La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 4




Từ khi không biết tại sao luyện ra đoàn Vụ Khí kiếm ý trong thức hải, y vẫn luôn phiền não không biết sao mình lại tu ra loại kiếm ý chưa từng thấy qua này, tuy đối với chuyện tu luyện y trước giờ luôn thấy ngán ngẩm, nhưng không thể tu luyện kiếm ý, có nghĩa là y không thể kết thành kiếm thai, không thể kết thành kiếm thai, thì không thể phá thai thành kiếm, vậy có nghĩa là, cho dù y có tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện dẫm lên phi kiếm cưỡi không phi hành, điều này đối với một tu sĩ mà nói, quả thật là đả kích chí mạng, kiếm tu không có bổn mệnh phi kiếm của riêng mình, còn có thể gọi là kiếm tu sao?



Thái độ cầu tri thức của y, khiến vị thái thượng trưởng lão ngồi ở nơi trung tâm nhất rất thỏa mãn, nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi tìm một chỗ ngồi xuống đi. Chuyện ngươi cần phải biết có nhiều lắm, trong một lúc nhất thời không thể nói xong. Ngươi nếu đã nhập Ẩn Phong, thì là thân truyền đệ tử chung của chúng ta, Ẩn Phong không câu nệ tục lễ, quỳ bái thì miễn đi, lão phu là đại sư phụ của ngươi, tôn hiệu Thất Đẩu, từ trái sang phải, phân biệt là Lục Tinh sư phụ, Ngũ Hành sư phụ, Tứ Tướng sư phụ, Tam Thái sư phụ, Lưỡng Nghi sư phụ, Nhất Đạo sư phụ của ngươi.”

“Đệ tử bái kiến bảy vị sư phụ.”

Tuy nói không câu nệ tiểu tiết, nhưng Lạc Nại Hà vẫn dùng đại lễ tham bái. Đều đã bước tên thuyền tặc rồi, không còn cách nào, lấy lòng thủ lĩnh tặc là hơn, nói không chừng còn có thể được thêm nhiều điều tốt.

Tất cả đều là sai lầm của Tô Lạc, nếu không phải vì hắn, y làm sao lại tâm phiền ý loạn chạy loạn khắp nơi, kết quả chạy lên thuyền tặc này.

Hu hu hu… mệnh khổ quá….

Khi Lạc Nại Hà đang khóc than kêu khổ, Tô Lạc đã gần như tìm kiếm hơn phân nửa La Phù Kiếm Môn.

“Tên bạch si này, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”

Tô Lạc mỏi mệt xoa góc trán, lẽ nào đã chạy ra khỏi La Phù Kiếm Môn?

“Tự Phượng!”

Y thấp giọng gầm lên, cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì tiểu hồng điểu lơ là trách nhiệm, ngay cả một người cũng không trông được, cứ chờ đó.

Tiểu hồng điểu đang phân cao thấp cùng Phượng Hoàng đột nhiên rùng mình, mắt điểu nhìn ngóng tứ phía, ai đang mắng bổn điểu gia?

Không đúng, nếu Lạc Nại Hà muốn rời khỏi La Phù Kiếm Môn, tuyệt đối sẽ không tay không mà đi, gia hỏa đó trước giờ luôn là cái cá tính bước qua đi qua nhưng tuyệt đối không bỏ qua, chắc vẫn còn ở trong La Phù Kiếm Môn, mình còn chỗ nào chưa tìm qua?

Tô Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên biến sắc.

Ẩn Phong?

Không, sẽ không, Lạc Nại Hà tuyệt đối không thể nào tiến nhập Ẩn Phong, y ngốc như thế, sao có thể tìm được vị trí của Ẩn Phong.

Cho dù nỗ lực nghĩ về hướng tốt đẹp, nhưng sắc mặt Tô Lạc vẫn càng lúc càng tái nhợt. Ẩn Phong là định hải thần châm của La Phù Kiếm Môn, nhưng cũng là kiếp số của tiểu ngu ngốc Lạc Nại Hà đó, vận mệnh đã định, kiếp nạn sinh tử.

Tô Lạc nhắm chặt mắt, biểu tình trên mặt dần trở nên thản nhiên kiên định. Cho dù Lạc Nại Hà thật sự nhập Ẩn Phong thì sao, hắn cũng sẽ kiên quyết kéo Lạc Nại Hà ra khỏi kiếp nạn sinh tử, trời muốn người chết, hắn liền lật trời, đất muốn người vong, hắn liền trở đất.

Một thân khí thế, theo ý niệm trong lòng mà bùng phát ra, tóc đen sau người bay cao, không gió mà động. Thân ảnh Tô Lạc, trong giờ khắc này, hùng vĩ như núi cao vạn trượng, cho dù là La Phù Thập Tam Phong, ở sau lưng hắn cũng chỉ thấp bé như những gò đất, hắn tựa vạn cổ quân hoàng, đứng thẳng chọc trời, tất cả trên thế gian, đều phải phủ phục dưới chân hắn.

Vạn vật tĩnh lặng, tựa hồ như tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại hơi thở của hắn, phản phất như từ trong thiên địa hư không xa xa truyền tới, dai dẳng và xa xôi.

