Lá Khô Chờ Mùa Xuân

Chương 1




1

Lúc tôi đến thị sát đoàn làm phim, không ít người bàn tán sau lưng tôi.

“Đây là con gái của nhà đầu tư hả? Vừa nhìn là biết mỹ nữ nhà giàu.”

“Nghe nói cô ấy định làm quản lý đấy, nếu như cô ấy vừa ý ai thì sau này người đó sẽ không cần lo về chuyện tài nguyên nữa rồi.”

“Làm gì để thu hút sự chú ý của cô ấy nhỉ? Sốt ruột quá đi mất…”

Tôi bước về phía trước với khuôn mặt vô cảm.

Mãi đến khi bước đến gần một ngã rẽ tôi mới đi chậm lại.

“Ba, hai, một…”

Tôi đếm thầm ở trong lòng.

Kết thúc giây đếm ngược cuối cùng, đầu bên kia ngã rẽ có một bóng người lao ra, hoảng loạn đụng vào người tôi.

Tôi lảo đảo, không giữ được thăng bằng nhưng được một bàn tay vững vàng đỡ lấy.

“Xin lỗi, có làm cô bị thương không?” Một giọng nam dịu dàng đầy lo lắng vang lên.

Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy một gương mặt đẹp trai rạng ngời đang chăm chú nhìn tôi.

Quả nhiên, cảnh tượng này đã đến.

Đời trước, Tịch Phong cũng như vậy, lúc tôi đến thị sát đoàn làm phim, anh ta cũng lao từ trong ngã rẽ ra đụng phải tôi.

Sự tiếp xúc gần đã làm tôi chú ý tới gương mặt đẹp trai của anh ta. Làn da trắng như sứ, đôi môi như cánh hoa anh đào, là kiểu tiểu thịt tươi mà các cô gái hiện nay thích nhất.

Sau đó, Tịch Phong trở thành nghệ sĩ đầu tiên tôi ký hợp đồng, rồi trở thành người yêu của tôi.

Tôi dùng hết mọi tài nguyên, trong vòng bảy năm đưa Tịch Phong lên làm thần tượng hàng đầu.

Để rồi đổi lại là sự phản bội của Tịch Phong.

Anh ta không chỉ ngoại tình với một nữ trợ lý trẻ tuổi mà còn dùng dư luận để đạp tôi xuống dưới chân ngay khi tôi gặp khó khăn nhất.

Mà cảnh tượng lúc này lại giống như đúc lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đời trước.

Nhưng tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.

Tôi rút tay mình khỏi tay của Tịch Phong, không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói với nhân viên của đoàn làm phim:

“Đoàn làm phim của mấy người lúc nào cũng lộn xộn như vậy à?”

Tịch Phong sửng sốt, biểu cảm lập tức cứng đờ.

Tôi cau mày bày tỏ sự bất mãn:

“Đụng vào tôi là chuyện nhỏ, lỡ như đụng phải thiết bị làm chậm tiến độ thì ai là người chịu trách nhiệm? Nếu như ai cũng hấp tấp như thế thì quay phim kiểu gì?”

Nhân viên sợ tái mặt, không ngừng xin lỗi tôi:

“Xin lỗi cô Nhan, đây là diễn viên quần chúng của đoàn làm phim nên không biết phép tắc, hôm nay quay xong chúng tôi sẽ đuổi cậu ta đi.”

Nói xong, lại trừng mắt về phía Tịch Phong: “Mau xin lỗi cô Nhan đi.”

Tịch Phong khó tin nhìn tôi, hình như hoàn toàn không ngờ phản ứng của tôi sẽ như thế.

Một lúc lâu sau, anh ta mới không cam lòng nói: “Xin lỗi.”

Tôi thấy buồn cười.

Đời trước, anh ta lừa dối tôi, hại tên tuổi tôi bị hủy hoại cũng không “xin lỗi” tôi lấy một câu.

Bây giờ chỉ bởi một câu trách cứ của người ngoài, anh ta lại phải cúi đầu xin lỗi tôi.

Có vẻ như, vẫn nên để anh ta làm một diễn viên quần chúng vô danh thì anh ta mới an phận.

“Cô Nhan, đạo diễn vẫn đang chờ cô, cô xem…”

Mặt nhân viên rất căng thẳng, tiến lên làm động tác “mời”.

Tôi gật đầu: “Đi thôi.”

Tôi vừa bước được vài bước đã bị Tịch Phong vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn lại.

“Cô Nhan, tôi biết cô muốn làm quản lý, gần đây đang tìm kiếm nghệ sĩ. Cô ký hợp đồng với tôi đi, tôi có thể đem lại giá trị lớn cho cô.”

Anh ta nói thẳng, giọng điệu rất tự tin.

Nhưng tôi nhớ, đời trước, lúc mới ký hợp đồng với Tịch Phong, lúc nào lời nói và hành động của anh ta cũng rất cẩn trọng.

Điều gì đã khiến anh ta thay đổi?

Chẳng lẽ, Tịch Phong cũng xuyên về từ bảy năm sau?

2

Tôi nhếch môi, cười chế nhạo:

“Một diễn viên quần chúng như anh lấy tư cách gì mà khẳng định như vậy?”

Tịch Phong thẳng lưng:

“Nếu như cô xem tôi diễn thì chắc chắn sẽ bằng lòng cho tôi cơ hội này.”

Đúng vậy, đời trước vì tôi nhìn thấy Tịch Phong diễn vai quần chúng đang vật lộn trong bùn lầy nên mới bị anh ta hấp dẫn.

Nhưng khi đó tôi chỉ yên lặng ở một bên quan sát, bây giờ lại là anh ta chủ động yêu cầu.

Tôi hờ hững nhìn anh ta: “Rất nhiều người muốn tìm kiếm cơ hội từ tôi, còn anh, chưa đủ tư cách đâu.”

Tịch Phong lộ ra ánh mắt kinh ngạc, anh ta há miệng muốn nói gì đó.

Nhưng tôi đã xoay người rời đi, đến chỗ đạo diễn.

“Cô Nhan.” Đạo diễn cung kính chào tôi, nhường vị trí trước máy quay cho tôi.

Tôi xua tay: “Không cần phải để ý đến tôi, cứ quay phim theo tiết tấu của ông đi.”

Cũng thật trùng hợp, cảnh mà đạo diễn đang muốn quay lại có suất diễn của Tịch Phong.

Anh ta dù là diễn viên quần chúng, nhưng vì trông đẹp trai nên được ba câu thoại, là người dẫn đầu trong nhóm diễn viên quần chúng.

Cảm nhận được tầm mắt của tôi, Tịch Phong càng ra sức diễn hơn.

Nhưng tôi không thèm nhìn anh ta.

Ngược lại, sự chú ý của tôi bị chàng trai phía sau Tịch Phong thu hút.

Chàng trai đó không có lời thoại, nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh ấy giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt biển vô tận, chỉ nhìn một cái đã kéo người ta rơi vào sương mù tăm tối.

Trong cảnh quay vật lộn trong bùn lầy, anh ấy không hề khóc lóc như Tịch Phong, mà thông qua cơ thể run rẩy, kiểm soát vẻ mặt vừa chuẩn, tạo nên hình ảnh vô cùng bất mãn và khao khát với số phận.

Không hổ danh là ảnh đế tương lai, Úc Thừa Hạo.

Dù bây giờ anh ấy mới chỉ là diễn viên quần chúng nhưng đã thể hiện ra được kỹ năng diễn xuất làm người ta chấn động hồn phách.

Tiếc là đời trước, sau khi đoạt được giải ảnh đế, anh ấy lại nhảy lầu tự tử vì bị trầm cảm rồi dần dần bị mọi người lãng quên.

Tôi cũng phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra anh ấy với hình ảnh trong ký ức.

Không ngờ sau khi sống lại, chúng tôi lại có thể gặp nhau ở đây.

“OK!”

Theo tiếng hô của đạo diễn, các diễn viên quần chúng trong bùn lầy lần lượt đứng dậy.

Động tác của Tịch Phong rất nhanh, không thể chờ lau đi nước bùn trên mặt, mong đợi nhìn về phía tôi.

Tôi chỉ liếc nhẹ anh ta, hỏi đạo diễn:

“Nhóm diễn viên quần chúng này còn suất diễn nào khác không?”

“Không còn.” Đạo diễn nghe ra ẩn ý của tôi: “Cô Nhan vừa ý ai hả?”

Tôi cười gật đầu: “Đúng là có một người.”

Vừa nói xong, người của đoàn làm phim xôn xao thì thầm với nhau.

