Là Bé Cưng Của Người

Chương 53: C53: Nguyện người trước mặt là người trong tim




Như là để đặt một dấu chấm hết cho trận náo loạn này, Tiết Đồng chia sẻ lại Weibo của Tô Mạt.

Tô Mạt nói mình nhảy rất dở, cô Tiết liền trực tiếp đáp lại một chữ ừm.

【 Ừm, tay chân lẩm cà lẩm cẩm, nhảy không ra gì hết. 】

Tô Mạt nhìn lời đáp này, tức ghê á, lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị cãi lại đôi câu, kết quả lại nhìn thấy một tin nhắn còn chưa đọc, đến từ Phương Huyên, nội dung đơn giản, chỉ hai chữ.

Cảm ơn.

Câu cảm ơn này chợt khiến Tô Mạt cảm thấy bi thương, em vội vàng gọi điện thoại cho Phương Huyên, nhưng chuông vang lên thật lâu mà không có ai nghe máy.

Tô Mạt có chút không yên tâm chuẩn bị gọi thêm lần nữa, lại chỉ thấy một tin nhắn gửi đến, mở đầu chính là một biểu tượng cảm xúc hình mặt trời nhỏ tươi cười xán lạn, Phương Huyên nói mình không sao, không cần lo lắng, đã nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ rồi, sẽ gọi lại cho Tô Mạt sau.

Tô Mạt ấn vào khung trả lời, đánh ra một đoạn tin nhắn dài thật dài, nhưng cuối cùng cũng xóa hết đi.

【 Thế bao giờ tỉnh thì gọi cho mình nhé, bất cứ khi nào cậu cần, đều phải gọi cho mình đấy. 】

Phương Huyên đáp lại một câu được, còn bổ sung thêm một biểu cảm hôn hôn nữa.

Không chỉ Tô Mạt, mà Chung Ái, Diệp Hề, thậm chí là cả Hứa Vãn đã lâu không xuất hiện cũng đều gọi điện thoại đến cho Phương Huyên, gửi lời hỏi thăm ân cần.

Phương Huyên không tiếp một cuộc nào, tin nhắn thì ngược lại trả lời từng cái một.

Cô không có nói sai, giờ phút này cô đúng thật là đang nằm trên giường, cô thực sự vô cùng muốn ngủ một lát, thế nhưng người vừa thả lên gối đầu, nước mắt cô liền thuận theo khóe mắt mà rơi xuống.

Phương Huyên đưa tay lau đi nước mắt, nhưng không biết tại làm sao, cô có lau thế nào đi chăng nữa cũng không khô được.

Phương Huyên trơ mắt nhìn lên trần nhà, nhìn một màu trắng ảm đạm ấy.

Dư luận lại một lần nữa lắng xuống.

Phương Huyên cố gắng nói với bản thân, không cần, cũng không nên để ý đến những âm thành này nữa, có những người bạn yêu thương cô, ra mặt vì cô như vậy, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, chỉ có hạnh phúc giống như khi xưa lúc gặp mọi người, mới có thể xứng đáng với tình cảm của mọi người dành cho mình, tiếc là...

Cô không làm được.


Thật sự không làm được.

Phương Huyên cảm thấy mình thật sự vô dụng quá, người dưng nước lã nói vài câu trên mạng đã đánh cô suy sụp rồi, cô cảm thấy lưng rất đau, toàn thân đều đau đớn, cái cảm giác thống hận bản thân, chán ghét bản thân kia lại tìm đến rồi.

Phương Huyên trực tiếp xoay mình từ trên giường xuống, cả người tóc tai bù xù ngồi xổm trước tủ đầu giường, lục tìm thuốc trong ngăn kéo.

Hạnh phúc có vị cam quýt.

