Là Họa Không Thể Tránh

Chương 63




Lâm Kiều rót nước xong, cầm ly nước quay lại phòng bệnh.

Triệu Bích Quận đã quay lại, đang ngồi bên cạnh Hoắc Ngập nói chuyện, “Con cùng Kiều Kiều sao lại chạy đến siêu thị làm gì, cuối tuần không phải nên về nhà sao?”

Lâm Kiều hơi dừng bước chân, chạy thì có vẻ càng chột dạ, chỉ có thể căng da đầu đi vào trong.

“Chúng con cùng đến nhà bạn học chơi, thuận đường cùng nhau mua đồ ăn vặt mang tới đó.”

Triệu Bích Quận nghe vậy gật đầu, cũng không nghi ngờ.

Lâm Kiều bưng ly nước đi đến bên giường bệnh, duỗi tay đưa cho Hoắc Ngập, “Nước của cậu.”

“Cảm ơn chị.” Hoắc Ngập cười, duỗi tay nhận ly nước, tay còn đυ.ng phải tay cô.

Lâm Kiều theo bản năng nhìn về phía Triệu Bích Quận, còn may dì ấy không chú ý.

Hoắc Ngập cầm lấy ly nước, uống một ngụm.

Triệu Bích Quận thấy bọn họ ở chung vẫn lễ phép giống như trước đây, cũng không quá để ý, quan tâm nhất vẫn là tay của anh, “Nếu không hay là xuất viện về nhà, trong nhà có bác sĩ, thuận tiện chăm sóc con.”

Hoắc Ngập uống nước xong, thả ly về bàn, “Qua lại quá phiền phức, con ở đây vài ngày là được rồi.”

“Vậy con cần gì thì cứ nói với mẹ, mẹ bảo người đi chuẩn bị.”

“Vâng.” Hoắc Ngập gật đầu.

Trong phòng bệnh đột nhiên an tĩnh lại, Lâm Kiều có chút khẩn trương, sợ Triệu Bích Quận phát hiện.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, “Dì à, thời gian không còn sớm, cháu về trường học trước.”

Triệu Bích Quận nhìn thời gian, đúng là cũng không còn sớm, gật đầu với cô, “Hôm nay cháu cũng đã sợ hãi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, để Quan Chí đưa cháu quay về.” Bà lấy thuốc mỡ trên bàn, “Đây là thuốc mỡ bác sĩ đưa, cháu khi về nhớ bôi.”

Lâm Kiều duỗi tay nhận lấy thuốc mỡ, “Cảm ơn dì.”

Hoắc Ngập hơi nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên người cô, “Chị không ở lại cùng ăn rồi đi sao?”

“Tôi về rồi ăn, trong ký túc xá có đồ ăn.” Lâm Kiều lấy thuốc mỡ, cũng không nhìn nhiều nhiều Hoắc Ngập, chào hỏi xong liền nhanh chân đi ra ngoài.

Về tới ký túc xá, Lâm Kiều kiệt sức.

Lục Y Y vội vàng tiến lên, “Thế nào, hẹn hò thuận lợi chứ, có phải rất ngọt ngào hay không?”

“Vẫn còn tốt.” Lâm Kiều gật đầu, không nói gì về chuyện xảy ra ngày hôm nay, miễn cho các cô ấy lo lắng.

“Tớ biết ngay chắc chắn là sẽ ngọt ngào mà, buổi sáng chúng tớ còn thấy Hoắc Ngập hôn cậu đấy ha ha ha.” Lục Y Y nhịn không được trêu ghẹo.

Cố Ngữ Chân che miệng cười trộm.

Mặt Lâm Kiều có chút nóng, không nghĩ rằng lại bị các cô ấy thấy, mặt cô hơi đỏ, tâm tư lại chạy đến trên người Hoắc Ngập, nhớ đến hôm nay nghĩ lại mà sợ.

Trong lòng cô vô vàn cảm kích, có lẽ sẽ không thể quên được chuyện ngày hôm nay, cô chưa từng gặp người nào đánh nhau lại tàn nhẫn như vậy.

Đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên, Lâm Kiều lấy ra, Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân đương nhiên đoán được là ai gọi tới, vừa cười vừa tản đi, không quấy rầy Lâm Kiều nghe điện thoại.