Mọi người đều biết tôi là con gái một của nhà đầu tư, rất có tiền, người mà được tôi nhìn trúng không lên như diều gặp gió thì ít nhất cũng không phải lo tài nguyên.

“Rốt cuộc là ai có thể nhận được ưu ái của cô Nhan đây?”

Đạo diễn phân phó diễn viên quần chúng lúc nãy đứng thành một hàng, để tiện cho tôi quan sát kỹ hơn.

Tịch Phong đứng gần nhất, anh ta ngẩng đầu, hưng phấn và xem thường nơi đáy mắt đều không thể che giấu.

Mà Úc Thừa Hạo chỉ hờ hững nhìn về phía xa, cong khóe miệng lộ ra sự chế giễu, giống như tất cả những điều này đều không có quan hệ gì với anh ấy.

“Cô Nhan, cô vừa ý ai thì dẫn đi luôn là được. Những diễn viên quần chúng này có nằm mơ cũng muốn có ngày nổi tiếng.” Đạo diễn cười nói.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, tôi đứng lên.

Lúc tới gần Tịch Phong, anh ta khó nén đắc ý, đứng dậy:

“Nhan Anh, tôi biết mà, em chắc chắn sẽ chọn tôi…”

Nhưng tôi không nhìn Tịch Phong, đi thẳng qua anh ta, dừng lại trước mặt Úc Thừa Hạo.

Sau đó tôi vươn tay, chỉ vào chàng trai cả người đầy xa cách:

“Anh, đi theo tôi.”

Mọi người ồ lên.

Xung quanh lập tức bùng nổ, những lời bàn tán, tò mò, khen ngợi, chất vấn đều dồn về phía Úc Thừa Hạo.

Dưới sự bàn tán của mọi người, vẻ mặt hờ hững của Úc Thừa Hạo cuối cùng cũng thả lỏng.

Yết hầu anh ấy khẽ lăn, rất lâu sau mới khàn giọng nói:

“Cô… chọn tôi?”

“Đúng vậy.” Tôi nhìn anh ấy cười khẽ.

Đời trước, chúng tôi không gặp nhau nhiều, nhưng tôi còn nhớ lúc nhìn thấy tin tức anh ấy qua đời, trong lòng tôi rất tiếc nuối.

Tôi đã từng xem phim Úc Thừa Hạo đóng, anh có một gương mặt biết kể chuyện, có thể dễ dàng đưa người xem vào hoàn cảnh của câu chuyện.

*Gương mặt biết kể chuyện là gương mặt có đường nét rõ ràng, thon gọn, da sáng, show rõ được các góc cạnh. Những người có gương mặt này vừa thể hiện được các biểu cảm nhỏ, tính cách điềm tĩnh vừa mang theo sự bướng bỉnh hung hăng, phù hợp với các vai diễn yêu cầu biểu đạt nội tâm. Điển hình của gương mặt này là Chương Tử Di.

Diễn viên trời sinh như vậy, vất vả lắm mới công thành danh toại, vì lí do gì lại chọn cách tự tử?

Tôi tiếc thương, cũng tò mò, càng không muốn từ bỏ vị ảnh đế tương lai này.

“Sao có thể chứ?” Tịch Phong trợn tròn mắt, khó tin vọt tới trước mặt tôi: “Nhan Anh, sao em lại có thể chọn người khác chứ? Rõ ràng là em nên chọn tôi?”

“Anh?”

Lúc này tôi mới nhớ tới sự tồn tại của Tịch Phong, bây giờ nhìn anh ta đã không còn filter yêu thương nữa mà chỉ còn dư lại sự chán ghét.

Tôi cong môi: “Anh là cái thá gì chứ?”

Cơ thể Tịch Phong run rẩy, hình như nhận ra gì đó, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm trên mặt tôi, ngừng thở, gằn từng chữ hỏi:

“Nhan Anh, em… cũng quay lại rồi sao?”

3

Tôi bình tĩnh nhìn Tịch Phong, như là đang nhìn một thằng hề nhảy múa.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Khuôn mặt của Tịch Phong cũng dần vặn vẹo:

“Nhan Anh, cô thật tàn nhẫn, định hoàn toàn bỏ mặc tôi à?”

Anh ta vươn tay, từng bước tiến lại gần tôi, nhưng chưa chạm được vào tôi thì đã bị một đôi tay khác giữ chặt.

Úc Thừa Hạo đứng chặn trước người tôi, giọng điệu bình thường nhưng cảm giác lại lạnh như băng:

“Không được chọn nên ra vẻ đáng thương? Thật ngưỡng mộ khuôn mặt của anh, dày thật đấy.”

Tay của anh ấy vì dùng sức nên nổi cả gân xanh, kẹp chặt không cho Tịch Phong thoát.

Tịch Phong bị đau, bị ép rút tay lại.

Nhân viên đoàn làm phim cũng kịp thời phản ứng, đi lên kéo Tịch Phong ra.

“Cô Nhan là con gái của nhà đầu tư, một diễn viên quần chúng như cậu vốn không có tư cách trèo cao đâu, đừng ở đây gây cản trở nữa.”

Tịch Phong bị đuổi khỏi đoàn làm phim.

Trước khi đi, trong mắt anh ta chứa đầy sự hận thù, hung hăng nhìn tôi một cái.

Nhưng tôi không để ý.

Mà Úc Thừa Hạo vẫn đứng tại chỗ lặng lẽ đánh giá tôi.

Khác với khí thế lạnh lẽo giống như khi bảo vệ tôi, lúc này, cuối cùng trông anh cũng có vài phần luống cuống.

“Đi thay quần áo đi rồi đi theo tôi.”

Tôi hất cằm lên với Úc Thừa Hạo, ra hiệu tôi sẽ ra xe chờ anh ấy.

Khoảng mười phút sau, anh bước đến.

Úc Thừa Hạo thay một chiếc áo sơ mi dài tay rộng rãi, nhưng không che được thân hình cao ráo. Có lẽ là vừa mới tắm xong nên tóc hơi ướt, cảm giác sự lạnh lùng trong người anh cũng mềm mại hơn.

Khí chất độc đáo như này, sao đời trước tôi lại không phát hiện ra nhỉ?

Tôi mở cửa xe, gọi anh ấy: “Lên xe đi.”

Nhưng Úc Thừa Hạo không di chuyển.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ấy chăm chú nhìn tôi, giống như đang thăm dò dụng ý của tôi:

“Cô thật sự muốn ký hợp đồng với tôi?”

“Đúng vậy.”

“Điều kiện là gì?”

“Thời hạn bảy năm, các điều khoản cụ thể sẽ được thương lượng với bộ phận pháp lý.”

“Tôi không hỏi điều kiện hợp đồng.” Úc Thừa Hạo ngừng một chút, như là đang cân nhắc lời nói, sau một lát, mới cẩn thận hỏi: “Còn có điều kiện phụ thêm nào không?”

Lần này tôi hiểu ý anh ấy.

“Anh cho rằng tôi ký hợp đồng với anh là thèm muốn cơ thể anh?” Tôi không khỏi bật cười.

Cũng không trách anh ấy nghĩ như vậy, showbiz là thế giới hiện thực, muốn có được thì phải có sự đổi lấy, không hiếm thấy cảnh tiền sắc giao dịch.

Huống chi Úc Thừa Hạo có một khuôn mặt xuất chúng như thế.

“Yên tâm đi, ngoại trừ nhận phim, chuyện anh không muốn làm tôi sẽ không ép buộc anh.”

Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt Úc Thừa Hạo thả lỏng hẳn.

Chỗ này chỉ có hai chúng tôi, nếu như tôi có mục đích gì đều có thể nói thẳng, không cần phải lừa anh ấy, nhưng anh ấy vẫn có thắc mắc:

“Vậy cô chọn tôi là hi vọng nhận được gì?”

Tôi ngẩn người, Tịch Phong chưa bao giờ hỏi tôi vấn đề này.

Anh ta sẽ dùng đủ loại cách thức để yêu cầu tài nguyên với tôi, nhấn mạnh “anh ta muốn cái gì”.

Nhưng chàng trai trước mặt lại quan tâm nhu cầu của tôi.

Ý tốt người ta cho anh ấy, anh ấy vẫn chưa rõ phải trả thế nào, anh ấy đã muốn đền đáp nó.

Tôi mềm lòng, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy, nghiêm túc nói:

“Anh nghiêm túc đóng phim, cố gắng sống tốt là được rồi.”

Úc Thừa Hạo ngẩn người.

Có lẽ anh ấy không ngờ đáp án của tôi lại đơn giản như thế.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ấy thả lỏng mặt, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc chúng tôi gặp mặt đến bây giờ:

“Vậy thì xem như đã định, quản lý của tôi.”