Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 18




.

“A…Cậu vì sao lần nào gặp cũng đều gọi tôi như vậy?” Tại lần thứ n bị gọi là thủ lĩnh quân địch trong bài này, thanh niên anh tuấn vừa dùng một dáng tươi cười tràn ngập hứng thú và khiêu khích nhìn Chúc Tử Lộ, vừa dìu cậu đứng vững bước chân.

“Lần nào? Tôi đã gặp cậu rất nhiều lần sao?” Chúc Tử Lộ nghi hoặc nhíu mày, bĩu bĩu môi, nghĩ sao cũng nghĩ không ra, nhiều lắm thì có ngày hôm qua lúc xem trận bóng có gặp qua mà thôi…

Tiêu chuẩn ‘lần nào’ của người này thật đúng là thấp… ( ̄.  ̄|||)

“Còn có tối hôm qua a ~ cậu quên rồi? Áo khoác cậu mặc trên người còn là của tôi nữa mà.” Đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ vừa cười vừa chỉ chỉ áo khoác thể thao siêu lớn mà Chúc Tử Lộ khoác duy nhất trên thân, biểu tình như đang nói ‘Không tin cậu xem đi”.

“Tối…tối hôm qua? Cậu…cậu nói…áo khoác này là của cậu?” Vừa nói đến đêm qua, Chúc Tử Lộ liền khẩn trương.

Trời ạ ~ cậu cư nhiên mặc áo khoác của người xa lạ…Mẹ ơi ~ con ngày hôm qua rốt cuộc đã phạm những tội lỗi gì? Ai tới nói cho tôi biết, tất cả những điều này đều không phải là thật được không? Tôi mới không phải cái loại thiếu niên *** đãng như vậy! Hãy nhìn vầng trán tràn ngập chính khí của tôi đi! Cậu không nên bởi vì tôi gọi cậu là thủ lĩnh quân địch liền vu hãm tôi a ~ đại ca! (” ━□━)/(” ━□━)/

“Ừ, là của tôi, nếu không tin cậu có thể hỏi Lạc Thiệu Dã, tối hôm qua cái người mang cậu đi tên là Lạc Thiệu Dã không sai đi? Tử Lộ.” Khóe môi thanh niên vẫn cong lên chưa buông xuống, nhìn vào mắt Chúc Tử Lộ, ngoại trừ vui vẻ còn có một chút tình tố ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.

“Cậu sao lại biết tôi tên gì?” Chúc Tử Lộ nghe vậy quá sợ hãi, bước chân bất giác lùi về sau một bước, vừa vặn lại đạp lên cái hố nhỏ vừa rồi, thân thể lần thứ hai mất thăng bằng.

“Bởi vì tôi nghe các cậu gọi lẫn nhau…A! Cậu a…Sao lại dễ té ngã như vậy? Có phải ốc nhĩ có vấn đề không?” Khéo tay vòng lại trên lưng Chúc Tử Lộ, ngón tay đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ theo lời hỏi mà động, xoa lên tai Chúc Tử Lộ.

“Ưm ~ tay thừa vừa thôi! Buông ra!” Cảm giác tai bị người xa lạ đụng chạm thực sự không dễ chịu, Chúc Tử Lộ tàn bạo trừng thủ lĩnh quân địch, hất tay đối phương, cùng lúc giãy ra khỏi vòng ôm của cậu ta.

“Này, tên tôi là Lý Thiện Tường, năm hai ngành điện cơ, cậu nhớ kỹ tên của tôi, đừng có cứ mãi gọi tôi thủ lĩnh quân địch nữa. Tôi thấy cậu hình như không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, không bằng cùng nhau ăn bữa sáng, tôi chậm rãi kể lại cho cậu nghe.”

Thực sự là một khoảnh khắc đáng tung hoa, thủ lĩnh quân địch cuối cùng cũng chịu không nổi mỗi lần lên sân khấu đều là người vô danh, chớp thời cơ tự giới thiệu, thuận miệng mời Chúc Tử Lộ ăn sáng.

“Thế nhưng tôi không mang tiền theo…” Nghe đối phương nói như thế, Chúc Tử Lộ mới nhớ ra mình sáng sớm đã dậy, đến bây giờ còn chưa ăn cái gì, đích thật là có một chút đói bụng.

“Tôi mời a.”

“Không ổn đi ~ lại không quen cậu.” Nói sao thì cậu vẫn có chút rụt rè của thiếu niên, ra khỏi nhà mẹ có dặn không thể tùy tiện ăn đồ của người xa lạ.

“Tình cảm là phải bồi dưỡng, ăn vài lần bữa sáng thì quen thôi.” Lý Thiện Tường cười sang sảng, không hề để ý nhiều nói thẳng với Chúc Tử Lộ.

“Nếu như mỗi lần đều là cậu mời tôi ăn sáng…thì cũng có thể miễn cưỡng suy nghĩ một chút.” Chúc Tử Lộ tự động nghiêng đầu tự hỏi, thủ lĩnh quân địch thật kỳ quái…Không có việc gì lại mời mình ăn sáng, là muốn từ chỗ mình tìm hiểu quân tình gì sao?

Thế nhưng đấu bóng rổ cũng đấu xong rồi, có đấu tiếp thì cũng là chuyện sang năm a ~ Nếu cậu ta thật sự tính toán từ chỗ mình biết nhược điểm của Lạc Thiệu Dã, làm không tốt Lạc Thiệu Dã không chờ đến sang năm đã bị đánh bại, như vậy không phải uổng phí công phu sao? (#- . -)

Nếu như Lạc Thiệu Dã đang nằm trong ổ chăn say sưa giấc nồng biết Chúc Tử Lộ trong lòng đánh giá thấp cậu như thế, xuống cửu tuyền hẳn cũng chết không nhắm mắt đi.

Đương nhiên, tiền đề xảy ra tình huống đó là cả hai giả thiết Lạc Thiệu Dã biết và chết cùng lúc thành lập thì mới có khả năng.

“Có thể a, cậu muốn ăn sáng miễn phí cứ tìm tôi, tôi rất thích ý mời cậu. Đi thôi ~ nếu không đi cậu liền biến thành bữa sáng của quân đoàn muỗi.” Lý Thiện Tường cười cười ôm vai Chúc Tử Lộ, nhắm hướng nhà hàng trường học đi đến.

“Oa ~ vậy cậu chính là quân phiệt đi?” Chúc Tử Lộ khoa trương nói xong, cũng hì hì nở nụ cười theo.

Thành thật mà nói, Lý Thiện Tường người này tuy rằng kỳ quái, chẳng qua so với tên vô lại đáng đánh Lạc Thiệu Dã kia thực sự là tốt hơn gấp bội!

………

“Cho nên nói…ưm…ra à (là) tôi uống ay (uống say), các cậu ang (mang) tôi đi WC ay (thay) quần áo?” Chúc Tử Lộ vừa cắn từng miếng lớn chân gà đặc chế và chân giò hun khói, thỉnh thoảng cầm cốc trà sữa chocolate trên bàn uống vài ngụm, vừa nghe Lý Thiện Tường kể lại tình hình tối hôm qua.

“Nói đơn giản thì là như vậy.” Lý Thiện Tường mỉm cười gật đầu, đưa giấy ăn cho Chúc Tử Lộ, thấy Chúc Tử Lộ hai tay bận cầm chân gà và chân giò không có ý cầm lấy, liền vươn tay trực tiếp giúp cậu lau sạch sẽ vệt sữa xinh đẹp đầy kích thích bên khóe miệng.

“A a a ~~~ cút về địa ngục của nhà ngươi đi! Cái thứ kia ở đâu ra vậy? Cư nhiên to gan dám động đến Lạc Thiệu Bambi của chúng ta! A! Gọi Tiểu Quất!” Đại Trì từ lúc mua xong bữa sáng gặp được Chúc Tử Lộ cùng trai lạ cười cười nói nói, kề vai sát cánh tiêu sái đi vào, liền vẫn trốn ở cái bàn xa xa quan sát hai người, cuối cùng nhịn không được nữa nhấc di động thông báo.

“Tiểu Quất! Cậu nhanh đến phòng 832 mang Lạc Thiệu xuống ăn sáng đi! Cậu ta mà không đến, Bambi sẽ bị dã thú ngành khác cướp nuốt luôn đó!” Đại Trì vừa nói mắt vừa siêu cấp khẩn trương nhìn chằm chằm Chúc Tử Lộ và dã thú ngành khác đang ở xa xa, rất sợ một chút không chú ý Bambi sẽ chỉ còn lại đầu khớp xương mà thôi.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động và tin nhắn không ngừng vang lên trong toàn mạng nội bộ ký túc xá.

“Gọi gọi! Số 13823 gọi admin 74074, tình trạng khẩn cấp mức độ 2, toàn bộ thành viên đề phòng! Địa điểm là nhà hàng sinh viên B1, dã thú ngành khác xuất hiện! Tiểu Lộ Bambi có nguy hiểm, xin lập tức trợ giúp! Over!”

“Á…Ngứa quá!” Chúc Tử Lộ vừa gặm chân gà đặc chế và chân giò hun khói trong tay, hai chân ở dưới bàn vẫn không ngừng cọ cọ nhau.

“Là bị muỗi cắn sao?” Rất nhanh liền ăn xong thịt xông khói cuộn trứng, Lý Thiện Tường chỉ chỉ đôi chân nhỏ dài trắng nõn của Chúc Tử Lộ dưới bàn, trên một mảnh tuyết trắng lộ ra ngoài quần đùi là từng nốt từng nốt nổi lên vô cùng bắt mắt.

“Còn không phải? Cậu nghĩ chân tôi là làm từ đậu đỏ chắc? Ai da…A! Thực sự cực kỳ ngứa nha!” Chúc Tử Lộ đảo mắt xem thường Lý Thiện Tường, hai chân tiếp tục cọ đến cọ đi dưới bàn.

“Không nên làm như vậy, sẽ cọ rách da. Tôi có mang thuốc mỡ, để tôi giúp cậu bôi đi. Cậu nhấc chân đặt lên đùi tôi này.” Lý Thiện Tường vừa nói vừa rút từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ tròn dẹp nho nhỏ, mở ra có một cỗ hương bạc hà mát lành.

.

.

.

— oOo —