Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 64: 64: Toái Ngọc Cung Quả Là Khủng Bố Như Kỳ Vọng





Không cần biết Tuyết Tiêu Tiêu rốt cuộc nhận ra như nào, nếu nàng nói người này là lão Tam che mặt của Lê Hoa sát thì chắc chắn không sai.
Từ lần trước từ biệt ở Vô Lượng sơn trang, người này vẫn có quyền cao chức trọng ở Lê Hoa sát, không ngờ bây giờ gặp lại, đối phương đã trở thành bộ dáng này.
Người trong giang hồ, nếu không thể lăn lộn tới vị trí cao nhất thì thực sự không còn đường để lui nữa.

Đặc biệt là người trong tà đạo, muốn cầu được an hưởng tuổi già còn khó hơn lên trời.
Tạ Tụ thở khẽ ra một tiếng khó mà phát hiện được, sau đó mông lung nhìn Khúc Cửu Nhất một cái.
Thực ra, trong lòng hắn cũng có lo lắng ít nhiều.
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất ở trên giang hồ, dẫu là quyền thế, danh vọng hay võ công hầu như đều đạt tới đỉnh cấp nhưng không ai có thể yên ổn kê cao gối mà ngủ ở trên vị trí tối cao như vậy, cho dù là ngôi cửu ngũ chí tôn cũng chẳng thể.

Một khi Khúc Cửu Nhất có chút dấu hiệu nào về việc yếu đi, lúc này sẽ có đao kiếm phong sương bay từ bốn phương tám hướng tới tìm, đủ để bức điên một người!
Đây cũng là nguyên nhân mà trước đó Tạ Tụ kiên trì không muốn gia nhập bất cứ một môn phái nào.
Bởi vì dù là giang hồ hay triều đình, chỉ cần có một thế lực tương đối cố định, sẽ không thể tránh khỏi việc sinh ra tranh đấu và phân tranh mà những thứ ấy chẳng phải điều Tạ Tụ mong muốn.
Nhưng bây giờ hắn đã lựa chọn gia nhập Toái Ngọc Cung, có một số việc dù muốn trốn cũng chẳng trốn được.

"" Khúc Cửu Nhất đột nhiên quay đầu ngay lúc này, phảng phất như có thần giao cách cảm, ánh mắt nhìn Tạ Tụ tràn ngập sự kiên định, thật giống như là viên dạ minh châu mà Khúc Cửu Nhất lấy ra để soi sáng, tuy rằng nó chẳng sáng rạng ngời nhưng vĩnh viễn không tắt.
Khúc Cửu Nhất rốt cuộc là thông minh hay ngốc đây?
Ít nhất trong việc hiểu rõ con người này, có đôi khi, biểu hiện của y còn vượt cả mấy lão cáo già trăm tuổi, có đôi khi lại non nớt vô cùng.
Theo lý mà nói, hành vi cách thức của một người sẽ không tách rời với tuổi tác, trải nghiệm và xuất thân.

Đây cũng là lý do mà người ta khen các hài tử xuất thân từ hào môn có "phong phạm của đại gia tộc", bởi vì thứ phong phạm ấy vốn dĩ là thứ họ nhìn từ nhỏ rồi học được, bày ra cũng chẳng khó.
Khúc Cửu Nhất rõ ràng bị nhốt ở Toái Ngọc Cung chưa từng ra ngoài nửa bước nhưng y lại thể hiện sự khôn khéo và tài trí vô cùng đáo để của mình.