Ẩn Phong!

Hai mắt mở thật lớn, hai đạo tia sáng vô sắc vô hình, bắn thẳng lên bầu trời La Phù Kiếm Môn, nơi tia sáng nhắm tới, là một tòa sơn phong có hình dạng như cán kiếm, như ẩn như hiện trong hư không.

Tô Lạc thậm chí thấy được, thân ảnh quen thuộc của Lạc Nại Hà, đang đứng trên Ẩn Phong, hoa tay múa chân, hưng phấn tới mức đi vòng vòng tại chỗ.

“Bạch si…”

Thấy y an nhiên vô sự, trong mắt Tô Lạc lộ ra một tia an ủi, chân phải dịch tới trước, đang muốn một bước tiến vào hư không, đem gia hỏa chạy loạn gây họa đó đào ra khỏi Ẩn Phong, lại đột nhiên đau nhói ngay tâm khẩu, cứ như có thứ gì bị đao gọt ra từ trái tim.

Một ngụm huyết thình lình ọc ra, bước chân của Tô Lạc cũng theo đó ngừng lại.

“Phong Nguyệt Tình Ma!”

Từng từ từng chữ, tiết ra từ kẽ răng hắn, ngữ điệu hàn lạnh như băng, nhưng lại lan tràn tầng khói mỏng trước khi núi lửa bùng nổ.

Chân phải lại dịch chuyển, nhưng đổi sang hướng khác. Tử kiếp của Lạc Nại Hà sẽ không lập tức giáng xuống, nhưng kiếp số của Cảnh Dương, lại xuất hiện không một chút dấu hiệu báo trước.

“Tinh huyết dẫn đường, vạn lý truy tung!”

Lấy giọt tinh huyết của Cảnh Dương từ chỗ Nữ Nhi Hồng, Tô Lạc vận một linh quyết, đánh lên trên tinh huyết. Giọt huyết châu tanh đỏ muốn vỡ đó, thoáng chốc phát ra tia sáng huyết sắc nhàn nhạt, bắn thẳng về hướng đông nam.

Quay đầu nhìn lại Ẩn Phong một cái thật sâu, khắc ghi thân ảnh Lạc Nại Hà vào tận trong tim, Tô Lạc thấp giọng tự nói: “Sư đệ, đợi ta.” Sau đó không chút do dự quay người đuổi theo tia sáng huyết sắc.

“Di?”

Lạc Nại Hà đang liều mạng lấy lòng bảy vị sư phụ vừa thượng nhiệm đột nhiên ngây ra, hình như y nghe thấy thanh âm của sư huynh? Cảm giác thật kỳ quái… không thể nào a, sư huynh… hừ, sư huynh hiện tại sao còn nhớ tới y được, không biết đang phong lưu khoái hoạt thế nào mà.

Y chua chua nghĩ, lại một lần bắt đầu hối hận. Hu hu hu, y thật ngốc, lúc đó tại sao phải chạy, nên vác đại bổng đánh cho sư huynh không thể đi nổi nữa, coi còn dám chạy đi ăn quả dại không.

Nghĩ rồi nghĩ, Lạc Nại Hà không kìm được ôm ngực thở dốc.

“Bảy vị sư phụ, ta muốn hạ sơn, ta muốn hạ sơn, ta muốn hạ sơn…”

Y bắt đầu lăn lộn đầy đất.

Bảy lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng, toàn bộ đều ngốc lăng, tiểu tử này sao có thể vô lại như vậy? Nhất tề gầm lên: “Không được!”

Lạc Nại Hà bị tiếng gầm thống nhất như sét đánh đó dọa nhảy dựng, đứng thẳng dậy, phủi phủi bụi, lầm rầm: “Không được thì không được, la lớn tiếng như vậy làm gì?”

Y lộ ra bộ dạng an phận thủ thường, nhưng con mắt lại láo liên bốn phía, đang xuy xét sao làm sao mới có thể chạy khỏi cái nơi quỷ quái này.

Ngũ Chỉ sơn, đã từng vì chấn áp được con hầu tử gan lớn bằng trời nào đó mà nổi danh trong toàn bộ tu chân giới, tuy đây đã là truyền thuyết không biết từ bao nhiêu vạn năm về trước, nhưng cho đến hôm nay, nơi này cũng đã chất đầy đám khỉ sinh sống, hiếm khi có tu sĩ dám một mình đi sâu vào Ngũ Chỉ sơn. Hầu tử biết pháp thuật, ai cũng không cản được. Nơi này có phải thật sự từng trấn áp một con hầu tử gan lớn bằng trời hay không, không ai biết rõ, nhưng trong Ngũ Chỉ sơn có một con hầu vương, lại là sự thật mà toàn bộ tu chân giới đều biết, đặc biệt là con hầu vương đó thống lĩnh một đám hầu quân, quả thật chính là một đám vô lại nhất trong tu chân giới, chúng nó sở trường nhất chính là tấn công tu sĩ một mình đi qua Ngũ Chỉ sơn, thủy, hỏa, kim, lôi, thổ, các loại pháp thuật nhất tề lên trận, cho đến khi đạo sĩ xui xẻo đó, bị cướp sạch đến ngay cả chiếc nội khố cũng không chịu lưu lại mới thôi.

