Đang ngồi ở trên vân sàng tìm hiểu trận đạo Dương Thiên Vấn đột nhiên cảm giác thân thể nhoáng lên rồi mở mắt ra đã phát hiện ra mình đã đứng ở trước Luyện tâm chi thê mà bên người cũng có thêm mấy người khác.
Tiểu Bạch bỗng nhiên từ giữa không trung rơi xuống và rất chuẩn xác rơi vào vai Dương Thiên Vấn rồi thoải mái mà nằm xuống. Text được lấy tại Truyện FULL
Dương Thiên Vấn liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa này thì thấy xem ra tiểu gia hỏa này cũng có không ít chỗ tốt.
Chi chốc lát sau Thủy Thấm Lan cũng xuất hiện bên cạnh Dương Thiên Vấn. Ngay sau đó là đám người Khương Nguyên Đông và Mông Thanh Thanh.
"Xem ra lúc này đã đến giờ bí cảnh mở ra rồi". Mông Thanh Thanh có chút đáng tiếc nói. Chính mình đang xem đan thư thì lại đến lúc phải đi ra rồi.
Sau đó đột nhiên xuất hiện thập kiện Thiên Thần khí tự động dừng lại phía trước mọi người.
"Ai — vẫn không có". Khương Nguyên Đông liếc mắt nhìn rồi thở dài một tiếng nói tuy nhiên mỗi người đều tự nhận lấy Thiên Thần khí trước mặt mình.
Dương Thiên Vấn liếc mắt, tất cả đều là hạ phẩm Thiên Thần khí. Đối với Dương Thiên Vấn tính toán không là cái gì nhưng đối với những người này thì cũng là thứ khả ngộ bất khả cầu rồi. Cho dù tất cả mọi người đều là tinh anh trong gia tộc nhưng cũng vẫn không có pháp bảo cấp bậc Thiên Thần khí.
Dương Thiên Vấn trong lòng thầm khen. Minh Nguyệt sử dụng chiêu thức này rất hay!
Ngay sau đó phía trước chợt xuất hiện một cây đàn cổ làm cho tất cả mọi người thiếu chút kêu lên mà trong lòng đều toát ra bốn chữ: "Minh Nguyệt Ma Cam!".
Dương Thiên Vấn choáng váng, đây là sao vậy rồi sử dụng thần thức truyền âm hỏi: "Luân Hồi Chi cầm. Ngươi lại đưa nó ra hả?".
"Kia... Này..". Dương Thiên Vấn bừng tỉnh đại ngộ, hư là thực mà thực là hư. Luân Hồi Chi cầm trong tay Thủy Thấm Lan khẳng định là thật còn thứ này bề ngoài giống nhau như đúc nhưng lại là giả. Minh Nguyệt muốn sử dụng chiêu di hoạ tiếp mộc đây.
Nhìn bộ dạng của đám người trước mặt này khi thấy Thiên Thần khí xuất hiện cũng không kỳ quái thì xem ra những lần trước vào bí cảnh đều có việc này phát sinh. Mỗi lần mười vạn năm, lần này Minh Nguyệt an bài như vậy chính là muốn minh bạch hóa, đem sự tình minh bạch hóa khiến Luân Hồi Chi cầm chân chính nhận chù và đem toàn bộ lực hấp dẫn chú ý đến cây đàn cổ này.
ở đây hết thảy mọi người mắt đều lộ ra dị quang nhưng có một sự tương đồng là đều muốn nó thuộc về mình.
"Làm sao bây giờ? nơi này có mười người mà cầm chỉ có một". Trong mười người có người nào đó mở miệng nói.
Đám Mông Thanh Thanh cũng lộ ra vẻ khó xử. Cái này xác thực là không dễ, cây đàn cố này không hề nghi ngờ gì tám phần mười chính là một trong Thần giới thập bảo trong truyền thuyết - Minh Nguyệt Ma Cầm.
Nhưng vào lúc này cây cầm này bỗng nhiên bay về hướng Dương Thiên Vấn rồi dừng lại trước mặt hắn. Dương Thiên Vấn không biết nói gì trợn mắt nhìn. Minh Nguyệt này thật là! Cái này, cây cầm này là giả mà. Làm vậy sẽ khiến không có ai thể hoài nghi đến Thủy Thấm Lan thế nhưng sao lại đem mình đẩy ra hấp thu ánh mắt chứ.
