Trong nháy mắt đó hoặc là nói trong thời gian chợp mắt, chút thời gian này Dương Thiên Vấn lại có kỳ tích như từ Tu Chân Giới, liên tục vượt qua mấy cấp bậc, hai không gian, tới Thần giới. Hơn nữa vẫn còn là một Thượng Vị Thần, bây giờ đã là Thiên thần hạ cấp hiện ở trước mặt mình, tâm tình Thương Lang Tiên Tôn khẳng định rất phức tạp. Chắc chắn hiện tại ở sâu trong nội tâm Thương Lang Tiên Tôn tất nhiên có ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), trong ánh mắt bất giác có một loại cảm giác như nhìn thấy cháu trai.
"Trong nháy mắt đó, lão phu nghĩ đến ngươi ta coi như là muốn gặp nhau, sợ là phải chờ tới ngàn trăm vạn năm sau. Không thể nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt. Thần giới rộng rãi, thoạt nhìn, ta và ngươi duyên phận đã hết!" Thương Lang Tiên Tôn vô cùng cảm khái nói.
"Vãn bối Dương Thiên Vấn, ở chỗ này bái kiến Thương Lang tiền bối.
Vãn bối đạt được Tiên phủ tiền bối để lại trợ giúp, mới có thành tựu hôm nay, ở chỗ này vãn bối thành tâm bái tạ." Dương Thiên Vấn cung kính ôm quyền thi lễ. Một tiếng cảm tạ này quả thực phát ra từ nội tâm.
"Ha ha, Tiên phủ tiếp tục dùng. Nó cũng chỉ khiến ngươi ở Tiên giới thuận tiện một ít mà thôi. Hơn nữa, tòa tiên phủ này là phúc đồng thời cũng là họa. Ngươi có thể có thành tựu hôm nay, cũng không có bao nhiêu quan hệ cùng Tiên phủ của lão phu. Cho dù không có Tiên phủ, kết quả cũng sẽ giống nhau." Thương Lang Tiên Tôn thấy rất thấu triệt, cũng không kể công. Thương Lang tiên phủ này phúc họa tương đồng. Người khác chiếm được không có cùng kết quả như vậy. Hơn nữa tiên phủ cho dù tốt, sau khi phi thăng Thần giới, nó chính là một phế vật, ở Thần giới tu luyện Linh Thần tới hạ cấp Thiên thần, gian khổ trong đó, Thương Lang Tiên Tôn, người đã từng trải há lại không rõ ràng sao? Cho nên, Dương Thiên Vấn có thể có thành tựu hôm nay toàn bộ nhờ chính vào hắn.
"Tiền bối nói..." Dương Thiên Vấn vẫn khách khí nói hai câu, đồng thời trong lòng hắn vẫn còn cảm kích, ít nhất tiên phủ trong trân tàng xác thực giải quyết xong hắn ở đây Tiên Ma Yêu giới mà chi phí tu hành, không cần lần lượt nghèo.
"Ai, vậy tiên phủ nhiều nhất chỉ là chứng minh ta và ngươi có duyên phận ràng buộc mà thôi. Không còn dùng cho việc khác." Tính tình Thương Lang Tiên Tôn chính là như thế. Đúng thì là đúng, không đúng thì chính là không đúng.
Dương Thiên Vấn không nói thêm gì nữa. Hắn tự mình rót rượu cho Thương Lang Tiên Tôn, nâng chén kính nói: "Được rồi, vãn bối nhiều lời, tiền bối mời!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thương Lang Tiên Tôn cũng là người yêu thích rượu, dáng tươi cười trên mặt càng tăng lên, uống cùng Dương Thiên Vấn.
Khách nhân ngồi trên lầu hai có mấy vị cũng là kẻ có tiền ở trên đảo, tự nhiên nhận ra vị này là người chiếm giữ 50% sản nghiệp tửu trang ở khu vực này. Tất cả đều tò mò nhìn Dương Thiên Vấn, nghĩ thầm: "Vị trẻ tuổi này có lai lịch gì, lại có thể khiến cho đại nhân vật bực này tương bồi." Đáng tiếc, tửu lâu này rất chú trọng bầy đặt mỗi một chỗ ngồi mà lại đều có cấm chế cách âm, chỉ có thể nhìn, không thể nghe --.
Rượu qua tam tuần, hai người vốn lần đầu gặp mặt, giống như bạn hữu giao hảo nhiều năm, bạn vong niên, vô cùng tự nhiên. Có lẽ là bởi vì cả hai đều là phong hoa tuyệt đại, dáng nhân vật độc lĩnh, xưng là tuyệt thế kỳ tài thời đại, cho nên có tiếng nói chung.
"Ngươi tới Hách Đông đảo làm gì? Chẳng lẽ là tới tham gia chọn rể Hách gia?" Thương Lang Tiên Tôn hòa ái dò hỏi.
