Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 13: Đoàn tụ




Đông mở tủ lạnh lấy vài trái cam và chai sữa tươi, đoạn đóng cửa tủ lạnh xoay người cắt tỉa trái cam đặt ngay ngắn vào đĩa. Nhìn động tác của Đông có thể nhìn ra Đông thường xuyên hay làm những việc như vậy. Xong xuôi, Đông ngước nhìn Nhi và Sơn đang nói cái gì đó ở trước cửa phòng bếp

“Các bạn tới đây đi, còn đứng đó làm gì.” Đông gọi cả hai lại bàn ăn phòng bếp. Đúng lúc cả bọn đang chuẩn bị ăn thì anh An về. Có vẻ như hôm nay mọi chuyện rất thuận lợi nên hiện ra trong mắt của An là sự bình yên, Đông nhận thấy điều này vì cậu rất giỏi quan sát, đặc biệt quan sát anh An rất kỹ, từ khi bố mẹ mất, đây là lần đầu tiên sự bình yên hiện rõ trên đôi mắt anh trai mình.

“Anh đã về.” Đông cười, nhìn anh An và chào anh.

“Em chào anh ạ.” Cả Sơn và Nhi đều nhìn anh Anh cười và chào.

“Anh chào mấy đứa.” Vừa bước qua dãy hành lang tính bước lên tầng hai, An nhìn thấy Đông và hai người bạn đang ở trong phòng bếp, thấy tiếng Đông và các bạn em trai, An cũng cười và chào lại.

An nhìn Đông và quay qua nhìn Sơn và An. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhi, An sững sờ trong giây lát, hốc mắt hoe đỏ, Đông ngạc nhiên khi thấy anh An như vậy. Từ khi anh An bước vào cửa, Nhi cũng dõi mắt theo anh nên cũng cảm nhận sự thay đổi của anh khi nhìn mình. Không khí trầm lặng cứ thế diễn ra. Vài phút sau, người An khẽ run run bước từng bước lại gần Nhi, An cảm thấy thời gian thật dài thật dài, chỉ có mấy bước chân mà cảm giác như hàng tiếng đồng hồ vậy. Cuối cùng An đứng trước mặt Nhi, hai tay hơi run run đưa lên sờ vào má Nhi

“A, em….em là Nhi?”. Giọng An khàn khàn. “Em, cuối cùng em cũng đã trở về.” An choàng tay qua ôm chầm Nhi vào ngực: “Thật tốt quá, thật tốt quá”.

Nhi cũng vòng tay qua người anh An, hai người cứ như vậy mà ôm nhau mà bỏ Đông đang vô cùng ngạc nhiên.

Sơn há to miệng khi nhìn thấy tràng cảnh này: “Này, anh cậu sao vậy, anh ấy biết Nhi à, cứ như cả thế kỷ chưa gặp nhau ấy.”

“Anh,…. “ Nghe Sơn nói vậy, Đông kêu lên chấm dứt sự bất ngờ anh An mới tạo thành

“Đông, con bé đã trở về.” An nhẹ nhàng đưa tay lên vai Nhi đẩy ra một khoảng cách nhìn Nhi, đoạn xoay người lại nhìn Đông nói. “Đây là em gái chúng ta đó.”

“Em gái…..” Lần này vì quá ngạc nhiên mà Đông làm rơi cốc sữa trên tay.

Choang. Tiếng thủy tinh rơi trên nền gạch nhưng tất cả đều cảm thấy sự im lặng. Sơn ngạc nhiên nhìn cả ba người.

“Em gái. Anh vừa nói gì cơ. Nhi là em gái chúng ta á.” Đông kích động hỏi lại, mắt hết nhìn anh An lại nhìn Nhi.

“Đúng vậy.” An khẳng định sau đó An lại càng ôm chặt Nhi hơn.

“Khó thở quá, anh buông tay em ra được không?” Vì hành động bất ngờ ôm chặt của An nên Nhi cố đẩy tay An ra.

An vội lới lỏng tay ra nhưng vẫn không buông khỏi người Nhi: “Anh mừng quá, cuối cùng em cũng đã trở về. Anh vui quá.”