Lâu dần, trong phạm vi mười dặm quanh Ngũ Chỉ sơn, gần như đã trở thành cấm khu của tu sĩ, thà đi đường vòng xa hơn, cũng không nguyện đi con đường tiếp cận Ngũ Chỉ sơn.

Nếu không tất yếu, Tô Lạc cũng không muốn dừng lại ở Ngũ Chỉ sơn, hắn không sợ hầu vương của Ngũ Chỉ sơn, nhưng lại thập phần kiêng dè đối với cặp mắt hỏa nhãn kim tinh trời sinh của hầu vương, dưới tình huống không thể hoàn toàn nắm chắc, hắn không hề muốn khiêu chiến xem thử khả năng cặp mắt hỏa nhãn kim tinh đó có thể nhìn rõ hết thảy của mình không. Hiện tại, thân phận hắn còn không thể để lộ, thân phận đặc thù ra sáng phải chết, khiến hắn chỉ có thể nhịn rồi nhịn.

Nhưng mà, giọt máu của Cảnh Dương, lại dừng ở ngọn núi trung tâm nhất trong Ngũ Chỉ sơn, đó là ổ của hầu vương.

Đứng trên mỏm núi cách Ngũ Chỉ sơn mười dặm, thần tình của Tô Lạc ngưng trọng vô cùng. Phong Nguyệt Tình Ma tuyệt đỉnh thông minh, nếu hắn đã chọn Ngũ Chỉ sơn làm nơi ẩn thân, hiển nhiên đoán được những điểm này, hay có lẽ muốn dùng hỏa nhãn kim tinh của hầu vương để thăm dò mình.

Men theo sườn núi đi xuống, nơi đó tọa lạc một thôn trang của phàm nhân. Đám hầu tử của Ngũ Chỉ sơn đối với tu sĩ không chút khách khí, chỉ cần nhìn thấy, nhất định cướp sạch, nhưng trước giờ lại chưa từng quấy nhiễu tới cuộc sống của phàm nhân, thậm chí thỉnh thoảng có yêu thú đi qua quấy nhiễu thôn trang, đám hầu tử còn chạy xuống bảo hộ cho phàm nhân nơi đó. Cho nên phàm nhân ở đây đối với hầu tử trên Ngũ Chỉ sơn luôn sùng kính như thần, không chỉ dựng từ đường hầu vương trong thôn, mỗi ngày thắp hương cúng bái, mà còn định kỳ dâng các loại thức ăn hoa quả, lúa gạo lên núi để cung dưỡng cho đám hầu tử.

Thân ảnh Tô Lạc xuất hiện trong thôn trang, hắn lúc này, đã thay lên bộ y phục bố y bình thường, hai bàn chân để trần, mái tóc đen dài xõa xuống vai, trên mặt dính đầy bụi đất, thần tình buồn chán mỏi mệt, giống một người lữ hành gặp nạn, dẫn tới sự đồng tình của người trong thôn.

“Vị huynh đệ này, qua đây dùng chén mì nước cho ấm người đi.”

Một nam tử trẻ tuổi kinh doanh sạp hàng vẫy tay, bên cạnh là thê tử tân hôn của hắn, trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười xấu hổ, dưới y sam rộng rãi, là cái bụng hơn nhô lên, thân thể nặng nề, nhưng tay chân lại lanh lẹ bưng chén mì.

Tô Lạc đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích, mò tìm trên người, áy náy nói: “Vị đại ca này, ta…”

Một bộ khó thể mở miệng.

Nam tử trẻ tuổi cười, nói: “Xuất môn tại ngoại, khó tránh có lúc mắc kẹt, chén mì này cứ coi như ta mời ngươi, hiện tại thời tiết đang dần chuyển lạnh, nhìn ngươi ăn mặc đơn bạc như vậy, đông lạnh phát bệnh thì không tốt, dùng chén mì cũng có thể ấm lên. Đúng rồi, ở đây còn một đôi giày mới, là nương tử nhà ta mới vừa làm xong, ta còn chưa mang qua, tặng cho ngươi vậy. Ngày tháng bên ngoài không dễ sống, sớm về nhà đi.”

“Vậy xin đa tạ đại ca, bát mì ta dùng, còn đôi giày mới là do tẩu đây làm cho đại ca, ta không thể nhận.”

Tô Lạc bày ra bộ dáng cảm kích rơi lệ, nam tử trẻ tuổi vẫn muốn nhét đôi giày cho y, bị y cự tuyệt, chì đành từ bỏ, chỉ là bưng ghế ra mời Tô Lạc ngồi bên ấm lô. Lần này Tô Lạc không cự tuyệt nữa, ngồi xuống rồi uống từng hớp nước mì.

Lại có khách tới, nam tử trẻ tuổi bận rộn tiếp đón một vòng, sau đó trở lại bên ấm lô nhìn hắn vẫn đang chậm rãi uống, không kìm được lòng hiếu kỳ, nói: “Vị huynh đệ này, xem ngươi cũng không phải là người nơi này, vậy từ đâu tới, sao lại lạc đến bước đường này?”

Tô Lạc bỏ chén xuống, thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này nói ra rất dài. Nhà ta vốn cũng có chút tài sản, không ngờ năm trước phụ mẫu qua đời, thất thoát không ít gia sản, ta vốn có một đệ đệ, là do người thiếp sinh, trước khi phụ thân qua đời, chỉ lưu lại một căn nhà nhỏ cho hắn, đệ đệ lòng sinh bất bình, muốn đoạt gia sản, không ngờ sự bại đào vong. Ai, rốt cuộc là thân sinh huynh đệ, hắn tuy bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa, vì thế đi tìm hắn khắp nơi, rồi sẽ phân một nửa cùng hắn. Ai ngờ đi được nửa đường, gặp phải đạo tặc, cướp sạch lộ phí trên người ta, ngựa và hành lý cũng không chừa lại. Ta không biết làm sao, chỉ đành một đường khất thực, may mà hoàng thiên không phụ người có tâm, gần đây lại nghe người nói, trong Ngũ Chỉ sơn có thấy đệ đệ, vì vậy mới tìm tới đây.”

Nam tử trẻ tuổi mặt lộ ra vẻ đồng tình, vỗ vai y an ủi: “Gần đây thế đạo không mấy thái bình, khó cho ngươi một lòng hiếu kính, nhưng lại gặp phải tai họa, đã đến Hầu Vương thôn của chúng ta rồi thì không cần sợ nữa, ở chỗ chúng ta có hầu vương bảo hộ, cho dù đạo tặc cũng không dám bước tới thôn này, ngươi trước hết cứ yên tâm ngụ ở nhà ta vài ngày, cách mấy hôm nữa ta có thời gian rảnh, sẽ cùng ngươi lên núi tìm đệ đệ ngươi.”

Tô Lạc ai thanh than thở, nói: “Có sợ là chỉ sợ đệ đệ ở trong núi, đã gặp bất trắc.”

Nam tử trẻ tuổi cười, nói: “Đừng lo lắng, các hầu gia trong Ngũ Chỉ sơn tuy thích trêu chọc gây nháo, nhưng trước giờ chưa từng tổn thương người, nhiều lắm là ném vài viên đá dọa nạt lệnh đệ thôi.”

“Vậy xin làm phiền đại ca đại tẩu vài ngày rồi. Nhìn bụng đại tẩu lớn như vậy, chắc sắp đủ tháng rồi đi, đại ca hảo tâm sẽ có hảo báo, rồi đây nhất định có thể ôm quý tử, tử tôn mãn đường.”

Nam tử trẻ tuổi cười ha ha, nữ tử lại nhẹ vuốt bụng mình xấu hổ cúi đầu.

Ban đêm, trăng tròn, sao ám.

Một cái bóng u ám xuất hiện ở đầu giường nữ tử, năm ngón tay nhẹ đưa qua phần bộ vị nhô lên.

“Thai nam, quả nhiên đã đủ tháng, ngày sinh sản là mười ngày sau, ngày cát giờ cát, mệnh số… cả đời không chịu sóng gió, tiểu phú bình an.”

Ánh trăng chiếu lên cái bóng đó, lộ ra một gương mặt trắng nhợt nhưng tuấn mỹ, mày thon mắt phượng, hơi mang thần sắc do dự, trần than nửa ngày, cuối cùng lạnh cứng như thiết, kiên định mà quyết tuyệt.

“Đêm nay trăng tròn vô khuyết, chủ thịnh cực nhưng lại suy, người ra đời vào giờ này, vận mệnh đã định chỉ có thể hưởng được chín năm an khang, sau đó cả đời lận đận. Hôm nay ta muốn mượn cỗ tiên thiên thai khí, thực sự bất đắc dĩ, đảo loạn mệnh số của ngươi, thay đổi vận đạo của ngươi, là ta thiếu ngươi phần nhân quả, sau này nhất định trả lại.”

Năm ngón tay của cái bóng hung hăng co lại, từ trong bụng nữ tử hút ra một đạo khí thể vô hình, rồi nuốt trọn, sau đó cái bóng dần nhạt đi.

Một khắc sau, nữ tử bị một cơn đau bụng kịch liệt lay tỉnh khỏi giấc mộng, phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

“Nương tử, sao, sao vậy?” Nam tử trẻ tuổi kinh hoảng nhảy bật dậy, hoang mang không biết làm sao.

“Tướng, tướng công, ta, hình như ta sắp … sinh rồi…”

“Sinh rồi? A… phải sinh rồi… bà mụ, bà mụ ở đâu… đúng rồi, còn phải nấu nước…”

Nam tử trẻ tuổi giống như con ruồi không chút đầu óc chạy tới chạy lui, cho đến khi nhà hàng xóm nghe tiếng mời bà mụ tới, mới coi như yên tĩnh được.

