Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 14: Cùng nhau vào đội bóng




Trong giờ sinh hoạt chung của lớp 10B1, Tùng xin phép cô giáo chủ nhiệm để nói chuyện với Đông và Sơn. Trên dãy hành lang không có bóng người, Tùng nói với Đông và Sơn:

“Mình muốn biết ý kiến của hai bạn về chuyện hôm trước.”

“Mình đồng ý.” Đông nói.

Sơn vô cùng ngạc nhiên, hôm qua cậu ta vẫn từ chối mà sau một đêm đã thay đổi ý kiến là sao. Cậu cười nói. “ Mình cũng đồng ý. Nhưng mình có một điều kiện.”

Vừa nghe hai người này đồng ý, Tùng hớn hở ra mặt: “Điều kiện gì? Nếu mình có thể thực hiện mình nhất định sẽ làm.”

“Dĩ nhiên là được thôi. Mình biết đội bóng đá trường không có huấn luyện viên, thầy Trung thì không biết gì về bóng đá, nếu là bơi thì thầy rất giỏi nhưng về bóng đá thì quá tệ.” Sơn nhìn Đông rồi lại nhìn Tùng nói.

Tùng ngạc nhiên, chưa hiểu ý của Sơn là gì: “Ý bạn là sao vậy Sơn?” “Ý mình nói mình tham gia khi đội bóng có một huấn luyện viên.” Sơn nói

“Bạn đang làm khó mình và nhà trường đó.” Tùng bắt đầu bực. “Chúng ta không có đủ kinh phí để thuê một huấn luyện viên đâu.”

“ Ai bảo chúng ta chi kinh phí thuê một huấn luyện viên”. Sơn nhướng mày nói: “Mình muốn 1 người làm huấn luyện viên. Bạn có thể yên tâm vì người đó sẽ không đòi hỏi về tiền bạc đâu.”

“ai vậy?” Tùng tò mò và thấy hấp dẫn lời Sơn nói. Dù gì Sơn cũng từng rất nổi tiếng là trong giới bóng đá thiếu nhi.

“Bạn biết rất rõ về người đó đấy. Sơn cười cười ném ra một quả bom thông tin. “Người mà đã cung cấp thông tin về mình và Đông cho bạn đó.” Nhìn vẻ mặt đang thay đổi liên tục như tắc kè của Tùng mà thấy vui vui.

“Ý bạn là bạn Nhi, bạn học của các bạn ư.” Tùng sững sờ khi nói tới đây.

“Đúng vậy.” Sơn cười to hơn. “Thế nào đồng ý không?”

“Sao có thể thế được, bạn ấy sao có thể là huấn luyện viên được chứ. Bạn đùa quá chớn rồi đó.” Tùng không cho là đúng, nghiêm giọng nói với Sơn.

“ Ai, nếu không có Nhi là huấn luyện viên đội bóng thì mình cũng không tham gia đội bóng đâu.” Sơn thái độ thờ ơ nói. “Tôi chả muốn đá bóng với mấy người kém cỏi của đội hiện nay đâu”.

“Mình cũng sẽ tham gia đội bóng khi Nhi là huấn luyện viên đội bóng”. Trầm mặc nãy giờ, Đông phát biểu.

“Thôi được rồi. Mình sẽ báo cáo với nhà trường chuyện này.” Tùng nhìn ra được nếu không thỏa hiệp với hai cái kẻ tai ương này thì sẽ không xong được việc mình cần nên nói. “Mình sẽ sớm thông báo với hai bạn.” Nói rồi, Tùng chào hai người và hướng khu nhà giáo viên đi tới.

“ Oke, tôi chờ tin tốt từ ông anh”. Sơn nói vọng theo Tùng. Đoạn quay lại nhìn Đông hỏi:

“Này, sao ông lại đồng ý tham gia vậy, tôi tưởng ông sẽ từ chối chứ. Hôm qua…”

“Là Nhi đã thuyết phục mình”. Đông lời ít ý nhiều giải thích.

“Nhi á, ái chà, ông nghe lời em gái quá nhỉ.” Sơn cười: “Tôi đây không biết ông lại là kẻ sợ em gái đấy nhé”. Sơn khoát tay lên vai Đông ngả ngướng nói.