Y hiểu rõ những tranh chấp vụn vặt trong tình cảm nhi nữ nhưng lại có hơi trì độn trong góc nhìn về chuyện của bản thân.
Ngây thơ và già đời, đơn thuần và khôn khéo, các tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại dung hợp thành một rồi trở thành một Khúc Cửu Nhất độc nhất vô nhị, lại dễ khiến người ta không cách nào rời mắt được.
Tạ Tụ chỉ biết im lặng.
Hắn không biết bây giờ mình nên nói cái gì, cũng không biết nên phản ứng như nào? Đối với những tình cảm nào đó hắn tận lực trốn tránh mà trước kia cũng không rảnh bận tâm, hắn vốn chẳng có năng lực gì để đối diện với nó.
"Nếu ngươi quen, vậy ngươi chăm sóc hắn đi" Khúc Cửu Nhất quyết định cho Tuyết Tiêu Tiêu một cơ hội, cũng cho lão Tam che mặt này một cơ hội.
Lần trước, y đã phát hiện lão Tam che mặt này cứ nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu nhà họ, Tuyết Tiêu Tiêu hình như cũng có cảm giác khang khác với lão Tam kia.

Bây giờ anh hùng gặp nạn, mỹ nhân cứu giúp, hình như cũng là CP kinh điển.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là vì Tuyết Tiêu Tiêu nhận ra lão Tam che mặt này mà y và Tạ Tụ lại không hề nghĩ tới hắn ta.
Khụ, tuyệt đối không phải mắt họ có vấn đề mà mắt của Tuyết Tiêu Tiêu quá kỳ lạ.
"Cung chủ, ta lại không biết chăm sóc ai cả" Tuyết Tiêu Tiêu đương nhiên là Khúc Cửu Nhất nói gì nghe nấy nhưng nàng thực sự không biết chăm sóc ai.

Thân là đại sư tỷ Toái Ngọc Cung, trước kia Tuyết Tiêu Tiêu toàn được bồi dưỡng để trở thành cung chủ đời kế tiếp.

Nào có ai cần nàng chăm sóc, đều là người khác tới chăm sóc nàng đó được không.
"Đúng lúc học đi thôi mà" Khúc Cửu Nhất nói chắc nịch, "Tiêu Tiêu, nếu ngươi muốn lang bạt giang hồ, chắc chắn phải học được cách chăm sóc mình cho tốt cũng như chăm sóc người khác nữa.

Nếu một ngày nào đó, ta đưa ngươi ra ngoài du ngoạn, chẳng lẽ còn cần ta tới chăm sóc ngươi sao?"
Tuyết Tiêu Tiêu vừa nghe vậy thì nói như chém đinh chặt sắt: "Cung chủ yên tâm, người này cứ giao cho ta chăm sóc"
"Ừm, Tạ Tụ sẽ giúp ngươi chữa trị cho hắn, yên tâm đi.

Còn về Lê Hoa sát, ta còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn đấy!"
Lê Hoa sát là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, nếu tổ chức này mà không có bí mật kinh thiên động địa thì quả thực là có lỗi với hình tượng được thiết lập.


Hơn nữa, phần thứ hai của tấm bản đồ đã rơi vào trong tay Lê Hoa sát rồi, lão Tam này vì sao lại lưu lạc tới tận đây, e là cũng chẳng thoát khỏi liên quan với tấm bản đồ.
Kề cận ranh giới sống chết, được mỹ nhân khiến mình rung động cứu, cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn mà còn phải chăm sóc cẩn thận, vậy thì phàm là nam nhân nào cũng sẽ khăng khăng một lòng với Tuyết Tiêu Tiêu.
Tuyệt diệu làm sao, mỹ nhân kế!
Khúc Cửu Nhất quả thực phải vỗ tay cho chính mình.
Sau khi nói xong, Khúc Cửu Nhất đưa mắt ra hiệu, dẫn Tạ Tụ và Sử Vô Song rời đi.
"Đúng rồi, trước đó Tạ Tụ đã cho hắn uống đan dược, hẳn là trong hai ngày tới sẽ tỉnh lại" Khúc Cửu Nhất "tốt bụng" nhắc nhở.
Tuyết Tiêu Tiêu kiên định gật đầu, "Cung chủ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt"
Khúc Cửu Nhất vui mừng nhìn Tuyết Tiêu Tiêu.
Nhà ta có nữ nhi mới lớn nha.
Ài, Tuyết Tiêu Tiêu cũng là đại cô nương rồi.
Khúc Cửu Nhất đắc ý dẫn Tạ Tụ và Sử Vô Song ra khỏi đó, sau lại nhìn về phía Sử Vô Song, "Ngươi cũng cần phải cố gắng hơn nữa, chắc chắn nắm gọn Cố Thiếu Bình này trong lòng bàn tay.

