Là Bé Cưng Của Người

Chương 45: C45: Một nụ hôn




Tô Mạt đã từng có một người chị, chỉ lớn hơn em mấy phút, cùng em có diện mạo gần như là giống hệt nhau.

Khi còn bé, chị gái mới là thiên thần nhỏ của tất cả mọi người, là trái cây vui vẻ của mọi người, là đứa trẻ ngay từ nhỏ đã biết quan tâm người khác, lúc đó Tô Mạt vẫn còn là đứa nhóc hư hỏng chơi bùn, nghịch ngợm phá phách bày trò đùa dai, gây phiền phức cho mọi người mỗi ngày.

Nhưng mà em vẫn thích nhất là ở cùng một chỗ với chị gái, có người chị như bà cụ non chăm sóc em, có chị gái thay em quan tâm đến từng tiểu tiết, em có thể vô lo vô nghĩ làm trẻ con, quãng thời gian đó cứ một mực tiếp tục cho đến cái ngày khai giảng năm lớp hai tiểu học của hai người.

Ngày đầu tiên bắt đầu học kỳ mới, trường học cũng không có sắp xếp chương trình học, phát cho học sinh sách vở cần dùng, sau khi quét dọn vệ sinh phòng học, mọi người liền vui vẻ rộn ràng chuẩn bị tan học về nhà.

Tô Mạt vội vàng lôi kéo chị gái chạy ra bên ngoài, hôm nay bố mẹ tới đón hai chị em, đã hẹn là mọi người cùng nhau đi công viên giải trí chơi rồi.

Người cũng đã đi ra khỏi cổng, qua đường lớn, mắt thấy sắp bổ nhào vào trong ngực bố mẹ rồi, Tô Mạt mới nhận ra trên vai mình trống rỗng.

Cặp sách đã thu gọn gàng rồi, lại quên mang ra ngoài.

Một đoạn đường thật xa, đi tới đi lui một lần thực sự phiền phức, Tô Mạt bé nhỏ mím mím môi, vẻ mặt không vui.

Chị gái cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, lại như bà cụ non xoa bóp tay em, an ủi, "Em ngoan ngoãn chờ chị ở đây, chị đi lấy cặp sách cho em."

Mà một lần đi lại đơn giản như vậy, lúc Tô Tinh cầm cặp sách của Tô Mạt trở lại, trong nháy mắt đi ngang qua đường lớn, một chiếc ô tô phóng thật nhanh, mang theo bóng dáng nho nhỏ của cô bé.

Chị gái bị tông ra xa vài mét, nhưng cặp sách của Tô Mạt được cô bé mang về lại rơi ở cách Tô Mạt không xa...

Cảnh tượng này, cả đời Tô Mạt cũng không quên được, không cách nào buông xuôi.

"Là em, chị gái... là bị em hại chết."

Kể lại chuyện cũ đau thấu tim gan khi còn bé, Tô Mạt lại không có vẻ cười nói uyển chuyện như ngày thường, em giống như đứa trẻ làm sai, tay chân luống cuống ngồi ở đó.

Hai người đang tiếp đãi Tiết Đồng ngoài phòng khách, bố mẹ đã đi nghỉ ngơi, album ảnh còn mở ra ở trên tay Tiết Đồng, Tiết Đồng nhìn khuôn mặt của người chị cực kỳ giống với Tô Mạt bé nhỏ, cuối cùng nhẹ nhàng đem cuốn sách khép lại.


"Thế sự vô thường, nếu nói sai, cũng là tài xế tông vào người lúc đó sai." Tiết Đồng an ủi.

Tô Mạt lại lắc đầu, "Không phải, nếu như không phải em sơ ý chủ quan, chị ấy cũng sẽ không cần phải trở về lấy đồ cho em, chúng em sẽ ngồi lên xe của bố, sau đó cả nhà thật vui vẻ đi công viên giải trí, chị ấy sẽ... Sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."