Biết rõ không giải thích thì thằng bạn sẽ không bỏ qua cho mình, Đông hướng mắt xuống nhìn cái tay của thằng bạn trên vai, nói: “Em ấy nói, nếu mình tham gia đội bóng thì không chỉ có thể chơi bóng mà mình yêu thích mà nếu giành giải toàn quốc, có cơ hội đi thi đấu quốc tế thì sẽ gặp lại được Aki.”

“A... Hoá ra là vì mục đích đó mà ông tham gia đội bóng sao? Bạn tôi đúng là si mê con gái nhà người ta rồi. Nhưng sao thi đấu quốc tế thì có thể gặp được Aki.” Sơn bắt bẻ ngay câu nói cuối của bạn.

“Mình cũng có hỏi như vậy. Nhi bảo đó là bí mật ko thể tiết lộ được. Nhi bảo mình cứ tin em ấy, em ấy không lừa mình đâu. Mình tin em ấy, với lại em ấy nói đúng, bố mẹ mình chắc sẽ vui mừng khi thấy mình lại chơi bóng đá.” Đông nhìn sân trường vắng bóng người, xoay người dựa vào cột bên cạnh nói: Phải rồi, tí nữa qua nhà Nhi phụ mình một tay chuyển đồ qua nhà mình nhé.”

“Ok. Chắc phòng con gái phải tuyệt lắm nhỉ.” Sơn cười, hai mắt tỏa sáng.

“Đừng có nghĩ trò bậy bạ nữa.” Đông cốc đầu Sơn một cái. “ Trở về lớp nào”. Hai người nhìn nhau bước trước bước sau vào lớp.

Lan Hương vừa đi đưa sổ Ghi Đầu Bài lên phòng giáo viên trở về, nghe được chuyện Đông rủ Sơn chuyển đồ của Nhi sang nhà Đông thì vô cùng tức giận.

“Đáng ghét, con nhỏ kia.” Lan Hương hậm hực nhìn Nhi ở dãy bàn cuối lớp.

Nhi cảm thấy có ánh mắt bất thiện cứ nhìn mình, theo phản xạ tìm kiếm ánh mắt đó thì thấy Lan Hương: “có chuyện gì vậy, Lan Hương?”

Lan Hương quay mặt đi không trả lời. Nhi sờ sờ tai mình nghi hoặc thái độ của Lan Hương.

…..

Cuối buổi học ngày hôm đó, khi từng dòng người từ các lớp ùa ra cửa phòng học như ong vỡ tổ thì có một bóng dáng bước vội tới dãy bàn cuối cùng của lớp 10B1 đứng trước một học sinh đang vội vàng sắp xếp sách vở vào cặp.

“Nhi, chúng ta cần nói chuyện.” Lan Hương giận dữ đứng trước bàn học của Nhi nói.

“Có chuyện? mình bận rồi. Mai nói chuyện nhé.” Nhi không nhìn Lan Hương mà tiếp tục việc sắp xếp sách vở vào cặp.

“ Không được, chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện này.” Lan Hương chống tay lên bàn Nhi, nói.

“Ủa, Lan Hương chưa về à. Hôm nay lạ ghê, chắc gió mùa Đông Bắc chắc về nhỉ.” Sơn nhìn khuôn mặt vì tức giận của Lan Hương mà nói.

“Lan Hương hôm nay có rảnh không?” Đông cũng bước tới, nhìn Nhi gật đầu, mặt không quay lại nhìn mà hỏi Lan Hương. “Mình muốn nhờ bạn chút việc.”

“À, không, mình hôm nay rảnh lắm. Bạn muốn nhờ mình chuyện gì vậy?”

“Vậy thì hay quá, nếu có thể bạn qua nhà Nhi giúp mình chuyển đồ nhé.” Đông chân thành nhìn sang Lan Hương nói.

Lan Hương cau mày: “Chuyển đồ, sao Đông lại chuyển đồ ở nhà Nhi.”

“Thì Nhi sống một mình không tiện. Mình và Sơn hôm nay qua nhà Nhi chuyển đồ Nhi sang nhà mình ấy mà.”

“Cái gì? Nhi chuyển sang nhà Đông á?” Lan Hương cau mày hơn, giọng nói thét lên.

