Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 89: 89: Nương Ta Rốt Cuộc Có Bao Nhiêu Tiểu Tình Nhân 2





Ánh trăng như nước.
Trăng sáng đứng giữa biển trời sao, rọi dáng hình lên mặt sông, bóng lồng bóng.

Mái chèo khuấy động, cảnh đẹp này cứ từng đợt dập dềnh.
Mấy chục con thuyền lớn đều ở phía sườn đông của bờ, chen chúc tới mức không còn chỗ trống.

Mà ở giữa mặt sông, lại có một con thuyền nho nhỏ, lẳng lặng đứng trên mặt nước, nhìn qua vừa khiêm tốn lại chẳng dễ thấy được.
Ít ai biết, trong con thuyền này, có một nam tử đã từng khiến vô số nữ tử giang hồ yêu hận đan xen.
"Hình như hôm này trời có hơi lạnh" Trong thuyền có một bóng người.
Trên người hắn chẳng có bất cứ vật trang sức gì, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ thô để búi tóc.

Vải thô áo mỏng, bên hông thậm chí còn có một mụn vá không lớn không nhỏ.

Giày vải trên chân cũng đã bị mài mất một lớp, lúc nào cũng có nguy cơ thủng mất một cái lỗ.
Nhưng khi ánh trăng soi rọi khuôn mặt của nam nhân là lúc y phục của hắn lại mang một phong vị hoàn toàn khác.
Có một số người, dù cho có mặc quần áo nát nhất trên thế giới này thì người khác cũng chỉ nói hắn có phẩm tính cao khiết, không ham quyền quý mà có một số người dù có mặc long bào vào cũng chẳng giống Thái tử.
Rất rõ ràng, vị cư sĩ này là người thuộc vế trước.
"Có tiên nhân đang bay..."
Không biết từ đâu vang lên tiếng kêu.
Cư sĩ nọ nương theo tiếng nói kia nhìn ra, lại thấy hai nam nhân dùng khinh công, đạp nước mà tới.
Không, nói chính xác hơn là nam tử phía sau mỗi lần đạp nước là một lần y dùng nội lực đẩy người đằng trước.
Để làm được vậy cần nội lực khổng lồ và lực khống chế tinh chuẩn mới có thể làm được nhưng trên mặt nam nhân trẻ tuổi kia lại chẳng nhìn ra có chút miễn cưỡng nào cả.
Thực lực như vậy chẳng trách sao khi các trưởng lão Thúy Phong sơn nhắc tới đều đại kinh thất sắc, trong lời nói còn ẩn chứa sự ghen ghét và bất an.
Cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất.
Tông sư thế hệ trẻ nhất trên giang hồ.
Như vậy, người có thể được y kéo theo không nghi ngờ gì là Tạ Tụ.
Cẩn trọng đoan trang, Tạ Tụ đích thực không giống với người chốn phàm tục.
Cho dù là nam tử nhìn thấy cũng phải nín thở.
Tự Tại cư sĩ thoáng lui về sau khoang thuyền hai bước, để lại vị trí trống cho hai người.
May thay khi hắn thuê thuyền đã chọn con lớn một chút.

Nếu chọn chiếc ưng ý ngay từ đầu thì e chẳng chịu được tải trọng của ba người.
Khúc Cửu Nhất dẫn theo Tạ Tụ, khẽ khàng dừng ở giữa thuyền.
"Ta ở đây đợi đã lâu" Tự Tại cư sĩ hơi khom lưng chào, hành lễ với Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ"
Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Tạ Tụ, "Tạ thần y, đã lâu không gặp"
"Nhiều năm trước từ biệt không ngờ hôm nay còn có cơ hội gặp lại" Trước kia Tạ Tụ từng gặp Tự Tại cư sĩ rồi, bây giờ gặp lại người vẫn giống y như cũ liền biết được hắn sống rất tốt.
Hai chữ tự tại này ít nhất hắn làm được.
Ngay khi Tạ Tụ và Tự Tại cư sĩ hàn huyên, Khúc Cửu Nhất cũng nghiêm túc đánh giá "cha nhỏ" trước kia của mình.
Ừm, khuôn mặt đúng là không tệ, trách sao được Khúc Thu Thủy sủng ái một năm.

