Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 11: Chương 11





Cũng không biết Khúc Cửu Nhất rốt cuộc đã nói gì với Tạ Tụ mà khi Tạ Tụ quay trở về, mắt của hắn đã khôi phục lại như bình thường rồi.
Còn hắn cũng bị Khúc Cửu Nhất uốn ba tấc lưỡi làm cho dao dộng, miễn cưỡng đồng ý luyện đan dược một năm cho Khúc Cửu Nhất, chỉ là dù có thế nào cũng không được dùng danh nghĩa của hắn.
Khúc Cửu Nhất gật gật đầu, chỉ cần Tạ Tụ đồng ý, cái gì cũng dễ nói, sau này tất cả chi phí tiêu dùng của Tạ Tụ ở Toái Ngọc Cung cũng so ngang với y.
Đối xử với thần tài, có khách sáo sao cũng không quá.
Tạ Tụ cũng không biết bản thân sao lại rơi vào cái bước đường cùng này.
Hắn rõ ràng là thần y nổi tiếng, là người mà ngay cả ngự y trong kinh thành không màng bối phận, tuổi tác tới tìm hắn giao lưu y thuật.

Với bản lĩnh của hắn, nên giống như các tiền bối đi trước của mình, nên viết sách truyền thừa, thu nhận đệ tử, coi chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ, trở thành y thánh một đời, để lại vô số truyền thuyết khiến lớp thế hệ sau ngưỡng mộ mới đúng.
Nhưng vì sao mà bây giờ hắn lại bắt đầu phải luyện chế cái đan dược tráng dương này cơ chứ?
Tạ Tụ lúc này nhìn chằm chặp vào cái nồi thuốc to đùng trước mặt, rơi vào trầm tư.
Một khi xác định rõ con đường kiếm tiền, Khúc Cửu Nhất sẽ không chậm trễ thêm giây phút nào nữa.

Đúng lúc trước đó gom góp được một đống tiền tài từ chỗ mã tặc y giết được, nếu không sợ là đến thuốc cho Tạ Tụ, y cũng gom không đủ.
Danh tiếng của Tạ Tụ cũng chẳng phải bốc phét, viên dược hoàn nhỏ nhỏ hắn luyện ra, à đâu, là Dương Hoàn đan, nguyên liệu đều rất rẻ, cho dù thuốc dẫn có đắt hơn chút, so với nhân sâm hay nhung hươu đều chẳng tính là cái gì.
Khúc Cửu Nhất trực tiếp dựa theo phương thuốc của Tạ Tụ viết, một lô thuốc này mua trước 250kg.
Loại thuốc cứu người ngay phút nguy nan này sao có thể luyện ít được? Con nối dõi lớn nhất, đây rõ ràng là đủ để điều hòa nền kinh tế quốc dân với gia đình, hơn nữa còn là loại thuốc được chúng sinh coi là tuyệt thế!
Người cổ đại ngại ngùng quá rồi đấy!
Lúc bọn họ làm chuyện đó thì không thấy có cái gì, khi khám bệnh uống thuốc thì cứ như sắp bị thiến tới nơi.

Khúc Cửu Nhất vì để thuyết phục Tạ Tụ, bắt đầu nói từ gia đình hòa thuận, nói thẳng tới lợi ích vĩ đại của quốc gia, các kiểu lý luận chèn xuống, chèn tới mức Tạ Tụ đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng cũng đồng ý luyện chế.
Chỉ là Khúc Cửu Nhất không chỉ nhắc tới việc phải đổi tên thuốc, còn đề ra yêu cầu rằng hy vọng có thể đổi màu thuốc thành màu xanh, điều này khiến Tạ Tụ thấy rất khó hiểu.

Nhưng sau khi Khúc Cửu Nhất biết đổi màu thuốc sẽ nâng cao vốn lên nhiều, y lại từ bỏ ý nghĩ này, đổi thành một bình thuốc màu xanh khiến cho Tạ Tụ càng không hiểu nổi.
Ai nấy đều biết, Toái Ngọc cung là môn phái do nữ tử làm chủ trong nhà.
Luyện chế loại thuốc tráng dương này vốn không giấu được các trưởng lão của Toái Ngọc Cung, do đó lúc lô thuốc đầu tiên ra lò, Khúc Cửu Nhất đã gọi hết các vị trưởng lão và những đệ tử tinh anh tới, chật đầy một sảnh, tỉ mỉ thương lượng cách buôn bán đan dược này.
Tạ Tụ đương nhiên cũng tới họp.

Hắn còn là người nghiên cứu thuốc chủ yếu đó!
Nhưng mà điều này trước mắt chỉ có Khúc Cửu Nhất biết.
Đối với những trưởng lão và đệ tử của Toái Ngọc Cung, bọn họ hoàn toàn có suy nghĩ khác hẳn.
Nam hồ ly này có vẻ được ưu ái hết mực đấy!
Không ngờ là cung chủ lại chẳng muốn rời xa hắn một khắc nào? Cuộc họp quan trọng như này cũng đưa hắn theo?
Chúng ta cố gắng như vậy cũng chưa thể tới gần người cung chủ, hắn lại có thể khiến cung chủ mang thai? Đúng là đáng ghét.
Tin tức lớn động trời như việc cung chủ có thể mang thai, bọn họ sao có thể không biết?
Thực sự là khiến người khác ngưỡng mộ, ghen ghét, hận.
Ta cũng muốn làm nương của đời cung chủ tiếp theo mà.
Các trưởng lão (đệ tử) bắn cho nhau tia nhìn tâm linh tương thông, len lét cất lại vô số lời nói vào đáy lòng.
Ài, hận sao sinh ra không phải là nam, nếu không nào có chỗ cho người ngoài như Tạ Tụ chiếm hời?
Khúc Cửu Nhất nào biết mấy ý nghĩ vòng đi vòng lại của mấy trưởng lão đệ tử này? Bây giờ, trong lòng y là tương lai tràn ngập ánh sáng màu vàng lấp lánh, đợi tới lúc thuốc tráng dương này bán ra ngoài, Toái Ngọc Cung lập tức sẽ biến thành có tiền, y cũng có thể rảnh tay chạy tới võ lâm Trung Nguyên tiêu sái một phen rồi.
Ngày nào cũng ở Toái Ngọc Cung, y bị bí nghẹt rồi.
Những đệ tử trong cung này, ngày nào cũng chẳng làm chuyện đứng đắn, không phải đảo mắt nhìn người y thì cũng là nhìn chằm chặp cái bụng của y.
Y sắp bị nhìn lủng người rồi.
"Các ngươi đều là trụ cột của Toái Ngọc Cung ta, hôm nay gọi các ngươi tới, là có một chuyện quan trọng cần tuyên bố, đồng thời, bổn tọa cũng muốn nghe ý kiến của các ngươi"
Cái gì? Chuyện quan trọng!
Các trưởng lão và đệ tử liếc nhìn Tạ Tụ đứng bên kia, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Không phải là cung chủ muốn cho đứa bé trong bụng một danh phận, muốn kết thành phu thê với Tạ Tụ, cử hành hôn lễ đó chứ?
Trời ạ, không thể không thể, Tạ Tụ này mới tới mấy hôm, cũng không thể đảm bảo rằng trong bụng cung chủ chắc chắn là một nữ hài, sao có thể gấp gáp như vậy được? Có vội cũng phải đợi đứa bé ra đời rồi, sau khi xác định nó là nữ mới bàn tới chuyện thành hôn chứ.
Nam nhân chỉ có thể sinh nam hài, cần làm gì chứ?
Lại nói, Toái Ngọc Cung không có suy nghĩ trung thành cho tới chết, cung chủ muốn thích bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần không thành hôn, tất cả đều dễ nói.

Nhưng nếu là thành hôn, cung chủ chỉ có thể sống với một người thôi.
Do đó, cung chủ các đời của Toái Ngọc Cung hầu như đều rất ít người thành hôn.

Kể cả những nhân sĩ giang hồ kia có mắng lật cả trời, các nàng cũng giận ngược lại.


Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, có nhiều thêm mấy người thì sao? Toàn là mấy thiếu niên không hiểu sự đời mà thôi.
Nhưng bây giờ, cung chủ chắc chắn bị con hồ ly này mê hoặc tâm trí rồi.
Mới quen biết mấy ngày đã thành hôn, nếu như về lâu về dài, Toái Ngọc Cung há chẳng phải đổi nam nhân lên đứng đầu à?
Tuyệt đối không thể!
"Xin cung chủ minh xét"
"Xin cung chủ minh xét!"
Bọn Tuyết Tiêu Tiêu vội vàng quỳ xuống, xin cung chủ nghiêm túc cân nhắc, đừng để bị đồ hồ ly tinh này lừa!
Khúc Cửu Nhất có hơi hoang mang, y còn chưa nói gì cơ mà, các nàng đã bắt đầu để mình minh xét rồi?
Mặc dù bán thuốc tráng dương cũng chẳng dễ nghe gì cho cam nhưng chẳng sao cả mà, các nàng có thể bán trong âm thầm, đổi tên đi là được.

Công ty ma gì đó, Khúc Cửu Nhất cũng không phải không biết chơi.
"Các ngươi mong bổn tọa xem xét, trừ phi các người đã có cách tốt hơn? Nếu đã có, không bằng nói ra ta nghe" Khúc Cửu Nhất trầm giọng nói.
Ở bất kỳ thời đại nào, lũng đoạn kinh doanh đều là dễ làm nhất.
Khúc Cửu Nhất đã nghe ngóng từ chỗ của Ninh Tuyền Danh rồi, thời đại này, đặc biệt là thành phần lừa gạt bán thuốc tráng dương rất nhiều, còn cái gọi là Thôi Tình Hương hay Giả Xuân dược, luôn luôn dùng cho người trẻ tuổi, bọn họ khí huyết xung mãn, dũng mãnh như rồng hổ, tài năng thành tựu đều là ưu điểm.

Đối với những người trung niên, cứ như trâu đất xuống biển, chẳng hề có tí bọt sóng nào.
Ài, người trung niên cũng không có nhân quyền.
Nhất là trong võ lâm giang hồ, sẽ có những hậu bối trẻ hơn, xuất sắc hơn.

Cái gì mà võ lâm đại hội này, rồi đại hội trừ ma này, hầu như đều do người trẻ làm chủ, những tiền bối như bọn họ chỉ có thể ngồi một bên mỉm cười, gật đầu, khen ngợi, cho dù tự cho rằng không thua kém lớp trẻ cũng không thể xông lên đài đòi thi đấu được.
Đây chính là sự bi thương của người trung niên.
Sự nghiệp đã là như vậy, các cái khác càng đừng nói.

Mặc cho ngươi trước đó có là hậu bối trẻ trung, khôi ngô, phong lưu ra sao, một khi có tuổi rồi, những tiên tử, nữ hiệp, thục nữ chẳng thèm nhìn ngươi lấy một cái, càng đừng nói cái gì mà để người trung niên lấy lại uy phong.
Chỉ có Dương Hoàn đan do Tạ Tụ sản xuất mới thích hợp cho người trung niên dùng.

Khúc Cửu Nhất cũng nhìn trúng điểm này.
Những người trẻ có được bao nhiêu tiền chứ? Tài phú của xã hội đều nằm trong tay những người trung niên đã có tích lũy từ lâu này!
"Chuyện bán thuốc, liên quan tới sinh kế trong cung ta" Khúc Cửu Nhất nhìn bọn Tuyết Tiêu Tiêu quỳ chỉnh tề, chỉ có thể đỡ Lý Sắt Sắt lên trước.