“Ừm, Em chuẩn bị xong chưa Nhi, chúng ta đi thôi.” Đông quay sang nhìn Nhi nói, nếu lúc này cậu nhìn sang Lan Hương sẽ thấy Lan Hương vì tức giận mà răng cắn môi dưới. Sơn nhìn mà khẽ thở dài, bụng nghĩ: “Cái thằng ngu này”, miệng thì nói: “Lan Hương bữa nay chắc không chuyển giúp mình được đâu.” Sơn đùng đẩy vai Đông xoay người đi về phía cửa phòng học để lại Lan Hương đang bức rứt khó chịu, Nhi nhìn thoáng qua vẻ mặt không được tốt đẹp của người bạn này, gật đầu tỏ rõ chào tạm biệt. Đông vì bị đẩy đi phía trước nên không có quay lại nhìn Lan Hương. “Vậy à, nếu bạn bận thì thôi vậy. Bọn mình đi trước nhé.”

Còn lại một mình, Lan Hương giận dữ nắm chặt hai tay: “Con nhỏ đó được lắm, đồ hồ ly tinh,… chuyển sang nhà Đông ở sao?”

Trên đường tới nhà Nhi, Sơn nhìn sang Đông hỏi một câu: “Sao ông lại rủ thêm Lan Hương vậy?”

Đông nhìn Sơn tự dưng hỏi một câu hỏi vô nghĩa: “À, vì thêm người thêm việc mà.” Đông nhướng mày: “Với lại, tôi nghi ngờ ông có ý định xấu xa lắm.”

“ Ai có ý định xấu xa… Ài, tôi thật hết nói với ông…Mà cái bản mặt Lan Hương nhìn khó coi ghê…. Haha” Sơn cười to.

Cả Nhi và Đông đều nhìn Sơn đang ngửa cổ lên trời mà cười to. “ Được rồi, ông có thể không tin trên đời này có quỷ nhưng ông phải biết rằng trên đời này không có ai đáng tin như tôi đâu”.

“Mình không tin”. Đông khẳng định lời nói của mình.

“Mình cũng không tin”. Nhi cũng gật đầu khẳng định.

Sơn giật giật khóe miệng: ‘Cái này là tự mình bê đá tảng đập vào chân hả, hai người này không khổ là anh em’, Sơn ngửa đầu lên trời than vãn: “Ông trời ơi, ông xuống đây bảo cho hai người này độ tin cậy lương tâm con giá trị hàng tỷ đồng đi”.

“Ông trời bận nhiều việc lắm, đâu thể giúp ông trả lời được. Để mình trả lời giúp nhé.” Đông khoát vai thằng bạn nói.

“Được rồi, được rồi. Ông ko cần giải thích đâu.” Sơn cúi mặt nhìn dưới chân mình nói.

Nhìn hai người bạn thân này, Nhi cũng cười cười. “Lâu lắm rồi không nói chuyện với bọn Jame, Luck, May. Không biết mấy người đó lại đang gây ra chuyện gì thú vị?”.

Ở nửa vòng trái đất, một nam thiếu niên đang thay đồ trong phòng thay đồ hắt hơi một cái. Một người đang tập nhảy ngã ngửa ra sau xoa xoa cái mũi của mình. Một thiếu nữ đang vừa cầm cốc nước, mắt thì đang nhìn biểu đồ K cũng hắt hơi một cái, cô nhìn cốc nước chưa kịp đưa lên miệng bị mình hắt hơi trúng. Cả ba cùng đồng thời nói: “Tên nào không phúc hậu mở miệng chửi tôi đây”.

Một người khác đứng nhìn bầu trời đã ngả tối, bên cạnh là chiếc bàn có máy tính kết nối với phần mềm WOAT mô phỏng lại hoạt động của một thiếu nữ. Bên cạnh chiếc máy tính là một bản báo cáo phía ngoài ghi rõ: “ Báo cáo tiến độ phát hành game GOW”.

Chiếc điện thoại bàn gieo lên. Người đó nhấn nút trả lời, một giọng nói trung niên vang lên: “Thưa ngài chủ tịch, hai ngày nữa, ở Đông Á sẽ chính thức phát hành game GOW, hiện nay đã có hơn 5 nghìn người đăng ký Game”.

“Tốt lắm”. Một giọng nói trầm từ tính vang lên. Trên gương mặt lạnh lùng là một độ cong nơi khóe miệng.