Là Bé Cưng Của Người

Chương 46: C46: Tôi là thế mà em cũng vậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hoàn thành ghi hình ở quê nhà Tô Mạt, tổ chương tình như ngựa không dừng vó quay lại thành phố Kinh Nguyên, sau khi ba nhóm nhân mã một lần nữa tụ tập về, hoàn thành kế hoạch ghi hình tiếp sau đó.

Chủ đề tập thứ tư kết thúc, mọi người ai bận phần người nấy, chỉ còn chờ lần tụ tập sau đó.

Tô Mạt dạo gần đây có không ít lịch trình, bởi vì buổi fanmeeting lần thứ hai của Đường Miêu lại sắp bắt đầu rồi.

Fan hâm mộ của Tô Mạt quả thật rất lạnh nhạt với hoạt động nhóm của Đường Miêu, nhưng lần này bọn họ chịu đựng một trận kích thích, bắt đầu điên cuồng giành vé, dù không giành được cũng bỏ giá cao mua lại từ trong tay fan nhà khác.

Có đôi khi đối với một vài người mà nói tình yêu đối với thần tượng so với vàng ròng bạc trắng, cũng không đáng nhắc tới nữa, một hồi qua lại này, kết quả giao dịch công bằng chính là trong hội trường gần như là toàn là fan hâm mộ của Tô Mạt.

Đường Miêu có màu tiếp ứng của mình, trước đóng trong một vài trường hợp có mặt cả nhóm, fan Tô Mạt còn biết phối hợp bật đèn màu tiếp ứng của nhóm, nhưng trải qua sự kiện lần trước, bọn họ chính là đến tìm lại mặt mũi, sao mà chừa lại cho người khác được nữa, một màu hoa anh đào trực tiếp quét sạch toàn bộ khán đài, trong các ngõ ngạch đều có thể nhìn thấy lightstick sáng lên vì Tô Mạt, hận không thể khiến cho tất cả mọi người biết, hôm nay ở đây, fan Tô Mạt chúng tôi bao hết rồi nhá!

Điền Điềm ở sau màn che lén nhìn đến cảm xúc trào dâng, xét thấy có nhân viên công tác đi tới đi lui, Điền Điềm đành phải chịu đựng tâm tình kích động giờ phút này, chỉ cầm tay Tô Mạt lắc lắc, ngược lại là Tô Mạt nhìn fan hâm mộ nhà mình làm lớn đến như vậy mà có phần dở khóc dở cười.

Thừa dịp không ai chú ý, bà cụ non Điền Điềm xoa đầu Tô Mạt, "Tiểu Thất nhà ta đúng là được người thích mà."

Tô Mạt bị dáng vẻ mẹ già của cô nàng chọc cười, "Được rồi, em phải chuẩn bị đây, theo giúp em thay trang phục nha."

Điền Điềm lanh lợi đi theo sau Tô Mạt, hai người đi về phía sau.

Sáu giờ, fanmeeting đúng giờ mở màn.

Có lẽ là do khí thế của fan Tô Mạt trên toàn bộ khán đài làm cho khiếp sợ, một đám thành viên Đường Miêu ngày hôm nay biểu hiện khá đúng quy củ.

Tô Mạt nói chuyện không ai ngắt lời, Tô Mạt mở miệng có người tiếp chuyện, tình đoàn đội plastic rốt cuộc đã online vào ngày hôm nay, nhưng fan Tô Mạt cũng không xí xóa, bọn họ vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước, họ còn nhớ rõ dự tính ban đầu khi tới đây.

"Tô Mạt, nhìn sang đây!"

"Tô Mạt, chúng tôi yêu em!"

"Tô Mạt ơi!"

Toàn hiện trường đều là tiếng reo hò tên Tô Mạt, không gián đoạn, không một trống lấy một khắc.


Chủ ý mà các fan hâm mộ ấp ủ chính là các người không để ý tới Tiểu Thất, chúng tôi để ý, các người không tương tác cùng em ấy, chúng tôi tới tương tác, tiếng hô hào như núi kêu biển gầm thậm chí lớn đến nỗi át cả tiếng nói chuyện của các thành viên khác.