Thời khắc trăng lên giữa trời, một tiếng khóc yếu ớt của oa nhi, vang lên trong căn nhà, ẩn ẩn truyền tới tiếng than của bà mụ: “Tác nghiệt a, hài tử này nhìn… bẩm sinh không đủ… chỉ sợ khó thể bình an trưởng thành…”

Đợi đến khi bước ra, lại đổi thành vẻ mặt đầy hỉ sắc, nói với nam tử trẻ tuổi: “Cung hỉ cung hỉ, mẫu tử bình an, là một tiểu tử mập mạp___”

Nam tử trẻ tuổi hết sức vui mừng, hướng trời dập đầu, cười lớn: “Chương gia ta có hậu rồi…”

Hắn chạy sang hàng xóm, gõ cửa từng nhà để báo hỉ, người ta đang mộng đẹp bị phá rối, một bụng tức giận xua không tan, chỉ có thể cười tặng một câu ‘cung hỉ’. Nam tử trẻ tuổi chạy một vòng khắp thôn, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn một vị khách nhân chưa báo hỉ, vội chạy vòng trở về, xông vào khách phòng, lớn tiếng nói: “Vị huynh đệ này, Chương gia ta có hậu rồi, ta có nhi tử… di?”

Trong khách phòng, trống rỗng không người, chỉ có một khối trường mệnh tỏa lấp lánh tia sáng mê mù treo trên đầu giường, chính diện, là cát tường như ý, sau lưng, là bách tuế bình an.

Nam tử trẻ tuổi đem trường mệnh tỏa đeo lên người oa hài mới sinh, tựa như ảo giác, trong thoáng chốc đó hắn thấp thoáng nhìn thấy một tia sáng màu xanh nhàn nhạt xâm nhập vào tâm khẩu hài tử, tiếng khóc của oa nhi, nhất thời vang lớn hơn nhiều, không còn cảm giác suy yếu trước đó.

Một màn đầy nghi hoặc, chỉ lưu lại trong lòng nam tử trẻ tuổi một chút, liền bị thay thế bởi sự cảm động vui sướng khi lần đầu làm cha, hắn nhìn oa nhi trắng trắng nõn nõn, trong mắt chỉ còn lại từ ái. Cho đến rất lâu rất lâu sau đó, hắn mới thỉnh thoảng nhớ tới vị khách nhân được mình thu lưu, nhưng lại vô cớ mất tích, sau đó trong lòng nảy ra cảm giác nghi hoặc nhàn nhạt, cả đời không thể giải đáp.

Giống hệt một phàm nhân, Tô Lạc từng bước từng bước trèo lên Ngũ Chỉ sơn. Xung quanh thân thể hắn, một đạo tiên thiên thai khí mắt người không thể nhìn thấy đã ngăn cách khí tức tu sĩ trên người hắn, trong rừng rậm, đám hầu tử nhảy lên trèo xuống, đùa giỡn hoạt náo, thỉnh thoảng ném ra vài quả thông, rớt dưới chân hắn, xem hắn là một phàm nhân mà trêu chọc.

Tô Lạc vô thanh cười, giả bờ bày ra bộ dọa bị dọa kinh sợ, dẫn tới đám hầu tử càng thêm hứng thú, lần sau ném ra lại là những hoa quả hoàn toàn tươi mới. Nếu không có đạo tiên thiên thai khí này bảo vệ, thứ mà những con hầu tử này ném xuống, sẽ không phải là hoa quả, mà là hòn đá. Hắn vẫn không thể hiểu rõ, tại sao hầu tử ở Ngũ Chỉ sơn lại chán ghét tu sĩ như vậy.

Nhặt một vài quả dại hầu tử ném qua, lâu đi lớp đất bên ngoài, y nhẹ nhàng cắn một miếng. Dịch quả ngọt ngào, tràn đầy hương thơm, nhưng chân mày hắn lại hơi chau lại, mục quang nhìn ra xa, chăm chăm vào tòa sơn phong cao nhất trong Ngũ Chỉ Sơn.

Sơn phong cao thẳng chọc trời, nếu đứng trên trời nhìn xuống Ngũ Chỉ sơn, thì sẽ phát hiện, hình dáng của năm tòa sơn phong trong Ngũ Chỉ sơn, cực kỳ giống trí tuệ ấn của phật tu, nơi hầu vương cư trú, chính là trung tâm của trí tuệ ấn, trên tòa sơn phong cao nhất đó, mà giọt tinh huyết của Cảnh Dương, cũng ngừng tại đây.

Không biết đạo tiên thiên thai khí này, có thể che giấu được hỏa nhãn kim tinh của hầu vương không.

Tô Lạc lại than nhẹ, sau đó trong mắt lần nữa thoảng qua thần sắc ngoan tuyệt và kiên định. Sơn đạo khúc khuỷu, tuy chân trần bố y, nhưng từng bước kiên định.

“Ta vẫn luôn suy đoán xem ngươi có tới hay không?”

Một thanh âm âm nhu vang vọng trong dãy núi, thỉnh thoảng mang theo tiếng cười ‘hi hi hi’, như ai oán, như triền miên, du dương bất tuyệt.

Tô Lạc ngừng chân, chậm rãi ngẩng đầu, mục quang bình tĩnh nhìn vào Phong Nguyệt trước mặt.

