Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 20




Đầu Tiểu Du lắc qua, lắc lại theo bước chân Đình Dương.

- Cậu ổn rồi chứ?

-Tiểu Du.......! Tiểu Du!

- Hả? Gì thế? À ừ.

- Tôi hỏi là vết thương ở chân cậu sao rồi?

- Ổn rồi, không sao.

- Ừ! - Cậu cúi đầu xuống - Đang bận tâm chuyện gì à?

- Không, không có. - Thở dài.

- Đừng tự tố cáo mình thế chứ? Thôi được rồi, chuẩn bị tinh thần đến lớp lãnh nhiệm vụ đi.

- Nhiệm vụ gì?

- Từ từ biết, có lẽ không dễ.

Tiểu Du tâm trạng hiện tại có lẽ rất rối bời. Khi xác định muốn bắt đầu thứ gọi là "cuộc sống mới" này, bản thân nó đã muốn rũ bỏ tất cả quá khứ, muốn có cuộc sống yên lành, hạnh phúc như bao người xung quanh, có lẽ... khó. Đã lâu, nó chẳng nhớ gì đến ba nó, bản thân nó là người vô tâm đến vậy sao? Hay, ông cũng nên là một phần của khái niệm mang tên "quá khứ".

"Chuyện gì đang xảy ra khiến dì gấp gáp như vậy?" - Nó buồn buồn suy nghĩ - "Có phải lại là chuyện đó, ba vẫn chưa muốn từ bỏ hay sao?".

Tiểu Du thở dài, lấy tay quẹt ngang giọt nước mắt thoáng qua đang lăn trên má, nó chẳng biết vì điều gì mà mình phải khóc, sụt sịt rồi bất giác... quàng tay ôm lấy cổ Đình Dương, áp má xuống lưng cậu ta... đánh một giấc.

***

Sáng, sân trường đã đầy bóng dáng học sinh, người thì vội vội vàng vàng chạy cho nhanh lên lớp, người lại đủng đỉnh vừa đi vừa tám huyên thuyên vẫn là việc học, cũng có vài tiểu thư vừa đi vừa tranh thủ "củng cố" lớp phấn trên mặt.

Đình Dương này, chí ít cũng phải suy tính một chút chứ? Ở Dream's, cậu ta nổi tiếng với danh nghĩa một hotboy, hơn nữa là độ học giỏi, giữ chức hội trưởng hội học sinh, có fanclub riêng, thế mà giờ tự nhiên cõng một con nhỏ mới nhập học chưa được lâu đi hiên ngang giữa sân trường, "hình như" là gián tiếp hại Tiểu Du rồi.

Đúng thật, hành lang đang nhốn nha nhốn nháo chợt yên ắng hẳn, mọi ánh mắt âm thầm dõi theo, hội viên bên FC vừa thấy thần tượng thì hớn hở chào, nhưng sau đó ánh mắt "bị" thay đổi nhanh 360 độ vì thấp thoáng trên lưng Đình Dương là ai đó.

Tiểu Du ngây thơ ngơ ngác vẫn còn ngủ.

Nó đúng là phước lớn, nhưng mạng chưa chắc lớn! Mà kể cũng lạ, Tiểu Du hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì, nhất là lại được một thằng con trai cõng.

*

- Kỳ, Kỳ ơi! - Người đâu chưa thấy mà đã nghe tiếng ai gọi lớn, bộ dạng hớt ha hớt hải chạy vào lớp E.

- Nói! - Cô lạnh tanh trả lời, mắt vẫn không rời khỏi trang sách, đôi môi cong lên thờ ơ.

- Đình... Đình Dương cõng con nhỏ Tiểu Du đi ngoài sân trường kìa!

- Gì? - Ngạc nhiên, hàng lông mày chau lại.

- Giờ thì đi lên phòng y tế rồi.

Lâm Kỳ cười khẩy, liếc nhìn ra chỗ khác, thực sự là không tin nổi vào chuyện này.

- Ê! Về rồi kìa! - Tiếng ai đó thốt lên phá tan bầu không khí nặng nề.

Đình Dương vui vẻ, không còn cõng mà giờ là đổi sang trạng thái khoác vai, cậu đỡ Tiểu Du về chỗ ngồi. Nó cười méo xệch, bộ dạng có lẽ cũng chẳng sung sướng gì.

Dương Phàm và Hiểu lâm chạy vội lại, mỗi người một bên. Lâm Kỳ giờ đã đứng hẳn dậy nhìn đám người vừa vào lớp, thoáng khó chịu, không hài lòng.

- Chào buổi sáng mọi người.

- À... chào Dương - Lâm Kỳ vội thay đổi thái độ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cô trở về chỗ ngồi, tiếp tục đọc quyển sách của mình, nhanh đến mức khiến những người đã chứng kiến biểu cảm trước đó có chút e sợ.