Tình cảnh trong lúc nhất thời có chút không khống chết được.

MC trong phần phỏng vấn lúng túng đụng đụng vào bên người Tô Mạt, nói hai câu vào bên tai em, chỉ thấy Tô Mạt gật gật đầu, đi đến phía trước sân khấu phụ thăm hỏi fan hâm mộ, tự mình ra mặt duy trì trật tự.

Thành viên Đường Miêu giống như phông nền phía sau lưng Tô Mạt, em mặc một bộ lễ phục xinh đẹp đứng trên sân khấu phụ, một chùm sáng dịu dàng chiếu xuống, em liền như nàng công chúa xinh đẹp bên trong truyện cổ tích.

Trong hội trường rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, fan hâm mộ kỳ thực cũng hiểu rõ trong lòng, cùng biết mình đã làm ầm ĩ, nhưng bọn họ chính là nuốt không trôi được cục tức kia, chỉ là nhìn thần tượng nhỏ bị đẩy ra ổn định cục diện, lại bỗng dưng bắt đầu đau lòng.

Tất cả mọi người đang chờ Tô Mạt nói chuyện, chính Tô Mạt cũng đã chuẩn bị xong, microphone để trước ngực, đang muốn mở miệng.

"Tô Mạt."

Giọng nữ thanh nhuận, đột nhiên truyền đến.

"Tiểu Thất cố lên."

"Bên này."

Giọng nói kia mở đầu, sau đó chính là chuỗi tiếng gọi liên tiếp.

Tô Mạt nhìn một chút về phía giọng nói, chỉ thấy một nhóm những khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên ghế khách mời.

Đầu tiên là Thành Hiên đang vẫy tay về phía mình, đứng phía sau anh chàng là đám Liêu Sâm, Cao Dã, mà một hình bóng càng thêm quen thuộc lúc này xuất hiện ở trước mắt Tô Mạt.

Câu "Tô Mạt" kia chính là đến từ cô ấy.

Cô Tiết...

Cô Tiết đến rồi.

Khách mời cùng nhân viên sáng tạo của tổ chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » đều tới.


Khi Tô Mạt đưa mắt nhìn quanh, liên thấy Chung Ái, Diệp Hề, Đồng Hảo, Phương Huyên, Tiêu Bạch cũng ở đó, những người bạn bỏ lỡ buổi fanmeeting đầu tiên của em đều xuất hiện ở trên khán đài, mặc dù...

Mặc dù vẫn thiếu Hứa Vãn như cũ.

Tô Mạt cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, em còn trẻ, nhưng trong lòng em rõ ràng, những người này hẳn là đều đến giữ thể diện chó em, bọn họ cũng không đồng ý để em phải chịu thiệt thòi.

Hội trường vất vả lắm mới yên tĩnh lại được, bởi vì sự xuất hiện của những người này lại bắt đầu sôi trào.

Nếu như nói náo nhiệt trước đó còn có chút gồng gắng, vậy thì lúc này các fan hâm mộ xem như thật sự kích động, ai mà không hi vọng thần tượng mà mình thích, kết giao rộng rãi, được người yêu thích. Các fan nhìn thấy nghệ sĩ mà mình ủng hộ không chỉ có mình chèo chống, còn có bạn bè, có đồng bạn theo sau, xem như đã thực sự yên tâm.

Tiếng la hét ồn ào có chủ đích biến mất, tiếng kêu gọi cùng la ó lúc các thành viên Đường Miêu phát biểu cũng biến mất, các fan hâm mộ trở lại làm người xem, bắt đầu thực sự vui vẻ thưởng thức sân khấu mà nhóm thần tượng tỉ mỉ chuẩn bị.

Mà bắt đầu từ khi Tiết Đồng hô lên câu "Tô Mạt" kia, bé hamster của cô chính là tiêu điểm cùng hào quang duy nhất trên sân khấu này, lại chẳng có người nào có thể che khuất cùng xem nhẹ ánh sáng lóa mắt của em được nữa.