Còn về người khác, ví dụ như sư phụ hắn hay ai đó thì cứ giao cho ta là được"
"Đa tạ cung chủ!" Có được lời hứa hẹn của Khúc Cửu Nhất, Sử Vô Song lập tức đè lại những lo lắng trước đó.
Trong mắt nàng, không có gì mà cung chủ nhà họ không làm được.
"Tạ Tụ, huynh cũng vậy" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ vai Tạ Tụ, "Nếu về sau huynh gặp chuyện gì trong tình cảm, cũng đừng ngại, cứ tới tìm ta"
"Nếu ta cũng có người trong lòng, chỉ e không thể du ngoạn khắp nơi với em như bây giờ" Tạ Tụ hỏi ngược lại, "Em chắc chắn tới lúc ấy thực sự sẽ bày mưu tính kế cho ta mà không phải ngầm quấy rối sau lưng ta sao?"
Ách...
Điều ấy không phải chắc chắn sao?
Huynh đã rời khỏi ta vì người khác rồi, chẳng lẽ ta còn có thể cười tủm tỉm chúc hai người trăm năm hòa hợp à?
Nằm mơ!
Ánh mắt Khúc Cửu Nhất dần rối rắm, "Tạ Tụ, huynh vẫn hiến thân mình cho y đạo đi.

Nếu huynh muốn sinh hài tử, Toái Ngọc Cung ta có rất nhiều đệ tử bằng lòng hỗ trợ"
Đương nhiên, nếu Tạ Tụ có thể không yêu đương gì là tốt nhất.
Bọn họ dưỡng lão cùng nhau ở Toái Ngọc Cung, chỉ cần có y ở đây, Tạ Tụ vốn không cần lo lắng về cuộc sống sau này.
Yêu đương có gì tốt? Thế giới này, chuyện xưa được tạo nên bởi các si nam oán nữ nhiều vậy còn chưa đủ sao? Đặc biệt là thân phận như Tạ Tụ, vừa là mỹ nhân vừa là công tử thế gia vừa là thần y giang hồ gì đó, vừa nhìn là biết khu vực trúng tai họa nặng của các câu chuyện xưa rồi.
Nhưng nếu để hắn chuyên tâm vào sự nghiệp, Tạ Tụ khai thác, y phụ trách buôn bán, hai người họ nhất định có thể phú khả địch quốc!
Tạ Tụ cười khẽ một tiếng, chậm rì rì liếc nhìn Khúc Cửu Nhất một cái, làm như không có việc gì nói, "Chuyện của lúc ấy để lúc ấy lại nói"
Hửm?
Khúc Cửu Nhất nghe có hơi mông lung.
Chẳng lẽ Tạ Tụ thực sự có người mình thích rồi?
Đáng giận, Tạ Tụ ở ngay dưới mí mắt mình, rốt cuộc là thằng nào ăn gan hùm mật gấu tới đào góc tường của y rồi? Chắc là chán sống rồi phải không?
Không phải là Hòe Hoa Khách kia chứ.
Khúc Cửu Nhất u ám nghĩ, thằng ranh kia bây giờ sắp phế rồi mới phải.
Sử Vô Song ở bên cạnh nghe mà mồ hôi lạnh rơi như mưa.
A a a a a, nàng đã nghe thấy cái gì vậy, cung chủ và Tạ trưởng lão lại đang nói chuyện về gút mắc trong tình cảm? Nghe giọng của họ hình như còn muốn chia tay trong vui vẻ? Đùa cái gì vậy, nếu chia tay rồi thì thiếu cung chủ của Toái Ngọc Cung các nàng bao giờ mới có thể ra được bên ngoài?
Lúc này, mạch não của Sử Vô Song cũng bắt được sóng với Khúc Cửu Nhất.
Rốt cuộc là thằng chó nào ăn no quá rảnh rỗi, dám thông đồng với Tạ trưởng lão Toái Ngọc Cung các nàng?
Tuyết Tiêu Tiêu chăm nom bên cạnh lão Tam che mặt cả đêm.
Sát thủ Lê Hoa sát đều là những đứa trẻ không cha không mẹ bị nhặt được, đương nhiên cũng chẳng có tên gì mà cũng chẳng cần tên.

