Trần và ba người là cả ngàn đệ tử của Thục Sơn.

Môn nhân của Thục Sơn ngoại trừ đám tân đệ tử ra thì ngày thường không hạn chế ăn mặc. Nhưng hôm nay đám người đứng sau lưng Vũ Nhược Trần đều ăn mặc chỉnh tề phân biệt thành đạo bào màu xanh, màu đen và màu đỏ. Tất cả đều giữ vững vẻ trang nghiêm.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Huyền Vô Kỳ cũng phải nuốt nước bọt.

Nhìn đám đệ tử Qua Ly, Kinh Thần và Thiên Chú, ánh mắt của Vũ Nhược Trần có chút ấm áp.

Bởi vì lão nhớ tới bao nhiêu năm trước mình cũng giống như họ mà rung động trước cảnh tượng như vậy.

Nhưng càng như vậy, lão càng không cho phép Thục Sơn mất đi trong tay mình.

- Có thể bắt đầu rồi.

Lão từ từ nói với Yến Kinh Tà đứng bên cạnh mình.

Âm thanh của lão mặc dù không to nhưng giống như tiếng chuông vang lên trong tai mỗi người.

Vừa mới dứt lời, ánh mắt của lão lập tức trở nên lạnh lùng. Một thứ sát khí như chưa bao giờ có lóe lên trong mắt lão rồi biến mất, đồng thời một thứ hơi thở vô hình giống như kiếm khí sắc bén từ trên người cũng vọt thẳng lên trời.

Yến Kinh Tà vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh lão gật đầu. Y dường như chỉ đảo tay một cái, từ trong tay y cho tới cách đó cả trăm dặm dường như xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ trong suốt.

Thanh kiếm trong suốt vắt ngang qua trăm dặm đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Tuy nhiên trên những dãy núi phía xa vẫn vang lên những tiếng trống của Thục Sơn.

Đám người Lạc Bắc đầy rung động nhìn Yến Kinh Tà phát ra thanh cự kiếm dài trăm dặm và tiếng trống giống như tiếng sấm vọng tới. Bất chợt, giữa không trung cách đó trăm dặm đột nhiên xuất hiện thêm một ngọn núi.

“ Ngọn núi này dùng để làm cho pháp trận biến mất.”

Lạc Bắc nhìn ngọn núi xuất hiện mà nghĩ như vậy. Vũ Nhược Trần thi lễ với ngọn núi một cái rồi nói:

- Đỉnh núi đó chính là nói mà các vị tiền bối của Thục Sơn chôn kiếm. Hôm nay các ngươi chỉ cần từ đây có thể tới được kiếm tháp trong ngọn núi đó là có thể chọn được một thanh phi kiếm cho mình.

- Chỉ cần tới đó là có thể lựa chọn cho mình một thanh phi kiếm?

- Đơn giản vậy sao?

Tất cả tân đệ tử đều có ý nghĩ như vậy. Băng Trúc Quân đang đứng bên cạnh Yến Kinh Tà chợt rung tay một cái phóng ra khoảng trăm cây đậu màu vàng kim. Môi cây đậu rơi xuống đất liền phát ra ánh sáng rồi biến thành một người bao phủ bởi kim giáp, cầm trong tay hai thanh đại đao.

- Vãi đậu thành binh?

Lạc Bắc nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà nghĩ tới một cái pháp thuật đã đọc được trong điển tịch của Thục Sơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả quảng trường chợt xuất hiện vô số kim giáp thiên tướng cầm đại đao màu vàng khiến cho người ta phải nín thở.

Nhưng vào lúc này, Tông Nhạc Lưu mặc áo dài màu đen chợt vung tay một cái làm lóe lên một tia sáng màu hồng. Giống như lần thứ nhất lên trên ngọn Thiên Chúc tìm thảo dược, trước mặt mỗi đệ tới mới đều lơ lửng một cái ngọc bài màu đỏ to bằng hai ngón tay.

- Mỗi người một cái.

