Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 82: Chuyện tình thầy Trung




“Này, mấy bạn tới muộn.” Sơn càu nhàu nhìn mấy người Lâm, Chiến đang hớt ha hớt hả chạy tới.

“Xin lỗi”. Cả hai vội vàng nói lời xin lỗi. “Mọi người tới hết rồi à?” Chiến nhìn Sơn rồi nhìn vào trong ô tô qua cửa kính.

“Đúng vậy, chỉ có hai người bọn cậu thôi.” Sơn rất muốn đập hai kẻ này. Không cần nói cũng biết hai người này hôm qua lại thức đêm thức hôm rồi.

“Ha hả” Hai người cười chừ.

“Lên xe thôi mấy bạn”. Nhi đưa đầu qua cửa kính xe và gọi ba người. Cả ba vui vẻ bước đi xe.

“Chờ chúng tớ với.” Khi vừa bước chân lên cửa xe thì cả ba thấy có người vừa chạy vừa gọi. Cả ba theo phản xạ quay đầu lại thì nhìn thấy hơn mười người thuộc đội bóng rổ trường đang phanh gấp xe đạp điện. Sơn nheo mắt nhìn sáu chiếc xe chở người trên đó.

“Họ tới đây làm gì?” Chiến là người phản ứng đầu tiên.

“Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Sơn hờ hững nói.

“Chắc không phải vẫn không từ bỏ dụ dỗ Nhi vào đội bóng rổ chứ.” Lời Lâm vừa nói nhận được hàng loạt ánh mắt của người trên xe.

“Các bạn ấy đi cổ vũ cho chúng ta đó.” Nhi nhìn mọi người phản ứng mà buồn cười. ‘Rõ ràng ngày hôm qua Nhi đã bảo với mọi người sẽ không có tham gia bóng rổ rồi mà.’

“Xin chào mọi người, tụi tớ đến cổ vũ cho các bạn đây.” Thúy là người nhanh nhảu vừa leo lên xe thì cười nói. Tất cả đội bóng nhìn chiếc xe 45 chỗ ngồi vẫn còn rộng chỗ rồi nhìn về Nhi. ‘Hóa ra mục đích xe rộng không phải để đội bóng nằm nghỉ mà là có cả đàn cổ động viên bóng rổ.’

“Thầy Trung, em ngồi bên thầy nhé.” Hồng vừa lên xe không thèm nhìn ai cả, chỉ gật đầu với Nhi rồi chạy tót tới bên thầy Trung đang ngồi ở cuối xe. Thầy Trung vừa nhìn thấy Hồng thì cơ mặt cứng trong phút chốc, sau đó thầy Trung gượng cười. Hồng tiến tới nắm lấy áo thầy Trung và ngồi sáp lại bên thầy.

“Con gái giờ bạo ghê.” Sơn trố mắt nhìn Hồng đang giở trò với thầy giáo của mình.

“Lại vậy rồi.” Thúy bước nhanh tới Hồng và không nể tình kéo Hồng. “Xin lỗi thầy, bạn ấy lại động kinh.”

“Ai, ai động kinh. Tớ muốn ngồi với thầy Trung mà.” Hồng hất tay Thúy khỏi áo mình, mắt nhìn về thầy Trung sáng long lanh.

“Cậu mà không thôi ngay thì tớ đá cậu xuống xe bây giờ.” Thúy xoay người trừng mắt với Hồng. Hồng hơi giật mình đành đi theo Thúy, mắt long lanh trực khóc nhìn lại thầy Trung.

…..

Chiếc xe băng băng trên đường cao tốc tới Thái Nguyên. Nhi nhìn khắp lượt xe. Đội bóng rổ nam ngồi xen kẽ với các bạn trong đội bóng đá. Đông vẫn bị kẹt giữa Bảo Ngân lớp 11 và Lan Hương, nhưng lần này Đông chọn cách giả vờ ngủ không chú ý tới hai bạn nữ ngồi bên mình. Nhi thấy một số bạn khác người ngủ, người thì chơi game, cũng có một vài bạn đang trò chuyện vui vẻ.

Nhi chú ý tới thầy Trung nhất, thầy Trung đang nhìn ra ngoài đường, nhưng dường như tâm tư thầy không để ở trên xe mà ở đâu đó, nhìn thầy thấp thỏng khiến Nhi rất mờ mịt muốn biết vì sao thầy lại như vậy. Hồng thì bị đuổi ngồi ở đầu xe, thi thoảng cũng xoay đầu nhìn về thầy Trung, nhưng mỗi lần xoay đầu lại bị Thúy vận cổ lại.