Nghe nói Lê Hoa sát mỗi lần ít nhất sẽ mua mấy trăm tiểu hài tử, cho chúng sống, tập luyện và học chữ cùng nhau.

Cuối cùng, có thể sống sót được cũng chỉ có mấy chục người mà mấy chục người ấy đều phải bắt đầu làm từ cấp thấp nhất của sát thủ, tỷ lệ thiệt hại vô cùng cao.

Rồi tới cuối cùng, người có thể trở thành sát thủ kim bài, duy nhất trong vạn người.

Trở thành sát thủ có thẻ bài của Lê Hoa sát mới có thể có được danh hiệu để làm tên.
Bây giờ, người nằm đây đã được gọi là lão Tam rồi.
Một khi hắn chết, lão Tứ Lê Hoa sát sẽ biến thành lão Tam, sau đó, mọi dấu vết của hắn trên thế gian này sẽ biến mất vô tung vô ảnh.
Sát thủ, cũng chỉ là ngành nghề dùng một mạng đổi một mạng mà thôi, vốn chẳng sống được bao lâu.

Nếu không phải là người đã cùng đường cuối lối thì chẳng ai sẽ đi lên con đường này.

Giết người giết càng nhiều thì chính những sát thủ ấy cũng chẳng làm người được nữa.
Tuyết Tiêu Tiêu nhìn sâu vào lão Tam, càng cảm thấy nàng có thể sinh ra ở Toái Ngọc Cung, có được cung chủ như vậy làm chưởng môn quả thực là một niềm may mắn đặc biệt.

Lão Tam này nói sao cũng từng đổ mồ hôi xương máu vì Lê Hoa sát, kết quả biến thành vậy rồi mà cũng chẳng ai lo? Nếu đổi lại là Toái Ngọc Cung các nàng, cho dù đệ tử chỉ còn một hơi thở, dẫu phải hao phí vô số vàng bạc, tài bảo, cung chủ chắc chắn sẽ không từ bỏ bọn họ.
Ài.
Hắn thực sự quá đáng thương.
Ta đây sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Từ sau khi độc phát, lão Tam vẫn cứ trong trạng thái mơ màng.
Hắn có thể cảm giác như mình được ai đó cứu, cũng có người ở bên tai hắn nói ríu rít những chuyện gì đó nhưng hắn lại chẳng biết người cứu hắn có ý đồ gì?
Lão Tam bây giờ có ngàn vạn câu hỏi.
Người khác có nói Lê Hoa sát không tốt như nào thì Lê Hoa sát vẫn là người cho những cô nhi bọn họ một miếng cơm ăn.

Vì để sống sót, chuyện người ăn người cũng còn có, huống chi là giết người? Lão Tam vẫn luôn cảm thấy, quãng đời còn lại của mình ở Lê Hoa sát cũng không có gì không tốt, lớn tuổi rồi tích cóp tiền rời giang hồ, hắn cũng không phải không thể sống cuộc sống của người bình thường.