Khương Nguyên Đông mặt lộ vẻ vui mừng truyền âm nói: "Nhanh lên tiếp lấy nó. Lo lắng làm gì".
Dương Thiên Vấn đaụ đầu. Đây chính là đại phiền toái đó, nhận nó thì sau này còn có ngày nào yên ốn hay không?
Minh Nguyệt sử dụng chiêu thức ấy quả là ngoạn mục thế nhưng sao lại đem Dương Thiên Vấn ta ra làm bia đỡ đạn chứ. Hắn không chút do dự buông tha.
"Ngươi...". Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Thiên Vấn.
"Không cân kỳ quái. Ta là người sợ nhất phiền phức. Nó chính là một thứ đại phiền toái, ta sở dĩ tiến vào đây kỳ thực hơn phân nửa là vì mật thuật trong bí cành mà đến thôi". Dương Thiên Vấn nói nửa thật nửa giả. Thần giới thập bảo, Dương Thiên Vấn sao lại không động tâm chứ thế nhưng cây đàn trước mặt này rõ ràng là hàng giả. Hàng nhái thì Dương Thiên Vấn không có hửng thú rồi. Vì một kiện hàng nhái mà gặp thiên đại phiền toái thật không có lợi.
Thế nhưng tất cả mọi người ở đây lại không biết. Bọn họ còn cho rằng Dương Thiên Vấn là người điên. Minh Nguyệt Ma Cầm ngay trước mặt mà không muốn. Khương Nguyên Đông cũng cảm thấy rối tinh rối mù. Ngay cả loại bảo vật này mà Dương Thiên Vấn cũng đưa cho hắn. Đối với Khương Nguyên Đông nguyên bản cũng rất trọng tình mà nói thì cái này nếu đế hắn bình tâm xem xét thì nếu như là mình tuyệt đối làm không được như vậy.
Trong nháy mắt Khương Nguyên Đông tiếp nhận cây đàn cổ mọi người thấy hoa mắt rồi ngay sau đó đã xuất hiện phía trước thanh đảm.
"Đi ra rồi". Nguyên lai xung quanh chỗ này có không ít người, hơn nữa đều là cao thủ, thậm chí còn có cả Thiên Thần giai cao thủ nữa. Sau một phen hàn huyên mọi người đạp phi hành pháp khí trở về thành.
Đồng thời lúc đó Ngũ đại thế gia bên kia cũng có được tin tức, nhất là Khương Thiên Lan cuối cùng cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. Cho tới nay áp lực được giảm đi không ít vì Minh Nguyệt Ma Cầm đã thực sự xuất thế rồi.
Vừa đến Khương gia. Khương Nguyên Đông và Dương Thiên Vấn và Thấm Lan được long trọng tiếp đãi, nhất là Dương Thiên Vấn.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống. Thiên Lan biết được cây cầm này vốn là thuộc về Dương Thiên Vấn thế nhưng hắn dứt khoát tặng cho Khương Nguyên Đông. Nhìn lòng dạ khí độ này Khương Thiên Lan tự hỏi coi như là mình cũng rất khó làm được điếm này. Không. Không phải rất khó mà căn bản là làm không được. Đối mặt với Thần giới thập bảo mình không thể đưa cho người khác được.
"Cư sĩ. lời dư thừa không nói nữa. Sau này ngươi chính là thượng tân của Khương gia ta". Câu nói đầu tiên của Khương Thiên Lan là một câu này. Hắn muốn biếu thị mình cùng với Khương gia tuyệt đối không phải là người qua cầu rút ván, là kẻ vong ân phụ nghĩa.
"Đâu có. Tại hạ còn chưa đa tạ Khương bá phụ đã cấp cho tại hạ cơ hội tiến vào bí cảnh để lấy được Thần giới mật thuật trong bí cảnh nữa. Làm cho Dương mỗ bớt được mười vạn năm khổ tu và nghiên cứu rồi". Dương Thiên Vấn mở miệng tạ ơn nói. Lời này là lời nói thật, nếu như không có thần trận mật thuật trong bí cảnh thì trận đạo bình cảnh của mình sợ rằng một trăm vạn năm nữa cũng khó có đột phá. về điểm này thì xác thực là muốn đa tạ Khương Thiên Lan rồi.
"Hảo. Hảo Đông nhi có thể quen biết được cư sĩ thật là tam sinh hữu hạnh". Khương Thiên Lan hào khí mà tán thưởng nói.
Sau một đêm chiêu đãi sáng sớm hôm sau Dương Thiên Vấn kéo Thủy Thấm Lan đến tiền thính gặp Khương Thiên Lan.
"Xin mời Dương tiên sinh chờ chốc lát. Lão gia lập tức tới". Khương gia hạ nhân cung kính hầu hạ nói.
Chỉ chốc lát sau Khương Thiên Lan mỉm cười từ hậu đường đi ra, hắn ngồi xuống hỏi: "Cư sĩ muốn gặp ta hả. Có chuyện gì không?".
"Nga chúng ta muốn cáo từ. Bí cảnh việc đã xong nên chúng ta cũng cần phải trở về thôi". Dương Thiên Vấn tới cáo từ, hắn ở đây cũng không tiện lắm. Tỷ như Thủy Thấm Lan muốn danh chính ngôn thuận tiến vào trong bảo tháp tu tập cằm đạo và tìm hiểu pháp tắc chi đạo mà Dương Thiên Vấn cũng muốn dành đại lượng thời gian để tiêu hóa sở học. Ngoài ra đối với việc đổi mới Thập Tuyệt Trận đồ cũng có một đống việc lớn đang chờ.
"Đây là vì sao? Lẽ nào hạ nhân có chỗ nào chậm trễ sao?" Khương Thiên Lan nói rồi nhìn về phía hạ nhân bên cạnh kia hỏi.
"Đâu có. Không phải là chiêu đãi không chu toàn mà chỉ là tại hạ cần bế quan thôi. Cho nên mới..". Dương Thiên Vấn cũng không nói gì mà tiếp tục từ tạ nói.
Khương Thiên Lan hiểu ý Dương Thiên Vấn. Thần nhân khi bế quan đều không thích ở chỗ người khác, hơn nữa từ bí cảnh đi ra mà không muốn bế quan mới là kỳ quái.
"Ân. Đã như vậy thì ta cũng không tiện ngăn cản nữa. Cư sĩ thích sống một mình không bằng chọn một chỗ trong thành này đi?" Khương Thiên Lan nói xong bèn lấy ra một khối địa đồ ngọc giản thế hiện khu vực chủ thành Thuận Dương Phủ rồi nói: "Cư sĩ thích chỗ nào?".
Dương Thiên Vấn cũng không làm ra vẻ. Có một chỗ ở đây cũng thuận tiện. Sau khi nhìn kỹ một chút hắn chỉ vào một chỗ nói: "ở đây được không. Chỗ Dương Thiên Vấn chỉ vào là phía tây chủ thành, ở đây có nhiều tiếu thương tụ tập, Dương Thiên Vấn nhìn trúng một cửa hàng, phía trước nhà là cửa hàng, phía sau là nơi ở không tệ.
Khương Thiên Lan không do dự mà đem địa phương kia giao cho Dương Thiên Vấn. Hắn xuất ra cấm chế bài, cái này tương đương với khế đất mua bán nhà đó.
"Thay tại hạ hướng đến Khương huynh xin lỗi một tiếng. Lúc nào rảnh rỗi tìm tại hạ uống rượu nhé". Dương Thiên Vấn nói xong liền cáo từ ly khai.
"Quản gia thay ta tiễn Dương cư sĩ". Khương Thiên Lan nói.
Dương Thiên Vấn được quản gia lễ phép đưa tiễn mà ly khai phòng khách. Một lát sau Khương Thiên Vi từ hậu đường đi ra, hắn không giải thích được mà hỏi thăm: "Đại ca. Ngươi sao để cho hắn đi?".
"Kim lân không phải là vật trong ao! Đông nhi từ nhỏ bất hảo cố chấp bất quá ánh mắt thật ra cực kỳ độc đáo. Ha ha ha.. Khương Thiên Lan mặt lộ vẻ thường thức cười ha ha nói mà không giải thích cái gì.
Nguyên lai Thanh Thanh Biệt Viện kia cũng không có gì phải thu thập nhưng Dương Thiên Vấn vẫn phải trở về một chuyến để triệt tiêu trận pháp cấm chế đồng thời chuyển qua tân gia mà kiên trì bố trí một phen. Trước đây Thanh Thanh Biệt Viện là chỗ tạm thời thuê ở còn nay chỗ này là nhà mình rồi nên tự nhiên là phải bố trí công phu một phen. Dựa theo kế hoạch của Dương Thiên Vấn thì trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng sẽ không ly khai Thuận Dương Phủ mà lấy việc bế quan tu luyện là việc chính.