Tô Mạt nói xong, trong mắt đã ngấn đầy nước mắt, cô Tiết giống như khúc gỗ duy nhất mà em có thể bắt lấy lúc này, em nắm lấy cánh tay Tiết Đồng, trong ánh mắt toàn là tuyệt vọng, "Cô Tiết, cô có biết không, lúc chị gái vừa xảy ra chuyện, bố mẹ cũng an ủi em như thế này đấy, họ thậm chí còn không trách móc em, họ cho em gấp đôi tình yêu thương, thậm chí còn đem cả phần của chị gái cho em, thế nhưng em đã nhìn thấy, em nhìn thấy trong nhật kí của mẹ, cùng hai bộ quần áo cùng giày dép nhỏ mà ba mua về rồi cất giữ mãi mãi, em đã nghe thấy tiếng khóc trong đêm của họ, em ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh họ bừng tỉnh từ trong mộng rồi ôm ấp vỗ về nhau, tất cả những chuyện này đều là do em gây ra, là em tước đi sinh mệnh của chị gái, người phải quay lại là em, người đáng chết, phải là em mới đúng."

Tiết Đồng nghĩ mình không thể để cho Tô Mạt nói nữa, cô không thể nhìn Tô Mạt đắm chìm bên trong quá khứ, giống như người ngâm trong nước, từng chút từng chút một chìm xuống, đau khổ giãy dụa.

Tiết Đồng đỡ lấy gáy Tô Mạt, nhẹ nhàng đem người đến trước mặt mình, đôi môi ấm áp dán lên, cuối cùng hóa thành một nụ hôn dịu dàng, kéo dài.

Cả người Tô Mạt đều sững lại một chỗ, em cảm thấy mình đến một cử động khe khẽ thôi cũng không động được, em có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cô Tiết, có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm mà cô Tiết dâng lên trước mặt em.

Nước mắt của Tô Mạt không kìm được trượt xuống từ khóe mắt, em là một người xấu, là kẻ tội đồ, em trộm mất cuộc đời của chị gái, còn trộm đi cả trái tim của cô Tiết.

Tiết Đồng biết, Tô Mạt khóc, cô nhẹ nhàng buông em ra, một tay che lên đôi mắt em.

Không thấy mặt mình, có lẽ Tô Mạt sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.

"Đừng sợ, Tô Mạt, là tôi." Sau khi Tiết Đồng nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên.

Đêm hôm đó, Tô Mạt ngủ ở phòng dành cho khách trong nhà mình, mà Tiết Đồng thì lại xiêu vẹo trên sofa ngoài phòng khách một đêm.

Sáng sớm hôm sau, bố Tô, mẹ Tô nhìn Tiết Đồng ngủ trên ghế sofa ở phòng khách, chỉ nhìn nhau một chút, rất ăn ý không nói nhiều.

Tiết Đồng ngủ nông, ngủ trên ghế sofa dĩ nhiên không thoải mái, nghe thấy âm thanh, rất nhanh đã tỉnh lại.

"Không thì, vào trong phòng ngủ đi con, cô chú đem phòng Tô Mạt dọn dẹp cho con nhé." Mẹ Tô thân thiết nói.


"Không cần phiền đâu cô, chờ chút nữa Tô Mạt tỉnh dậy, chúng con phải tập hợp với tổ chương trình rồi ạ." Tiết Đồng liền vội vàng đứng dậy.

Bố Tô nhìn vợ, hơi thở dài nói, "Hôm qua, Tô Mạt đem chuyện về chị gái con bé kể hết cho con rồi nhỉ."

Tiết Đồng sững sờ, không khỏi nghĩ đến cái hôn không cầm lòng được kia của mình, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua cô hôn con gái nhà người ta đều bị hai cô chú thấy được rồi ư?

Da mặt dù có dày, Tiết Đồng cũng không khỏi đỏ mặt, "Cô chú à, thật ra thì, hôm qua ấy mà, cháu..."

Bố Tô xua xua tay, ngăn lời tiếp theo của Tiết Đồng, "Mạt Mạt hồi nhỏ nghịch ngợm phá phách, nhưng từ lúc chị gái con bé xảy ra chuyện, con bé giống như trưởng thành trong một đêm, vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, từ đó về sau không còn để quên bất cứ một đồ vật gì nữa, con bé còn có một cuốn sổ nho nhỏ, viết chi chít những lời nhắc nhở, sợ mình lại vì quên gì đó mà gây phiền phức cho người khác."

Trong giọng nói của bố Tô có chút bi thương, mắt mẹ Tô lại càng thêm đỏ ửng.

Tiết Đồng lại nghe thấy bố Tô tiếp tục nói sau một hồi trầm mặc, "Những năm qua, Mạt Mạt vẫn luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra năm đó hoàn toàn là lỗi của mình, cho nên con bé hiểu chuyện, ngay cả lựa chọn trở thành nghệ sĩ bây giờ, khát vọng thông qua bản thân mang lại niềm vui cho người khác, đều là một loại phương thức để cho con bé chuộc tội, nhưng mà..."

Bố Tô còn chưa nói hết lời, mẹ Tô đã tiếp tới, bà hơn năm mươi tuổi lau đi nước trên khóe mắt, "Nhưng chuyện này sao lại là lỗi của con bé được cơ chứ, chị gái nó mất, đấy là trách nhiệm của người làm cha làm mẹ như cô chú, là cô chú không chăm sóc nó cẩn thận, liều lĩnh để đứa bé còn nhỏ như vậy tự mình qua đường, nếu như cô chú cẩn thận dắt tay con bé, nếu như..."

Chỉ tiếc là, có bao nhiêu cái nếu như cũng không thể nào lấy lại được tính mạng của cô chị hoạt bát nữa rồi.

Bố Tô thở dài nói, "Lúc trước cô chú không chăm sóc một đứa cho cẩn thận rồi, bây giờ cô chú lại để cho đứa còn lại sống mãi trong áy náy, đây là người làm cha mẹ như cô chú có lỗi với hai đứa nó, thế nên là, cô Tiết..."

Tiết Đồng liền vội vàng đứng lên, dịu dàng nói, "Chú à, ngài cứ gọi con là Tiết Đồng đi ạ."

Bố Tô chân thành nói, "Được, Tiết Đồng à, Mạt Mạt là đứa bé rất cả nghĩ, cô chú bây giờ cũng chỉ có một nguyện vọng mà thôi, chỉ hi vọng con bé bình an khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc, cho nên con bé lựa chọn làm nghệ sĩ, cô chú ủng hộ, tương lai con bé lựa chọn ai làm bạn đời, cô chú đều ủng hộ quyết định của nó, miễn là nó vui vẻ, chỉ cần con cái bay cao, cô chú làm cha mẹ đã không theo kịp bước chân của nó rồi, mặc dù chú biết lời này có chút đường đột, nhưng mà chú vẫn muốn nhờ con, quan tâm đến con gái chú nhiều một chút."

Tối hôm qua...

Tối hôm qua cảnh mình hôn Tô Mạt hẳn là bị họ thấy rồi đi, không thì bố Tô với mẹ Tô cũng sẽ không nói mấy lời giống như là đem con gái giao phó cho mình như này.


Tiết Đồng đứng tại chỗ, sau một hồi trầm ngâm, vẫn mở miệng hỏi, "Tối hôm qua..."

Bố Tô cùng mẹ Tô nhìn nhau cười một tiếng, giống như đã sớm ăn ý, bố Tô cười nói, "Đợi lần sau, đợi lần sau con trở về cùng Mạt Mạt, cô chú sẽ nói đáp án cho con."

Sẽ có lần sau sao?

Tiết Đồng cười nhẹ nhàng, nhưng cô cảm thấy tâm trạng vào giờ phút này không tồi, giống như được một đám mây bồng bềnh, chầm chậm chầm chậm nâng lên bầu trời trong xanh.

Sáng ngày hôm đó, Tô Mạt ngủ thẳng cẳng đến mười giờ, chờ đến lúc em từ trên giường đứng dậy, qua quýt mặc quần áo gọn gàng đẩy cửa phòng ra ngoài, chỉ thấy cô Tiết cùng bố mẹ cũng đã ăn xong bữa sáng, bây giờ đang ngồi chơi cờ tướng bên bàn trà nhỏ bên cửa sổ.