Không, phải nói, hắn vẫn luôn hướng về cuộc sống của người bình thường.
Không ngờ rằng, hết thảy đảo mắt cái đã thành không.
Bây giờ, dù hắn muốn chết một cách có thể diện một chút cũng chẳng thể.
"Nếu ngươi tỉnh, sao không mở mắt?" Giọng của Tuyết Tiêu Tiêu vang bên tai lão Tam, "Tạ trưởng lão nói, hai ngày này ngươi sẽ tỉnh, ta vẫn luôn trông chừng ngươi"
Lão Tam cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn có nghĩ người cứu mình chính là kẻ thù của mình, có thể là muốn lợi dụng mình, cũng có thể là sát thủ nào đó của Lê Hoa sát nhưng người duy nhất chẳng ngờ tới là Tuyết Tiêu Tiêu.
Đối với người sống ở chỗ tối tăm nhất như hắn, người như Tuyết Tiêu Tiêu vốn chẳng phải người hắn có thể đụng vào.
Trong nháy mắt, hắn lại chẳng nỡ mở mắt ra.
Nếu không mở ra, có phải giấc mơ này sẽ chẳng bao giờ tan vỡ hay không?
"Hay là vẫn choáng đầu?" Tuyết Tiêu Tiêu không nghĩ nhiều, nàng chỉ đơn thuần cho rằng người này rõ ràng tỉnh rồi mà không chịu mở mắt, hoặc là nghe không hiểu tiếng người hoặc là mù rồi.
Tuyết Tiêu Tiêu cũng không hiểu chăm sóc người như nào nhưng trong ấn tượng của nàng, nếu có người bị choáng đầu, hình như có thể rót một ít nước hoàng liên để khiến hắn tỉnh táo.
"Ngươi đợi chút" Tuy Tuyết Tiêu không biết nấu nước hoàng liên như nào nhưng nàng tới phòng bếp nói một tiếng là được.

Không có nước hoàng liên thì có cái khác mà.
"Đừng đi" Lão Tam vừa nghe thấy Tuyết Tiêu Tiêu chuẩn bị đứng dậy, theo bản năng giữ lấy ống tay áo của nàng, sau đó mới mở mắt.
Nữ tử trước mắt này đúng thực là người khiến hắn rung động, cũng hết lòng ái mộ nàng ấy.
Mà từng cơn đau truyền khắp cơ thể hắn cũng nói cho hắn biết, đây không phải mơ, đây là sự thật.
Hóa ra ông trời tốt bụng, cũng sẽ thương hại người đáng chết ngàn lần như hắn sao
Sau khi Khúc Cửu Nhất trở về, mất ngủ ngoài ý muốn.
Cũng không biết là làm sao, y vừa nhắm mắt đã nhớ tới lời Tạ Tụ nói trước đó.
Người như Tạ Tụ vốn không nói dối cho nên khi hắn không trả lời trực tiếp một vấn đề nào đó thì thường đồng nghĩa với việc là có chuyện rồi.
"Chuyện lúc ấy tới lúc ấy lại nói"
Ý của lời này là Tạ Tụ đã có người hắn thích rồi chỉ là không biết sẽ nói với y khi nào mà thôi.

Sắc mặt Khúc Cửu Nhất bất chợt hung tợn hơn.
Không cần phải nghĩ.
Tạ Tụ chắc chắn là có người bên ngoài!
Nói tốt là độc thân cùng nhau mà y lại thành chó đầu tiên.
Hừ, nam nhân.
Toái Ngọc Cung đưa tới cửa bao nhiêu mỹ nhân như vậy cũng chẳng cần, cố tình lại thích bên ngoài sao? Quả nhiên là hoa nhà thơm chẳng bằng cỏ dại sao?
Không được.
Khúc Cửu Nhất ngồi bật dậy.
Y vẫn không ngủ được.
Y vẫn nên nghĩ cách để xem Tạ Tụ nhìn trúng ai mới được.

Nhỡ người Tạ Tụ nhìn trúng lại là người tâm tư khó lường hay nhỡ là người Hồng Liên đạo gì đó phái tới thì phải làm sao bây giờ?
Kịch bản võ hiệp đều có loại "Thần y tốt bụng cứu người, kết quả cứu phải một con bạch nhãn lang" sau đó chịu đựng bị vứt bỏ, còn cả chuyện xưa lừa tâm lừa thân nữa.
Y đã quen với cốt truyện võ hiệp như vậy rồi, còn có thể trơ mắt nhìn Tạ Tụ bước lên con đường không thể quay đầu được hay sao?
Cái khác tạm thời chưa nhắc tới, chỉ mỗi việc Tạ Tụ mỗi năm kiếm bạc cho y, làm thuốc tắm cho y, còn có thể nói chuyện phiếm với y thực sự là không còn gì tốt hơn.