Phương Huyên nhắm mắt lại đem thuốc nuốt xuống, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hiệu quả của thuốc đã chẳng còn rõ ràng nữa, cô biết mình không thể cứ mãi dựa vào thuốc, nhưng loại cảm giác này không cách nào khống chế được, giống như cô giờ phút này hoàn toàn không thể ngừng được nước mắt mình vậy.

Phương Huyên co lại dưới chân giường, cô ngồi trên sàn nhà, gắt gao cuộn mình lại.

"Phương Huyên, xin mày đấy, kiên cường một chút đi." Phương Huyên khóc lóc khẩn cầu bản thân, "Mày đừng khóc nữa, có được không, đừng lúc nào cũng vô dụng như thế, sao ngay cả một việc nhỏ như thế mà mày cũng không làm được vậy hả, vì sao vậy."

Không có ai có thể trả lời câu hỏi của Phương Huyên.

Giải trí Thiên Duyệt là một người chủ hào phóng, bọn họ chuẩn bị cho Phương Huyên điều kiện sinh hoạt vô cùng ưu việt thoải mái, nhưng có xoa hoa, có sáng sủa đi nữa, thì nơi này đối với Phương Huyên mà nói cũng chỉ là một cái lồng giam không nhiệt độ, đem lại đau khổ giãy dụa cho Phương Huyên mà thôi.

Tô Mạt nhận được cuộc gọi của Phương Huyên vào sáng sớm ngày hôm sau, giọng nói của Phương Huyên nghe rất bình thường.

"Nghỉ ngơi thế nào rồi?" Tô Mạt cười nói.

"Ừm, tốt hơn nhiều." Phương Huyên mất ngủ cả đêm giống như du hồn đứng trở trước gương trong phòng tắm, hôm nay cô còn phải quay phim truyền hình, cô để chỉnh trang lại bản thân cho đàng hoàng, nếu như lại gây ra phiền phức cho người vô tội, vậy thì quá là không nói nổi nữa rồi, bên phía Tô Mạt có tiếng xe cộ, "Tiểu Thất, cậu đang bận à?"

Tô Mạt vội vàng giải thích, "Đang ở trên đường đi ghi hình, cùng... cùng với cô Tiết."

Tô Mạt nhìn Tiết Đồng ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh mình, nhất thời có chút không rõ, tự dưng mình nhắc đến chuyện này làm gì cơ chứ.

Phương Huyên ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng, "Ừm, gắng ghi hình nhé."

Tô Mạt đáp, "Huyên Huyên, cậu cũng vậy đó."

"Được."

Nội dung điện thoại rất ngắn gọn.


Trong một khắc Tô Mạt cúp điện thoại, Tiết Đồng vừa mới giả một chìm vào giấc ngủ để cho Tô Mạt chút tự do cũng rất đúng lúc mở mắt ra.

Vẻ mặt của Tô Mạt có chút buồn bã.

"Thế nào, trạng thái của Phương Huyên không tốt sao?" Tiết Đồng thuận miệng hỏi.

Tô Mạt lắc đầu.

Trạng thái của Phương Huyên không thể nói là không tốt, rất bình tĩnh, rất bình thường, nhưng chính là trạng thái như vậy mới khiến cho Tô Mạt cảm thấy như có tảng đá lớn chặn lại trong lòng.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu mình là Phương Huyên, trải qua một trận ồn ào như này, bị nhiều người lăng mạ chửi bới như vậy, cho dù ngủ một giấc xoa dịu tâm trạng, cũng không nên có thái độ thờ ơ như vậy.

Em có thể coi là bạn bè rất rất thân thiết với Phương Huyên, nếu ngay cả trạng thái chân thật nhất của bản thân cũng không thể chia sẻ với bạn bè thân thiết được, thì cậu ấy sống một mình vất vả đến thế nào cơ chứ.

Một cái tay xoa lên cái đầu nhỏ của Tô Mạt.

"Nhíu mày mau già đấy." Tiết Đồng trêu.