"Anh cái lão già này, không sai biệt lắm đi, anh cũng kéo Tiểu Đồng chơi mấy bàn rồi đấy." Mẹ Tô đan len ở bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy bả vai chồng.

Bố Tô nắm hai quân cờ trong tay, nhìn bàn cờ không rời mắt, trong miệng lẩm bẩm, "Em không biết đâu, bọn anh đây gọi là kỳ phùng địch thủ, tất nhiên là phải chơi cho thống khoái rồi, đúng không hả, Tiểu Đồng."

Tiểu... Đồng...?

Tô Mạt tóc tai rối bù, đứng ngây ra như phỗng ở cửa phòng ngủ.

Em nghe thấy cái gì vậy? Sao mà qua một đêm bố mẹ đã xưng hô thân mật với cô Tiết đến thế này rồi? Chẳng lẽ hôm nay em rời giường sai tư thế rồi sao, có nên nằm xuống nhắm mắt rồi dậy lại lần nữa không?

Tiết Đồng thấy Tô Mạt đi ra, liền vẫy tay ra hiệu cho em đi tới.

Tô Mạt rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, não choáng váng choáng váng liền đi về phía bên kia.

Đi đến bên cạnh rồi, Tô Mạt mới chợt nhớ ra nụ hôn ngọt ngào ngày hôm qua.

Em cùng cô Tiết... Hôn môi.

Lần này không phải trán gì nữa, em cũng không có say, em là tỉnh táo răng môi tương giao với cô Tiết.

Mà sau màn thân mật này, sáng ngày hôm sau, cô Tiết còn cùng bố già nhà mình đối mặt chơi cờ tướng với nhau...


"Chiếu tướng."

Tiết Đồng hạ xuống.

Chút nghĩ suy tản mác vừa rồi của Tô Mạt bị bàn cờ hấp dẫn trong nháy mắt.

Bố Tô là cao thủ đánh cờ, Tô Mạt cũng có chút hiểu biết với cờ tướng, em nhìn thế cục trên bàn cờ lúc này một chút, dựng lấy bả vai bố mà nói, "Bố, chỗ này chỗ này."

Bố Tô cười nói, "Con cái con bé này, đúng là không có quy củ gì hết."

Tô Mạt vốn không có có quản cái gì mà xem cờ không được nói, trực tiếp bắt đầu chơi theo ý của mình.

Tiết Đồng nhìn em hơi tủm tỉm cười, còn khen em một câu, "Không tệ."

Tô Mạt đắc ý, hất hàm một cái về phía bố già nhà mình, ý là, bố nhìn đi, có người khen con kìa.

Có điều tốt đẹp chẳng lâu, Tiết Đồng bắt pháo, lại là chiếu tướng.

Tô Mạt nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, "Em đi chỗ này."

"Không tệ." Tiết Đồng tiếp tục khen, nhưng rồi bước tiếp theo lại chiếu tướng.

Hai đứa trẻ ngồi trong phòng khách sáng sủa sạch sẽ, trong ánh nắng nhàn nhạt, rất dịu dàng của mùa đông.

Bố Tô và mẹ Tô nhìn nhau, im lặng đứng dậy, đem bàn cờ tặng cho hai con người chăm chú dị thường này.

Đợi đến lúc Tiết Đồng nhận ra, trong phòng cũng chỉ còn lại cô và Tô Mạt.

Ánh mắt Tô Mạt đặt trên bàn cờ không chớp lấy một cái, chăm chú nghĩ ngợi.

Một bàn tàn cuộc, các cô đánh thật lâu, mỗi lần Tiết Đồng nghĩ mình sắp thắng rồi, Tô Mạt lại luôn có thể khởi tử hồi sinh, nếu như có thể...

Tiết Đồng thật sự muốn có thể cứ như vậy cùng Tô Mạt đánh bàn cờ này mãi mãi.