Nếu Tạ Tụ bị người ta vứt bỏ, về sau những thứ này đều chẳng còn nữa.
Thế thì tuyệt đối không được.
Khúc Cửu Nhất gãi gãi đầu, cảm thấy hơi sầu.
Nếu Tạ Tụ là đệ tử Toái Ngọc Cung, y đóng vai Vương Mẫu nương nương, trực tiếp chia rẽ đôi người là được.

Chê cười rồi, thiên hạ này không có đôi tình lữ nào y không chia tách được!
Nhưng Tạ Tụ không phải một đệ tử bình thường, nếu bị ép điên lên, nói không chừng Tạ Tụ trực tiếp nhảy vực vì yêu, tới lúc ấy mới khiến Khúc Cửu Nhất thấy lạnh lẽo.
Ài, không xuống tay được.
Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, vẫn gọi Sử Vô Song tới.
"Là vậy, ta có một bằng hữu"
Mẹ nó, sao cái lời dạo đầu này lại lạ thế nhỉ?
Khúc Cửu Nhất chửi thầm trong lòng.
Sử Vô Song gì cũng không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ, chỉ có thể yên lặng nhìn cung chủ nhà mình.

Dù sao yêu hận tình thù giữa cung chủ và trưởng lão, người phàm phu tục tử như nàng không hiểu lắm.
"Nếu ngươi muốn một người quay lại bên ngươi, không để hắn chạy với người khác, phải làm sao mới được?" Khúc Cửu Nhất quyết định vẫn nên trực tiếp một chút, không nên chơi xấu.
Y chính là muốn cướp Tạ Tụ về từ trong tay con hồ ly tinh không rõ danh tính kia.

Hồ ly tinh bên ngoài có tốt tới đâu thì chung quy vẫn là gió thoảng mây bay.

Thứ như tình yêu, có thể kéo dài một, hai năm đã là giỏi rồi, khoa học hiện đại cũng cho thấy, thời gian yêu đương có hiệu lực chỉ trong ba tháng mà thôi, Tạ Tụ còn trẻ mà.
"Cung chủ, ngài..."
"Không phải ta, là bằng hữu của ta" Khúc Cửu Nhất dậm chân.
Được rồi, bằng hữu.
Bằng hữu con khỉ khô ấy.
Sử Vô Song chẳng tin đâu.

Còn không phải là cung chủ chọc Tạ trưởng lão xù lông hay sao? Cũng phải, nhìn một chút xem cả đường này cung chủ toàn làm mấy chuyện gì? Hoặc là đi thông đồng với thiếu hiệp giang hồ khác khiến Tạ trưởng lão ghen, hoặc là để Tạ trưởng lão giả nữ trang chơi mỹ nhân kế, hoặc là đưa một người đang hấp hối về làm lễ vật cho Tạ trưởng lão.
Về lý, nếu Cố Thiếu Bình làm vậy với nàng, nàng sẽ sớm cho huynh ấy hai chưởng để huynh ấy nằm im dưới đất mẹ.
Cung chủ bây giờ mới ý thức được chuyện không đúng cũng khá giỏi.
"Cung chủ, muốn khiến một người quay về, cách đơn giản nhất là thuận theo ý thích của người ta" Sử Vô Song cẩn thận nhìn Khúc Cửu Nhất nói.
"Ta chẳng lẽ không phải vẫn luôn thuận theo ý thích của người ta sao?" Khúc Cửu Nhất cười lạnh, "Huynh ấy thích gì ta đều nhớ rõ ràng"
Vừa rồi không phải nói là "một bằng hữu" sao?
"Cung chủ, ta nghĩ, có thể là bằng hữu của ngài trong khía cạnh thuận theo ý thích này, biểu hiện có hơi đơn giản quá" Sử Vô Song muốn quỳ luôn với cung chủ.