“Cảnh Dương đâu?”

Phong Nguyệt nhẹ cười, trên gương mặt tinh thế lộ ra vài phần vui đùa.

“Vừa đến đã hỏi tiểu mỹ nhân, sao rồi, thật sự ngắm trúng hắn à? Đáng tiếc, ngươi đến muộn rồi, hắn đã trúng tương tư nhập ma chung của ta, sau này trong lòng trong mắt của hắn chỉ có một mình ta, gương mặt xinh đẹp như vậy, cho dù ta, cũng phải động tâm a.”

Tương tư nhập ma?

Sắc mặt Tô Lạc khẽ biến, rất nhanh lại hồi phục bình thường, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như lúc bình thường, hệt như xuân phong thổi tới.

“Nga.”

Hắn chỉ thản nhiên nga một tiếng, điều này khiến sự đắc ý trong lòng Phong Nguyệt đột nhiên biết mất. Híp mắt lại nhìn nam nhân bình thường cực điểm trước mặt, bố y không ngăn được sự trầm ổn của hắn, chân trần không xóa được sự thong dong của hắn, gương mặt bình thường không thể nào che phủ được sự thần bí và cường đại tản phát ra từ xương cốt hắn. Tâm tư Phong Nguyệt đột nhiên có chút lửng lơ, đầu óc có một thoáng, nhớ lại tình cảnh khi mình lần đầu tiên gặp Tô Lạc.

Đó là ngày mà hắn vô thanh vô tức xâm nhập vào Chiêu Dương đài của La Phù Kiếm Môn, đang hưng phấn bừng bừng chuẩn bị chọn một cỗ pháp tướng thích hợp làm thân thể cho mình.

Bản thân La Phù Kiếm Môn không ra sao, nhưng kiếm thể mà họ tu luyện ra, đích xác có chỗ độc đáo, ngay cả một Thiên Ma ngoại vực như Phong Nguyệt cũng phải tấm tắc khen ngợi, không hiểu nỗi một kiếm tu môn phái nhị lưu trong tu chân giới, tại sao có được pháp môn luyện thể xuất sắc như vậy, càng kỳ quái hơn là, ấu đồng ôm bảo vật, cư nhiên còn chưa bị người ta cướp mất, lẽ nào toàn bộ tu chân giới này đều bị mù hết rồi sao, không nhìn ra dược điểm tốt của việc tu luyện kiếm thể?

Nhưng vừa khéo lại tiện nghi cho hắn, đổi lại là những môn phái như Thục Sơn, Nga Mi, cho dù thân là Tình Ma, cũng không thể nào vô thanh vô tức xâm nhập, càng đừng nói tới chuyện trộm đi pháp tướng.

Phong Huyệt vô cùng yêu thích, lòng vô hạn sung sướng. Thiên Ma ngoại vực vô tướng vô hình, đặc biệt là Tình Ma, hoàn toàn dựa vào việc cắn nuốt thất tình lục dục của tu sĩ mà sinh, khi tu vi đạt đến cao thâm, thì tự nhiên sẽ sinh ra ánh sáng bảy màu, khi tâm tình vui sướng, bảy loại màu sắc này sẽ thay nhau xuất hiện, vô tình bao trùm lấy một thân ảnh.

Không phải pháp tướng!

“Ai?”

Phong Nguyệt kinh ngạc, ánh sáng bảy màu tự nhiên thu liễm, hắn kinh ngạc cảnh giác nhìn đạo thân ảnh đó, vừa mới đoạt xác, tu vi của hắn có một thời kỳ suy yếu, điều này khiến hắn lo sợ.

Trong hắc ám, đạo thân ảnh đó từ từ đi tới, ánh trăng như nước chảy đổ lên người hắn, như đóa hắc liên sinh trưởng trong u đàm, thần bí mà yêu kiều, càng ẩn ẩn có một cỗ khí tức cường đại từ nội thể hắn tiết ra, khiến Phong Nguyệt càng thêm cố kỵ.

“Thiên Ma ngoại vực.”

Hắn nghe thấy người đó hừ lạnh một tiếng, tựa hồ vô cùng khinh thường, Phong Nguyệt nhất thời vô cùng bất mãn, ánh sáng bảy màu rực lên sau lưng hắn, sau đó lại nghe được một tiếng cười chế nhạo.

“Thất tình chủng ma đại pháp? Vô dụng thôi. Xét ngươi và ta cùng chung nguồn cội, cỗ pháp tướng này cho ngươi. La Phù Kiếm Môn sau này ngươi đừng tới nữa, nơi này___ là của ta!”

Một đạo Cụ Phong thình lình xuất hiện, bao lấy Phong Nguyệt rồi rời khỏi La Phù Kiếm Môn, lực hút cường đại khiến hắn ngay cả phản kháng cũng không có chỗ, cho dù lúc này hắn đang vào thời kỳ suy yếu, nhưng Phong Nguyệt vẫn bị sự cường đại của người này chấn kinh, hắn không dám trở về, chạy đi thật xa, cho đến khi hoàn toàn hồi phục thực lực, mới không chết tâm lại đến La Phù Kiếm Môn.