Khí chất cũng độc đáo, võ công cũng rất tốt.
Tạo nghiệt mà.
Nếu không gặp được Khúc Thu Thủy, người này ít nhất ở trên giang hồ cũng có thể có được mười tám hồng nhan tri kỷ, kết quả giờ hay rồi, giữ tóc đi tu.
"Mạo muội hỏi một câu, cư sĩ năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?" Khúc Cửu Nhất đánh giá tới đánh giá lui, cảm thấy Tự Tại cư sĩ này hẳn chưa tới 30.
Nếu lui về mười ba năm trước, chỉ e tuổi còn nhỏ hơn.

"Còn ba tháng nữa là 30" Tự Tại cư sĩ sửng sốt một chút, vẫn thành thật trả lời.
Mới 29!
Mười ba năm trước mới mười sáu tuổi!
Tâm trạng của Khúc Cửu Nhất càng vi diệu hơn.

Tuy rằng biết khẩu vị của tra mẫu mình có hơi nặng nhưng người nhỏ như vậy cũng ra tay được sao? Khi Tự Tại cư sĩ mười sáu, Khúc Thu Thủy ít nhất cũng phải 30, đủ để làm nương người ta rồi.
Ỷ mình võ công cao, nhan sắc trẻ trung cố ý đi lừa gạt nam thiếu niên vị thành niên này, đương nhiên là một người dỗ một người rồi.
Khúc Thu Thủy thực sự không tuân theo võ đức!
Khúc Cửu Nhất rất khinh bỉ việc này.
"Ài, ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, đừng đứng đó, ngồi mau đi" Khúc Cửu Nhất khó có lúc cảm thấy thương hại, thấy người ta còn đứng ngơ ra, vội vàng nói, "Chúng ta vào khoang thuyền nói chuyện nhé"
Tự Tại cư sĩ còn có hơi hoang mang, sau đó đã bị Khúc Cửu Nhất nửa đẩy nửa kéo vào khoang thuyền.
Hắn ngồi ở một bên, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ ngồi ở một bên khác.
Hửm?
Hình như có gì không đúng lắm.
Tầm mắt của Tự Tại cư sĩ bất giác hướng về phía Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất thực ra khá giống với Khúc Thu Thủy.
Chưa nói tới cái khác, một đôi mắt hạnh này gần như là đúc từ một khuôn mà ra.

Nếu Khúc Thu Thủy và Khúc Cửu Nhất cố ý che giấu khí thế, nhìn qua bọn họ thực sự rất hồn nhiên, ngây thơ tựa như chuyện tà ác trên thế gian này chẳng có liên quan gì tới họ cả.
"Trên mặt ta dính gì sao?" Khúc Cửu Nhất chú ý tới tầm mắt đánh giá mình của Tự Tại cư sĩ, cất tiếng hỏi.
...!Nhưng tính tình thì lại khác hoàn toàn.
"Khúc cung chủ chê cười rồi, chỉ là ta cảm thấy cung chủ rất giống với mẫu thân của ngươi.

Đã lâu ta chưa gặp được cố nhân nên nhất thời có chút thất thố" Tự Tại cư sĩ xấu hổ dời tầm mắt.
"Ài, thấy ta giống với người phụ lòng mình, nếu ngươi không muốn nhìn thì đừng nhìn nữa" Khúc Cửu Nhất rất thông cảm, "Ngươi và tra...!Khụ, mẫu thân của ta, chuyện giữa hai người ta không hiểu lắm.

Nếu cư sĩ không ngại, có thể kể kỹ càng tỉ mỉ, không để sót chuyện gì, tốt nhất là nói hết tất cả chuyện về ngươi và mẫu thân ta nói cho ta nghe"
"Hả?" Tự Tại cư sĩ không biết nên nói tiếp như nào.

Người cùng thế hệ giang hồ đều biết chuyện của hắn và Khúc Thu Thủy, đồng môn hoặc hảo hữu đều sẽ cố gắng tránh nhắc tới Toái Ngọc Cung và Khúc Thu Thủy với mình.

Mà những hậu bối giang hồ ngay cả hắn là ai cũng chẳng biết đương nhiên sẽ không nói tới cái này.
Khúc Cửu Nhất vừa tới lại yêu cầu hắn kể rõ ràng...
"Cư sĩ, ngươi đừng hiểu lầm" Tạ Tụ đè lại cái tay đang nghịch ngợm của Khúc Cửu Nhất, thuận tiện đè luôn cả tính hóng hớt đang bùng lên của y, "Cửu Nhất và mẫu thân của em ấy thực ra không có cơ hội gặp mặt nhau nhiều.

Từ mấy năm trước tiền bối mất tích, cũng chẳng nghe được có tin tức gì.

Với công phu của Khúc tiền bối, thiên hạ này chỉ e chẳng có ai có thể áp chế được bà ấy, chúng ta đang nghĩ có phải bà ấy tới nơi nào chúng ta không biết hay không.

Nếu cư sĩ có thể cung cấp chút manh mối thì tốt quá"
"Đúng vậy, chính là như vậy" Khúc Cửu Nhất cũng ý thức được bản thân có hơi phấn chấn quá.
Khụ.
Hóng hớt phải bớt chút mới tốt.
"Ta biết, thực ra cũng không tính là quá nhiều" Tự Tại cư sĩ đen sầm mặt, "Thời gian thực sự nàng ấy ở cạnh ta cũng chỉ có một năm mà thôi.

Trước lúc ấy, ta hiểu rất ít về nàng.


Tuy rằng ta cũng từng ở trong Toái Ngọc Cung nhưng hầu như ta không ra khỏi cửa phòng nên có rất nhiều chỗ không tới được"
Nói tới đây, Tự Tại cư sĩ cười khổ nhìn Khúc Cửu Nhất nói, "Ta luôn biết tới sự tồn tại của ngươi, nhiều lần muốn tới gặp ngươi nhưng mẫu thân ngươi không cho, chắc sợ rằng ta sẽ làm hại ngươi"
Không, bà ta sợ mất mặt.
Nếu ta là một nữ nhi thử xem, bà ta chắc chắn sẽ không ngăn ngươi đi gặp ta.
"Lúc trước mới ra giang hồ, ta ngoài mặt ôn hòa nhưng thực tế khá kiêu ngạo" Tự Tại cư sĩ vẫn nói thành thật, "Lúc ấy, ta hăng hái xông pha, hoàn toàn chẳng biết đau khổ và thất bại là gì.

Tuy ta sớm có hôn ước nhưng ta và vị hôn thê chưa từng gặp mặt bao giờ, cũng chẳng hề để tình yêu nam nữ ở trong lòng.

Đưa sính lễ tới cũng chỉ là đáp ứng yêu cầu của sư phụ và phụ thân ta, đi một chuyến cho có mà thôi"
Nhưng ai có ngờ được, ngay vào lúc đưa sính lễ sẽ bị báo thù, đồng thời còn gặp phải tình kiếp mà cả đời chẳng thể dứt bỏ được chứ?
"Khụ, có thể bỏ qua một chút, nói trọng điểm" Khúc Cửu Nhất nhịn không được chen ngang lời của Tự Tại cư sĩ, y thực sự không muốn thấy người khác khen Khúc Thu Thủy ở trước mặt y.
Bà ta có dáng vẻ gì Khúc Cửu Nhất biết rõ.
Dẫu có hóa thành tro, y cũng có thể nhận ra được.
"Ta và nàng ấy ở Toái Ngọc Cung một năm, lúc ấy, ta cho rằng ta có thể cảm hóa nàng, nàng có thể buông bỏ tất cả để ở cạnh ta.

Nhưng rất mau ta đã phát hiện, là do ta nghĩ nhiều rồi" Ánh mắt Tự Tại cư sĩ chất chứa đầy đau thương, "Trong mấy tháng cuối cùng, ta phát hiện nàng thường xuyên ra ngoài, sau mỗi lần ra ngoài về, trên người hoặc là thiếu ít đồ trang sức hoặc là nhiều thêm ít đồ vật..."
Chắc chắn là đi ăn vụng bên ngoài rồi, còn cần phải nói gì nữa?
Khúc Thu Thủy có một gian nhà kho đặc biệt ở trong Toái Ngọc Cung, bên trong toàn bộ là chiến lợi phẩm của bà ta.
Cơ bản đều là các loại quà mà các nam tử mê luyến bà ta tặng cho.
À, còn có người chuyên môn phụ trách danh sách quà tặng, bên trên còn ghi ngày nào tháng nào năm nào ai ở môn phái nào tặng.
"Ta vốn không muốn nghi ngờ nàng nhưng nàng ra ngoài quá thường xuyên.

Mãi cho tới một ngày, ta phát hiện trên người nàng có thêm một khối ngọc bội..."
Tự Tại cư sĩ nói tới đây, nét mặt chợt đanh lại như là khó mà mở miệng được.
Sau một lát, hắn mới lại nói, "Là ngọc bội tổ truyền mà tam sư huynh Thúy Phong sơn ta mang theo bên mình, trước đó ta từng ngắm nó kỹ càng một lần, ta nhớ rất rõ"
À há.
Ăn hết cả sư huynh đệ.
Chỉ một chữ, đỉnh.
Khúc Cửu Nhất quả thực muốn phát giấy khen cho Khúc Thu Thủy.
Tạ Tụ ngồi bên cạnh có hơi bất an.
Nghe được người mình quen kể chuyện phong lưu trước đó của người mình yêu, tên người được nhắc tới trong câu chuyện còn có không ít người là người Tạ Tụ từng gặp hoặc có quen biết, thực khiến người ta xấu hổ.
Tạ Tụ quả thực không muốn nghe.
Khúc Thu Thủy quả là danh bất hư truyền.
"...!Mẫu thân ngươi thích đủ loại nam tử" Tự Tại cư sĩ nói một đống tên mà Khúc Cửu Nhất từng nghe hoặc chưa nghe bao giờ, sau lại nhìn về phía Tạ Tụ, "Nếu có dung mạo như Tạ thần y này, có lẽ mới có tư cách để mẫu thân ngươi dẫu có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước uống"
"Sẽ không, bà ta là kiểu chất lượng không đủ thì gom cho đủ số lượng, sẽ chẳng thể nào chỉ thích một mình Tạ Tụ" Khúc Cửu Nhất thẳng thừng phản bác, "Bà ta bình sinh chỉ yêu bản thân bà ta, chẳng thể vì bất cứ nam nhân nào mà thay đổi"
"Vậy phụ thân ngươi thì sao?" Tự Tại cư sĩ nghiêng người về trước, nghiêm túc nhìn Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ, mấy năm nay ta vẫn luôn tu hành, thực ra rất nhiều chuyện cũng đã buông xuống rồi"
Không, thấy dáng vẻ nhớ lại chuyện cũ vừa rồi của ngươi, ta thực sự không cảm thấy được việc ngươi đã buông xuống rồi.
Khúc Cửu Nhất săn sóc, không nói ra khỏi miệng.
"Nhưng có một điều ta trước sau chẳng thể nghĩ xuôi được" Tự Tại cư sĩ tiếp tục nói, "Nữ tử như Khúc Thu Thủy gần như chẳng phải người ở thế gian này.

Rốt cuộc là dạng nam nhân nào mới có thể khiến nàng ấy mang thai sinh con?"
Ngại quá, điểm này ta cũng rất muốn biết.

Ta còn muốn mặc áo tang cho cha ta đấy!
"Ta không được bà ta thích, chẳng phải nữ tử nên số lần nói chuyện với bà ta cũng chẳng được mấy lần, chỉ e khiến cư sĩ thất vọng rồi" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc trả lời, "Ta cũng chẳng biết phụ thân ruột của ta là ai.

Nếu cư sĩ biết, có manh mối gì không bằng nói ta nghe thử"
"Thực ra ta có hỏi qua" Tự Tại cư sĩ tự lẩm bẩm, "Nhưng nàng chẳng trả lời ta ngay mà hỏi lại ta rằng vì sao ta lại muốn để ý những chuyện đó?"
Sao hắn có thể không để ý được?
Nữ nhân mình yêu thương lại sinh hài tử cho nam nhân khác mà ngay cả nam nhân ấy hắn cũng chẳng biết là ai.
"Ngươi trả lời như nào?" Khúc Cửu Nhất hỏi tiếp.
"Ta nói ta yêu nàng, muốn biết tất cả về nàng, cũng chẳng quá để ý tới quá khứ của nàng" Tự Tại cư sĩ chậm rãi trả lời, "Nhưng nàng lại cười nhạo ta nói ta không tự mình biết mình, nói tất cả chẳng qua là giao dịch ngươi tình ta nguyện mà thôi.

Nàng muốn sắc đẹp của ta, ta muốn địa vị của nàng, ngoài cái này ra những cái khác đừng nhiều lời"
Ừm, quả là tác phong của Khúc Thu Thủy.
Nghe mà xem, đây là cái lời chết tiệt gì? Lừa thân lẫn tình của một thiếu niên vị thành niên chưa nói cuối cùng còn cười nhạo người ta quá nghiêm túc.
"Lúc ấy, ta đã biết mình chẳng thể giữ được chân nàng" Tự Tại cư sĩ cười khổ, "Nhưng lúc ấy, ta cũng chẳng nản lòng, mà nghĩ chỉ cần ta cố gắng đủ nhiều thì có thể dần dần chiếm lại được trái tim nàng ấy.

