Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 7: Đi dạo phố




Edit: An TĩnhMặt trời đã lặn về Tây, không nhìn thấy chiếc bóng chính mình nữa. Sắc trời dần dần tối lại, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc trăng khuyết mờ nhạt trên bầu trời xám tro, đợi mây mù tản ra, một vầng trăng khuyết cong cong xinh xinh treo lơ lửng trên bầu trời, xinh xắn và đẹp đẽ.
Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch tay trong tay bước ra khỏi nhà hàng. Dường như ở khu vực này đều chỉ phân bố các quán ăn, có quán bán lẩu, nhà hàng món Tây, cửa hàng ẩm thực Nhật Bản, vân vân, có thể nói đây là một con đường bán thức ăn ngon. Đi dọc theo con đường này vào bên trong, rẽ phải ở cuối con phố, bên trong có trung tâm thương mại, khu trò chơi điện tử, trung tâm thể dục, rạp chiếu phim điện ảnh, vân vân. Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch vẫn thường xuyên đến đây ăn cơm, sau khi xong thì đi dạo chơi trong thành phố một lúc.
Mặc dù trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng đèn đường trên con phố đã lần lướt sáng lên. Người đi đường và xe cộ lui tới nối đuôi nhau không dứt, đi ngang qua mỗi cửa tiệm đều thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng.
Ở phía trước, một nam một nữ, một trước một sau đi ra từ một nhà hàng món Tây. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vóc dáng cao lớn, hai chân dài thẳng. Người phụ nữ mặc một chiếc đầm trắng, vóc người lại cao gầy, vô cùng nhỏ nhắn. Nhìn từ xa thì hai người họ như thể mang đồ cặp vậy.
Sở Hòa không hề cố ý quan sát người khác, nhưng phần lớn người học mĩ thuật đều có sự quan sát mạnh mẽ, vô cùng nhạy cảm đối với hình thể.
Sở Hòa đang muốn rời tầm mắt đi, người đàn ông cách đó không xa vừa khéo quay mặt sang phía bên này.
—- Là nhà tư bản đẹp trai lấy cuốn sổ phác thảo của cô vào buổi sáng hôm đó.
Sở Hòa nhận ra người nọ, có hơi sững sờ một lúc, nhịp bước chân bên dưới cũng theo đó mà chậm lại.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẹp trai lịch thiệp mở cửa xe bên ghế phụ cho cô gái mặc đầm, lại đi vòng về vị trí ghế tài xế bên trái. Một lát sau chiếc xe di chuyển vào làn đường, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đang chạy.
Quả nhiên bây giờ nếu trai đẹp mà không có bạn trai thì cũng có bạn gái mất rồi. Sở Hòa nghĩ như vậy.
“Sở Sở, làm sao vậy? Đi thôi.” Hứa Lộ Bạch thấy Sở Hòa càng đi càng chậm lại, hình như đang nhìn gì đó, vì thế cũng tò mò nhìn sang hướng tầm mắt của cô.
Hứa Lộ Bạch nhướn cổ lên, không thấy cái gì cả?
“Mới vừa rồi có người trông rất quen mắt, nên tớ nhìn thêm mấy lần thôi. Không sao cả, đi thôi.” Vẻ mặt Sở Hòa vẫn như thường, trả lời cô bạn.
Hứa Lộ Bạch đáp một tiếng “à”, không nghi ngờ cô.
Hơn một tiếng sau, hai người đi đến trung tâm thương mại mua đồ.
Vừa bước vào khu thời trang, Hứa Lộ Bạch đã hưng phấn buông cánh tay Sở Hoà ra, chạy đến các kệ hàng quần áo.
Chọn tới chọn lui trong chốc lát, Hứa Lộ Bạch đã chọn trúng một chiếc đầm màu hoàng hôn.
“Sở Sở, mau đến đây xem giúp tớ với.” Hứa Lộ Bạch cầm chiếc đầm ướm thử lên người mình, “Cái này trông thế nào?”
Sở Hòa đi đến đưa ra nhận xét: “Trông được đó, thử mặc vào xem sao.”
“Được thôi.” Hứa Lộ Bạch đưa túi xách cho Sở Hòa cầm giúp, đi vào phòng thử quần áo.
Mấy phút sau, Hứa Lộ Bạch mặc một chiếc đầm màu hoàng hôn, xinh đẹp thướt tha bước ra từ phòng thử quần áo, đi đến trước gương xem thử.
“Sở Sở, bây giờ tớ mới phát hiện hóa ra tớ đen đi rất nhiều rồi.” Hứa Lộ Bạch quay người ngắm nghía vài lần, cuối cùng như thể nhận thức rõ thực tế vậy, cúi đầu ủ rủ nói.
“Ừm…” Màu sắc này quá tôn da, Sở Hòa an ủi cô: “Thật ra thì cậu vẫn rất trắng mà, là do màu sắc này không thích hợp với cậu thôi.”
Dáng vẻ của Hứa Lộ Bạch trông vẫn như thể chịu đả kích lớn: “Chính là đen đó. Tớ có mấy bộ quần áo màu này, có lẽ bây giờ đều mặc không được nữa. Cậu cũng chọn mấy bộ đi.”
“Quần áo mới tớ mua trước kia vẫn chưa mặc, nên tạm thời không mua nữa.”
Hứa Lộ Bạch quay lại phòng thử quần áo để thay đồ, tự giễu với Sở Hòa: “Trời ạ, tớ không còn trắng trẻo như trước đây nữa rồi.”
Sở Hòa nhịn cười an ủi cô nàng: “Mùa hè đã qua, cậu sẽ nhanh chóng trắng lại thôi mà.”
Hứa Lộ Bạch nhìn Sở Hòa với vẻ mặt đáng thương, lại thở dài một hơi: “Bây giờ lại đứng cạnh một người vừa trắng vừa gầy như vậy, thì trông tớ càng vừa đen vừa mập…”
Sở Hòa không nghe nổi nữa: “Cậu nói nghe chẳng đúng gì cả, càng nói càng khoa trương. Tại sao cậu không thử nghĩ đến dáng người xinh đẹp lồi trước vểnh sau của mình chứ?”
“Trời ơi, không mua nữa, đi thôi, chờ tớ trắng lại rồi cùng đi mua tiếp.”
“Tùy cậu.”
**
Hết chương 7