Ban đêm Chung Ái còn phải quay chụp, cô không thể dừng lại ở chỗ này quá lâu, chào hỏi cùng mọi người xong, sau khi nhờ bọn họ chờ đến cuối show thay mình gửi lời chào hỏi đến Tô Mạt, Chung Ái liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Diệp Hề kéo tay cô.

"Để mình đưa cậu đi."

Chung Ái trả lời, "Mình có thể tự mình lái xe."

Diệp Hề nhíu mày, "Mình đưa cậu đi."

Chung Ái bất lực, "Hay là để chị Phương Viên đưa mình đi cũng được."

Diệp Hề hiếm khi cương quyết, "Mình bảo, mình đưa cậu."

Nói đến mức này rồi, e là Diệp Hề sẽ không thỏa hiệp, người này rất cố chấp, Chung Ái chỉ có thể thở dài.

"Được."


Quả nhiên, mình nói một chữ "được", vết hằn giữa hàng lông mày của người kia mới từ từ biến mất.

Được nhân viên công tác dẫn đường, Chung Ái cùng Diệp Hề nói lời tạm biệt trước, đi ngang qua nhìn thấy các fan hâm mộ nhao nhao vẫy tay với bọn họ, chờ đến lúc đi vào lối đi rời khỏi hội trường, Chung Ái thoáng nhìn một chút, đột nhiên cảm giác được có một hình bóng rất quen thuộc lướt qua.

Cô dừng chân lại, ngược lại gợi ra sự nghi hoặc của Diệp Hề, "Sao thế?"

Chung Ái bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người hiện lên ở cuối đường đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.

"Hứa Vãn." Chung Ái lẩm bẩm nói.

"Cái gì?" Diệp Hề cho là mình nghe lầm.

Chung Ái quay đầu lại, cùng Diệp Hề bốn mắt giao nhau, cặp mắt vĩnh viễn mang ý cười, che một tầng sương mù mong manh kia, giờ phút này lại hiện ra rõ ràng một tầng cảm xúc phức tạp dị thường.

Chung Ái không lưu loát lên tiếng, đem lời nói trực tiếp hơn một chút, "Hứa Vãn đến rồi."

Diệp Hề ăn ý ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vừa biến mất kia.

Diệp Hề rất muốn hỏi Chung Ái một câu, cậu chắc không.

Nhưng chắc hay không thì sao cơ chứ, mặc dù Hứa Vãn có không yên lòng, cuối cùng vẫn muốn đến nhìn tình hình gần đây của Tô Mạt, nhưng em ấy trộm đến lại trộm đi, không chịu xuất hiện ở trước người khác cũng đã nói lên tất cả vấn đề rồi.

Diệp Hề cuối cùng vẫn không hỏi ra câu hỏi ấy.

Chung Ái cũng không tiếp tục nói gì nữa, hai người cũng chỉ đứng trong đường hầm một hồi lâu, cuối cùng Chung Ái nắm lấy cánh tay Diệp Hề, nắm đến chặt thật chặt.

"Mình hơi lạnh." Chung Ái nói.

Diệp Hề không nói gì, chỉ rút tay ra, quay người đem Chung Ái ôm vào trong lòng.

"Đã bảo cậu mặc nhiều thêm một chút rồi, cậu còn không nghe."

Chung Ái cười cười, "Lần sau, lần sau nghe cậu."

Hai người cất bước rời khỏi hội trường, mà trong hai ba câu nói, họ đã hiểu được ý tứ của đối phương.

Chuyện nhìn thấy Hứa Vãn đêm nay, họ sẽ không nói với Tô Mạt, họ sẽ yên yên ổn ổn giấu nó vào trong lòng.


Chung Ái cùng Diệp Hề đi đến là vội vàng, nhưng trong hội trường vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.

Sau khi fanmeeting kết thúc, Tô Mạt không kịp tham gia tiệc liên hoan công ty nhà mình đã liền bị nhóm bạn bè thân thiết đến xem biểu diễn mang đi.

Thành viên Paradise bây giờ đều là lực lượng trụ cột sôi nổi trong vòng giải trí, cũng rất quen thuộc với khách mời tổ chương trình, nhân viên công tác, may mắn thay một nhóm người này đã tụ lại cùng một chỗ.

Sau khi ăn mừng sự thành công của fanmeeting của Tô Mạt, mọi người lúc này mới tản đi, Tô Mạt bị chuốc chút rượu thì được cô Tiết một giọt rượu cũng không đụng đến làm tài xế đưa về nhà.

Tô Mạt ngày hôm nay không giống ngày thường cho lắm, bình thường uống một chút rượu thôi cũng sẽ nói nhiều hơn một chút, người cũng mềm hơn một chút, nhưng hôm nay sự yên tĩnh của Tô Mạt có hơi không bình thường, Tiết Đồng sợ em khó chịu vì không thấy được người mà mình muốn gặp trong lòng, kết quả nhìn sang ghế phụ mới biết được, đôi mắt cô nhóc này lóe sáng, cười dịu dàng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đây là dáng vẻ phấn khích.

Tiết Đồng cuối cùng cũng yên tâm.

"Chơi vui lắm hả?" Tốc độ lái của Tiết Đồng rất chậm, cố ý đi vòng qua đường ven sông, hai bên cửa sổ xe là đèn hiệu ngũ sắc cùng trăng sáng đêm khuya dưới lòng sông.

Tô Mạt gật gật đầu, hà hơi, vẽ vẽ lên trên cửa sổ xe.

Tiết Đồng nghiêng người nhìn, chỉ thấy Tô Mạt viết tên nhóm Paradise, lại vẽ biểu tượng sao sáu cánh của chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết ».

Tiết Đồng không vội trở về, mà dừng xe ở bên bờ sông, mùa đông thành phố Kinh Nguyên còn không đến mức khiến cho nước sông đóng băng, từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, vẫn có thể nhìn thấy nước sông chậm rãi chảy về hướng Đông như cũ.

"Tô Mạt." Sau một hồi trầm mặc, Tiết Đồng phá vỡ sự yên tĩnh, "Em có muốn rời Thượng Nghệ không?"

Tô Mạt cũng không che giấu thêm, hai bên má em là sắc anh đào nhàn nhạt, nghiêm túc gật gật đầu, nhưng rất nhanh, uể oải cùng lạc lõng liền leo lên mặt mày Tô Mạt, "Thế nhưng rất khó khăn, rời khỏi Thượng Nghệ em biết đi đâu bây giờ, không làm nghệ sĩ nữa, em còn có thể làm được gì đây."

Trong mắt Tô Mạt có mấy phần mờ mịt, không ai sinh ra đã mang theo mặt nạ, có thể mặc cho người ta bóp nghiến vo tròn, hiện nay còn ở lại Thượng Nghệ, ngột ngạt, ở lại Đường Miêu càng ngột ngạt hơn, trước mắt có thể ở bên bờ sông hít một ngụm khí trong lành, đối với Tô Mạt mà nói đều là sự thả lỏng hiếm mà có được.

"Tôi ở Thần Tinh hơn mười năm, từ lúc còn vô danh cho đến bây giờ, cũng có thể xưng một tiếng công thành danh toại." Vẻ mặt Tiết Đồng lạnh nhạt.

Tô Mạt hơi quay đầu nghi hoặc nhìn Tiết Đồng, liền nghe Tiết Đồng tiếp tục nói, "Nhưng phía sau mối quan hệ hợp tác mà người đời cho là hoàn mỹ này, căn nguyên bên trong chỉ có mình tôi biết, nhưng..."

Nói rồi, Tiết Đồng khoanh tay nháy mắt mấy cái với Tô Mạt, "Nhưng chẳng mấy chốc tôi sẽ rời khỏi Thần Tinh, đến lúc đó hết thảy sẽ lại là một khởi đầu mới, tôi là thế, mà em cũng vậy, đều sẽ khá lên mà thôi."

//

Mấy quễ Đường Miêu suốt cả buổi fanmeeting: