Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 75: 75: Các Ngươi Không Biết Tiêu Dao Hoàn Là Sản Phẩm Của Toái Ngọc Cung





"Đây là xuân dược đặc chế của Hồng Liên đạo chúng ta, "Hoa Hạ Tử", cho dù là tông sư cũng chẳng thể tránh được" Tạ Quyện trần truồng, lộ ra nụ cười tươi chắc chắn phải có được với Khúc Cửu Nhất.
Đối với Khúc Cửu Nhất, hắn cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì.

Hồng Liên đạo cũng có tông sư, bọn họ có lẽ không trẻ như Khúc Cửu Nhất nhưng ở những mặt khác mạnh hơn nhiều.
Thứ thực sự khiến Tạ Quyện để ý là quan hệ giữa Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.
Có thể cướp đi thứ thuộc về Tạ Tụ mới là điều khiến Tạ Quyện kích động, vui vẻ.
Cùng là người Tạ gia, dung mạo của họ cũng có vài phần giống nhau nhưng cố tình lại là một người trên trời một người dưới đất.

Ngay cả những người Hồng Liên đạo đó nhận mình về cũng chỉ là nhìn trúng sự tương đồng giữa mình và Tạ Tụ, có giá trị lợi dụng mà thôi.
Tạ Tụ thực sự sống quá mức thuận lợi!
Sự ghen ghét của một người vốn chẳng hề có lý do.
"Ta sẽ còn tốt hơn Tạ Tụ" Tạ Quyện thấy sắc mặt Khúc Cửu Nhất đỏ lên, liền biết dược đã có tác dụng.
Hắn bước một bước tới gần Khúc Cửu Nhất, ngay khi sắp chạm được ngón tay vào Khúc Cửu Nhất lại bị một cỗ lực lượng xốc lên.
Thực lực của Tạ Quyện cũng chẳng tính là mạnh, đối mặt với sức mạnh cường đại như vậy chẳng có sức mà phản kháng, chúc cả đầu xuống bị quăng sấp mặt.
"Con mẹ nó, ngươi khiến ta nhớ tới rất nhiều chuyện không tốt" Sắc mặt của Khúc Cửu Nhất tức đỏ bừng.

Mặc cho bất cứ ai cực khổ nỗ lực trở thành một tông sư, kết quả vẫn còn phải đề phòng xuân dược, đề phòng người khác thịt mình, tâm trạng đều sẽ không tốt.
Tâm trạng của Khúc Cửu Nhất còn ác liệt hơn.
Vừa rồi, y không ngờ người này còn có cả kỹ năng "thoát y thần tốc", không cẩn thận thấy cả hạ thể người ta rồi.
A a a a a mắt của y mù rồi.
Khúc Cửu Nhất hận không thể xóa luôn đoạn ký ức này đi.
"Sao...!sao sẽ như vậy?" Tạ Quyện chẳng màng tới khuôn mặt trầy xước do bị quăng đi, khiếp sợ nhìn Khúc Cửu Nhất như không dám tin, "Ngươi vậy mà không bị ảnh hưởng? Không thể nào!"
Cho dù là tông sư, cũng chẳng ngăn được "Hoa Hạ Tử", ngược lại, người có nội lực càng cường đại, hẳn nên có phản ứng mãnh liệt hơn mới phải.
"Thứ xuân dược hèn hạ này bổn tọa ngửi từ nhỏ tới lớn.

Thứ dược này vẫn là Toái Ngọc Cung ta chuyên nghiệp hơn nhiều" Khúc Cửu Nhất đảo mắt đã mặc xong quần áo, từ trên cao nhìn xuống Tạ Quyện ở dưới, "Ngươi giấu người Hồng Liên đạo chuồn ra"
Không phải Khúc Cửu Nhất khinh thường Tạ Quyện mà thứ thủ đoạn tào lao này thực sự không giống như thứ Hồng Liên đạo sẽ làm.
Hồng Liên đạo nắm đủ nội tình, làm việc thích mưu tính trước rồi hành động sau.

Hệt như chuyện hội hoa đăng chùa lần trước, bọn họ gần như giấu kín tin tức không một kẽ hở.

Nếu không phải Khúc Cửu Nhất đối chiến với tông sư không để lộ hạ phong thì chỉ e thực sự sẽ bị họ bưng bít.

Sau ấy, Hồng Liên đạo gần như từ bỏ cơ hội cứng đối cứng với Khúc Cửu Nhất, ngược lại đi mượn sức của các môn phái khác, ý định hình thành thế vây hãm với Toái Ngọc Cung.
Ở ngay lúc này, đột nhiên nhảy ra một đứa thế thân của Tạ Tụ để làm mình ghê tởm, thấy sao cũng chẳng ăn rơ với nhau, khác hoàn toàn với phong cách hành sự của Hồng Liên đạo.
Tạ Quyện có hơi co rúm lại như muốn lui về sau.
Nhưng hôm nay, trước mặt Khúc Cửu Nhất, nào có chuyện hắn lui về sau là còn chỗ trốn?
"Khúc cung chủ hà tất phải vậy?" Ở ngay lúc này, Tạ Quyện nhanh chóng bình tĩnh lại, thật ra có thêm vài phần can đảm, "Ta chẳng qua cũng chỉ muốn có một hồi tình duyên sương sớm với ngươi mà thôi.

Cung chủ không vui cứ nói là được.

Cảnh giới tông sư của cung chủ bắt nạt một đại phu yếu đuối như ta truyền ra cũng chẳng dễ nghe gì"
"Có dễ nghe hay không chỉ cần chết không đối chứng thì không có việc gì" Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải người sẽ để ý những lời đồn đãi vớ vẩn đó.

Chẳng lẽ, bây giờ, lời đồn trên giang hồ về y rất dễ nghe sao?
Thứ muốn thịt chính mình nay lại chẳng phải người Toái Ngọc Cung, cho dù không giết cũng phải thiến!
Trên mặt Khúc Cửu Nhất lộ ra nụ cười dữ tợn, lúc này, hiện lên trong đầu y là vô số đệ tử Toái Ngọc Cung muốn ngủ với y nhưng không thành, dáng hình của các nàng gần như hợp làm một với người trước mặt này.

Ở nơi xa, không ít đệ tử Toái Ngọc Cung rét lạnh cả lòng dù chẳng biết tại sao.
Tạ Quyện thực sự cảm nhận được sát khí của Khúc Cửu Nhất.
Người này thực sự muốn giết mình.
Vì sao? Hắn sinh ra có mấy phần giống với Tạ Tụ, sao có người nỡ giết hắn? Hơn nữa, người này với họ Tạ kia còn là loại quan hệ ấy!
"Ngươi đừng tới đây..." Trong lòng Tạ Quyện đã có vô vàn hối hận rồi, hắn chỉ nhất thời bị sự ghen ghét với Tạ Tụ làm cho mụ cả đầu óc, coi thường Khúc Cửu Nhất rồi.
Nhưng ai ngờ người này là kẻ điên thật, là ma quỷ giết người không chớp mắt.
Khúc Cửu Nhất cử động.
Y vươn tay như muốn đánh một chưởng.
Tạ Quyện tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Chưởng phong của Khúc Cửu Nhất dừng trên không trung, chợt quay cuồng, đánh mạnh về phía bên ngoài sơn động.
Bên ngoài sơn động chợt truyền ra tiếng rên.
Một hắc y nhân cầm đao ngã xuống đất, gần như chẳng còn mấy hơi thở.
"Tiểu tặc hèn này mà cũng dám đánh lén ta?" Khúc Cửu Nhất cười lạnh, y cảm thấy có phải mình nhân từ nương tay quá không mà chó mèo gì cũng dám coi khinh và tính kế y.
Tạ Quyện thấy hắc y nhân kia còn chẳng trốn nổi một chiêu của Khúc Cửu Nhất, trong lòng càng tuyệt vọng hơn.
Đây là hộ vệ mà hắn tốn bao tâm tư gọi tới!
Vậy mà chết dễ dàng vậy?
Trách sao tất cả kế hoạch của Hồng Liên đạo với Khúc Cửu Nhất đều ngừng lại.

Hắn còn tưởng đây là thời điểm mấu chốt để chính hắn lập công mà không ngờ rằng mình chỉ là một hòn đá kê chân chẳng thấy rõ đường phía trước.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng muộn.
Không được, hắn không thể nhận mệnh nhanh như vậy.
Chắc chắn còn cách khác để sống sót.
"Ngươi...!Ngươi đừng tới đây, trên người ta toàn là độc, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng bị máu độc của ta làm cho bị thương" Tạ Quyện nói dối không chớp mắt.
Là một độc sư nổi tiếng, Tạ Quyện có rất nhiều độc dược bảo vệ mình.
Lúc trước, Tạ Tụ dùng một gói bột mì đã có thể dọa lui vô số nhân sĩ giang hồ, dựa vào đâu mà hắn không được?
"Phụt" Khúc Cửu Nhất nghe người này nói chuyện, chẳng khách khí gì phá lên cười.
Người này coi mình là tiểu hài tử ba tuổi hay là thiếu niên lang mới ra giang hồ thế?
Loại chuyện ma này chỉ lừa thằng ngốc thôi.
"Băng thiềm của bổn tọa không kêu tiếng nào, ngươi nói cả người ngươi có độc? Nếu tâm địa ngươi là độc thì được tính" Khúc Cửu Nhất chẳng để ý gì lấy băng thiềm ra, quả nhiên thấy mắt Tạ Quyện trợn tròn lên.
"Bảo vật này mà Tạ Tụ cũng cho ngươi?"
Thứ như băng thiềm vô cùng trân quý, cho dù hắn gia nhập Hồng Liên đạo tạo ra vô số công lao, cũng chưa thể đổi được lấy một con.

Nhưng Tạ Tụ có vô số bảo vật hộ thân, không tự cầm mà còn cho Khúc Cửu Nhất, người đã là tông sư?
Đầu Tạ Tụ toàn để trồng dược à?
Bao nhiêu người vung tay đánh nhau vì băng thiềm, giết hại lẫn nhau, chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý hoài bích có tội* sao?
*Đây là một cụm thành ngữ xuất phát từ một điển cố trong lịch sử TQ, ý nó chỉ cất giấu bảo vật sẽ dẫn tới họa sát thân, sau này để chỉ người có tài năng bị ghen ghét và đố kỵ.
"Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và Tạ Tụ" Trong lòng Khúc Cửu Nhất có chút vui vẻ.
Tạ Tụ chính là như vậy, âm thầm giúp đỡ cũng sẽ chẳng nói gì, cũng chẳng cần được báo đáp.

Trông cậy vào huynh ấy chủ động thì cứ hy vọng thiên hạ có mưa vàng thì tốt hơn.
Một lần chủ động duy nhất hẳn là dùng ở hội hoa đăng chùa lần trước rồi.
Trong đầu Tạ Quyện nảy lên vô số tin tức, muốn tìm ra một thứ có thể ngăn Khúc Cửu Nhất giết hắn.
Nháy mắt, Tạ Quyện cuối cùng cũng nghĩ ra một cách mà chẳng phải cách.
"Ngươi có biết, trước kia vì sao Tạ Tụ phải rời Tạ gia vào giang hồ không?
Sau khi Tạ Quyện nhanh chóng nói hết câu đó, bàn tay của Khúc Cửu Nhất chỉ còn cách hắn có một sợi dây mà thôi.
Dẫu cho cuối cùng, Khúc Cửu Nhất vẫn dừng chưởng phong nhưng trước đó Tạ Quyện vẫn bị ảnh hưởng bởi lần bị ném đi đầu tiên, khuôn mặt vốn đã bị hỏng này còn bị thương lần thứ hai.
Nói sao nhỉ?
Ừm, dẫu cho chính Tạ Tụ thật ở đây đứng trước mặt Tạ Quyện cũng không nhìn ra nửa phần tương tự với mặt mình.

Khúc Cửu Nhất nhìn cái đầu heo này, tâm trạng sung sướng hơn nhiều.
Ngoài sơn động.
Hải Trường Khoát mang theo các đệ tử và Tạ Tụ đuổi theo Tầm Hương điệp tới trước sơn động Khúc Cửu Nhất ngâm suối nước nóng.
"Hải bang chủ, có thể dừng lại rồi" Tạ Tụ che ở trước tầm mắt của mọi người, mỉm cười nói, "Phía trước là chỗ Cửu Nhất tắm gội, nếu hắc y nhân tới, chắc chắn có đi mà không có về.

Nếu không tại hạ tới trước thông báo một tiếng?"
Dẫu Tạ Tụ có là thánh nhân cũng chẳng thể nào để mấy người này tới quấy rầy Khúc Cửu Nhất tắm rửa, thậm chí còn có thể thấy cơ thể của Khúc Cửu Nhất.
Tuy rằng hiện tại Cửu Nhất hẳn đã phát hiện ra sự tồn tại của họ rồi.
Nhưng dẫu có một phần vạn khả năng thì Tạ Tụ cũng sẽ không mạo hiểm.
"Điều này..." Hải Trường Khoát có hơi do dự.
"Sư phụ, bọn họ không phải thông đồng với nhau rồi chứ?" Lữ Chương sốt ruột ở trước mặt Hải Trường Khoát nói thẳng, hắn đã biết sư phụ bọn họ tính lập Cố Thiếu Bình làm thiếu bang chủ, nếu chính mình không nhân cơ hội này để biểu hiện, kéo Cố Thiếu Bình xuống, một khi chờ tới lúc Cố Thiếu Bình thực sự được lập làm thiếu bang chủ, hắn chẳng có chút khả năng nào nữa.
Thân là đại đệ tử, bị sư đệ dưới mình đoạt mất vị trí, sao mà nhẫn được? Tới lúc ấy, người trong bang sẽ đối xử với mình như nào?
"Sư phụ, Toái Ngọc Cung lòng lang dạ sói, người trong giang hồ ai cũng biết.

Tầm Hương điệp không sai, hắc y nhân kia nói không chừng chính là đệ tử Toái Ngọc Cung!" Lữ Chương tiếp tục xúi giục nói.
"Lữ thiếu hiệp, lời này cũng không thể nói bậy được" Ánh mắt hình viên đạn của Tạ Tụ bắn sang, ai cũng không thể nói bậy về Khúc Cửu Nhất trước mặt hắn được.
"Thứ cho ta nói thẳng, đồ vật của quý bang ở trong mắt các người có lẽ vô cùng trân quý nhưng trong mắt chúng ta, có lẽ chẳng đáng để nhắc tới"
"Khẩu khí thật lớn! Các hạ và Toái Ngọc Cung cùng một giuộc, vốn là cùng một mặt hàng.

Nếu không chột dạ, bây giờ ngươi chắn trước mặt chúng ta để làm gì?" Một đệ tử khác của Thương Hải bang cũng không ngồi yên được.

Đối mặt với Khúc Cửu Nhất, hắn quả thực sẽ sợ hãi nhưng lúc này, Tạ Tụ chắn trước mặt họ chẳng qua là một đại phu mà thôi, chỉ biết lừa người, khám bệnh, còn có dáng vẻ mong manh yếu đuối như vậy có gì đáng sợ chứ?
"Tới quấy rầy người khác nghỉ ngơi vốn cần phải thông báo một tiếng trước" Tạ Tụ bình tĩnh trả lời, "Hơn nữa, ở đây cũng chỉ có một con đường, nếu kẻ trộm muốn xuống núi trốn đi, chúng ta chắc chắn sẽ phát hiện được.

Một khi đã vậy, ta tới nói một tiếng với Khúc Cửu Nhất thì có sao?"
"Được rồi" Hải Trường Khoát thấy hai bên cãi nhau, cũng biết không thể kéo dài tiếp như vậy nữa.
"Tạ thần y, Thương Hải bang chúng ta mất tín vật của bang chủ, chuyện vô cùng quan trọng, chỉ có thể đắc tội", Hải Trường Khoát chung quy vẫn coi trọng môn phái nhà mình hơn, "Nếu có đắc tội, xong việc lão phu đương nhiên sẽ tới chịu đòn nhận tội, tuyệt không hai lời"
Tạ Tụ còn muốn nói cái gì nhưng bên tai lại truyền tới tiếng truyền âm của Khúc Cửu Nhất.
"Không sao, để họ lên đi" Khúc Cửu Nhất nói xong, sau đó lại bổ sung một câu, "Ta mặc xong y phục rồi"
Sắc mặt Tạ Tụ mới hòa hoãn một chút, "Nếu Hải bang chủ đã nói vậy, mời"
Người Thương Hải bang lập tức chạy về phía trước.
"Sư phụ, ngài xem, hắc y nhân kia!" Lữ Chương đột nhiên chỉ tay về phía trước, nhìn về phía hắc y nhân bị một chưởng của Khúc Cửu Nhất đập chết.
Lập tức có trưởng lão tới kiểm tra lục soát.
"Bẩm báo chưởng môn, người này tắt thở chưa lâu, bị một chưởng làm nát tâm mạch, đứt hơi bỏ mạng.

Nhìn từ thân hình hắn đúng là người chúng ta truy đuổi nhưng tín vật lại không tìm được trên người hắn"
Trong tay người áo đen kia còn cầm đao, chỉ e là muốn đánh lén, kết quả lại bị Khúc Cửu Nhất kết liễu tính mạng.
Mấy trưởng lão tiến tới kiểm tra mồ hôi lạnh cũng phải đổ xuống.
Một chưởng này có uy lực quá lớn!
Võ công của hắc y nhân này tuyệt đối không yếu nếu không cũng sẽ không trộm tín vật của bang chủ bọn họ rồi tới đây.

Cho dù là Hải Trường Khoát ra tay cũng phải đấu trăm chiêu mới bắt được người nọ.
Cao thủ như vậy lại chẳng chịu nổi một chưởng của Khúc Cửu Nhất?
Khúc Cửu Nhất cũng quá đáng sợ!
Y không phải vừa mới thành tông sư sao, bản lĩnh và khí phách này gần như có thể sánh ngang với các đại tông sư!

"Sư phụ, là Khúc Cửu Nhất giết người diệt khẩu..."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Ánh mắt Hải Trường Khoát hung ác, trực tiếp ngắt ngang lời của Lữ Chương.
"Nghiệt đồ, nói lời cuồng ngôn, quỳ xuống cho ta, xin lỗi với Khúc cung chủ!" Hải Trường Khoát đá vào đầu gối Lữ Chương để hắn quỳ thẳng xuống đất.
"Tạ thần y, đã đắc tội rồi, tiểu tử này không hiểu chuyện, mong tha thứ cho" Đôi mắt Hải Trường Khoát cũng chẳng mù, nếu người áo đen kia là một giuộc với Khúc Cửu Nhất, hà tất phải cầm đao trong tay còn bị bày công khai ở cửa sơn động như này?
Với bản lĩnh của Khúc Cửu Nhất, muốn hủy thi diệt tích vốn chẳng khó.
Lữ Chương tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng nếu cứ không biết lựa lời thì cho dù Khúc Cửu Nhất muốn giết chết hắn, Hải Trường Khoát cũng chẳng có tự tin và lý do để báo thù cho hắn.

Bây giờ ông nhìn như nghiêm khắc nhưng ngược lại là cứu Lữ Chương một mạng.
"Hải bang chủ quả thực là tấm lòng của từ phụ" Tiếng cười từ trong động của Khúc Cửu Nhất truyền tới, "Đồ đệ này của ngươi vẫn nên đi sám hối hai, ba năm đi.