Đưa tay đón lấy ngọc bài màu đỏ do Tông Nhạc Lưu phát ra, Lạc Bắc cảm thấy bàn tay của mình lạnh cóng giống như máu huyết bị hút vào đó. Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc nhìn thấy đôi mắt tối đen của đám thần tướng màu vàng đứng trên quảng trường bắn ra ánh sáng màu hồng yêu dị. Toàn bộ quảng trường trong nháy mắt biến thành chiến trường thảm khốc, tản ra hơi thở sát phạt.

- Dường như đây không phải là pháp thuật vãi đậu thành binh mà là một thứ pháp bảo gì đó. Cái ngọc bài này là cái gì?

Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau, trong đầu Lạc Bắc liền có suy nghĩ như vậy. Hắn chợt nghe Yến Kinh Tà lên tiếng:

- Khi các ngươi rời khỏi núi Thiên Kình, đám thần tướng sẽ bắt đầu đuổi giết các ngươi. Nếu không thể trốn thoát được thì chỉ cần bóp nát ngọc bài trong tay, đám thần tướng sẽ không ra tay.

Đám Kim giáp thần tướng này chính là một thứ pháp bảo đắc ý của Băng Trúc Quân có tên là Thập nhị nguyên thần vạn tượng thần tướng.

Thí luyện năm nay không ngờ lại do cái pháp bảo này hóa ra Kim Giáp thần tướng đuổi giết những người chạy tới đỉnh Thiên Kiếm.

Nếu như để cho đám Kim giáp thần tướng ngăn cản, không tới được ngọn Thiên Kiếm thì hiển nhiên là không vượt qua được thử thách, không có được kiếm thai.

Cho dù là mấy ngàn đệ tử đứng kia khi nhìn thấy Kim Giáp thần tướng mặc dù đã bị Băng Trúc Quân phong ấn toàn bộ lực lượng nhưng bọn họ cũng biết so với thí luyện hai năm trước chỉ dùng Đồng Giáp thi thì thử thách lần này so với trước đó khó hơn nhiều.

Mà rất nhiều người vốn đã được nghe về nội dung thí luyện đồng thời đã chuẩn bị sẵn để đối phó với Đồng Giáp thi khi nhìn thấy đám thần tướng rất cao, trong mắt bắn ra ánh sáng yêu dị và đôi đao trong tay thì đều tái mặt.

- Việc tới núi Thiên Kiếm không hạn chế đường đi. Trước tiên các ngươi có thời gian nửa nén hương, nếu như hiện tại không muốn bỏ thì bắt đầu.

Lời nói của Yến Kinh Tà vừa mới dứt, đám đệ tử mới liền bùng nổ.

- Thái Thúc! Lạn Hàng! Chúng ta cùng đi.

- Chúng ta theo đường vòng qua ngọn Thiên dao. Con đường đó xa, khó đi nhưng có nhiều rừng rậm. Đám Kim giáp thần tướng thân hình to lớn có đuổi theo cũng gặp rắc rối.

Bởi vì có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử với Ô Cầu cho nên vào lúc này khi cùng với Thái Thúc và Lạn Hàng lao đi, hắn có suy nghĩ như vậy.

Trong nháy mắt, hơn bảy mươi đệ tử tham dự thí luyện liền chạy như điên trên sơn đạo của đỉnh Thiên Kình.

Băng Trúc Quân hơi vươn tay trái về phía trước rồi từ từ duỗi một ngón. Theo ngón tay của y, đám Kim giáp thần tướng đang đứng sừng sững trên quảng trường như tiếp nhận lệnh mà đồng loạt nhấc chân.

Một tiếng nổ vang lên giống như cả ngọn Thiên Kình phong rung chuyển.

Trên lưng đám Kim Giáp thần tướng lập tức thò ra hai cái cánh màu vàng kim dài tới hai trượng.

Một tiếng nổ vang lên đồng thời sóng không khí tản ra xung quanh. Ngay lập tức đám Kim giáp thần tướng liền bay lên không trung.

Thập nhị nguyên thần vạn tượng thần tướng là pháp bảo lên trời xuống đất. Nên đám Kim Giáp thần tướng đều có khả năng ngự không.

Trên quảng trường, đám người Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà dẫn theo mấy ngàn đệ tử giống như một cơn thủy triều phóng về phía Tây.