Rất mau đã sắp tới hiện trường ghi hình tập cuối của « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết », Tô Mạt vỗ vỗ khuông mặt mình, rất mau chóng xốc lên tinh thần.

« Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » sau một trận ồn ào trên mạng, chính thức nghênh đón đón buổi ghi hình cho tập cuối cùng.

Cũng xem như là hưởng phúc từ trận hỗn chiến trên mạng của nhóm nhạc quốc dân Paradise, giờ đây độ chú ý của chương trình này quả thật là không thể so sánh nổi nữa rồi.

Tô Mạt và Tiết Đồng cùng đi một xe tới, sau khi xuống xe lập tức bị người áo đen khác nhau dẫn qua hai hướng.

Hai mươi mốt ngày hình thành nên một thói quen, mỗi lần ghi hình cho chương trình Tô Mạt cùng cô Tiết đều ở chung một chỗ, bây giờ bỗng nhiên tách ra, Tô Mạt thật sự có chút không quen.

"Cô Tiết..." Ma xui quỷ khiến Tô Mạt kêu lên một tiếng.

"Tô Mạt, đợi chút nữa gặp." Tiết Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ vậy thôi đã khiến Tô Mạt an lòng rồi

Tô Mạt bị người áo đen dẫn đến một căn phòng nhỏ, dường như dựa theo lối trang trí mà Tô Mạt yêu thích, đưa mắt nhìn là thấy một màu hồng anh đào mà em thích, sofa nhỏ êm ái, bàn làm việc trưng bày gần cửa sổ, gấu bông nhân vật hoạt hình bày ở một góc bàn, bên cạnh còn đặt một chiếc hộp vuông vắn.


Giọng voiceover bắt đầu.

"Tô Mạt, chào bạn, hôm nay là buổi ghi hình cho tập cuối cùng của Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết, chủ đề là bạn bè và thử thách của tương lai."

Tô Mạt cười cười, làm cho bầu không khí trở nên sinh động hơn, "Lại là thử thách, bungee tôi cũng rút ra được rồi, không lẽ lần này lại là nhảy dù sao."

Giọng voiceover của ngày hôm nay đứng đắn một cách lạ thường, nó vậy mà không có trêu Tô Mạt, mà rất nghiêm túc mở lời nói, "Bạn sợ thử thách sao?"

Tô Mạt muốn nói mình cũng không ngại phải thử thách, nhưng trong đầu bỗng lóe lên một ý niệm, tính ra em thực sự không phải là một người dũng cảm, đối mặt với vài người, với vài việc, em luôn luôn có vẻ vô cùng nhát gan.

Giọng voiceover có vẻ cũng không cần Tô Mạt trả lời, lại hỏi, "Bạn cảm thấy, bạn cùng những khách mời khác, đã trở thành bạn bè chưa?"

Lần này cuối cùng Tô Mạt cũng trả lời rất dõng dạc.

"Tất nhiên."

Giọng voiceover: "Mở chiếc hộp trước mặt bạn ra nhìn xem, bên trong là món quà mà một vị khách mời khác chuẩn bị cho một vị khách mời khác, bạn có thể đem nó chuẩn xác đưa đến tay người khia không?"

Tô Mạt tiến lên, giơ nắm đấm, "Tôi nhất định sẽ cố gắng."

Hộp quà được mở ra, bên trong là một chiếc microphone chế tác thủ công bằng gỗ nguyên khối.

Giọng voiceover nói, "Là một chiếc microphone, có vẻ rất khó đây, trong sáu vị khách mời gần như đều có liên quan tới micro, Tiểu Thất, trong lòng bạn đã có đáp án chưa vậy?"

Tô Mạt gật gật đầu khẳng định.

Giọng voiceover nói: "Trước lúc đi gặp những người bạn, đem quà tặng đưa cho họ, bạn có thể ở chỗ này để lại một câu nói cho mọi người cũng như bản thân của tương lai không."