Trong khoảng thời gian bổn tọa ở lại Thương Hải bang không muốn thấy hắn"
"Còn không cảm tạ Khúc cung chủ?" Hải Trường Khoát lại đá một chân.
Lữ Chương cuối cùng cũng hiểu vừa rồi mình vừa dạo một vòng trước quỷ môn quan, nào còn dám nói nhiều, "Đa tạ cung chủ, đa tạ cung chủ"
Trong sơn động, Tạ Quyện biết người bên ngoài đã tới rồi, trong lòng vui vẻ.
Thừa dịp Khúc Cửu Nhất nói chuyện với bên ngoài, trong miệng chợt phun ra một cây châm!
Ngân châm nọ vô cùng nhỏ nhưng phía trên lại tẩm đấy kỳ độc, khi ngân châm vừa rời ra, băng thiềm trong tay Khúc Cửu Nhất cũng kêu lên.
"Hừ"
Khúc Cửu Nhất vung tay áo, ngân châm nọ rơi trên đất.
Nhưng Tạ Quyện lại nhân cơ hội dùng khinh công chạy ra ngoài.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Tạ Quyện vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu.
Khúc Cửu Nhất ở trong sơn động, sửa sang lại y quan rồi mới chậm chạp bước ra ngoài.
Sắp có kịch hay để diễn rồi, một trong các nhân vật chính của màn kịch là y sao cũng phải bày ra phong độ tiêu sái một chút, diễn mới đẹp chứ!
Nhìn Khúc Cửu Nhất bình tĩnh như vậy, trong lòng thậm chí còn có chút kích động.
Y cố ý chờ tới giờ chưa giết Tạ Quyện này còn không phải vì để hắn làm ra chút chuyện à?
Cuộc đời võ hiệp không bị oan thì cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đặc biệt là cốt truyện pháo hôi vu oan nhân vật chính.
Vô cùng sảng!
Cẩu huyết!
Ài, may mà người này cũng coi như thông minh, còn biết đánh trả.
Nếu không y chịu "tủi thân" lớn như vậy, không để Tạ Tụ biết thì chẳng phải là y chịu không rồi à?
Mọi người chỉ nhìn thấy một nam tử trần truồng chẳng kiêng kị gì chạy ra khỏi sơn động, trên mặt tím tím xanh xanh, sưng như cái đầu heo, trên tóc còn dính các kiểu đá vụn với cỏ, nhìn thực sự mất lịch sự.
Đáng giận nhất là cái nấm nhỏ vung vẩy giữa hai chân hắn....
Ọe....
Tức thì, có không ít đệ tử không khỏi nhắm hai mắt.
Bọn họ thực sự không có chút hứng thú nào với cơ thể nam nhân.
Hơn nữa, rõ như ban ngày ban mặt, người này chạy ra là muốn làm cái gì?
"Hoang đường!"
Trưởng lão thực sự có tính cách nghiêm túc không nhìn nổi, trực tiếp gỡ áo choàng của mình ra, miễn cưỡng bọc được cơ thể của Tạ Quyện.
Ít nhất đừng cay mắt như thế.
Tuy vậy nói đi cũng phải nói lại, người này cả người bị thương, hoảng hồn rối loạn chạy ra từ suối nước nóng của Khúc Cửu Nhất, còn kêu "Cứu mạng", còn không mặc quần áo...
Mọi người cũng biết hóng hớt.

Tức thì, ánh mắt bọn họ đều nhìn qua đầu Tạ Tụ.
Dường như trên đỉnh đầu trống rỗng của Tạ Tụ có một chiếc mũ xanh.
Đã sớm nghe qua tác phong hành sự của người Toái Ngọc Cung vô cùng không kiềm chế được.

Thấy một người yêu một người là thao tác cơ bản của đệ tử Toái Ngọc Cung rồi, các nàng vốn chẳng có khái niệm gì mà một đời một kiếp một đôi người, tôn thờ ngươi tình ta nguyện tận hưởng lạc thú trước mắt mới tốt.
Mẫu thân của Khúc Cửu Nhất, Khúc Thu Thủy càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó, nam nhân từng ngủ qua nhiều vô số, ngay cả thiếu bang chủ của Thương Hải bang bọn họ cũng chẳng thoát nổi ma trảo, cuối cùng, sau khi được cứu về nản lòng thoái chí, xuất gia từ bỏ hồng trần.
Khúc Cửu Nhất thân là nhi tử Khúc Thu Thủy, trước đó vài ngày còn bày tỏ ân cần với Tạ Tụ ở hội hoa đăng chùa, nhanh vậy đã đổi đối tượng?
Chẹp.
Tính hóng hớt của mọi người đang cháy hừng hực.
Ngay cả Hải Trường Khoát luôn đứng đắn, nghiêm túc cũng không khỏi nhìn Tạ Tụ mấy lần.
Người Toái Ngọc Cung quả là không thể trêu vào được.

Đồ nhi Thiếu Bình, con cần phải nhìn rõ!
Tạ Tụ thấy ánh mắt của những người này gần như muốn cười.
Khúc Cửu Nhất là dạng người gì, hắn quá hiểu.

Đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung vì muốn ngủ với y một giấc, nỗ lực, trả cái giá đắt biết bao nhiêu cũng chẳng thể thành công.
Người trước mắt này sao...
Nhìn võ công hình như không cao nhưng lại có thể chạy thoát từ tay của Khúc Cửu Nhất, còn có thể tỉnh táo rõ ràng hô cầu cứu?
Này...!Tuyệt đối là Cửu Nhất lại lên cơn, muốn xem kịch hay cố ý gây chuyện.
Dẫu sao, trước đó không lâu Khúc Cửu Nhất còn nói với Tạ Tụ cuộc sống quá nhàm chán, chẳng có ai vu oan hãm hại y, giang hồ này hết thuốc chữa vân vân.
Bây giờ không phải đưa tới cửa rồi sao?
Tạ Tụ vừa thấy đau đầu lại vừa thấy buồn cười.
Nhất thời cũng khó mà biết được rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì.
Tuy vậy, hắn chắc chắn rằng hắn đã quen với loại chuyện này tới mức khiến người khác đau lòng, có thể bình thản ung dung đón nhận rồi.
"Ngươi là ai, cớ sao lại cầu cứu ở đây?" Tạ Tụ gần như chỉnh đốn tâm trạng của mình, không hề thấy rối rắm.
Tạ Quyện nhìn khuôn mặt xuất trần thoát tục của Tạ Tụ, cười lạnh trong lòng.
Hắn nhất định đang thầm hận không thể giết chết ta.
Ha ha.
Dối trá.
Tạ Quyện thầm khinh thường, cho rằng lúc này Tạ Tụ đã vô cùng tức giận, chỉ là giả vờ tốt mà thôi.
Con cháu dòng chính vốn biết giả vờ!
Tạ Quyện thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, tức khắc nảy ra ý hay.
Khúc Cửu Nhất chẳng lẽ còn có thể giết hắn ở trước mặt mọi người hay sao? Nếu chính mình có thể nhân cơ hội hủy thanh danh của Khúc Cửu Nhất, châm ngòi quan hệ giữa y và Tạ Tụ, chắc chắn lập được công lớn!
Tới lúc ấy, cho dù quay về cũng chẳng bị truy cứu tội tự tiện hành động.
"Ta...!ta bị thuộc hạ của Khúc cung chủ cướp về đây, chư vị thiếu hiệp xin hãy cứu ta!" Tạ Quyện "mềm mại ngã xuống" đất, khóc vô cùng đáng thương.
Nếu mặt hắn không bị thương, còn khá giống với Tạ Tụ mà làm ra hành động như vậy, dù là nam nhân cũng đủ khiến đống người thương tiếc.

Nhưng cố tính là bây giờ đầu hắn không khác gì đầu heo, còn làm ra biểu tình như vậy trông vô cùng cay mắt.
Không ít người yên lặng xoay đầu đi.
Ừm, bọn họ vẫn thích muội tử yêu kiều hơn.
"Ngươi nói là đệ tử Toái Ngọc Cung bắt ngươi đi?" Sắc mặt Tạ Tụ có hơi cổ quái, người này không phải đang ám chỉ gì chứ? Dẫu gì Tạ Tụ cũng chính là người bị đệ tử Toái Ngọc Cung bắt đi.

Nếu là người có tâm đi điều tra cũng không phải không tra ra được dấu vết gì.
"Đúng vậy" Tạ Quyện cũng thấy đau mặt, thấy ánh mắt của những người này cũng biết chỉ e bộ dạng bây giờ của mình rất không đẹp, dù sao ánh mắt họ nhìn mình ngoài chán ghét ra thì chẳng có chút kinh ngạc gì.
Nếu mặt không bị thương, thấy mình và Tạ Tụ giống nhau, chỉ cần mình vừa khóc là mọi người lập tức sẽ hiểu được.
"Các nàng ở đâu rồi?" Tạ Tụ tốt bụng hỏi, "Nếu các nàng bắt ngươi tới cho Cửu Nhất, họ hẳn sẽ canh giữ ở xung quanh, phòng ngừa bị ta bắt gặp mới phải"
"Hả?" Tạ Quyện bị Tạ Tụ hỏi ngơ ra.
Vì sao ngươi không tức giận?
Đây đâu phải phản ứng của người bình thường!
Tạ Tụ ngươi thực sự thích Khúc Cửu Nhất?
Không chỉ có Tạ Quyện nghĩ vậy mà cả các đệ tử Thương Hải bang cũng có suy nghĩ như vậy.
Bây giờ, trọng điểm không phải chú ý tới các đệ tử Toái Ngọc Cung có ở đây không mà!
"Cung chủ không thích các nàng ở đây" Tạ Quyện căng da đầu soạn lời, "Cung chủ có chút sở thích kỳ quái ở trên giường, một thân thương thế này của ta đều do đó mà ra.

Cung chủ tình thâm nghĩa trọng với thần y ngài, sao nỡ xuống tay với ngài? Lúc ấy ta mới bị bắt tới để thay thế"
"Cho nên ý của ngươi là, ngươi bị các đệ tử của Toái Ngọc Cung bắt tới, đặt ở suối nước nóng này, sau đó Cửu Nhất ra tay làm ngươi bị thương, ngươi nhân cơ hội chạy ra kêu cứu mạng? Là trình tự như vậy, không sai nhỉ" Tạ Tụ tỉ mỉ hỏi.
"Ta...!ta nhớ không rõ lắm, hẳn là vậy" Tạ Quyện lo lắng Tạ Tụ có lẽ bắt được nhược điểm gì của mình, không dám soạn lời tiếp, "Ta, ta chỉ là một người bình thường, nào sẽ nhớ được nhiều như vậy?"
"Người thường?" Tạ Tụ cuối cùng nở nụ cười, "Người thường nhưng không có ai có mùi xuân dược đậm như vậy trên người đâu"
Cũng cùng là tươi cười, ở trên mặt Tạ Quyện có vẻ thô tục, khó coi mà ở trên mặt Tạ Tụ lại rất đáng yêu.
Lúc Khúc Cửu Nhất đi ra, cười rất vui vẻ với Tạ Tụ.
"Là cung chủ cho ta uống thuốc!" Tạ Quyện vội vàng nói, "Cung chủ sợ ta không phối hợp nên mới hạ dược ta"
"À..." Khúc Cửu Nhất đi tới bên cạnh Tạ Tụ, giữ chặt tay Tạ Tụ, nhìn về phía Thương Hải bang, "Ta nghĩ, các ngươi hẳn không biết, Tiêu Dao hoàn chính là sản phẩm của Toái Ngọc Cung chúng ta"
Chút tâm hự của edit: Còn cả nam trà xanh cơ đấy, cũng ra gì đấy chứ.

Ở truyện khác thấy nam nữ chính bị vu oan thì tức tưởi cả lên, truyện này nv chính còn mời tới vu oan =)))).