“Đã là ngày thứ bảy rồi, tại sao Cảnh Dương còn chưa đi ra?”
Lạc Nại Hà ở bên ngoài kiếm trì chờ đợi tới vô vị, không biết từ đâu tìm được vài quả dại, đặt mông ngồi lên tảng đá khắc tên kiếm trì rồi cắn.
“Đệ chỉ biết quan tâm hắn, sao không quan tâm tới bụng của ta.” Ngữ khí của Tô Lạc, chua như hủ dấm lâu năm.
“Sư huynh, Trúc Cơ kỳ đã có thể tích cốc rồi a.” Lạc Nại Hà giở khóc giở cười, tiện tay ném một trái qua.
“Vậy sao đệ còn ăn?” Tô Lạc nhắc nhở, ở đây không phải chỉ có một Trúc Cơ kỳ.
“A, cái này…” Lạc Nại Hà lúng túng cười, “Quen rồi, đến giờ cơm, miệng sẽ thèm thứ gì đó, dường như toàn thân không tự tại.”
Tô Lạc phất tay, đánh bay trái trong tay y, không hảo khí nói: “Cho dù muốn ăn, cũng phải ăn linh quả, quả dại bình thường, không những không có mùi vị, mà còn quá nhiều tạp chất.”
Nói rồi, hắn lấy một nắm mai tử của Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai ra từ túi trữ đồ, chia cho Lạc Nại Hà một nửa.
“Thật thơm a…” Lạc Nại Hà nâng mai tử lên hít thật sâu một hơi, một bộ trùng tham ăn, đột nhiên thấy trong kiếm trì có bóng người chuyển động, y vội vàng cất mai tử, nhảy qua, kinh hỉ kêu một tiếng, “Cảnh Dương. ”
Từ kiếm trì đi ra, quả nhiên là Cảnh Dương. Trong bảy ngày qua, tựa hồ không đem đến quá nhiều cải biến cho hắn, sắc mặt vẫn lộ ra bệnh trạng tái nhợt, vạt áo nhiễm bụi, đầu tóc vì không được chải chuốt mà tán loạn hơn phân nửa, chỉ còn lại một búi tóc nghiêng nghiêng lệch lạc trên đầu, vừa nhìn, giống như một mỹ nhân suy sụp sau vật đổi sao dời, chỉ có tư thế đi đường, là có một chút thay đổi khó khiến người ta chú ý, giống như một thanh trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ, thẳng tắp, bén nhọn, khí thế mạnh mẽ.
Thương tích của hắn, đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa… hùng tâm vạn trượng, theo sự khuếch đại của thần thức, tương lai hắn có thể đạt tới đỉnh cao, không nhìn thấy giới hạn.
“Cư nhiên vượt qua được… lão tặc thiên đáng chết…” Tô Lạc căm hận phun hạt mai tử ra, vẻ mặt không vui.
Lạc Nại Hà liếc mắt nhìn qua, lầm bầm: Sư huynh sao lại mang bộ dạng trộm gà không xong còn mất nắm gạo?
“Ta sẽ không cảm kích ngươi.”
Cảnh Dương đứng trước mặt Tô Lạc, ngẩng đầu, nhãn thần vốn có chút do dự không quyết, tại một khắc đó, kiên định như bàn thạch.
“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi.” Hắn ngẩng đầu thật cao, giống như con Phượng Hoàng kiêu ngạo, “Lúc đó, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Tha chết cho ngươi, chính là trả ân. Quy luật của Cảnh Dương kỳ thật vô cùng đơn giản.
Tô Lạc cười, cười như xuân hoa, miệng nói: “Ta không chết, ngươi chết.”
Lạc Nại Hà rùng mình, nhãn thần nghi hoặc không hiểu chuyển tới chuyển lui giữa Tô Lạc và Cảnh Dương, không hiểu tại sao rõ ràng hai người không có điểm nào giống nhau, mà mở miệng ra chính là ngươi chết ta sống.
Cảnh Dương trầm mặc một lúc, cho dù đã có chút hoài nghi trực giác của mình, nhưng vào giờ khắc này, trực giác đó lại mãnh liệt đến mức khiến hắn đứng không vững. Trong đầu, tựa hồ có một âm thanh đang lặp đi lặp lại bên tai hắn: Một núi không thể có hai hổ, hắn và nam nhân tươi cười ấm áp như mùa xuân này, không thể cùng tồn tại trên đời.
“Ta sẽ tha cho ngươi một lần.” Hắn nặng nề cường điệu, nhưng không phủ nhận câu ‘ta không chết, ngươi chết’ của Tô Lạc.
“Ta chịu không nổi các người nữa, có thể nào bình tâm hòa khí nói chuyện được không.”
Lạc Nại Hà chịu không nổi, chen vào hai người, một người là sư huynh thân ái nhất của y, một người cùng y quan hệ không thể nói cho rõ, dù sao, y tuyệt đối không muốn nhìn hai người này đối địch.
“Được rồi được rồi, đùa giỡn thôi mà, sư điệt sao lại xem là thật.” Tô Lạc cười vỗ vỗ vạt áo, “Nếu sư điệt đã không có gì đáng ngại, vậy ta cũng nên đi rồi. Sư đệ, theo ta về tu luyện.”
“A? A a… đệ đã tu luyện tới Trúc Cơ kỳ rồi, tại sao còn phải tiếp tục tu luyện nữa…” Lạc Nại Hà kêu thảm, bị Tô Lạc tha đi loạng choạng.
“Vì không thể để Cảnh Dương sư điệt đuổi kịp a….”
Một câu trêu chọc như thật như giả, nhưng lại khiến nhãn thần Cảnh Dương lập tức co rút, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Ta sẽ bị một phế vật vượt qua?”
Hắn tự nói một câu, sau đó cười lạnh, rồi quay người đi vào kiếm trì, hắn sẽ không thua bất cứ ai, đặc biệt là phế vật đó.
“Sư huynh, kỳ thật huynh muốn kích động Cảnh Dương nỗ lực tu luyện đúng không…”
Lạc Nại Hà suy nghĩ rất lâu, thực sự nghĩ không ra giữa Tô Lạc và Cảnh Dương có thù hận gì đáng nói, thế là cho ra kết luận này. Có lúc khích lệ chính diện không có tác dụng bằng kích thích sau lưng, đặc biệt là đối với người tâm cao khí ngạo như Cảnh Dương mà nói, sỉ nhục thích đáng có thể khiến hắn bạo phát ra tiềm lực lớn nhất.
“Đệ nói xem?” Tô Lạc cười như không cười.
“Sư huynh, kỳ thật huynh thích Cảnh Dương đúng không…” Lạc Nại Hà lại cho ra một kết luận, nếu không thì sao lại bức Cảnh Dương thêm nỗ lực tu luyện. Lòng y đột nhiên chua chua một cách khó hiểu, sư huynh không còn là của một mình ta nữa rồi.
“Đệ nói xem?” Biểu tình cười như không cười của Tô Lạc càng sâu.
Lạc Nại Hà cúi đầu, dùng cành cây vẽ vòng tròn nhỏ trên đất, đây là Cảnh Dương, lại vẽ thêm một vòng trung bình, đây là sư huynh, rồi vẽ thêm một vòng tròn lớn, đây là mình. Vòng lớn ôm trọn vòng trung bình, vòng trung bình ôm trọn vòng nhỏ, trong vòng có vòng, giải không ra, xua không tan, ai…. Phiền quá đi, sư huynh sao lại thích Cảnh Dương chứ?
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, sau này sư huynh sẽ chỉ chăm chú trừng Cảnh Dương tu luyện, sẽ không còn trừng mình nữa… nhưng mà tại sao mình không cảm thấy cao hứng? Lẽ nào thật sự giống như lời đồn kia, mình kỳ thật cũng thích Cảnh Dương?
Nhưng thích lại là loại cảm giác như thế nào? Ngày nhớ đêm mong? Không có. Nhung nhớ da diết? Cũng không có. Nhiều lắm thì y cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ, khi Cảnh Dương tu luyện trong kiếm trì thì có đói bụng không, đói tới ốm đi rồi thi khi diễn Thanh Phong kiếm quyết, sẽ càng giống tiên nhân hơn nữa, ha ha ha… ách, nghĩ như vậy có phải là rất xấu xa không?
Còn nữa a, nếu bản thân y cũng thích Cảnh Dương, vậy sự huynh chính là tình địch rồi, nhưng là mình một chút cũng không hận sư huynh nha, nhiều lắm chỉ là kiềm không được muốn lột một tầng da trên người sư huynh xuống thôi, ai bảo huynh ấy có đồ tốt luôn cất giấu không chịu cho mình.
Ai da da da, thật phiền chết đi được, trước đây mình chưa từng nghĩ tới những thứ này, tại sao hiện tại lại thích nghĩ bậy nghĩ bạ vậy?
Xóa phức ba vòng tròn trên đất, Lạc Nại Hà trề môi tự tức giận bản thân. Nhất định là y bị lời đồn dẫn lối bậy, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ nhiều như thế,vẫn là sư huynh đáng ghét nhất, mình đã hỏi rõ ràng minh bạch như vậy rồi, huynh ấy lại chỉ cười ám muội, cái gì mà ‘đệ nói xem’, mình nếu biết rồi, thì hỏi làm chi nữa.
Nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà hung ác trừng Tô Lạc một cái, sư huynh xấu xa.
Tô Lạc cười ha ha, trêu chọc sư đệ khiến hắn luôn có một khoái cảm không nói ra lời, đương nhiên, đối tượng bị trêu chọc cũng chỉ giới hạn với người trước mắt này thôi, tuy không phải là tuyệt thế giai nhân gì, nhưng dù sao cũng mi thanh mục tú.
“Đệ biết cái gì là thích không?”
Hắn nhéo nhéo mặt Lạc Nại Hà, dùng lực kéo kéo kéo… kéo ra một cái mặt bánh bao buồn cười.
“Chính là muốn đạt được.”
Lạc Nại Hà tựa hồ nghĩ cũng không nghĩ, buột miệng nói ra. Y thích linh quả, cho nên vừa tới tay liền tuyệt đối không lấy ra, y thích Thanh Phong kiếm quyết, cho nên ngày ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong, chém hoài không dứt.
“Không sai, chính là muốn đạt được.” Tô Lạc cười hết sức bình thường. “Cho dù thân chết hồn tan, cho dù bị người người xa lánh, cho dù dấy loạn thiên đạo trở chuyển luân hồi rạch phá thiên địa, đi tận thiên không tới hoàng tuyền, cũng phải đạt được.”
“A?” Lạc Nại Hà lại cảm thấy dựng hết gai ốc, cà lăm nói: “Không, không đạt được cũng không cần gấp, cái đó, thiên hạ khắp chốn ở đâu cũng có cỏ thơm… sư huynh, không cần làm tới mức thảm liệt như vậy a….”
“Thảm liệt sao?” Tô Lạc buông tay, nhẹ nhàng vuốt mặt y, “Sư đệ, đó chỉ là vì đệ chưa đủ thích, tình đến mức sâu đậm, thiên địa cũng sầu thương…”
Hắn lấy ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ ra, rót đầy ly, chầm chậm uống, quay người đi xa. Tịch dương kéo dài thân ảnh, xa xa truyền tới tiếng hát nhàn nhạt.
“Sinh thời không biết tương tư khổ, tự phụ tiêu dao khinh cô độc… đợi khi biết tương tư đã nhập cốt, ngàn loại phong tình vùi cát bụi… trời tối tăm mây mù che lối, đất mênh mông biết tìm nơi nào…. Đi hết tận thiên địa lại quay đầu, không thấy nơi ánh lửa suy tàn…”
Khúc không thành khúc, điệu không thành điệu, ngắt ngứ đứt quãng, như khóc như tố, khiến Lạc Nại Hà chợt cảm thấy đau, nhưng lại cho biết vì sao. Sư huynh làm sao vậy? Y sờ sờ gương mặt bị vỗ vừa nãy, đột nhiên nghĩ ra, tay của sư huynh… hàn lạnh như băng.
Tựa hồ, trong ký ức của y, chưa từng cảm giác được một li một tý độ ấm nào trên người sư huynh. Kỳ quái, trước đây sao y chưa từng chú ý tới việc này? Thậm chí y chưa từng biết, thì ra sư huynh cũng có chuyện thương tâm.
Lạc Nại Hà cảm thấy toàn thân không tự tại, từ sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, cả người y đều có cảm giác không đúng, rất nhiều chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới, hiện tại lại bắt đầu vây khốn y, những chuyện trước đây chưa từng chú ý tới, hiện tại đều trở thành nghi hoặc không thể giải.
Ngàn tơ vạn sợi, kết thành lưới, y giống như con tiểu trùng bị mắc vào đó, muốn giãy thoát cũng không tìm được chút sức lực.
Bỏ đi, vẫn là đi xem Cảnh Dương tu luyện ra sao rồi? Ngàn vạn lần đừng tham công mạo hiểm, lại bị kiếm ý phản phệ. Lắc lắc đầu xua tan mê mù, Lạc Nại Hà vứt bỏ hết những chuyện phức tạp, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, vẫn nên vui tươi khoái lạc tiếp tục làm một tiểu tu sĩ thôi, trời sập có sư môn chống đỡ, đất sụp có sư huynh lấp đầy, có chuyện thì trốn đi tu luyện, không chuyện thì đi trêu ghẹo trêu ghẹo mỹ nhân sư điệt, cuộc sống như vậy mới thỏa ý a.
Kiếm trì vẫn bình lặng như vậy, tựa hồ chuyện xảy ra mấy ngày trước, không dẫn tới quá nhiều hỗn loạn, các đệ tử Trúc Cơ kỳ đang an tĩnh tu luyện, chỉ là ở ngay lối vào, có thêm một vị trưởng bối Giả Đan kỳ ngồi trấn, nhìn điệu này, đây không phải tới vì bạo động của kiếm trì mấy ngày trước, mà tới bảo hộ những đệ tử Trúc Cơ kỳ này, dù sao, La Phù Kiếm Môn đang thời buổi rối ren, bóng ma của Huyết ma không nơi nào không tồn tại, những đệ tử Trúc Cơ kỳ đang nỗ lực tu luyện này, đối với Huyết Ma thụ thương mà nói, đều là mỹ thực bổ dưỡng.
Lạc Nại Hà tiến vào kiếm trì, dẫn tới không ít mục quang kinh dị, từ lúc nào mà phế vật Minh Nguyệt Phong nổi tiếng này, cư nhiên đã cùng một đời với bọn họ rồi? Đừng nói bọn họ, chính ngay bản thân Lạc Nại Hà cũng có cảm giác như đang nằm mơ.
Mình cư nhiên... đã là đệ tử đời thứ hai rồi... vẫn là sư huynh uy võ nhất.
Y đang lang thang trong kiếm trì, kiếm ý khắp nơi cứ xông tới chỗ y, vừa nhập vào thức hải liền vô ảnh vô tung, ngay cả tiếng vang ba động cũng không thể phát ra. Dọa Lạc Nại Hà mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, trong thức hải của mình có đoàn sương mù không gì không ăn chiếm cứ, từng đạo kiếm ý kia, không phải là tự dâng lên miệng cọp sao. Nếu đổi lại là trước đây khi còn ở Ngưng Khí kỳ, có lẽ còn có thể giống như đạo Băng Tuyết kiếm ý kia, đóng băng y một trận, hiện tại, đều thành mưa lất phất, đến bao nhiêu cũng bị nuốt sạch không chừa.
Như vậy, y không phải là vô pháp lợi dụng kiếm ý luyện thể hay sao? Sau khi tỉnh ngộ, Lạc Nại Hà dương dương tự đắc, quá tốt rồi, y mới không muốn tu luyện kiếm thể nha, đau khổ lăng trì tùng xẻo, Cảnh Dương có thể chịu, chứ y thì không được.
“Vị sư huynh này, xin hỏi huynh có nhìn thấy Cảnh Dương không?”
Kiếm trì đã trở thành khu phong cảnh không bố trí phòng vệ, Lạc Nại Hà không chút áp lực đảo quanh mấy vòng, ngay cả bóng dáng của Cảnh Dương cũng không thấy được, nhịn không được bắt đầu lo lắng, sẽ không phải lại bị thương được người ta đưa về rồi chứ. Vừa đúng lúc có một đệ tử Trúc Cơ kỳ tu luyện hoàn tất chuẩn bị đi ra, y tóm lấy người hỏi.
“Tiểu bối Ngưng Khí kỳ đó? Ba ngày trước thấy hắn đi về bên đó rồi.”