Lâm Kiều nhìn tên trên màn hình, ấn nhận, đưa điện thoại tới bên tai, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

“Cứ như vậy mà đi, cũng không biết đau lòng tôi?” Hoắc Ngập ở đầu kia điện thoại thấp giọng nói.

Lâm Kiều cắn môi dưới, nắm chạt di động nghiêm túc nói, “Dì còn ở đó, tôi ngại ngồi tiếp.”

“Bà ấy cũng không biết.” Hoắc Ngập ở trong điện thoại thấp giọng nói chuyện, không khác gì như ở bên tai cô nói chuyện.

Tai cô có chút nóng, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện phía bên anh, hình như là giọng của Hoắc Hưng Quốc.

Tim cô nháy mắt treo cao, “Chú ở bên cạnh cậu sao?”

Hoắc Ngập nghe xong cười khẽ ra tiếng, “Họ đang nói chuyện, không chú ý tới tôi.”

Anh vừa nói như vậy, Lâm Kiều đã nghe thấy rõ ràng hơn, bọn họ đúng là đang nói chuyện với nhau, nhưng chưa chắc không nghe thấy.

Lâm Kiều không dám nói chuyện điện thoại với anh nữa, “Tôi vẫn nên cúp máy vậy.”

“Họ cũng không nhìn thấy chị, còn sợ hãi như vậy?” Hoắc Ngập cười chế nhạo nói.

Hoắc Ngập vừa nói xong câu đó, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng của Triệu Bích Quận, “A Ngập, canh gà đến rồi.”

“Vâng.” Hoắc Ngập thản nhiên lên tiếng.

Ngực Lâm Kiều căng chặt, không dám nói lời nào, liền nghe Triệu Bích Quận bên kia hỏi một câu, “Đã trễ thế này, lại còn gọi điện thoại cùng ai nữa?”

Lâm Kiều khẩn trương mà ngừng thở, Hoắc Ngập cười trả lời một câu, “Bạn gái.”

“Hoắc Ngập!” Cô suýt chút nữa không cầm chắc di động, vội vàng nhỏ giọng kêu anh, hoảng đến không được.

Triệu Bích Quận rõ ràng tạm dừng một chút, sau đó có vẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có bạn gái? Là ai, mẹ từng gặp chưa?”

“Chưa từng gặp, về sau có cơ hội đưa cô ấy tới gặp mẹ.” Hoắc Ngập cười khẽ, nói mà mặt không đỏ tim không nhảy.

“Được, vậy mẹ chờ.” Triệu Bích Quận cười lên tiếng.

Lâm Kiều thật sự không chống đỡ được, anh chính là đang cố ý, cô vội vàng muốn cúp điện thoại, “Hoắc Ngập, tôi muốn cúp điện thoại!”

Hoắc Ngập lấy canh tới, múc một muỗng canh gà, nghe thấy giọng nói tủi thân của cô, không nhịn được cười rộ lên, có chút vui sướиɠ, “Chị chừng nào thì tới thăm tôi?”

“Ngày mai đi thăm cậu.” Lâm Kiều cuống quít trả về một câu.

“Được.”

Cô nghe thấy Hoắc Ngập đáp, vội vàng cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hoắc Ngập nhìn điện thoại nhanh chóng đen đi, hơi nhướng mày, sau đó lại nhịn không được cười lên một tiếng, đặt điện thoại thả lại trên bàn.

Cả đêm Lâm Kiều lăn qua lộn lại, ngủ không được ngon lắm, mơ mơ màng màng giống như về tới khi còn nhỏ.

Người đàn ông ôm cô, nhìn ảnh chụp trong tay, dù cười lên cũng đều là vẻ bị thương, “Kiều Kiều, về sau không nên học theo mẹ của con, cũng đừng đi theo con đường của ba…”

Cảnh trong mơ biến hóa rất nhanh, cô mơ hồ mới nghe thấy, đảo mắt liền chuyển đến phòng thiết bị trong trường học, cô không biết tại sao lại tới nơi này, nâng mắt đã thấy có hai người ở phía xa.

