Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 17




Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi rớt tiến vào cửa sổ, tuy rằng chiếu không đến hai người đang ôm nhau nằm trên giường, thế nhưng trong tai có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, hít thở được không khí mới mẻ chỉ có ở buổi sáng.

Ở trên núi chính là có chỗ tốt này, bất giác cũng sẽ muốn dậy sớm, tuy rằng không biết vì sao thân thể hỗn loạn, đầu cũng thật choáng váng.

“A…Đầu nặng quá…” Chúc Tử Lộ đã ngủ đến đầu khớp xương cũng đau nhức, thế nhưng mí mắt vẫn thấy cực kỳ nặng, trong đầu nặng nề đến muốn ngất đi, ôm đầu lắc a lắc, muốn bỏ qua loại cảm giác khó chịu này, thật vất vả mới miễn cưỡng bản thân mở hai mắt, cả người liền tựa như bị điểm huyệt, kinh ngạc nói không nên lời.

“Mẹ nó! Lạc Thiệu Dã cậu làm gì mà ngủ giường tôi?” Lấy tay tận lực đập về phía cơ ngực rất chọc người căm ghét của Lạc Thiệu Dã, cái tên nửa thân trần có thể trạng kiện mỹ mà không khoa trương, nhìn làm người ta…chán ghét!

“Lộ Lộ ngoan…Chúng ta đi ngủ…” Cái tên nằm chết dí ở trên giường kia ngay cả mí mắt cũng lười mở, chỉ vươn tay ôm lấy cậu, ấn đầu cậu quay về trong ngực cậu ta.

Chúng ta đi ngủ?

Dọa người! Chúc Tử Lộ lúc này mới phát hiện mình căn bản là cả người đè lên thân Lạc Thiệu Dã. Hơn nữa…trên người phủ căn bản không phải áo khoác của cậu, giật giật kéo kéo vừa nhìn…Hách! Bên trong còn không mặc gì hết!

Nhìn xuống chút nữa, quần không biết đã bị cởi từ lúc nào, được thay vào cái quần cậu thường mặc lúc ngủ, but, là ngược ! Quần mặc ngược!

Mẹ ơi ~ ~ ~ Con cùng tên khốn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không thể nào…Không có khả năng…Ông trời không tàn nhẫn như thế đi? Đừng đùa tôi a!

Tôi không tin…Điều đó không có khả năng!

“Tất cả đều là ảo giác, không thể dọa được mình!” Ôm ấp một niềm tin như vậy, Chúc Tử Lộ lần thứ hai giật áo khoác ra, tỉ mỉ kiểm tra trên người mình có bị một chút ngoại thương nào hay không.

“Ha ha…mình biết mà, không có việc gì không có việc gì! Không nên tự mình dọa mình, mình cùng với tên này sao có thể phát sinh chuyện gì chứ? Ha ha ha…” Phát ra tiếng cười miễn cưỡng thoải mái bản thân, rất nhanh lộn quần lại mặc đàng hoàng rồi, Chúc Tử Lộ nheo mắt, không vui nhìn Lạc Thiệu Dã còn đang say sưa giấc nồng.

“Dậy! Cút về giường cậu đi!” Cố sức đấm một đấm vào ngực Lạc Thiệu Dã, hành động này của Chúc Tử Lộ rất đáng hiềm nghi là rõ ràng có ý muốn trả thù.

“Lộ Lộ…cậu muốn gì nữa đây? Đây là giường tôi a, van cậu cho tôi ngủ có được không? Ngày hôm qua tôi bị cậu lăn qua lăn lại toàn bộ buổi tối, thực sự hết chịu nổi rồi…” Lạc Thiệu Dã uể oải nói, mắt không buồn mở, xoay người đưa lưng về phía Chúc Tử Lộ, không muốn phản ứng cậu nữa.

“Cậu…Cậu nói cái gì? Chúng ta ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Chúc Tử Lộ khiếp sợ nhìn về phía Lạc Thiệu Dã, hai tay cố sức lật thân cậu ta xoay về phía mình, kết quả tựa như lật lại được thi thể trong phim kinh dị, Chúc Tử Lộ bị dọa sợ đến ngã ngồi trên giường.

Mẹ ơi…Đây không phải sự thật! (” ━□━)/

Những dấu vết hồng hồng tím tím trên người Lạc Thiệu Dã chẳng lẽ là tôi làm?

Sẽ không! Tôi sao có thể làm ra loại chuyện này với Lạc Thiệu Dã! Tôi là người không có thưởng thức như vậy sao? Tôi có nghe cả Beethoven kéo đàn violin nha!

Cực kỳ rõ ràng, lúc này Chúc Tử Lộ đang ở trong trạng thái phản kháng sợ hãi nhân sinh thần trí không rõ tạm thời gián đoạn tâm thần vì cực độ khiếp sợ, cho nên hắn ngay cả Beethoven chơi piano hay là kéo violin cũng không rõ thì cũng không kỳ quái.

“Tôi không tin! Tôi phải đi hỏi người khác!” Chúc Tử Lộ nhìn thoáng qua Lạc Thiệu Dã vẫn còn đang ngủ mơ, bị quấn giữa sợ hãi và hoảng loạn lảo đảo lao ra khỏi phòng ngủ.

………

“Tiểu Quất! Tiểu Quất!” Chúc Tử Lộ tuyệt vọng đập cửa phòng ngủ của Tiểu Quất và Đại Trì, cũng không quản thời gian hiện tại là sáng sớm tinh mơ người ta đã rời giường hay chưa.

“Bambi…Có việc sao? Vào rồi nói, Đại Trì vừa ra ngoài mua bữa sáng, có muốn tôi gọi điện thoại bảo cậu ta mua giúp cậu không? Lạc Thiệu đâu? Đã dậy chưa? Các cậu ngày hôm qua…Hắc hắc…Có ổn không?” Tiểu Quất mở cửa, vừa lười biếng duỗi thắt lưng vừa thong thả trò chuyện, lúc cậu ta nói đến chuyện tối hôm qua mắt Chúc Tử Lộ lập tức phóng đại.

“Đêm qua…đêm qua…tôi và Lạc Thiệu Dã làm cái gì?” Hai tay túm chặt vai Tiểu Quất lắc a lắc, Chúc Tử Lộ hiện tại sợ đến sắp khóc rồi.

Mẹ ơi ~ ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây! Tôi toàn bộ đều không biết a!

“Hắc hắc…Chuyện này sao cậu lại hỏi tôi? Tôi chỉ biết cái này ~ tađa!” Tiểu Quất nói rồi lấy điện thoại di động ra, tùy tiện nhấn nhấn vài cái, trên màn hình lập tức phát ra hình ảnh.

[Cậu thật tốt ~ hôn một cái…] Cậu ở trong lòng Lạc Thiệu Dã nói cười ha ha, xong rồi hôn lên môi cậu ta, tiếp theo màn hình liền dừng lại ở hình ảnh cậu và Lạc Thiệu Dã hôn nhau.

“Mẹ ơi! Sao lại có cái thứ này! Tiểu Quất! Cậu lập tức xóa cho tôi!” Thấy một hình ảnh kinh người như thế, Chúc Tử Lộ cả người trong nháy mắt phát điên, lập tức tiến lên cướp điện thoại di động của Tiểu Quất.

“Là cậu ngày hôm qua hát xong thì hôn Lạc Thiệu! Tôi chỉ quay lại làm kỷ niệm mà thôi! A ~ trả điện thoại di động cho tôi!” Mắt thấy điện thoại di động bị cướp đi, Tiểu Quất hoảng hốt muốn từ phía sau Bambi đoạt lại.

“Ha ha ha…Này thì trả lại cậu! Tôi xóa rồi! Cái thứ này cậu quay làm cái gì? Nói! Tôi ngày hôm qua…ngày hôm qua rốt cuộc còn cùng Lạc Thiệu Dã làm cái gì?” Chúc Tử Lộ xóa file xong an lòng một chút, thế nhưng cùng lúc càng cảm thấy bất an và sợ hãi về những chuyện bản thân làm ngày hôm qua sau khi say rượu, cậu rốt cuộc đã làm những cái gì a? Cư nhiên ngay cả chuyện ghê tởm như hôn Lạc Thiệu Dã cũng làm được! Này không phải tôi!

p(T □T)q!!!

“A! Cậu thật sự dám xóa…A…Hừ hừ hừ hừ! Chẳng sao, cậu xóa của tôi, còn có ngàn ngàn vạn vạn ‘tôi’! Nói cho cậu biết, ngày hôm qua mỗi người đến K hát toàn bộ đều có quay lại! Hơn nữa chúng tôi đều up lên mạng lưu vào đĩa cứng cả rồi! Ha ha ha…Lại nói cho cậu, ngày hôm qua cậu hôn Lạc Thiệu xong thì bị cậu ta mang đi, sau đó không trở về, cho nên…I’m so sorry, đáp án mà cậu muốn…tôi bất lực ~” Tiểu Quất bật ra ngữ khí thất vọng, lặng xuống vài giây rồi lại phát ra tiếng cười âm trầm như bị quỷ triền thân, xong rồi lộ ra biểu tình dào dạt đắc ý rất đáng đánh, khoe khoang nói.

“Không! Cậu nói dối! Này không phải thực sự!” Chúc Tử Lộ khoa trương hai tay đè ngực, làm ra động tác Tây Tử ôm trái tim, hai mắt đẫm lệ lưng tròng lắc đầu quầy quậy.

“Thừa nhận đi! Cậu gạt được người khác không lừa được chính cậu! Hỏi một chút lòng của cậu! Cậu đã cùng Lạc Thiệu phạm những chuyện tốt gì!” Tiểu Quất sắc mặt ngưng trọng, làm ra một bộ dạng trầm thống không gì sánh được, ngón trỏ thẳng tắp chỉ hướng Bambi đang chịu đả kích sâu sắc thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.

“Gạt người gạt người! Giữa tôi và Lạc Thiệu Dã mới không có phát sinh chuyện gì! Mỗi chữ cậu nói tôi đều không tin tưởng ~” Chúc Tử Lộ gào lên xong liền xoay người đầy hí kịch, đẩy cửa mà chạy.

Thế nhưng vừa chạy khỏi phòng ngủ của Tiểu Quất và Đại Trì, Chúc Tử Lộ lại thấy mình giống như con ruồi không đầu, không biết nên đi nơi nào.

Trời ơi…Cậu cư nhiên ngay trước mặt mọi người cầm micro hát, còn hôn Lạc Thiệu Dã, lại còn bị mọi người up lên mạng truyền lưu, giờ thì dù cậu có không muốn thừa nhận cũng không thể, hơn nữa cậu căn bản không nhớ rõ bản thân sau khi say rượu thì rốt cuộc còn cùng Lạc Thiệu Dã phát sinh qua chuyện gì nữa…

Hồi tưởng lại lúc vừa tỉnh ngủ thì mình nằm úp sấp trên người Lạc Thiệu Dã, quần còn mặc ngược, bên trong cái áo khoác không phải của mình lại cái gì cũng không mặc, hơn nữa những dấu vết bất minh trên ngực Lạc Thiệu Dã, cùng với những lời cậu ta nói giữa lúc mê man…

Mẹ ơi! Đời của con ~ bị hủy bị hủy bị hủy! Toàn bộ đều bị hủy rồi!

o(~>. <~)o Chúc Tử Lộ thương tâm gần chết kiêm bi phẫn muốn chết, thất thần đi từng lầu từng lầu một ra khỏi ký túc xá, lang thang trên thảm cỏ đằng sau tòa nhà, bỗng nhiên có cảm giác thiên địa to lớn nhưng lại không có cho cậu một chỗ dung thân. Ô ~ sau này cậu còn có mặt mũi nào gặp người a! Mẹ ơi ~ con không muốn sống nữa! Muốn chết quá đi! Trời ơi là trời ~ Đi đi đi ~ Chúc Tử Lộ đột nhiên thấy chân ngứa, cúi đầu vừa nhìn, hai chân tinh tế nộn nộn cư nhiên đã bị muỗi chăm sóc đến mức từng điểm đỏ rực, còn có một con rất to gan vẫn đang đậu trên bắp chân cậu. Trong lòng Chúc Tử Lộ lửa giận đang thiêu đốt không chỗ phát tiết, thấy con muỗi này lòng càng dấy lên liệt hỏa hừng hực vạn trượng. Giữa thời khắc thương tâm này, cư nhiên còn dám hút thêm máu của cậu, muốn cậu mất máu mà chết sao! (Cậu đúng là đang muốn chết còn gì…) (((`□′)) “Hừ!” Chúc Tử Lộ một cái tát cố sức đập lên bắp chân, không nghĩ tới ngoại trừ rất đau ra thì vẫn không đánh chết được con muỗi chết tiệt đó. Vù vù ~ ong ong ~ vù vù ~ ong ong ~ Muỗi bên tai cậu bay a bay ~ cánh rung động phát ra âm hưởng ong ong. Loại hiệu ứng này thật giống như có cái mông trắng nõn trắng nà nhìn là muốn vẽ cho mấy nhát bút màu cứ lắc la lắc lư trước mặt cậu dài giọng nói [Không đụng tới được ~ không đụng tới được ~] vậy, đều làm kẻ khác máu huyết sôi trào, muốn giết người! ! └(`□′)┘ “A! Mày chết chắc rồi! Đừng bay!” Loại hành động như bắt bươm bướm thì đã từng gặp qua trong tiểu thuyết mộng ảo của Quỳnh Dao hay văn học cổ, còn về phần đuổi bắt muỗi như thế này, ngay giữa thời đại ngày nay, ở tầm mật thất hay ngoài không gian, đây đều nghĩ là hành vi không khôn ngoan. Người làm như thế, nếu không phải IQ rất kinh người thì chính là đã mất đi lý trí, mà cực kỳ rõ ràng, Chúc Tử Lộ là kiểu người sau. “A!” Chạy chạy, Chúc Tử Lộ không chú ý tới dưới chân có một lỗ hổng, thân thể mất cân bằng, ngã mình về phía trước. Tại thời khắc nguy cấp này, gặp phải chỉ có ba loại khả năng: 1, Lạc Thiệu Dã mộng du lướt qua vườn hoa, trùng hợp đón được Chúc Tử Lộ, lại mộng du mang cậu ta về giường ngủ tiếp. 2, bác Vương giáo công vừa lúc đi tưới hoa và cây cảnh, gặp chuyện bất bình, vươn tay đỡ Chúc Tử Lộ, hai người triển khai một đoạn tình cảm vượt qua khoảng cách tuổi tác. 3, thủ lĩnh quân địch sáng sớm chạy bộ vừa lúc đi ngang qua, thuận lợi ôm Chúc Tử Lộ vào lòng. Hãy để đây đến vì đằng ấy phân tích ba loại khả năng nói trên. Chọn số 1, đằng ấy là một người theo chủ nghĩa yên vui hòa bình, đằng ấy mộng ảo giống như tiểu công chúa tiểu vương tử, huyễn tưởng đời người luôn luôn mỹ hảo mà tràn ngập vui sướng, đây chỉ có thể nói: Tỉnh lại đi, cưng à, tất cả đều là ảo giác. Chọn số 2, trời ạ ~ đại hiệp! Đằng ấy quả thực là Chánh văn phòng Sáng tạo, đằng ấy trời sinh chính là một tiểu quỷ ranh ma không tuân theo bất cứ an bài nào, sức tưởng tượng của đằng ấy bay tít chín tầng mây, bảo đằng ấy xâm lược sao Hỏa cũng không thành vấn đề, đây chỉ có thể nói: Thế giới này cần đằng ấy! Chọn số 3, mẹ của tôi ơi ~ đằng ấy hẳn là xem Hoa hệ liệt nhiều lắm đi? Nội dung vở kịch giống chén cơm như thế mà cũng đoán được. Đúng…Bộ này chính là một chuyện xưa giản đơn như một chén cơm, cho nên độc giả thông minh đều biết rằng…đáp án…Ya ~ Baby! Không nên hoài nghi, chính là 3 a ~ ~ ~ ┐(>///. ///<)┌ “Cẩn thận! A…Lại là cậu.” Nhìn thấy trước mắt có người ngã nhào về phía mình, thanh niên rất nhanh vươn tay ôm lấy đối phương, nhưng vừa nhìn rõ người trong lòng, khóe miệng tự nhiên vẽ lên một nụ cười vui vẻ. “Thủ lĩnh…quân địch…?” Chúc Tử Lộ giương mắt nhìn thanh niên anh tuấn đang ôm mình, theo phản xạ thốt lên. . . . — oOo —