Đệ tử Trúc Cơ kỳ bị níu lại hiểu nhiên có ấn tượng rất sâu với Cảnh Dương, chỉ về hướng quái thạch san sát sâu trong kiếm trì.
“Cũng không biết có phải đã ngất ở trong đó không, từ sau khi tiến vào thì không thấy đi ra nữa, ở đó là nơi kiếm ý tập trung nhiều nhất, Trúc Cơ kỳ chúng ta còn không dám đi vào, một Ngưng Khí kỳ nhỏ bé như hắn thật sự là không biết sống chết.”
“Đa tạ sư huynh.”
Lạc Nại Hà kinh ngạc, quay người đi vào đám rừng quái thạch. Y biết, Cảnh Dương tâm cao khí ngạo như vậy, nhất định sẽ tham công mạo hiểm.
Đáng chết, đã ba ngày rồi, đừng xảy ra chuyện gì là hơn. Gặp quỷ, tại sao y lại lo lắng cho hắn như vậy, nhất định là vì hắn còn nợ y một lần kiếm vũ, không trả thì không được chết.
Vừa tiến vào rừng quái thạch, y liền kinh ngạc, trước mắt tối đen, thò tay không thấy năm ngón.
Chuyện gì vậy?
Lạc Nại Hà theo tiềm thức lùi lại vài bước, rời khỏi phạm vi rừng quái thạch, trước mắt lại đột nhiên sáng tỏ, trời xanh nắng ấm, ánh sáng tụ hội. Thử tiến lên một bước, lại thò tay không thấy năm ngón.
“Quái thạch này có cổ quái?”
Lùi trở ra quan sát một trận, rất nhanh y đã phát hiện được manh mối, những quái thạch loang lổ lốm đốm vết rong này, thế nhưng có thể hấp thụ ánh sáng, không đúng không đúng, chắc là đám rêu xanh trên tảng đá, đang hấp thụ ánh sáng, cho nên mới không có một đạo tia sáng nào có thể xuyên qua rừng quái thạch. Loại rêu xanh này tựa hồ y đã từng nghe Trúc Diệp Thanh sư huynh nói qua, gọi là Nặc Quang Đài, có thể dùng làm phụ liệu điều chế men rượu, không ngờ trong kiếm trì cư nhiên cũng có sinh trưởng, còn dọa y một trận lớn.
Thật đau đầu, đôi mắt không dùng được rồi. Cào cào đầu, Lạc Nại Hà lại bước vào trong rừng quái thạch, lần này y nhớ rõ giáo huấn, mắt tuy nhìn không thấy, nhưng thần thức lại có tác dụng nhiều hơn mắt, trước sau trái phải, đều có thể cảm nhận được.
“Cảnh Dương… Cảnh Dương, ngươi còn sống không? Nghe thấy thì đáp một tiếng đi…”
Tìm kiếm hơn nửa rừng quái thạch, cũng không thấy bóng dáng Cảnh Dương, Lạc Nại Hà có chút khẩn trương, sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi? Phi phi phi, cái miệng rộng này, thường xuyên nói tốt không linh nói xấu thì linh.
Một cánh tay thò ra sau lưng y, nhẹ nhàng vỗ y một cái.
“A! Cảnh Dương?”
Lạc Nại Hà bị dọa nhảy dựng, quay người, thần thức đảo qua, cái gì cũng không phát hiện, mở mắt ra, càng không thấy năm ngón, nhưng y biết trước mặt mình có người, vì y cảm giác được khí do người đó thở ra, mang theo một chút hơi ẩm phả lên mặt mình.
“Cảnh Dương, là ngươi sao? Sao ta không cảm giác được ngươi?”
Lạc Nại Hà nghi hoặc vô cùng, thò tay ra thử mò mẫm, mò được một thân thể chắc khỏe và có tính đàn hồi. Quả nhiên là một người, y thở ra nhẹ nhõm, miệng lầm bầm: “Cảnh Dương, ngươi làm gì sao không nói chuyện, xém chút dọa chết ta….”
Đang muốn thu tay về, đột nhiên cánh tay đó chụp lấy tay y, năm ngón tay cứng cáp hữu lực, lộ ra cảm giác băng hàn.
“Ách… sư huynh?”
Cảm giác của cánh tay này, giống y đút như tay của Tô Lạc, Lạc Nại Hà kinh hô một tiếng, nhất thời tức giận: “Sư huynh, thì ra là huynh, làm gì lại dọa đệ, đệ chính là đang kỳ quái nha, Cảnh Dương rõ ràng là Ngưng Khí kỳ, thần thức của đệ sao lại không thể cảm nhận được hắn….”
Tu vi của Tô Lạc rõ ràng cao hơn y, thần thức cảm giác không được tự nhiên là chuyện bình thường. Lạc Nại Hà thở phì phì, cảm thấy giận dữ khi bị sư huynh trêu chọc lần nữa.
Sư huynh xấu xa nhất.
Cánh tay băng lạnh đó, đột nhiên đưa qua, nhẹ đụng lên trán Lạc Nại Hà, lại men theo gương mặt trượt xuống, đi thẳng tới cổ mới chịu dừng lại.
“Sư, sư huynh, huynh làm gì, tay huynh sao lại lạnh như vậy?”
Lạc Nại Hà rùng mình, nhưng mặt không biết tại sao lại có chút nóng, y muốn tránh ra sau, không ngờ một cánh tay băng lạnh khác lại vòng ngang thắt lưng y, kéo y lại ôm trọn.
“Sư, sư huynh… buông tay đi…” Lạc Nại Hà toàn thân không tự tại, đây vẫn là lần đầu tiên y bị người khác ôm như vậy, cảm thấy rất kỳ quái, mặt càng nóng thêm.