Hách gia chọn rể? Không từng nghe nói qua, cũng không có hứng thú." Dương Thiên Vấn khôi phục bình tĩnh đáp. Tuy giọng nói của hắn lạnh nhạt, nhưng xen lẫn vẻ khinh thường, ngược lại còn biểu lộ không hứng thú. Bây giờ là thời đại nào, chọn rể? Ta không có hứng thú ăn cơm bao (trai bao).
"Hả?" Thương Lang Tiên Tôn có chút ngoài ý muốn, lập tức lên tiếng giải thích: "Ngươi tới Thần giới sợ là không được bao lâu, đúng không?".
"Ừ, đúng vậy. Ta một mực tu luyện, không đi du lịch. Đây cũng cũng coi là lần thứ nhất ra ngoài. Đi ngang qua nơi đây, trong lúc rảnh rỗi, tới hưởng thụ một phen." Dương Thiên Vấn gật đầu đáp. Quả thực, thời gian hắn tới Thần giới cũng không dài, hiểu biết về Thần giới vẫn chỉ như trước đây.
"Người Tiên Ma Yêu giới phi thăng Thần giới, phần lớn là phi thăng tới khu vực Hành Dương Lĩnh. Đây là vùng nông thôn cũng khó trách ngươi rơi vào cảnh tin tức bế tắc" Thương Lang Tiên Tôn nghĩ vậy gật đầu, tỏ ý hiểu.
"Ách... ý tiền bối là?" Dương Thiên Vấn không rõ ràng cho lắm. Hành Dương Lĩnh là vùng nông thôn sao? Như thế nào thì mới xem như quốc tế hóa đại đô thị?
"Hành Dương Lĩnh Quách gia, ngươi đã gặp chưa?" Thương Lang Tiên Tôn nhẹ giọng hỏi.
"Biết rõ một ít, cũng tiếp xúc qua, nghe nói Hành Dương Vương là cao thủ cấp Thần Hoàng!" Dương Thiên Vấn nhẹ giọng đáp. Kỳ thật truyền thuyết Hành Dương Vương Hành Dương Lĩnh chính là Thần Hoàng duy nhất trong phạm vi Hành Dương Lĩnh, vì vậy Quách gia mới có thể giữ vững vị trí Hành Dương đệ nhất thế gia. Đáp án này, Dương Thiên Vấn không thể tin được. Một vùng rộng lớn như Hành Dương Lĩnh chẳng lẽ chỉ có một Thần Hoàng sao?
"Vậy ngươi biết địa vị Hách gia không?" Thương Lang Tiên Tôn uống một hơi cạn sạch chén Trung Mỹ Tửu.
"Nói cho ngươi biết, Thần giới mười sáu khối đại lục chỉ có mười khối là trực tiếp thuộc sở hữu của chúa tể quản hạt. Sáu khối khác thuộc về Tam đại thượng Cổ gia tộc quản hạt! Hách gia chính là một trong ba gia tộc thượng cổ đó! Những gia tộc này sớm hiển hách một thời tại thượng cổ trước cuộc chiến chúng thần, đã trải qua cuộc chiến chúng thần. Tuy rằng bọn họ không thu hút được nhiều chú ý của mọi người, nhưng một mực truyền thừa không bị cắt đứt. Có thể tưởng tượng chỗ cường đại của bọn họ!" lời nói của Thương Lang Tiên Tôn cực kỳ kinh người.
Dương Thiên Vấn nghe xong, cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần. Hắn sớm biết nước Thần giới rất sâu, tuyệt đối sẽ không đơn giản như biểu hiện ra ngoài như vậy. Thế nhưng dù phải bể đầu, Dương Thiên Vấn cũng tuyệt đối không tưởng tượng nổi một gia tộc có năng lực quản hạt hai khối đại lục! Lấy Thiên Nguyên đại lục mà nói, chỉ nguyên Hành Dương Lĩnh đã có bốn ngàn hai trăm ngàn dặm. Đây chỉ là Thiên Nguyên đại lục một trong mười sáu đại lục! Tài phú một lãnh địa còn khiến cho người ta đỏ mắt, chớ nói chi là một khối đại lục. Mà một gia tộc có thể quản hạt hai khối đại lục, thật sự là không còn gì để nói! --.
------.
Tam đại gia tộc từ thời kỳ thượng cổ một mực truyền thừa đến nay, bọn họ vốn có thực lực mạnh mẽ cỡ nào? Nói thật, Dương Thiên Vấn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Đại chiến chúng thần đã vượt quá phạm vi gia tộc, chính thức đoạt đi thực lực, đoạt tánh mạng, mà ngay cả chúa tể cùng Lôi thần nhất tộc của mình cũng vì vậy mà tiêu vong. Mười chúa tể đều lâm vào ngủ say. Có thể tưởng tượng trận đại chiến này thảm thiết như nào.