"Viết thư? Lát nữa phải đọc cho mọi người nghe sao?" Tô Mạt hiếu kỳ nói.

Giọng voiceover giống như bật cười, "Đúng vậy, bạn sẽ đọc cho họ, chỉ có điều không phải ở trước mặt, chỉ có đúng giờ xem khi chương trình phát sóng, mới có thể biết được đáp án."

Tô Mạt cười nói, "Tổ chương trình đúng là vì ratings mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, đến ngay cả sáu người chúng tôi cũng không buông tha."

Giọng voiceover trả lời, "Được chút nào hay chút đó."

Tô Mạt nghĩ nghĩ, "Được thôi."

Là người nhỏ nhất trong chương trình, phần lớn những lời Tô Mạt viết cho người khác đều là cảm tạ, cảm tạ mọi người quan tâm em, cảm tạ chuyện có thể thông qua một chương trình mà quen biết được một đối phương mà bản thân chưa được biết.

Nhưng đến lượt cô Tiết, Tô Mạt dừng bút một chút, em có trăm ngàn lời muốn thổ lộ, nhưng đến lúc viết lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.


Tô Mạt suy nghĩ lâu thật lâu, lâu đến mức giọng voiceover cũng đã nhận ra sự khác biệt vi diệu này.

"Ai khiến bạn rối bời như thế?" Giọng voiceover nói.

Tô Mạt không tránh né, mà thẳng thắn khai báo, "Là cô Tiết."

Giọng voiceover hỏi ngược lại, "Vậy điều gì mà cô Tiết đã từng nói khiến Tiểu Thất ấn tượng sâu sắc nhất."

Ấn tượng sâu sắc à...

Nhiều lắm.

"Nếu không muốn cười, thì không cần phải cười."

"Cho em mượn vai tôi dùng một chút này."

"Sau này cứ gọi cho tôi đi, cuộc gọi của em tôi sẽ không bỏ lỡ."

Trong cơn ngẩn ngơ, Tô Mạt nhớ lại lần mà mình tham gia họp fan điện ảnh của cô Tiết, em giành được món quà mà cô Tiết đưa ra, còn chiếu được tấm thẻ mà cô Tiết tặng cho mình.

Nguyện trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.

Tô Mạt xuất thần nửa ngày, cuối cùng chỉ viết lên thẻ một câu này.

【 Chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho cô nghe. 】

Giọng voiceover cũng bị một câu nhắn nhủ như vậy của em chọc cười, nhưng mà tốt xấu gì cũng viết xong rồi.

"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút, đi gặp những người bạn thôi nào."

Tô Mạt mỉm cười gật đầu, "Được."

Tạm biệt căn phòng cá nhân thuộc về mình, Tô Mạt dưới sự dẫn dắt của người áo đen đi xuống một phòng tiếp khách trống trải.

Điều ngày khiến Tô Mạt không khỏi nhớ lại lần đầu tiên tham gia ghi hình cho chương trình, căn phòng hoa lệ ngập tràn cảm giác cổ xưa ấy, lúc đó mỗi người bọn họ đều mặc lễ phục lộng lẫy phức tạp, trên mặt cũng đều đeo một tấm mặt nạ.

Mà ở phần cuối của chương trình, sau người bọn họ từ những cánh cửa khác nhau đi vào căn phòng tiếp khách này, ai nấy đều mặc thường phục dễ chịu thoải mái, trong tay cũng đều ôm một chiếc hộp vuông vắn màu trắng.

Thông qua chương trình này, dường như mọi người cũng đã tháo xuống lớp ngụy trang nặng nề, phô bày cho nhau, cũng như là cả những người bạn sẽ xem chương trình trong tương lai, một bản thân mà không ai biết đến.

Tô Mạt gật đầu mỉm cười với mọi người, sau khi cùng nhau chào hỏi xong, mọi người đồng loạt ngồi xuống, chỉnh tề mà sạch sẽ.