Ngón tay băng lạnh nhẹ nhàng di động, dừng lại trên môi y.
“Hi hi….”
Một tiếng cười nhẹ nhẹ nhàn nhạt, tràn đầy chế giễu, vang lên bên tai y.
“A…. ngươi, ngươi không phải….”
Lạc Nại Hà đại kinh, lúc này mới phát giác mình đã nhận lầm người, mới vừa kinh hô ra tiếng, đột nhiên bị người che kín miệng, một đầu lưỡi linh hoạt, cạy mở hàm răng y, khoáy động tới lui trong miệng y, tung hoành ngang dọc.
“Ưm ưm….”
Lạc Nại Hà vừa sợ vừa tức, tức đến toàn thân run rẩy, theo tiềm thức giãy dụa, nhưng chung quy không giãy thoát được cánh tay băng lạnh hữu lực đó, mà đầu lưỡi đang xâm nhập trong miệng, lại càng thêm tùy ý tác loạn, thậm chí ẩn ẩn sản sinh ra một cỗ lực hút, muốn hút lấy chân nguyên đang rục rịch muốn động ở đan điền y, kìm không được liền dâng lên muốn ra.
Trời ơi, là Huyết Ma?
Bừng tỉnh đại ngộ, khiến Lạc Nại Hà kinh sợ muốn chết, Huyết Ma đây là đang muốn hút y thành người khô a, trời cao ơi, đất rộng ơi, sao y lại xui xẻo đến thế này…. nói đi cũng phải nói lại, ai có thể ngờ được Huyết Ma lại trốn trong kiếm trì, hơn nữa còn là nơi tập trung kiếm ý nhiều nhất, có trời biết kiếm ý ở đây tại sao chưa đâm Huyết Ma thành tổ ong.
Nghiến răng, y phát hung rồi, muốn hút khô tiểu gia, không có cửa đâu nha, ta hôm nay liền trừ ma vệ đạo, lớn như vậy rồi, còn chưa nếm qua uy phong khi trừ ma vệ đạo có tư vị gì đâu. Chân nguyên trong nội thể gấp rút chuyển động, đem tất cả chân nguyên có thể điều động, toàn bộ đều dùng hết, một cỗ thẳng tiến vào miệng Huyết Ma.
Ta cho ngươi hút, cho ngươi chiếm tiện nghi của ta, xem ngươi có thể hút bao nhiêu, không căng chết ngươi sau này ta liền theo họ của ngươi.
Lực hút cực đại truyền tới từ đầu lưỡi bị chân nguyên dâng trào đánh tan ngay lập tức, Huyết Ma đó kinh ngạc, làm sao cũng không thể ngờ, cư nhiên có người có thể hung tới mức quyết tâm không những không chống cự lực hút mà ngược lại còn chủ động dẫn chân nguyên tới, trình độ chân nguyên dâng trào vượt quá giới hạn cực đại mà lực hút có thể dung chứa, không những lực hút bị đánh tan ngay lập tức, mà ngay cả Huyết Ma cũng buồn bực hừ một tiếng, lực phản chấn khi lực hút bị đánh tan sản sinh, chấn nó lùi ba bước.
Huyết Ma vừa lùi, Lạc Nại Hà lập tức thoát thân được, dùng sức nhổ mấy ngụm nước miếng, xé miệng hét lớn: “Huyết Ma đáng chết, dám chiếm tiện nghi của ta…. Ta phi phi phi phi… đi chết cho ta…”
Y tức điên rồi, phát cuồng rồi, lớn như vậy cũng chưa từng chịu thiệt thế này, trong thức hải một mảng đảo loạn, đoàn Vụ Khí kiếm ý tựa hồ cảm giác được ý chí phẫn nộ của chủ nhân, nên hiếm được một lần nghe lời, thuận tùng theo ý chí của y, ong một tiếng, vụ khí lan tràn, bao trùm toàn bộ rừng quái thạch. Thoáng chốc, cảm tri của Lạc Nại Hà trở nên vô cùng rõ ràng trong phạm vi xương mù bao phủ.
Y ‘nhìn’ thấy bóng lưng Huyết Ma đang nhanh chóng lùi về, bóng lưng đó sao lại có chút quen mắt.
“Trong phạm vi kiếm ý của ta bao trùm, còn muốn chạy?”
Trong nhất thời cũng không suy nghĩ tỉ mỉ, Lạc Nại Hà cầm trường kiếm truy theo. Nhưng trong rừng quái thạch chỗ nào cũng đều là những tảng đá hình thù quái dị, dọc ngang chằn chéo, thỉnh thoảng lại nhô ra cản đường, dù sao y cũng chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ kỳ, còn chưa kịp học được phi hành, rõ ràng ‘nhìn’ thấy bóng lưng trốn chạy của Huyết Ma, nhưng trong một lúc nhất thời, chính là không thể đuổi kịp, chỉ tức giận bốc khói, trường kiếm trong tay xẹt tới, kiếm khí bắn ra chém quái thạch nổ bắn tứ phía.
Huyết Ma căn bản không quay đầu, đối với rừng quái thạch này tựa hồ nó rất quen thuộc, thân hình xuyên thẳng vào đó, giống như cá gặp nước tự do tự tại, căn bản không có một chút cản trở, càng kỳ quái chính là, ngay cả các loại kiếm ý từ vụ khí thỉnh thoảng bắn ra, đều vô pháp khiến nó ngừng lại nửa khắc.
Lạc Nại Hà tuy tức phát điên, nhưng cũng ẩn ẩn có chút kinh dị, phải biết là những kiếm ý này đều là những kiếm ý trong kiếm trì trước đó đã bị vụ khí cắn nuốt, tuy không phải là kiếm y do tự bản thân y tu luyện ra, về mặt uy lực bị kém đi vài phần, hơn nữa còn vô pháp khống chế, nhưng ẩn núp trong sương mù, bất chợt bắn ra, làm người ta không kịp phòng bị, Huyết Ma này ngay cả khi đã trúng vài đạo kiếm ý, cư nhiên vẫn như người vô sự, thật lợi hại, trách không được có thể trốn trong kiếm trì.
Mắt ‘thấy’ Huyết Ma sắp chạy ra khỏi phạm vi sương mù bao phủ, Lạc Nại Hà càng thêm gấp gáp, đột nhiên đề khí hét lớn: “Huyết Ma ở trong rừng quái thạch, các sư huynh, sư tỷ trong kiếm trì, nhanh vây chặt lại, đừng để nó chạy.”
Một tiếng này, giống như tảng đá ném vào nước, dấy lên ba sóng cực đại.
“Cái gì? Huyết Ma!”
Trong kiếm trì, các đệ tử La Phù Kiếm Môn toàn bộ đều bị kinh động, có vài người đang tu luyện tới cửa ải quan trọng, bị một tiếng này kinh động, trực tiếp thổ huyết, kiệt sức ngã xuống đất, giống như Cảnh Dương lúc trước, thức hải đã bị tổn thương.
Cảnh tượng vây sát trong dự tưởng không xuất hiện, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Lạc Nại Hà, tự do thông hành trong kiếm trì, kiếm ý không nơi nào không tồn tại khiến những đệ tử này mỗi bước đều khó khăn, chỉ có thể cẩn thận tiến gần rừng quái thạch, lại còn phải đề phòng Huyết Ma có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Mắt trân trân nhìn Huyết Ma chạy ra khỏi phạm vi Vụ Khí kiếm ý bao phủ, thoáng chốc đã tiêu tan không thấy, Lạc Nại Hà tức muốn thổ huyết, thu lại vụ khí, xông ra khỏi rừng quái thạch, nào còn thấy được nửa bóng người.
“Đáng ghét… a a a a…”
Kiếm khí quét qua cắt đứt một khúc cây vô tội, Lạc Nại Hà tức đỏ mắt.
“Vị sư đệ này, Huyết Ma ở đâu?”
Cuối cùng có vài đệ tử Trúc Cơ kỳ đuổi được tới, thấy Lạc Nại Hà đang loạn bắn kiếm khí, nhất thời kinh sợ lùi về sau, ai nấy bụng đầy khó hiểu, cái người hung ác này từ đâu ra, cư nhiên dám đại động can qua trong kiếm trì, cũng không sợ bị kiếm ý phản phệ.
“Sớm chạy rồi, các người sao bây giờ mới tới?”
Lạc Nại Hà thấy có người tới, đang lúc ôm một bụng oán khí, định báo oán vài câu, đột nhiên nhớ tới Cảnh Dương, nhất thời kinh hô một tiếng, “Không tốt, ta quên mất Cảnh Dương, hắn còn trong rừng quái thạch, cũng không biết có bị Huyết Ma hại không.”
Vội vàng quay người đi vào rừng quái thạch, muốn thả vụ khí ra giúp tìm kiếm, ai biết lúc này, vụ khí trong thức hải lại không nghe sai khiến, Lạc Nại Hà chỉ có thể bất đắc dĩ giải phóng thần thức, từng tấc từng tấc chậm rãi tra soát.
Mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ đó nghe bảo trong rừng quái thạch có người, nhất thời cũng khẩn trương, phân ra một người đi báo tin, còn lại cũng đi theo vào rừng quái thạch.
Lần này tìm kiếm, tìm thẳng tới trời tối, Cảnh Dương vẫn không tìm được, nhưng mấy vị thủ tọa lại truyền triệu Lạc Nại Hà.
“Nhanh đi đi, ta sẽ tiếp tục tìm.”
Tô Lạc vỗ vai Lạc Nại Hà, cho y yên tâm. Nghe nói Huyết Ma xuất hiện trong kiếm trì, hắn nhanh chóng đuổi tới nơi này, thấy Lạc Nại Hà bình an vô sự, mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Lạc Nại Hà nhìn Tô Lạc, lại đột nhiên có chút không thoải mái, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi mình ngộ nhận Huyết Ma kia là sư huynh, thì vừa tức vừa xấu hổ, nên một câu ủy khuất cũng không thể oán trách ra miệng, cho đến khi Tô Lạc bắt đầu thấy nghi ngờ, muốn hỏi rõ, Lạc Nại Hà đã sớm bổ nhào xuống đất, lầm rầm mấy lời như ‘sư huynh huynh phải trút giận cho ta a’.
Thủ tọa truyền triệu, nhất định là hỏi về chuyện mình gặp được Huyết Ma, không đi không được, phải biết y là đệ tử La Phù Kiếm Môn đầu tiên đã đụng phải Huyết Ma mà còn có thể toàn thân trở ra, Lạc Nại Hà dù có càn quấy ngang bướng, cũng không dám giống như Tô Lạc trêu chọc trưởng lão, thủ tọa, chỉ đành nhanh chóng đi. Trong nội điện thủ tọa Minh Nguyệt Phong, lúc này chỉ có ba vị thủ tọa đang ở đó, thủ tọa Minh Nguyệt Phong, thủ tọa Tiểu Thạch Phong và thủ tọa Hồ Lô Phong, mười vị thủ tọa khác đều đã dẫn đệ tử của mình tới gần kiếm trì lục xoát tìm Huyết Ma.
Không nhắc tới chuyện y bẩm báo thế nào với các thủ tọa, lại nói về Tô Lạc sau khi Lạc Nại Hà đi khỏi, nhãn thần liền trầm xuống, giải phóng thần thức, đảo quanh kiếm trì, thần thức to lớn, vượt xa năng lực mà đệ tử Trúc Cơ kỳ nên có, tất cả đệ tử La Phù Kiếm Môn đang rà soát trong kiếm trì thoáng chốc đều cảm thấy ở tim nặng nề, dường như có một tảng đá đang nghiền qua, nhưng rất nhanh lại tiêu thất, tựa hồ cảm giác này chỉ là ảo giác mà thôi.
Ở đó.
Sau vài hơi thở, Tô Lạc tìm được một hang động ẩn mật ở rìa kiếm trì, phát hiện thân ảnh Cảnh Dương, nhấc chân trái lên, nhẹ phiêu phiêu bước qua đó, giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện trước mặt Cảnh Dương.
Cảnh Dương đang điều tức, lòng chợt nảy sinh cảnh giác, đột ngột mở mắt, con ngươi hơi co lại, sau khi thấy rõ là Tô Lạc, lại thả lỏng xuống.
“Có chuyện?” Hắn mang chút không vui hỏi.
Tô Lạc trừng hắn vài cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Bên ngoài đã đảo lộn trời đất, ngươi thì tốt lắm, trốn ở trong này, thật tự tại.”
“Xảy ra cái gì?”
Cảnh Dương chìm sâu vào tu luyện, căn bản không chú ý động tĩnh bên ngoài.
“Huyết Ma xuất hiện trong kiếm trì, ngươi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.” Tô Lạc lại một tiếng cười lạnh, quay người bỏ đi, đi ra mấy bước, đột nhiên lại hỏi, “Ngươi tu luyện mấy ngày nay, tiến triển có phải vô cùng thần tốc?”
Cảnh Dương trầm mặc một chút, mới lạnh lùng đáp: “Vậy thì thế nào? Ngươi sợ sao?”
“Không phải ta sợ, là ngươi sợ.” Trong ngữ khí Tô Lạc mang theo chút trào phúng, “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Cho dù đã dùng linh đan diệu dược, tu luyện của ngươi có phải tăng tiến quá nhanh không? Hơn nữa căn cơ còn chưa ổn mà.”
Nhãn thần Cảnh Dương lại co rút, bình tĩnh trầm tư, không kìm được có chút kinh ngạc, Tô Lạc nói một điểm cũng không sai, mấy ngày nay hắn trầm mê vào tu luyện, cũng chưa từng chú ý qua, lúc này vừa nghĩ kỹ, tu vi của mình tiến triển đích thực quá nhanh, chân nguyên trong đan điền ẩn ẩn có dấu hiệu tràn đầy, đây là biểu hiện sắp bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng mà, lực khống chế của hắn đối với chân nguyên lại thập phần gian nan, rõ ràng là căn cơ chưa ổn, cứ như những chân nguyên này đều không phải là do hắn tu luyện ra, mà của người khác cường ngạnh nhét vào vậy.
“Tiếp tục tu luyện nữa, ngươi cách tẩu hỏa nhập ma không xa đâu.” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, có chút không tình nguyện nói, “Muốn giải quyết phiền phức, tối nay tới Minh Nguyệt Phong.”
Nói xong, hắn không thèm quay đầu đi luôn, còn lưu lại nói thêm nửa câu nửa chữ, hắn không dám khẳng định liệu mình có trực tiếp một chưởng vỗ chết Cảnh Dương không, đồ ngu xuẩn bạch si tam cấp này, trong lòng hắn căm hận mắng, mắng xong rồi, lại bất đắc dĩ thở dài.
“Sư huynh, tìm được Cảnh Dương chưa?”
Đi ra khỏi thủ tọa điện, Lạc Nại Hà vừa nhìn đã thấy Tô Lạc đang đợi bên ngoài, nhất thời lòng liền căng thẳng lại.
Tô Lạc dựa vào tảng đá, hai tay ôm ngực, khóe mắt hơi liếc ngang, không hảo khí nói: “Gấp cái gì, tìm được rồi, hắn không sao, đang tu luyện thôi.”
Lạc Nại Hà vừa nghe, nhất thời thở nhẹ nhõm, không sao là tốt.
“Ngươi rất lo lắng hắn?” Tô Lạc thình lình hỏi.
Lạc Nại Hà ngây ra, đột nhiên trở nên lúng túng, nói: “Sư huynh huynh nói bậy cái gì vậy.” Y lén nhìn lên môi Tô Lạc, suy nghĩ lập tức lệch hướng, nếu trong khu rừng quái thạch đó… thật sự là sư huynh, thì sẽ ra sao?
Y càng nghĩ càng cảm thấy kỳ cục, đầu rất nhanh không ngẩng lên nổi, kỳ quái là trong lòng lại không có một nửa điểm tức giận, không nén được lại cảm thấy buồn bực. Tại sao nếu là sư huynh mình lại không tức giận?
“Hừ hừ…” Tô Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, lòng càng thêm không vui, “Lo lắng thì lo lắng, có cái gì không tiện nói, cúi thấp đầu như vậy làm gì, ta lại không ăn thịt đệ.”
“Sư huynh….” Lạc Nại Hà bị chèn ép nói không ra lời, chỉ đành sử dụng chiêu thuật thường ngày, mặt dày mày dạng vô lại tam cấp, “Cảnh Dương hắn là vãn bối, huynh tính toán với hắn làm gì? Đệ quan tâm hắn, thì quan tâm hắn chứ có gì đâu, hỗn đàn Huyết Ma đó chính là tên lưu manh, ngay cả đệ còn dám hạ thủ, huống hồ gì Cảnh Dương lớn lên tướng mạo đẹp như vậy…. ách…”
Ý thức được mình nhiều lời, Lạc Nại Hà vội vàng che miệng, hối hận xanh ruột, chuyện mất mặt như vậy, hận không thể nhanh chóng quên phức đi, sao còn không cẩn thận nói ra chứ.
Đôi mắt Tô Lạc đã híp lại, mắt hắn căn bản thon dài như hồ ly, vừa híp lại, càng hiện rõ mười phần dã tính, hàn quang bắn ra từ khe mắt, mang theo vị đạo bất nộ tự uy.
“Hạ thủ?”
Thanh âm trầm trầm nặng nặng, lộ ra trọng lượng như núi, chỉ nghe thôi Lạc Nại Hà đã run rẩy, lại còn nảy ra ảo giác bị núi Thái Sơn đè, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu khí ép trầm trọng, chân y thì sắp nhũn tới nơi.
“Sư, sư huynh… đệ gan nhỏ… huynh, huynh đừng dọa, dọa đệ….”
Ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh.
“Hạ thủ như thế nào?”
Thanh âm Tô Lạc càng thấp trầm đi mấy phần, ẩn ẩn có mấy phần phẫn nộ.
Lạc Nại Hà đổ mồ hôi lạnh, sao y giống như nhìn thấy ngọn núi lớn đang nhả khói vậy, tùy thời có thể bùng nổ, thật, thật đáng sợ… hu hu… sư huynh thật đáng sợ…
“Ân?” Lâu không thấy y trả lời, con mắt Tô Lạc lại híp thêm một chút, thanh âm trầm thấp mang theo cô đơn dâng cao.
“Chỉ, chỉ ôm… ôm một chút…” Lạc Nại Hà run rẩy, lén nhìn sắc mặt Tô Lạc, nhất thời giật nảy, lập tức từ đầu tới cuối, nói ra rõ ràng rành mạch, “Còn, còn hôn một chút, đầu lưỡi cũng chui vào, thật buồn nôn, đệ phi phi phi… Huyết Ma đáng chết, đệ phải giết nó, nhất định phải tự tay giết nó…”
Y lôi thanh trường kiếm ra chém mấy đao trong không trung, kích xuất một đạo kiếm khí, chém tới chỗ không người, không chút thừa lực biểu đạt cảm giác chán ghét với Huyết Ma.
Răng rắc!
Âm thanh từ đâu tới? Lạc Nại Hà nhìn trái nhìn phải, kiếm khí vừa rồi y phát ra hình như không có trảm tới vật gì hết mà?
Răng rắc, răng rắc, răng rắc…
Lại vài tiếng vang liên tiếp truyền tới, lần này y cuối cùng cũng nghe rõ được, thanh âm này từ sau tảng đá sau lưng Tô Lạc truyền tới, theo tiếng vang dội tới, bề mặt của tảng đá cũng xuất hiện vài vết nứt, tiếng vang không ngừng dội tới, vết nứt cũng càng lúc càng nhiều, trạng thái giăng lưới nhanh chóng lan tràn, sau đó ngay trước mắt y, biến thành một đám bột vụn, gió vừa thổi, bụi bay mù trời, mặt đất chỉ còn lưu lại một bề mặt bằng phẳng nhẵn nhụi.
“Khạc… khạc khạc khạc… khạc khạc…”
Trường kiếm rơi xuống đất, Lạc Nại Hà run rẩy cuống họng, tất cả âm thanh đều biến thành tiếng khạc khạc mơ hồ, y bị dọa ngốc rồi. Sư huynh, huynh vẫn còn là người đúng không? Đúng không? Tảng đá lớn như vậy mà bị làm thành bột vụn, huynh rốt cuộc làm thế nào được vậy?
“Dọa tới đệ rồi sao?” Tô Lạc phủi phủi vạt áo, phất đi một đám bụi, vẻ mặt dần dần lộ ra nụ cười hối lỗi, “Xin lỗi, ta mất khống chế thôi.”
Lạc Nại Hà lắc tay, miệng mở rồi lại đóng, kinh ngạc không phun ra được nửa chữ.
“Yên tâm, cơn tức này, ta sẽ trút thay đệ.”
Tô Lạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt qua môi y, ngón tay mát lạnh, lộ ra hàn ý nhập cốt, Lạc Nại Hà cả người đều đông cứng, không dám tránh, cũng quên phải tránh.
Lúc này, vẫn nên thuận theo sư huynh một chút thì tốt hơn, y vuốt mồ hôi lạnh, trong lòng thầm tự an ủi mình, dựa cát tránh hung là bản năng rồi, không cần phải thấy sỉ nhục.
“Sư đệ của ta, trừ ta ra, ai cũng không thể chạm.”
Một câu nói, nói rất trọng lượng, mồ hôi lạnh của Lạc Nại Hà quả thật đổ còn nhiều hơn cả tuyền thủy trên đỉnh núi, sư huynh đây là ý gì vậy, lẽ nào huynh cũng muốn ôm ta hôn ta sao?
Không dễ gì mới gom được đủ dũng khí để phản bác một câu, vừa ngẩng đầu, trước mắt gió núi nhẹ thổi, một mảnh mênh mông, chỉ thấy vài con điểu bay qua, nào còn thân ảnh của Tô Lạc.
“Sư đệ của ta, trừ ta ra, ai cũng không thể chạm.”
Bên tai tựa hồ còn có thể nghe được câu nói đó, gió núi không ngừng luẩn quẩn, gương mặt của Lạc Nại Hà, dần dần trở nên nóng bừng.
[Hoàn bộ 2]