Ai ngờ rằng hiểu nàng ấy càng nhiều, thấy được nam tử mê luyến nàng ở bên cạnh nàng càng nhiều, ta liền hiểu ra rằng ta chẳng qua cũng chỉ là một chiến lợi phẩm nho nhỏ mà nàng thu được mà thôi.

Rồi sau này, ta lại nhìn thấu hồng trần này, chẳng còn suy nghĩ gì với tình yêu nam nữ"
"Vậy chuyện về phụ thân ta ngươi thực sự chẳng biết gì sao?" Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải thực sự muốn tìm cha mình mà chỉ là đúng lúc nói tới nên thuận miệng tâm sự thôi.
Thực ra y cũng rất tò mò.
"Cụ thể thì ta cũng chẳng rõ, ta chỉ biết, cha ngươi hẳn là không phải người gốc trong giang hồ" Tự Tại cư sĩ do dự chốc lát, sau đó lại nói, "Có thể Vương Nhất Kiếm sẽ biết"
"Ai?" Khúc Cửu Nhất nghe cái tên này có hơi quen, "Vương Nhất Kiếm, cái tên này sao ta nghe có hơi quen?"
"Thừa tướng đương triều, Vương Nhất Kiếm?" Phản ứng Tạ Tụ còn lớn hơn cả Khúc Cửu Nhất, "Ngươi nói là Vương Nhất Kiếm?"
Ơ ơ ơ? Thừa tướng?
Khúc Cửu Nhất choáng váng.
Mẹ nó, phạm vi nghiệp vụ của tra mẫu ta rộng như vậy?
"Nghe nói thừa tướng bỏ võ theo văn" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất mơ màng, chủ động giải thích, "Vương thừa tướng xuất thân từ gia đình võ tướng, khi còn trẻ từng du ngoạn giang hồ.

Sau lại cảm thán trị quốc cần văn nhân nên bỏ võ theo văn, ba năm sau trở thành Thám Hoa lang, cưỡi ngựa dạo phố, rất náo nhiệt.

Sau khi hắn trở thành thừa tướng, đã làm cho bá tánh không biết bao nhiêu chuyện, là người tài ba nhất trong triều đình"
Không thể nào, chẳng lẽ đây lại là cha ta?
Khúc Cửu Nhất không nói nghi ngờ này của mình ra, Tự Tại cư sĩ đã đánh tan khả năng này.
"Vương Nhất Kiếm và Thu Thủy hình như là tình nhân nhiều năm" Tự Tại cư sĩ cảm thán không thôi, "Tháng bảy hằng năm, Thu Thủy sẽ tới kinh thành gặp hắn nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Thu Thủy từng nói, Vương Nhất Kiếm quả thực thông minh hơn người nhưng võ công lại có tư chất tầm tầm, căn cốt cũng vậy.

Nàng là người trong giang hồ, vẫn thích người có tư chất võ học tốt một chút"
À.
Vậy người nọ chẳng phải cha ta.
Khúc Cửu Nhất yên lòng.
Dù sao Vương Nhất Kiếm năm nay cũng chẳng còn trẻ, hình như năm ngoái là đại thọ 50 của hắn.
Đã là lão nhân rồi.
"Nếu Khúc cung chủ muốn biết về thân thế, chỉ e còn phải tới kinh thành một chuyến" Tự Tại cư sĩ nhịn không được nói, "Nếu sau này Khúc cung chủ có biết được thân thế của mình, nếu tin tại hạ, xin hãy thông báo một tiếng.

Ta nguyện thề với trời, tuyệt đối chẳng hai lời.

Chỉ là bây giờ trong lòng vẫn còn một khúc mắc như vậy, nếu được cởi bỏ thì hoàn toàn chẳng còn vương vấn gì hồng trần này nữa"
"Không vội" Khúc Cửu Nhất vươn vai, "Cha hay không cha cuối cùng rồi vẫn sẽ xuất hiện trước mặt ta, thời cơ chưa tới, dù cho ta và ông ấy có ngồi đối diện nhau thì ông ấy cũng chẳng nhận ra ta"
Nói như vậy thì cha y chắc muốn chết sớm rồi.
Ài, cho dù không chết sớm thì sau khi nhận y rồi chắc chắn cuối cùng vẫn phải chết.
Có thể được Khúc Thu Thủy nhìn trúng, cũng chẳng biết là đời trước thiếu biết bao nhiêu nợ mà đời này lại đáng thương bi thảm như vậy, vẫn là sống lâu thêm ngày nào hay ngày ấy.
"Cư sĩ vẫn là nhìn thoáng hơn đi, vì mẫu thân của ta chẳng đáng" Khúc Cửu Nhất tốt bụng khuyên nhủ, "Bà ta chỉ thích đùa giỡn lòng người mà thôi"

"Ta cũng thấy được" Tự Tại cư sĩ lắc đầu, "Đại hội võ lâm lần này chỉ e sẽ còn có không ít người giống ta sẽ xuất hiện ở trước mặt Khúc cung chủ.

Trong đó, cũng có không ít người vì yêu mà sinh hận, sợ là sẽ làm điều bất lợi cho Khúc cung chủ"
"Ồ?" Khúc Cửu Nhất hơi kinh ngạc, chẳng lẽ cha nhỏ cho không này muốn gặp y vì để nhắc nhở y phải cẩn thận sao?
"Chỗ ta có một bản danh sách, người ở phía trên đều là người ta biết được, có một ít tin tức ta cũng viết ở trên đó" Tự Tại cư sĩ lấy một tập giấy dày, phía trên viết chi chít chữ, "Những người ta dùng mực đỏ khoanh lại là trọng điểm cần chú ý.

Trong số họ, có một số người vì để học được võ công cao thâm hơn mà đi xa tới Đông Dương hoặc Lâu Lan, đều là vì để sống mái một phen với Thu Thủy sau khi quay về.

Bây giờ, nghe nói bọn họ đồng loạt quay về tham dự đại hội võ lâm lần này.

Nếu bọn họ không tìm thấy Thu Thủy, họ sẽ đặt mục tiêu trên người của Khúc cung chủ, không thể không phòng"
Khúc Cửu Nhất nhìn sơ qua tờ danh sách.
Người được khoanh tròn bằng mực đỏ ít nhất cũng có bảy, tám chục người.
Thế khoanh để làm gì?
"Bọn họ chắc đều chẳng phải đối thủ của ta" Khúc Cửu Nhất trả lời.
"Nhưng người đông thế mạnh" Tự Tại cư sĩ lắc đầu, "Hơn nữa, con là hậu nhân duy nhất của Thu Thủy, lần đại hội võ lâm này tạo ra thanh thế to lớn, nếu Khúc cung chủ con rơi vào hiểm cảnh, có lẽ sẽ khiến Thu Thủy xuất hiện trở lại trên giang hồ.

Vì để gặp mặt mẫu thân con một lần mà cái gì họ cũng dám làm"
...!Một bộ tiểu thuyết võ hiệp đang yên đang lành mà ngươi biến nó thành văn Mary Sue Tu La Tràng*, phiền hay không vậy?
*Có thể bạn đã biết: Mary Sue hay nghe nè, thánh mẫu đồ đó, cứu không nổi mình mà còn muốn cứu cả thiên hạ nè, Tu La Tràng theo baidu giải thích thì là để chỉ mối quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng phức tạp, giữa hai người với nhau còn có mối quan hệ quen biết khác nữa, thường để chỉ tình yêu (nếu sai thì cho mình xin lỗi ạ và để lại cmt ở đây để tui sửa lại nha, xin cạm un ạ)
Khúc Cửu Nhất quả thực muốn chửi thề.
Nếu là thế giới võ hiệp bình thường, Khúc Thu Thủy là đại boss cần tiêu diệt.
"Đa tạ cư sĩ" Tạ Tụ dùng khuỷu tay huých Khúc Cửu Nhất, ý nói Khúc Cửu Nhất nói tạm biệt đàng hoàng với Tự Tại cư sĩ, " Cư sĩ không muốn ở lại chờ thêm sao? Có lẽ có thể chờ được Khúc tiền bối!"
"Không cần đâu" Tự Tại cư sĩ thở dài, "Cho dù ta ở trước mặt nàng cũng đã chẳng phải ta của trước kia rồi"
"Ừm, bà ta hẳn chẳng nhớ rõ ngươi" Khúc Cửu Nhất nghiêm mặt nói.
"Cửu Nhất" Tạ Tụ thấp giọng gọi.
Ta chỉ đánh vỡ ảo tưởng của hắn thôi, để hắn sớm ngày nhìn ra được.
Khúc Cửu Nhất ném cho Tạ Tụ một ánh mắt ý nói "tự huynh hiểu đi"
"Tạ thần y, Khúc cung chủ nói không sai" Tự Tại cư sĩ nở nụ cười gượng ép, "Nam nhân nàng gặp qua nhiều chẳng kể xiết, nào sẽ nhớ rõ một người nho nhỏ là ta? Chỉ e bây giờ nàng còn đang ở chỗ nào đó, nhìn trúng người nào mới"
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ hàn huyên chốc lát với Tự Tại cư sĩ mới từ biệt rời đi.
"Ài, đây là người thứ nhất tìm tới cửa, không biết kế tiếp còn có ai muốn tới cửa gặp ta?" Khúc Cửu Nhất sờ sờ cằm, khá mong chờ, "Thu thập đủ bảy người cũng chẳng biết có thể triệu hoán thần long không?"
"Cái gì long?" Tạ Tụ nghe không hiểu lắm.
"Ài, đừng để ý tới những chi tiết này" Khúc Cửu Nhất nắm chặt tay Tạ Tụ, "Nhưng Tự Tại cư sĩ thực ra lại nhắc nhở ta, tới đại hội võ lâm rồi, huynh nhất định phải đi sát theo ta, nếu bất cứ nữ nhân nào dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn huynh, bất kể nàng nhìn trẻ tuổi vô tội tới mức nào, trước tiên huynh cứ dùng dược bảo vệ mình đi"
"Hửm? Chỉ e sẽ làm hại người vô tội" Tạ Tụ cẩn thận trả lời.
Từ nhỏ hắn đã bị rất nhiều nữ nhân nhìn chằm chằm.
"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" Khúc Cửu Nhất duỗi tay xoa mặt Tạ Tụ, vô cùng chắc chắn rằng đây tuyệt đối là loại hình lớn lên y như thẩm mỹ của Khúc Thu Thủy, "Bà ta sẽ chẳng vì quan hệ của ta với huynh mà không ra tay với huynh, tin ta, bà ta chẳng có chút liêm sỉ ấy đâu, càng chẳng có nguyên tắc như thế"
Chỉ e còn vì quan hệ của huynh với ta mà còn càng để ý hơn tới huynh!
Cách Kim Phong tiêu cục trăm dặm.
Người của Duyệt Lai khách trạm và đệ tử của Toái Ngọc Cung đều bị trói vào cột.
Nếu không phải không biết còn có tai mắt nào gần khách điếm, chỉ e bọn họ đã sớm diệt khẩu hết rồi.
"Lão...!Lão cung chủ..."
Đệ tử nào đó vô cùng run sợ quỳ gối đằng trước, cẩn thận nói, "Ngài, ngài đã trở lại"
"Cung chủ thì là cung chủ, gọi vậy lại thành ra ta già rồi?"
Khúc Thu Thủy ngồi ở ghế trên, chậm rãi cầm tranh chân dung ra xem, khóe mắt đa tình nhưng thần sắc lại rất lạnh nhạt.
Người đang ở bên đấm bóp mát xa cho bà ta ai nấy đều là mỹ nam tử, giờ phút này toàn tâm toàn ý nhìn bà, cùng dùng ánh mắt đố kỵ nhìn bức họa trong tay Khúc Thu Thủy.
Đáng giận, bọn họ vốn đã chẳng dễ dàng gì.
Sao bây giờ còn có một bức tranh chân dung như vậy trong khách điếm?
(Người trong khách điếm vô tội: Chúng ta chỉ muốn chiêm ngưỡng bộ dáng của cung chủ phu nhân tương lai một chút thôi mà!)
"Tạ Tụ bây giờ đã trưởng thành thành dáng vẻ như trong tranh này rồi" Ngón tay Khúc Thu Thủy chậm rãi lướt qua khuôn mặt của nam tử trong tranh, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc chí.
"Ta mới rời đi cũng mới có mấy năm, Khúc Cửu Nhất này liền đoạt quyền bính của ta, đoạt Toái Ngọc Cung của ta.

Người làm mẫu thân như ta chỉ đoạt lấy một người bên cạnh nó, cũng coi như đòi chút lãi thôi".