Nước khoáng cùng khăn giấy từ từ ướt đẫm, còn có nam sinh đang giãy giụa, áp lực không tiếng động, ánh sáng bên ngoài đều không thể xuyên thấu, trong mơ hồ còn thấy được một chiếc Minibus, có người túm cô, còn có máu đầy đất cùng thủy tinh vỡ.

Lâm Kiều nháy mắt bừng tỉnh, vừa thấy bên ngoài, thế nhưng đã là buổi sáng, hóa ra chỉ là một giấc mộng.

Cô ngây ra trong chốc lát, rốt cuộc không ngủ được nữa, đứng dậy đeo dép lê đi đến bên cửa sổ.

Sáng sớm 6 giờ, sắc trời mới sáng, khoảng không sạch sẽ, giống như viên lưu li trong sáng.

Thời gian vẫn còn sớm, Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân còn đang ngủ, tay chân cô nhẹ nhàng đi đến trước bàn, lấy ra ảnh chụp kẹp trong sách.

Khi đó cô còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu, trong miệng ngậm kẹo, ngồi trên đùi ba, nghe không hiểu nhưng lại nhớ rõ.

Cô chưa từng được gặp mẹ, chỉ có bức ảnh này, bà ấy lớn lên rất đẹp, mặc váy trắng, tóc đen nhánh, cười nhìn về phía camera, người đứng bên cạnh chính là ba cô.

Bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, nhưng lại không có quá nhiều thời gian dành cho cô.

Khoảng thời gian rất lâu cô đều suy nghĩ, hai người đều không hợp, có phải khi gặp nhau sẽ càng trở nên tốt hơn hay không.

Lâm Kiều nhìn ảnh chụp rất lâu, một lần nữa khép sách lại.

Lý Thiệp cầm ba quả cam tung lên trên, một bên chơi, một bên mở miệng nói, “Còn may là không có việc gì, nghe được tin suýt chút nữa làm tôi sợ chết khϊếp, còn tưởng rằng cậu sẽ đánh chết người nữa đấy.”

Cậu ta tung ba quả cam, cuối cùng không đỡ được quả nào, liên tiếp rơi trên mặt đất.

Lý Thiệp nhặt lên, một lần nữa ném về giỏ, “Tống Phục Hành chắc đã xuống máy bay, có lẽ sắp tới rồi.”

Hoắc Ngập nhìn động tác của cậu ta, hơi mỉm cười, “Hoa quả trong giỏ lát nữa cậu mang đi đi.”

“Làm gì hả, tôi từ chỗ xa đưa tới đây, không vất vả hả, tạm chấp nhận một chút đi?” Lý Thiệp dọn ba quả cam để về chỗ, khôi phục nguyên dạng, nếu xem nhẹ quá trình quả cam từng lăn trên đất thì không thành vấn đề.

Đang nói, Tống Phục Hành đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một bó hoa.

“Ối giời!” Lý Thiệp hoàn toàn cười phun ra, “Cậu tới đây còn mang theo cả hoa.”

“Sáng sớm mẹ tôi đã cắm hoa, một hai phải bắt tôi đưa tới đây, chúc cậu sớm ngày khỏe lại.” Tống Phục Hành đưa hoa tới.

Hoắc Ngập cười nhận lấy hoa, “Thay tôi cảm ơn dì, hoa rất đẹp.”

“Tay không có việc gì chứ?” Tống Phục Hành nhìn thoáng qua tay anh.

“Không có việc gì, chỉ là mấy vết cắt, qua mấy ngày là có thể xuất viện.”

Lý Thiệp đột nhiên có chút buồn bực, “Ai ui, cô bạn gái kia của cậu sao lại không tới thăm cậu chứ, tuy nói không cần cô nàng phải chăm sóc, nhưng tới đây chơi với cậu thì cũng phải có chứ?”

Hoắc Ngập đặt hoa lên bàn, “Cô ấy muộn chút nữa sẽ tới thăm tôi.”

“Làm gì mà thần bí như vậy.” Lý Thiệp sớm đã biết là ai, cũng không hiếu kỳ.

Tống Phục Hành ngồi xuống sô pha, Lý Thiệp dùng khuỷu tay đẩy cậu ta, “Không giống nhau nhỉ, còn có kiên nhẫn mang theo hoa của dì đưa tới đây, có bạn gái đúng là không giống nhau mà.”

Trên mặt Tống Phục Hành khó có khi mang ý cười, “Cũng không phải, cô ấy có chút ngại ngùng, nhưng mà không vội, chờ thi đại học xong sẽ ổn thôi.”

Lý Thiệp nghe vậy thấy hơi hiếm lạ, “Sao các cậu một người hai người khi yêu đương lại đều vui vẻ như vậy, vì sao đến lượt tôi một chút cảm giác cũng không có.”

Hoắc Ngập nghe vậy lắc đầu cười, mắt nhìn di động, hiển nhiên là đang đợi tin nhắn từ người nào đó.

Tống Phục Hành cùng Lý Thiệp sao có thể không thấy, nhìn nhau cũng không chọc phá, tiếp tục trò chuyện tình hình gần đây.

Điện thoại đặt trên bàn hơi rung, Hoắc Ngập duỗi tay lấy, một tin nhắn nhảy ra, ‘Hoắc Ngập, hôm nay người đi thăm cậu nhất định sẽ rất nhiều, vậy tôi sẽ không tới nữa, cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi lại tới thăm cậu.’

Lâm Kiều gửi tin nhắn xong, đợi trong chốc lát, điện thoại rất nhanh đã nhận được một tin nhắn, ‘Được, tôi chờ chị.’

Lâm Kiều nhìn tin nhắn trên màn hình mà ngây ngốc, đôi mắt hơi chớp một chút, im lặng một lát, thu hồi tầm mắt tiếp tục làm đề.

Thứ hai đi học, mọi người đều đang thảo luận chuyện của Trần Thi Nam, sau khi cô ta bị đưa đi, đến giờ cũng chưa quay lại.

Không ai biết cô ta đi nơi nào, chỉ biết đi học là chắc chắn sẽ không được nữa, loại chuyện này cũng đã khui ra, ai còn dám làm bạn với cô ta nữa, cũng không biết cô ta đã hướng dẫn bao nhiêu nữ sinh đi lên con đường đó, còn may là đã phát hiện sớm.

Lâm Kiều nghe các cô ấy thảo luận, nhìn thoáng qua khoảng không ngoài cửa sổ, đặc biệt sáng sủa.

Cô thu hồi tầm mắt, thu dọn xong cặp sách, chuẩn bị xuất phát đi bệnh viện, riêng buổi chiều đã xin nghỉ một buổi, thơi gian qua lại như vậy cũng tương đối đầy đủ.

Anh ở bệnh viện chắc là rất nhàm chán, đã gửi cho cô mấy tin nhắn, kết hợp lại, chính là hỏi cô sao còn chưa tới thăm anh.

Lâm Kiều đeo cặp sách xuống lầu, Quan Chí đã chờ ngoài cổng.

Tới bệnh viện, liền thấy hộ sĩ đang trêu ghẹo lẫn nhau.

“Nhìn cái gì đấy, người ta không rung chuông, chúng ta không nên đi vào.”

“Bây giờ nam sinh đều an tĩnh như vậy sao, có việc sao lại không tới tìm chúng ta, tay không phải bị thương à, ăn cơm cũng không được tiện mà.”

“Mấy cô bớt bớt đi, đừng để cho người ta nghe thấy.”

“Chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, vẫn là lần đầu tiên thấy một nam sinh dịu dàng như vậy, khuôn mặt lớn lên cũng đã là một tai họa, thật là cảnh đẹp ý vui, nhìn nhiều một cái cũng không được à”

Lâm Kiều vừa nghe liền đoán ra các cô ấy đang nói tới ai, mới đi tới phía trước vài bước, các cô ấy liền im lặng.

Cô có chút xấu hổ, đẩy cửa vào phòng bệnh, bên trong rất yên tĩnh.

Lâm Kiều đi tới, Hoắc Ngập đang an tĩnh nằm trên giường, hình như đã ngủ rồi.

Cửa sổ nửa mở, gió ngày hè nhẹ nhàng thổi tới, phất qua cửa sổ đến bên bức màn.

Lâm Kiều thấy anh ngủ rồi, nhẹ nhàng buông cặp sách, đến ghế ngồi xuống.