Cung chủ quả thực là ỷ vào tính tính Tạ trưởng lão quá tốt mà bắt nạt người ta.
Cung chủ ngài cũng chẳng nghĩ xem, trên danh nghĩa, Tạ trưởng lão được ưu ái nhưng người ta vốn không có lấy tiền, từ đầu tới cuối chịu thương chịu khó, người ngoài đưa một người sắp chết ra thì còn tặng cái gì?
Dưới trăng trước hoa, hẹn ước lúc hoàng hôn gì đó chẳng có cái nào cả.

"Cung chủ, ta nghe nói sắp tới nơi này có hội hoa đăng chùa" Sử Vô Song vẫn nghe từ Tuyết Tiêu Tiêu, "Có lẽ, bằng hữu này của ngài có thể hẹn người ra ngoài đi dạo một chút.

Cho dù là nam tử, cũng cần phải chú ý tới sự lãng mạn.

Nhi nữ giang hồ chúng ta dễ bị rung động bởi một vài chi tiết nhỏ"
"Hoa đăng? Hội chùa? Có phải hơi ái muội quá không?" Khúc Cửu Nhất cảm thấy không đúng lắm y chỉ muốn bằng hữu mình quay lại bên mình mà thôi chứ đâu muốn theo đuổi Tạ Tụ.
Y và Tạ Tụ đã bị đồn đãi vớ vẩn, quấy nhiễu đủ nhiều rồi, hà tất phải tăng thêm phiền não cho Tạ Tụ nữa?
"Sao sẽ chứ? Cho dù là bằng hữu bình thường cũng có thể ra cửa đi chơi" Sử Vô Song lập tức nói, "Rất nhiều người trẻ tuổi đều sẽ ra ngoài chơi với nhau, thả lỏng đôi chút"
"Ngươi nói cũng có lý" Khúc Cửu Nhất gật gật đầu, "Ngươi tới chỗ Vô Lượng sơn trang kia, gọi nhiều người tới một chút, nếu đã làm phải làm lớn một chút"
Khúc Cửu Nhất đã đưa ra một quyết định trong lòng chỉ trong một cái chớp mắt.
"Ta muốn cho huynh ấy biết, tất cả ngọn hoa đăng ở con phố này đều là của huynh ấy hết!"
Trong Toái Ngọc Cung.
Hòe Hoa Khách gần đây đã có hơi gầy rồi.
Hắn năm lần bảy lượt tới chỗ Lâm Hữu Tuệ và Hàn Thừa Nặc luyện võ, tựa như là muốn nhờ họ hỗ trợ nhưng tiếc rằng đã muộn rồi.
Trước đó, thanh danh sống buông thả của Hòe Hoa Khách đã truyền ra ngoài.
Một nam nhân không cần tiền có thể thịt ngay, kỹ thuật cũng không tệ lắm, bây giờ thanh danh đi lên, khiến lòng của đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung đã lên dây cót hết rồi, bây giờ nói không muốn làm? Đây là chuyện hắn nói không làm là không làm được sao?
Không được thì ăn nhiều cơm vào.
Không "lên" được thì ăn nhiều Tiêu Dao hoàn vào.
Không có việc gì thì đừng nằm trên giường oán giận, luyện công cho tốt vào.

Nếu lo rơi mất một giọt tinh một giọt máu thì nghẹn vào đứng bắn không phải là được rồi sao?
Yêu cầu của đệ tử Toái Ngọc Cung rất đơn giản.
Các tỷ muội khác ngủ qua rồi thì bọn họ cũng muốn ngủ.
Nếu không, tới lúc ấy mọi người cùng luyện võ hoặc là tắm gội, ai ai cũng nói đã ngủ với tiểu sư đệ Hòe Hoa Khách, kết quả những người khác phát hiện mình vốn chẳng thể chen vào được câu nào, vậy thì mất mặt biết bao chứ?
Hòe Hoa Khách không được cũng phải được, không lên được cũng phải lên.
"Huynh đệ, không phải ta không giúp ngươi, lúc ấy ta đã khuyên ngươi rồi" Lâm Hữu Tuệ có hơi không đành lòng nhìn Hòe Hoa Khách nhưng hắn cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào, nếu không tới lúc ấy, còn nhiều thêm cả một người xin giúp đỡ là hắn nữa.
Nói cho cùng, đây cũng là Hòe Hoa Khách cầu được ước thấy.
"Ta không được, thực sự ta một giọt cũng chẳng còn rồi" Hòe Hoa Khách chỉ thiếu điều quỳ với Lâm Hữu Tuệ, "Một ngày ba, bốn người ai mà chịu nổi chứ? Bây giờ ta thấy các nàng, chân cũng mềm ra rồi.

Cho dù giờ có thấy mỹ nhân nữa ta cũng chẳng còn có ý nghĩ gì.

Huynh đệ.

Huynh nhất định phải cứu ta với!"
"Thứ lỗi, ta thực sự không có cách nào khác" Lâm Hữu Tuệ cũng bất đắc dĩ.
"Huynh có tiền không?" Hàn Thừa Nặc thấy Hòe Hoa Khác thực sự rất đáng thương, nhịn không được hỏi.
"À? Bạc sao? Ta thực ra có một chút" Hòe Hoa Khách thấy Hàn Thừa Nặc hỏi, vội vàng nói, "Ta hình như mang gần sáu trăm lượng bạc tới, đây đã là toàn bộ gia sản của ta rồi"
Hết cách, hái hoa tặc không lao động gì, hắn cũng chẳng có gia sản, ngày thường có tiền bỏ ra mua châu báu, trang sức dỗ mỹ nhân vui vẻ là chuyện thường tình, hắn có thể tích cóp nhiều như vậy đã chẳng dễ dàng.
"Gần sáu trăm lượng bạc, nếu huynh cầm đi Ngọc Ngõa đài, không chừng có thể mời mấy nam tử tới giúp huynh đỡ một chút" Hàn Thừa Nặc nói đâu vào đó, "Hiểu Yến cô nương trước đó có nói với ta, việc này được"
Vốn Lương Hiểu Yến lo lắng nhỡ Hàn Thừa Nặc bị nhóm tỷ muội nào đó trong cung nhìn trúng nên mới ra chủ ý cho Hàn Thừa Nặc.
Dù sao, Hàn Thừa Nặc có chín vạn lượng bạc, dùng để bảo vệ bình an của mình thực sự quá dễ dàng.
Nhưng bây giờ Hàn Thừa Nặc tính trên danh nghĩa cũng là "người của cung chủ", còn là đệ đệ của Tạ Tụ, đệ tử Toái Ngọc Cung cũng chẳng ngu mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ đâu! Đương nhiên, nếu ngươi tình ta nguyện lại là một chuyện khác.
"Hóa ra còn có biện pháp này sao?" Ánh mắt Hòe Hoa Khách sáng lên, "Thật tốt quá, ta đây sẽ bỏ tiền ra mời bọn họ giúp ta đỡ một chút"
Hòe Hoa Khách có một chủ ý hữu ích, nhanh chóng quay về lấy bạc.
"Sáu trăm lượng của hắn cũng có thể chống đỡ được mấy ngày?" Giá cả của Ngọc Ngõa đài Lâm Hữu Tuệ biết rõ.

Yếu điểm là người bình thường, chỉ e đệ tử của Toái Ngọc Cung cũng chẳng vui.
"Lâm đại ca có biện pháp gì khác sao?" Hàn Thừa Nặc hỏi ngược lại.
"...!Biện pháp của đệ rất tốt, không có tiền cũng chỉ có chính hắn mới có thể kiếm tiền" Nếu Lâm Hữu Tuệ có cách thì có tới mức bây giờ cũng không dám khôi phục thân nam nhi không?
Ài, không ngờ Hòe Hoa Khách đường đường là một hái hoa tặc mà lại lưu lạc tới mức bỏ tiền ra nhờ người lên giường với mỹ nhân thay mình.
Toái Ngọc Cung khủng bố như vậy đấy!
Chút tâm hự của edit: Một bộ thì 200 thì có tới 190 chương ăn cơm chó, sang tới bộ này đến hơn nửa rồi mà còn chả thấy hạt cơm nào..