Mấy lần đấu pháp, đều bị người đó đánh lui, hắn cũng biết, người đó vốn tên gọi Tô Lạc, ẩn mình trong La Phù Kiếm Môn, làm một đệ tử nội môn bình thường.

Hắn rốt cuộc đang bảo vệ cái gì?

Phong Nguyệt vẫn luôn không thể làm rõ vấn đề này, La Phù Kiếm Môn có thứ gì, khiến một Thiên Ma ngoại vực thần bí và cường đại phải bảo hộ ở đây không rời nửa tấc? Vì câu nói ‘ngươi và ta cùng chung nguồn cội’, hắn nhận định, Tô Lạc cũng là một Thiên Ma ngoại vực, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể đoán ra được là loại Thiên Ma nào, đây cũng khiến Phong Nguyệt càng thêm hiếu kỳ, trên đời này thế nhưng còn có Thiên Ma ngoại vực mà hắn không thể phán đoán chủng loại?

Cho đến đêm đó, trong căn phòng nhỏ của Cảnh Dương, Phong Nguyệt mới ẩn ẩn nhìn ra được một chút đầu mối.

Từ biểu hiện bên ngoài, thứ mà Tô Lạc vẫn luôn bảo vệ, là một tu sĩ ngốc nghếch tên Lạc Nại Hà, nhưng chân chính có quan hệ cùng Tô Lạc, lại là Cảnh Dương. Khi hắn dùng nhiếp tình thuật để khuấy động hận ý trong lòng Cảnh Dương, thất tình của Tô Lạc cũng theo đó dao động, cho dù chỉ ngắn ngủi một khắc, đã lập tức bị ép xuống, nhưng Phong Nguyệt là thứ gì, hắn là Tình Ma, độ nhạy cảm đối với thất tình lục dục rất cao, không gì có thể so sánh với điều này, chuẩn xác mà nói, bản thân hắn chính là được sinh ra trong thất tình lục dục, lại vì cắn nuốt thất tình lục dục mà sinh, thất tình của Tô Lạc vừa động, hắn lập tức cảm giác được, hơn nữa còn phát giác, thất tình của Tô Lạc, thế nhưng dao động theo thất tình của Cảnh Dương.

Cái này nói rõ điều gì?

Hai khả năng. Thứ nhất, Tô Lạc quan tâm tất loạn, sự quan tâm của hắn dành cho Cảnh Dương không gì sánh được. Thứ hai, thất tình tương thông, thất tình của Cảnh Dương chính là thất tình của Tô Lạc.

Bất kể là khả năng nào, đều nói rõ một điểm, Cảnh Dương chính là nhược điểm của Tô Lạc. Cho nên, Phong Nguyệt thà chịu thương, cũng phải cưỡng ép bắt được Cảnh Dương khi đột phá vòng vây, càng phải hạ lên người Cảnh Dương tương tư nhập ma chung khiến mình đại thương nguyên khí.

Hắn chính là muốn dựa vừa điều này bóp chết Tô Lạc, hắn thân là Tình Ma, trước giờ chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy với bất kỳ ai, lần này, hắn phải toàn bộ báo đáp lại.

“Cảnh Dương đâu?”

Tô Lạc nhìn quanh tứ phía, dường như không có ý quan tâm tới Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt ngứa răng, nhưng trên gương mặt mỹ lệ, lại càng nhu tình như nước, hi hi cười, dịu giọng nói: “Tiểu mỹ nhân, có người tới thăm ngươi, còn không mau ra gặp mặt.”

Hắn vừa nói xong, thân ảnh Cảnh Dương đã giống như một cơn thanh phong, từ trong dãy núi nhẹ bay ra, đứng bên cạnh Phong Nguyệt. Trên gương mặt như được điêu khắc, mang theo ý cười ẩn hiện, cặp mắt phượng đặt lên người Phong Nguyệt, ấm áp vô hạn.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi gọi ta?”

Phong Nguyệt càng thêm đắc ý, hơi nghếch cằm lên, chỉ về chỗ Tô Lạc, hi hi một tiếng, cười nói: “Có địch nhân tới, chào hỏi đi, đừng để người ta nói chúng ta thất lễ.”

Mục quang Cảnh Dương di chuyển qua, trên dưới đánh giá Tô Lạc vài cái, sự dịu dàng trong mắt dần tiêu tan, chỉ còn lại một mảnh xa lạ và băng lạnh.

“Ta không biết hắn.”

Thanh âm của Cảnh Dương, vang lên trong dãy núi này, càng hiện rõ sự thanh lãnh cô ngạo, giống như con người hắn, một thân ngân bào sát người, bao lấy thân hình thẳng tắp của hắn, giống như cây hàn tùng cô độc sinh trưởng trong dãy núi, xa cách hồng trần, dị thế độc lập.

Tô Lạc gật đầu, trả lại một câu “Kỳ thật, ta cũng không biết ngươi.”, không đợi Phong Nguyệt phát tác, hắn lại vội hỏi: “Hầu vương đâu?”