“Anh vừa nói câu đó mà.” Nhi chu chu miệng đồng thời lại cố đẩy An ra khỏi mình: “Sao anh dai thế, em không quen, anh mau bỏ em ra đi”. Bây giờ cảm xúc của Nhi cũng vô cùng xúc động. Nhi đã muốn trở về gặp hai anh mình sớm hơn nhưng Nhi lo lắng hai anh không biết về sự tồn tại của mình hoặc giả hai người không thừa nhận sự có mặt của mình. Vì vậy, Nhi quyết định nhập học cùng trường cùng lớp để trở thành người bạn học của người anh trai thứ hai. Có lẽ vì đều cảm nhận sự thân thiết giữa người thân với nhau nên không mất nhiều thời gian để Nhi trở thành bạn thân của Đông – anh trai thứ hai của mình. Ngày hôm nay, Nhi đồng ý học nhóm không phải vì bản thân học quá kém mà vì cũng muốn đến gần hơn với cuộc sống của hai người anh. Giờ đây đứng trước sự nhiệt tình của người anh cả, nước mắt Nhi đã rơi vì hạnh phúc. Nhi cảm nhận sâu sắc ý nghĩa mà mọi người thường hay nói: “Hạnh phúc thật ra đơn giản mà cũng thật ấm áp. Gia đình luôn là nơi chốn bình yên của mỗi con người”.

“Vâng, em đã trở về rồi. Em cũng rất vui khi trở về.” Nhi vừa nói vừa lau nước mắt đang rơi trên gò má mình, rồi Nhi đưa tay mình khẽ lau nước mắt cũng rơi trên gò má An.

Đông sững sờ với tất cả diễn biến vừa rồi, cảm giác ngạc nhiên, lại vui sướng trong tâm can đang nói cho Đông biết một điều – Nhi, người bạn thân của mình cũng chính là người em gái thất lạc lâu năm của mình – đó chính là vì sao khi vừa mới gặp Nhi bản thân lại quấn quýt với Nhi như vậy, hóa ra cái tình cảm mà bản thân không biết nhưng khẳng định không phải tình yêu nam nữ mà Sơn nói tới chính là tình cảm gia đình, tình cảm thân nhân. Cậu hạnh phúc chạy lại nắm tay anh An và Nhi.

“Chào mừng em trở về nhà.” Đông ôm chầm lấy Nhi vòng tay qua người anh An nói. Cả ba anh em nhìn nhau mà mắt đẫm lệ vì hạnh phúc.

Sơn sờ mũi: “Mình hình như đang cản trở sự đoàn tụ của ba anh em thì phải” Nghĩ vậy, Sơn định đứng dậy bước đi thì An lên tiếng. “Anh thấy đói rồi, có cái gì ăn không nhỉ?”

“Có ạ,” Đông vừa kéo tay anh An và Nhi hướng bàn ăn tiến tới và nói.

Cả bốn người cùng ngồi bên bàn ăn. An ngắm nhìn Nhi hồi lâu.

“Em xinh đẹp giống anh quá.” An cười.

“Khụ ….khụ,” Sơn và Đông bị sặc bởi chính nước miếng của mình, đoạn nhìn anh An vừa mới dứt lời.

“Chúng ta là anh em mà, giống nhau là đúng rồi ạ.” Nhi cười. “Em xin lỗi vì đã không thể gặp anh sớm hơn ạ. Nhưng làm sao anh nhận ra em vậy ạ?”

An lấy từ trong ví ra một bức ảnh. Đó là bức ảnh chụp Nhi trong lễ tốt nghiệp Phổ thông tại Russia đưa cho Nhi coi.

“Đây là…..làm sao anh có được.” Nhi ngạc nhiên nhìn chằm chằm bức ảnh.

“Anh vừa nhận được vào ngày hôm qua đó. Là chủ tịch R đã gửi đó.” An giải thích.

“Là cha nuôi của Nhi gửi qua ư?”. Đông hỏi.

“Cha em mất rồi.” Nhi buồn rầu đáp.

Cả Đông, An và Sơn đều lặng thịnh khi nghe Nhi nói vậy. Được một phút, Nhi cười nói: “Em xin lỗi đã khiến hai anh phải nghĩ tới chuyện buồn.”

“Cha nuôi em mất khi nào vậy?” An nhìn Nhi, nhẹ nhàng mà hỏi.

“Cùng ngày với bố mẹ mình ạ.” Nhi nghẹn ngào. “Cả ba đã cùng gặp tai nạn trên hai chuyến bay đó.”

“Tại sao lại xảy ra tại nạn đó chứ.” Đông đập bàn, hồi tưởng lại hình ảnh máy bay nổ trên bầu trời mà truyền hình đưa tin, nước mắt lặng lẽ đẫm hai hàng mi.

“Đừng buồn nữa hai anh...Bố mẹ đang ở thiên đường hạnh phúc nhìn chúng ta… Vì vậy, chúng ta phải sống thật tốt để bố mẹ luôn hạnh phúc và tự hào về anh em mình nhé.” Nhi cố ngăn dòng nước mắt, cười nói.

“Em nói đúng, cả ba anh em mình phải sống thật tốt để bố mẹ ở thế giới bên kia có thể vui mừng khi nhìn chúng ta.” An nắm tay cả hai đứa em nói.

“Vâng ạ.” Cả Nhi và Đông đều nhìn An và cười.

“À, hôm nay anh có chuyện gì mà em thấy vui vậy?” Đông chợt nói

“Cảm ơn em Nhi.” Vì lời nói của Đông khiến An nhớ ra một chuyện gì đó, An nói, mặt thì quay sang Nhi mỉm cười. “Nhờ em mà công ty đã vượt qua được giai đoạn khó khăn. Anh rất cảm ơn.”

“Đó là chuyện đương nhiên mà. Anh đừng cảm ơn em nữa.” Nhi đỏ mặt cúi đầu nói. “Nhưng chuyện này sao lại cảm ơn em, em đâu giúp gì được anh đâu”

An cười: “Nếu không có em thì chỉ sau 3 tháng bố mẹ mất, anh đã làm mất luôn công ty mà bố đã gây dựng được. Em lại cứu công ty lần nữa rồi.” An dừng lời một lúc rồi mới lại nói: “Dù gì nhờ quan hệ của em mà bên tập đoàn R mới ra mặt giúp đỡ công ty nhà mình”

Không gian yên lặng. An và Đông đã không nói gì hơn nữa. Sơn phá tan bầu không khí đó:

“Em xin phép, em phải về rồi ạ. Em chào anh ạ.” Sơn đứng dậy hướng anh An chào. “Mình về đây. Tạm biệt hai bạn nhé. Đông không định tiễn mình à.” Sơn nhìn thằng bạn mình đang muốn hỏi chuyện anh An và Nhi.

“ừm.” Đông đứng dậy và đi cùng Sơn ra khỏi nhà.

Bước ra khỏi cánh cửa, Sơn vừa đi vừa ngước mặt nhìn bầu trời chỉ có lẻ tẻ vài ngôi sao. “Đông à, tuy không biết rõ chuyện gì của gia đình bạn, nhưng mình thấy bạn đừng cố hỏi chuyện gì cả, có vẻ điều này khiến anh An và Nhi khó xử đó. Tôi nghĩ chuyện đó chắc là chuyện tốt thôi. Mà vui thiệt, ai mà ngờ Nhi là em gái Đông chứ. Thú vị, thú vị thiệt.” Sơn thu hồi tầm mắt từ bầu trời trở lại trên người Đông.

“Cảm ơn bạn nhiều lắm Sơn à.” Hiểu ra những lời Sơn nói là có ý gì, Đông chân thành cảm ơn người bạn này. Đúng là khi anh An nói công ty có khả năng bị mất rồi nhờ mối quan hệ của Nhi với chủ tịch R nào đó, Đông đã rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng những lời Sơn nói đã dập tan những hoài nghi của Đông.

“Có gì mà cảm ơn chứ. Chúng ta là bạn bè mà đúng không nào?” Sơn đặt tay mình lên vai Đông. “Có gì khó khăn hãy chia sẻ với mình nhé.”

“Được.” Đông cười nhìn Sơn.

“À, thế thì bây giờ chuyện cô bé Aki kia dễ rồi còn gì.” Sơn cười, nhìn xe buýt từ xa lại tiến lại gần. “Xe buýt tới rồi, mình về đây. Hẹn sáng mai tại lớp nhé.”

“Hẹn gặp lại sáng mai.” Đông đứng nhìn Sơn lên xe buýt rồi quay về nhà.

…….

.