"Lý trưởng lão, ngươi nói trước về vốn của một viên dược hoàn, chúng ta lại thương lượng lại giá gốc!"
Bắt buộc phải khiến họ biết được lợi ích to lớn bên trong!
Trong 《Tư bản luận》có nói, lợi nhuận 50% có thể khiến người khác không màng pháp luật và đạo đức, huống chi kinh doanh của bọn họ đâu chỉ có 50% cỏn con này.
"Rõ, cung chủ" Lý Sắt Sắt sớm đã chuẩn bị xong, trên thực tế, nàng đã sầu não vì sinh kế trong cung lâu rồi.

Chưa từng nghĩ rằng cung chủ chỉ mới ngồi lên ngôi cung chủ đã có thể tìm được con đường phát tài giàu có cho Toái Ngọc Cung.
Hôm qua nàng kích động cả đêm không ngủ được, còn cố ý đem một viên đan dược cho một nam tử sắp bốn mươi nào đó trong cung uống thử.
Hiệu quả rất tốt, nàng rất hài lòng.
Cho nên đan dược này chắc chắn có thị trường rộng lớn!
"Chiếu theo định giá nguyên liệu thuốc của Tạ thần y, cộng thêm tỉ lệ nấu thuốc thành công, phí mua bình vân vân, giá cả bình quân của một viên đan dược nên rơi vào khoảng 100 văn" Lý Sắt Sắt cười cười, đây còn là giá gốc sau khi đã trừ đi phí hao do vận chuyển từ Toái Ngọc Cung.
Nhưng cung chủ nói rồi, nguyện rắc rối một chút cũng phải bán được thuốc từ Toái Ngọc Cung ra bên ngoài.
Dù gì Khúc Cửu Nhất cũng quá hiểu sức ép của hàng giả rồi.
Cũng may loại đan dược như này, ở thời đại không có máy móc khoa học, nhiều nhất cũng chỉ có thể nếm ra bên trong có bao nhiêu vị thuốc nhưng số lượng cụ thể của từng vị thuốc thì lại chẳng nếm ra được.

Nếu là luyện chế đan dược ở bên ngoài, nhỡ mà bên trong xuất hiện nội gián, phương thuốc bí mật một khi bị tiết lộ ra ngoài thì chẳng thể duy trì được địa vị lũng đoạn* rồi.
*Có thể bạn đã biết: Lũng đoạn là việc số lượng cố phiếu đủ lớn của một loại chứng khoán cụ thể hay nắm giữ vị thế đáng kể đối với hàng hóa để có thể thao túng giá của chứng khoán hay hàng hóa đó (nguồn: vietnambiz.vn)
Còn Toái Ngọc Cung kín đáo như vậy, xung quanh đều là người nhà mình, Khúc Cửu Nhất yên tâm hơn nhiều, cho dù thực sự có nội gián, từ nơi này tới võ lâm Trung Nguyên cũng tốn kha khá thời gian, y cũng có đủ thời gian để bù tổn thất về rồi.
Có được nhiều lợi ích như vậy, chút phí vốn này không thấm vào đâu.
"Bán đan dược?" Các trưởng lão và đệ tử trong Toái Ngọc Cung bị dọa nhảy dựng, "Cung chủ, nhưng Toái Ngọc Cung chúng ta trước giờ chưa từng bán đan dược gì mà"
Chính vì đồ hồ ly tinh Tạ Tụ này, các nàng ngay cả cơ nghiệp của nhà mình cũng phải đổi?
"Yên lặng" Khúc Cửu Nhất đương nhiên biết bọn họ lo lắng cái gì nhưng các nàng không phải nam nhân, lại rất ít khi ra ngoài, đương nhiên không biết khát vọng của nam nhân với loại thuốc này.
"Lý trưởng lão, ngươi nói tiếp"
"Định giá ban đầu của đan dược này là ba đồng bạc một viên" đôi mắt Lý Sắt Sắt lóe lên ánh sáng vàng chói, "Dựa theo dặn dò của cung chủ, một năm chúng ta chỉ bán 10 vạn viên, tổng cộng là ba vạn lượng, trừ đi những phí tổn trước đó, chúng ta có thể kiếm tròn hai vạn lượng!"
Đừng coi thường hai vạn lượng này, chỉ mỗi chỗ này thôi đã có thể đáp ứng chi tiêu trong cung rồi.

Hơn nữa, đan dược này chỉ có thể bán ở các cửa hàng dưới danh nghĩa của Toái Ngọc Cung bọn họ, như vậy thì có thể để kinh doanh của cửa hàng thơm lây.
Nếu như thuận lợi, thu nhập của Toái Ngọc Cung có thể duy trì ở mức năm, sáu vạn lượng.

Tính như vậy, mỗi năm đều sẽ có của dôi ra, cho dù sau này cung chủ có sinh tám đứa, mười đứa, các nàng cũng hoàn toàn có thể nuôi được!
Các trưởng lão và đệ tử nghe thấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đều có hơi chấn kinh.
"Thực sự có thể kiếm nhiều như vậy?
"Chỉ là đan dược thôi, thực sự có thể bán hết một vạn viên không?"
"Ba đồng bạc, có phải hơi đắt không?"
...
"Có được chỗ tiền này, sau này lương tháng của mọi người có thể khôi phục ở mức bình thường, cuối năm còn có thể được phát thêm tiền làm y phục, trang sức, rơi vào khoảng hai mươi lượng!" Lý Sắt Sắt bị rất nhiều đồng môn vây quanh nhưng vẫn cứ nói rất bình tình.
"Ba đồng bạc, quá rẻ rồi" Khúc Cửu Nhất rất không hài lòng, "Không thì gom nó lại, ba lượng một viên, một bình bốn viên, tính rẻ chút là mười lượng bạc".

harry potter fanfic
Lý Sắt Sắt và đệ tử trong cung, thậm chí là Tạ Tụ ở bên cạnh cũng bị một lời này của Khúc Cửu Nhất dọa sợ.
Ba lượng bạc một viên?
Ở trên giang hồ, ba lượng bạc có thể mua một thanh kiếm sắt bình thường rồi.

Kiếm sắt có thể dùng rất lâu nhưng đan dược ăn hết một viên là hết rồi.
Trước đó, Tạ Tụ dựa vào cái này để kiếm tiền, chủ yếu là bán cho những quan to hiển hách, bọn họ bằng lòng bỏ tiền, còn do số lượng khan hiếm nên giá cả mới cao hơn chút.

Nhưng bây giờ, sản lượng của đan dược nhiều tới 10 vạn viên, đây nào có thể bán ra giá được?
"Tin ta, nam nhân vì sĩ diện, bao nhiêu tiền cũng bỏ ra được" Khúc Cửu Nhất một tay chống cằm, "Cái giá này chỉ là giá quảng cáo mới đầu thôi, sau một năm, giá cả sẽ tăng lên tiếp, năm lượng bạc một viên!"
Khúc Cửu Nhất nói một không hai, giá cả y đã quyết đương nhiên không thể đổi.
Lý Sắt Sắt lo lắng không thôi những cũng nhịn không nổi bắt đầu mong chờ.
Nếu thực sự có thể bán ra được, Toái Ngọc Cung các nàng sẽ còn phú quý hơn cả trước kia!
Đương nhiên rồi, cái tên Dương Hoàn đan này không hay, nên đổi.
Trên bình đựng đan dược, đêm trước khi chuẩn bị âm thầm vận chuyển ra ngoài, Khúc Cửu Nhất phẩy bút một cái, đặt cho nó một cái tên.
Tiêu Dao hoàn.
Chút tâm hự của edit: Ở trên tác giả có ghi bán 10 vạn viên thì được ba vạn lượng, nếu toán tui chưa mất gốc chắc 1 lượng bạc bằng 10 đồng bạc, nếu có sai sót kính mong các bằng hữu xa gần cmt vào cái dòng này để tui còn biết để tăng thêm kiến thức.

Bộ "Gả cho tội thần" định giá sao sao đó nên để cẩn thận hơn, tui muốn hỏi ý kiến mọi người xem như vậy có đúng không.

Dù là mỗi triều có một cách quy đổi tiền riêng nhưng edit dốt toán, mong các hạ không chê..