Khi chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe của trường Đại học Thái Nguyên, mọi người chú ý bên trường THPT Lê Hồng Phong cũng đã xuất hiện. Trường THPT Lê Hồng Phong vừa thấy chiếc xe chở học sinh trường THPT Việt Nam – Ba Lan thì cũng nhanh nhẹn tới đón. Người bước tới là hai giáo viên, hai bạn nữ và ba bạn nam.

Nhi và các bạn đều xuống xe nhưng chỉ có thầy Trung là chưa xuống. Cả đám ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thầy Trung. Thầy Trung đang hấp tấp mang vác rất nhiều thứ, cả đám chỉ biết đen mặt. Mọi lần thầy đâu có nhiệt tình mang đồ đâu, sao hôm nay lại như vậy.

“Anh Trung.” Cô giáo trẻ trường THPT Lê Hồng Phong đang bước tới gần học sinh của trường THPT Việt Nam – Ba Lan bỗng lên tiếng. Cả đám đang chú ý thầy Trung nhận thấy khi cô giáo đó vừa gọi thầy Trung thì cơ thể thầy Trung liền cứng nhắc.

“Có một sự mờ ám nhỏ ở đây.” Long Phi không biết từ khi nào đã đến đứng ngay bên cạnh Nhi và nói. Nhi và mọi người cùng gật đầu đồng ý với lời Long Phi vừa nói.

Thầy Trung cứng người một lúc thì mới bỏ đồ xuống đất, thầy mỉm cười cứng ngắc nhìn người mới tới: “Minh, lâu ngày không gặp.”

“Để em giới thiệu, đây là bạn trai của em, cũng là giáo viên của trường em, anh Phong, giáo viên dạy Toán, là phó hiệu trưởng nhà trường.” Cô giáo Minh đưa tay hướng về giáo viên kia của trường vui vẻ nói, sau đó mới lại giới thiệu thầy Trung với người giáo viên kia: “Còn đây là anh Trung, giáo viên trường THPT Việt Nam – Ba Lan, anh ấy là đàn anh học cùng trường Đại học Thể thao với em, chuyên ngành bơi lội.”

Thầy Trung hơi cứng ngắc bắt tay người đàn ông. Còn người đàn ông kia lúc đầu lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe cô giáo Minh giới thiệu mình với người khác, nhưng sau đó cũng mỉm cười mà nhìn thầy Trung. “Xin chào.”

Hành động kỳ quặc của ba giáo viên tuy chỉ trong chớp mắt nên nhiều học sinh không chú ý tới. Tuy nhiên, vẫn có người mẫm cảm nhìn ra sở hở.

“Ba người này có gì đó kỳ quái.” Sơn chăm chú nhìn ba thầy cô và nói.

Đông đứng bên cạnh nghe được thì nhìn sang Sơn. “Nghĩa là sao cơ”

“Không biết, chỉ cảm thấy vậy thôi.” Sơn lắc đầu, người cúi xuống cầm theo túi đồ bước đi.

Vì buổi chiều sẽ diễn ra trận bóng, cho nên mọi người cùng đi tới nhà ăn trường Đại học Thái Nguyên, ở đây sẽ giao lưu trước trận đấu với các bạn thuộc đội bóng đá trường THPT Lê Hồng Phong.

Nhi sau khi ăn xong thì tính đi ra ngoài hít thở chút không khí. Khi sắp đi ngang qua một hành lang khuất bóng thì bước chân Nhi dừng lại vì Nhi nghe thấy một cuộc nói chuyện. Tuy biết hành động nghe trộm không được, nhưng sự tò mò vẫn khiến Nhi lấp vào một góc nghe lỏn. Nhưng khi vừa lấp vào góc thì Nhi phát hiện còn có một người khác cũng đang ở đây, người đó là Hồng, vì vậy Nhi đành nhảy vào bụi cỏ ở gần đó.

Nhi cười khổ, vì cái gì mà có nhiều người muốn nghe trộm chuyện người khác vậy, trong bụi cỏ Nhi muốn trốn còn có ba người khác chính là Sơn, Đông và Long Phi. Cả ba vừa nhìn thấy Nhi thì có giật mình rồi cả ba đồng thời đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng: “Suỵt”.

Nhi cúi thấp đầu nhìn qua khe cỏ nhìn thấy ở phía xa cũng có hai người đang nữa đang nghe trộm, đó là hai học sinh của trường Lê Hồng Phong. Gần bên góc tường hai người đang nói chuyện là thầy Trung và cô Minh, gần đó là thầy Phong đang tựa lưng vào tường. Vì tường ở ngay phía sau thầy Trung và cô Minh nên cả hai không hề biết đến sự có mặt của thầy Phong.

Thầy Trung và cô Minh lặng im một lúc lâu. Ngay khi cả đám đang chán vì hai người thì mới thấy thầy Trung lên tiếng:

“Em dạo này công việc tốt không? Cái người tên Phong đó có tốt với em không?”

“Tốt,việc nào cũng tốt cả. Anh Phong tốt hơn anh nhiều.” Cô Minh nói từng tiếng chậm rãi mang rõ nghiến răng nghiến lợi. “Nếu không có gì muốn nói thì tôi đi đây.” Cô Minh tính xoay người bước đi, thầy Trung vươn tay kéo tay cô Minh.

“Anh không biết mình rốt cuộc đã làm gì sai? Tại sao tự dưng em nói chia tay?” Giọng thầy Trung như nghẹn ngào.

“Anh làm gì sai tự anh hiểu. Bỏ tay tôi ra.” Cô Minh tức giận hắt tay thầy Trung. “Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.”

Thầy Trung ngẩn người một lúc rồi cười khổ, nói: “Được rồi, anh đi”. Nói rồi, thầy xoay người bước đi, nhìn dáng vẻ thầy cô đơn.

Thầy Trung đi rồi nhưng ba người vẫn không di chuyển. Hai người nghe trộm khác là Hồng và hai học sinh trường THPT Lê Hồng Phong đã dời đi. Thầy Phong bước ra khỏi tường vừa đứng.

“Có gì muốn nói không?” Thầy Phong đứng trước mặt cô Minh và nói. “Là người đó hả?”

Cô Minh không nói gì chỉ gật đầu, cả ba nhìn thấy cô ấy khóc. Một lúc sau khóc xong rồi, cô Minh mới lau nước mắt và nói: “Em đã nghĩ rằng sẽ không cảm thấy khác khi đứng trước mặt anh ấy, nhưng yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Em phải làm sao đây?”

“Anh nghĩ có thể em đã hiểu lầm người ta, anh thấy cậu ta dường như không hề giống những gì em đã kể.” Thầy Phong lấy từ trong túi một chiếc khăn tay đưa cho cô Minh.

“Không lầm, chính mắt em thấy, chính tai em nghe thấy. Anh ta là kẻ giả dối” Cô Minh lắc đầu nói.

“Được rồi, em bình tĩnh lại đi. Chúng ta trở lại thôi”.

Cả bốn thấy mọi người đi hết rồi mới chậm rãi rời khỏi nơi ẩn nấp. Long Phi là người đầu tiên bát quái.

“Haha, không ngờ nhìn thầy Trung vậy mà lại là kẻ Sở Khanh”.

Cả ba không hẹn cùng nhìn về Long Phi, đồng thanh nói: “Ngu ngốc”

“Hở, sao nói tôi ngu ngốc” Long Phi thấy cả ba đồng thanh thì ngạc nhiên hỏi.

“Rõ ràng là hai người đó có hiểu lầm. Còn hiểu lầm gì thì không biết. Ông đã thấy thầy Trung có người yêu chưa? Có thấy thầy quan tâm con gái chưa?” Sơn khinh bỉ giải thích cho Long Phi: “Tôi còn tưởng thầy ấy là gay kia. Hóa ra là vì thầy ấy yêu cô Minh kia”

Đông và Nhi cùng gật đầu bày tỏ cả hai cùng ý kiến với Sơn.

“Chúng ta đi vào thôi, ra ngoài lâu quá rồi.” Nhi nhìn đồng hồ trên tay và nói với cả ba. “Chuyện này sau trận bóng sẽ tìm hiểu tiếp.”

“Okie, tớ thích vụ này đó.” Long Phi háo hức xoa xoa bàn tay.

Cả ba bật cười vì hành động ngốc nghếch của Long Phi.