Phong Nguyệt chiếm cứ tổ của người ta, không ngoài hai khả năng, một là hầu vương đã chết, một là hầu vương bị thu phục, nhưng nhìn đám hầu tử chạy nhảy đùa gỡn trong núi, sinh sống như thường, thì có thể biết khả năng thứ hai lớn hơn. Súc sinh dù sao cũng là súc sinh, càng hiểu nhân tính, thì càng dễ bị Tình Ma sở trường thao túng thất tình lục dục khống chế.

“Ngươi a…” Không thấy Tô Lạc biến sắc, Phong Nguyệt vô cùng thất vọng, thần tình ủy khuất, ngữ điệu ai oán, “Cho người ta thỏa mãn một lần thì có sao đâu?”

Một con hầu tử kim sắc, thò cái đầu lông xù xù ra từ bên vai hắn, con mắt hổ phách quay tròn nhìn thẳng, thỉnh thoảng lóe qua tia sáng kim hồng sắc.

Hỏa nhãn kim tinh!

Con ngươi Tô Lạc hơi co rút, lúc này mới phát giác, kỳ thật hầu vương vẫn luôn nằm trên vai Phong Nguyệt, chẳng qua mái tóc dài hỏa hồng của Phong Nguyệt buông xõa sau người, đã che phủ hầu vương.

Tựa hồ phát giác được sự khẩn trương của Tô Lạc, Phong Nguyệt liền đắc ý cười, cánh tay nhẹ xoa lên đám lông kim sắc của hầu tử, nói: “Ngươi sợ nó? Không cần sợ a, hầu vương rất ngoan, nó rất nghe lời ta nha, chỉ cần ngươi cũng nghe lời, nó sẽ không làm gì ngươi hết.”

“Một con hầu tử mà thôi…”

Ngữ khí Tô Lạc nhàn nhạt, mục quang lại đặt lên người Cảnh Dương, thâm sâu mà u viễn. Cảnh Dương mặt không biểu tình nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh vô ba.

“Vậy thì… ngã bài thôi. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Tô Lạc di chuyển tầm mắt, không nhìn Phong Nguyệt, mà nhìn trời cao xa xa, ở đó mây mờ gió nhẹ, sương khí mê mù, như thế ngoại tiên cảnh. Sau đó mục quang của hắn, lại không một chút ngưng trệ, lướt qua thiên không, nhìn về nơi xa hơn nữa, dường như xuyên qua vô số thời không, trở về khởi điểm của tất cả.

Có chút thay đổi, có chút… không có.

Trong mắt hầu vương xuất hiện một tia hỏa quang, nó cực thông hiểu nhân tính, tựa hồ đã nghe ra được sự khinh thường sâu trong ngữ khí của Tô Lạc, nhe răng múa vuốt, bất an lay động trên vai Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt giữ chặt hầu vương đang xao động, cười như hoa nở, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Hi hi… ngươi hỏi trực tiếp như vậy, bảo người ta làm sao mà nói cho được…”

Tô Lạc thu mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn.

“Được thôi…” Phong Nguyệt thu biểu tình lại, một bộ thâm tình cuồn cuộn, “Tâm ý của người ta đối với ngươi, ngươi rõ ràng đã biết, lại hà tất giả vờ không hiểu chứ? Tiểu mỹ nhân tuy tốt, nhưng rốt cuộc không thể khiến người ta động tâm bằng ngươi, ta cũng không làm khó ngươi, liền một đổi một đi, ngươi lưu lại, ta thả tiểu mỹ nhân đi, thế nào?”

Cảnh Dương nhăn mày, mục quang đặt lên người Tô Lạc, đã mang theo vài phần sát khí.

Phong Nguyệt vuốt mặt hắn, dịu giọng nói: “Ngoan a, nghe lời, không phải ta không thích ngươi, chỉ là Tô Lạc nhỏ nhen không dung nổi ngươi, ta cũng không còn cách nào a…”

“Nếu hắn chết rồi, ngươi sẽ không không cần ta nữa.”

Mục quang Cảnh Dương càng lúc càng băng lạnh, nhìn Tô Lạc, giống như một tử địch, gió vây quanh người hắn, dần dần trở nên mãnh liệt, uy thế đợi phát, giống như chỉ cần Phong Nguyệt đáp một tiếng ‘phải’, hắn sẽ lập tức xuất thủ biến Tô Lạc thành một người chết chân chính.

Tô Lạc lạnh lùng nhìn lại, trong mắt lộ ra tia sáng không biết là chế nhạo hay ai sầu, lùi về sau một bước, tư thế mang theo phòng bị.

Phong Nguyệt nhẹ cười, mục quang thoảng qua người Tô Lạc, khi dừng lại trên người Cảnh Dương, đã tràn đầy thâm tình.

“Phải.”

Môi hồng hơi mở, thanh thoát phát ra một chữ, mang theo mấy phần vui đùa, mấy phần chờ đợi. Uy lực của tương tư nhập ma chung, hắn trước giờ chưa từng hoài nghi, đối với màn kịch vui đồng môn bất hòa này, hắn mong đợi đã rất lâu, càng chờ mong có thể nhân lần này thăm dò quan hệ chân chính giữa Tô Lạc và Cảnh Dương.