Lúc anh ngủ nhìn rất ngoan, lông mi cong dài cụp xuống, ở trước mắt tạo ra một đạo bóng, thoạt nhìn sạch sẽ vô hại, đẹp vô cùng, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Lâm Kiều nhìn một lát, đang chuẩn bị tới lấy cặp sách, đi đến sô pha bên kia đọc sách.

Hoắc Ngập đột nhiên bật cười, anh mở to mắt nhìn cô, “Tôi tức giận.”

Tay đang lấy cặp sách của Lâm Kiều hơi ngừng, có chút vô thố nhìn về phía anh.

Ngày hôm qua không tới đây, xác thật là cô có chút áy náy, dù sao anh cũng bởi vì mình nên bị thương.

Khóe môi Hoắc Ngập càng thêm cong lên, nâng tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh, duỗi tay về phía cô, “Lại đây cho tôi ôm một lát.”

Lâm Kiều nhìn thoáng qua cửa, “Sẽ có người đi vào.”

“Tôi đã nói với người trong nhà rồi, để bọn họ hôm nay không phải tới đây.”

Lâm Kiều nhìn anh vươn tay, chỉ có thể buông cặp sách xuống, ngồi xuống bên mép giường, cúi người đi ôm anh.

Mới vừa chạm vào, Hoắc Ngập đã ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào trong lòng ngực, mũi nhẹ nhàng để ở trên tóc cô, “Chị thật xấu, cũng không chịu tới thăm tôi.”

Lâm Kiều an tĩnh dựa vào trong lòng ngực anh, khó có khi ngoan ngoãn, không có nhúc nhích.

Hoắc Ngập thấy cô an tĩnh như vậy, nhẹ nhàng sờ sờ tóc đen của cô, “Có phải đã bị dọa rồi hay không?”

Lâm Kiều an tĩnh không nói gì, trong mũi tất cả đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, “… Không có.”

Hoắc Ngập vuốt đến lỗ tai non mềm của cô, nhẹ nhàng nhéo, cúi đầu nhìn xuống, “Vừa rồi nhìn lâu như vậy, cũng không biết hôn tôi một chút?”

Lâm Kiều nhìn đôi mắt anh, có chút không thể nói ra lời, dựa quá gần, làm cô khó tránh khỏi khẩn trương, cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên nói, “Mau hôn tôi.”

Lâm Kiều nhìn đường cong đôi môi đẹp đẽ của anh, tim chậm rãi đập nhanh hơn, cô miễn cưỡng ổn định, “Không nên, sẽ bị người khác nhìn thấy.”

Hoắc Ngập duỗi tay kéo chăn lên, trực tiếp che kín, chắn lại tầm mắt, giọng nói dịu dàng làm nhân tâm nhảy kịch liệt, “Hiện tại không ai thấy, hôn một chút được không?”

Chăn vừa đắp lên, không gian liền nhỏ đi rất nhiều, trong hô hấp tất cả đều là hơi thở của anh, Lâm Kiều theo bản năng giữ chặt vạt áo anh, tay nắm chặt, ngẩng đầu hôn lên môi anh, mềm ấm làm người không dám đυ.ng vào.

Lâm Kiều vừa đυ.ng tới, anh liền cúi đầu hôn lên, nhẹ nhàng hôn cô, hô hấp của Lâm Kiều có chút loạn.

Hoắc Ngập ôm vai cô càng ngày càng dùng sức, đè nặng cô để hôn, môi răng cực nóng làm cô không chịu nổi.

Tim cô đập nhanh đến không thở nổi, nhịn không được muốn trốn, anh lại không cho cô cơ hội trốn.

“Hoắc… Hoắc Ngập, được chưa?”

“… Hử?” Giọng Hoắc Ngập khàn đến kỳ cục, giống như căn bản không nghe thấy cô nói chuyện.

“Đàn… Đàn anh.”

Lâm Kiều đột nhiên ngẩn ra, đẩy anh ra ngẩng đầu nhìn lại, trong phòng bệnh không biết khi nào đã đi vào nhiều người như vậy, tất cả đều là người của Hội học sinh.

Mặt Lâm Kiều nhanh chóng đỏ au, lập tức chui lại vào chăn, không dám ra gặp người khác.