Mà Tam đại thượng cổ thế gia rõ ràng còn có thể bảo tồn thực lực. Có lẽ ở bên trong có vận khí, nhưng không thể phủ nhận, trải qua hơn trăm triệu năm mà nghỉ ngơi lấy lại sức với kinh doanh, ba thế gia này tuyệt đối là cực bá tồn tại ở Thần giới cự, cái gì mà Thuận Dương phủ Khương gia, Hành Dương Lĩnh Quách gia, ở trước mặt tam đại gia tộc, bọn họ căn bản như trẻ mới sinh!
Tại thời khắc này, Dương Thiên Vấn thật sự có chút cảm giác ếch ngồi đáy giếng. Nhân Thần giới còn phức tạp như thế, hai Thần giới khác thì còn thế nào? Mấy chục vạn năm sau cuộc chiến chúng thần thì thế nào?
Dương Thiên Vấn cảm thấy sóng cả tuôn trào, mấy chục vạn năm sau cuộc chiến chúng thần, sớm đã có như một ngọn núi đặt ở trong lòng Dương Thiên Vấn. Lúc này đã được biết đến một ít bí mật mới của Nhân Thần giới, ngọn núi này càng thêm trầm trọng một ít.
Trốn? Đại kiếp nạn đến, thật sự trốn mà có thể trốn được sao?
Không, tuyệt đối không thể! Bên trong tăm tối đều có chúa tể. Dương Thiên Vấn cũng không phải rùa đen rút đầu sợ phiền phức. lúc này đây đã biết rõ tiền căn hậu quả, hắn liền tích cực mưu đồ, âm thầm tích góp thực lực. Mà ngay cả nguyện vọng vận mệnh la bàn, Dương Thiên Vấn cũng có ý bảo tồn toàn bộ chúng, chuẩn bị bất cứ tình huống nào mà đại kiếp nạn tiến đến.
Dương Thiên Vấn cũng không tin, đến lúc đó có mười tám nguyện vọng bên người, coi như là mười bốn chúa tể tề tụ, Lão Tử cũng dùng từng nguyện vọng một dập các người cho dù không treo hết các ngươi cũng có thể phong ấn mấy chục tỷ năm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Dương Thiên Vấn buông lỏng không ít. Đúng vậy các người từng bước từng bước có ưu thế thế lực, có ưu thế thực lực, hơn nữa đều mạnh mẽ hơn so với Lão Tử, nhưng là vậy thì đã sao? Ta có thể Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ cần khống chế vận mệnh Thiên Đạo ở trên tay của ta, lại có gì đáng sợ đâu? --.
------.
"Như thế nào đây? Có hứng thú hay không?" Thương Lang Tiên Tôn mỉm cười hỏi. Thương Lang Tiên Tôn có một loại cảm giác thân thiết, đỗi đãi với Dương Thiên Vấn như nửa đệ tử, nửa cháu trai, muốn mượn lực ảnh hưởng của mình kinh doanh nhiều năm ở Hách Đông đảo trợ giúp Dương Thiên Vấn một bước lên trời, trở thành cô gia thế hệ này của Hách gia, kỳ thật chính là một bước lên trời! Về phần sính lễ, cũng giúp đỡ, chuẩn bị cho Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn lắc đầu nói: "Không có hứng thú." Làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, Dương Thiên Vấn không có cảm giác thành tựu khi dựa vào nữ nhân, dựa vào ăn cơm bao (trai bao).
"Ngươi..." Thương Lang Tiên Tôn nghe đáp án này sửng sốt một chút, rồi ông ta lập tức nghĩ thông suốt, sắc mặt càng thêm vui mừng, cười: "Tốt, rất tốt, là lão phu hồ đồ rồi." Thương Lang Tiên Tôn nói xin lỗi mà không che dấu chút nào.
Dương Thiên Vấn thông minh tuyệt đỉnh. Sau khi suy nghĩ một phen, hiểu khổ tâm của Thương Lang Tiên Tôn, hắn không khỏi có chút cảm động, thuở nhỏ càng lẻ loi hiu quạnh, tu hành nhiều năm từ trước tới nay, càng là một thân một mình, chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm như của trưởng bối quan tâm tới mình.
Dương Thiên Vấn không bận tậm khi Thương Lang Tiên Tôn có ý an bài cuộc sống sau này của mình.
Bởi vì điều này chính là quan tâm, kỳ vọng của một trưởng bối đối với hậu bối, nếu không ai sẽ ăn no rỗi việc? Chẳng lẽ nói ngươi sẽ cân nhắc vì một người xa lạ bên đường, về sau hắn làm thế nào phát tài, làm thế nào mới có thể vượt qua ngày tốt lành sao?
Chỉ có cha mẹ mới có thể vì con cái mà cân nhắc được chu đáo như thế, hy vọng cả đời con cái đều trôi qua an ổn hài lòng, vô lo vô nghĩ, mới có thể vì bọn họ an bài cuộc sống về sau. Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ!