La Bàn Vận Mệnh

Chương 407: cấm chế của thần




Những thứ này, đều là bí mật của người ta, người nào không có chút bí mật chứ? Giống như mình, bí mật mà người khác không biết còn nhiều hơn.

Rất nhanh cũng có một số người không đủ thần thạch, lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, đều chạy đến Dương Thiên Vấn để trao đổi, có người lấy linh, có người lấy tài liệu, có người thậm chí lấy thần hạch để đổi. Dương Thiên Vấn thì ai đến cũng không cự tuyệt, coi như là được một chút thủ bút.

Dương Thiên Vấn đưa toàn bộ thần thạch vào trong pháp trận, sau đó tuyên bố: "Chư vị, chuẩn bị rồi chứ? Ta sắp khởi động trận pháp. Có một điểm, tin chắc mọi người đều biết, cũng không ai biết truyền tống trận này sẽ thông tới nơi nào, nên mặc cho số phận đi. Không biết, ai sẽ tới trước?" Nói xong cũng mở Truyền Tống Trận ra.

Ngay khi hào quang của Truyền Tống Trận mãnh liệt, Dương Thiên Vấn lén ném một con cờ màu trắng vào.

Thông qua con cờ phân thần có thể thấy bên kia của Truyền Tống Trận là huyền không đài màu trắng do thần ngọc tạo thành, chung quanh huyền không đài sương mù dày đặc, thấy không rõ phía xa. Phía dưới đài truyền tống có một tấm bia đá, phía trên có khắc mấy hàng chữ, nhưng mà Dương Thiên Vấn cũng không biết.

"Sao? Các vị, không ai tới trước à? Vậy tại hạ liền thả con tép, bắt con tôm đi". Dương Thiên Vấn khẽ mỉm cười, ôm Tiểu Bạch đi vào Truyền Tống Trận. Thân hình chợt lóe, xuất hiện ở bên kia Truyền Tống Trận, Dương Thiên Vấn trước tiên thu con cờ về.

Đi tới trước tấm bia đá kia, "Tiểu Bạch, ngươi biết những chữ này chứ?"

"Có chút quen thuộc, ta nghĩ không ra, có lẽ là trí nhớ truyền thừa không hoàn toàn". Tiểu Bạch lắc đầu trả lời.

Dương Thiên Vấn triệu hồn quân cờ ra ngoài, hỏi vấn đề đồng dạng. Hồn quân cờ bất mãn nói: "Có việc cầu ta mới thả ta ra ngoài, lúc không có chuyện gì làm, liền giam ta". Liếc tấm bia đá một cái, rồi lại cẩn thận nhìn kĩ.

Chính lúc này, đại lục có người truyền tống tới, may là Dương Thiên Vấn đưa lưng về phía đài truyền tống, che hư ảnh do hồn quân cờ biến thành.

"Xong chưa, có người đến rồi". Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi.

Hồn quân cờ sau khi xem xong, liền một lần nữa chui vào trong bàn cờ. Dương Thiên Vấn thu bàn cờ lại, cũng không xoay người, làm bộ nhìn tấm bia đá, nhưng trong lòng lại đang hỏi hồn quân cờ: "Sao, trên tấm bia đá viết gì?"

"Một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?" Hồn quân cờ một lát sau mới trả lời.

"Nghe tin xấu trước đi". Dương Thiên Vấn trả lời, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, có cái gì không ổn, lập tức rời đi.

"Chỗ này hẳn là thần điện thẩm lí và phán quyết của Lôi thần thái cổ. Ở thời thái cổ, Lôi thần nắm trong tay thần lực thẩm lí và phán quyết chúng sinh, được gọi là vua của chúng thần, ngoại trừ bảy đại thần thú thái cổ ra, tất cả nhân thần và thần thú đều thống trị ở dưới Lôi thần, được gọi là Thần tộc thái cổ. Xưng hô thế này vẫn giữ từ thái cổ đến thượng cổ. Theo người hạ giới phi thăng càng ngày càng nhiều, cùng với mâu thuẫn giữa nhân thần và thần thú trở nên gay gắt, mâu thuẫn giữa những thần tộc thái cổ lâu đời cùng thần mới cũng càng lúc càng lớn. Bởi vì dã tâm của Lôi thần cùng với một cuộc chiến giữa chúng thần không biết tên, tình hình chiến đấu kịch liệt, cũng không cần phải nhiều lời. Thậm chí ngay cả bảy đại thần thú thái cổ tiêu dao thế ngoại cũng bị cuốn vào. Kết quả cuối cùng của đại chiến ta không biết, có điều là, bảy đại thần thú thái cổ cùng lãnh tụ thần mới dùng một cái giá lớn hủy diệt Lôi thần thái cổ. Ta, chủ nhân của ta cũng là ngã xuống ở trận chiến ấy". Hồn quân cờ khẽ kể lại.

Dương Thiên Vấn có chút khó tin, khẽ thở dài: "Lôi thần này sao trâu như vậy, Lôi thần thái cổ đều là sinh linh cường đại đã tồn tại ở thời mới khai sáng Thần giới, thực lực của họ cơ hồ tương đương, đều là tồn tại bất tử bất diệt. Cho dù là bảy đại thần thú thái cổ, hay là Lôi thần thái cổ cũng thế, đều vận chuyển cùng một nhịp thở với thiên đạo, ai chết đi đều sẽ đưa tới thiên biến khổng lồ, thậm chí còn khiến cho toàn bộ thế giới sụp đổ. Lôi thần thái cổ ngã xuống, khiến cho tam giới chia lìa, thông đạo của Thần giới và hạ giới bị phong bế hoàn toàn, chỉ có số ít người đại thần thông mới có thể hạ giới. Phải biết rằng ở thời kỳ thượng cổ, trao đổi giữa nhân tộc và Thần tộc rất chặt chẽ". Hồn quân cờ giải thích nói.

Dương Thiên Vấn càng nghe, nghi hoặc càng lớn, càng không rõ đây là chuyện gì xảy ra.

"Thần tộc và nhân tộc có phân biệt sao? "Dương Thiên Vấn mờ mịt khó hiểu, người tu luyện có thể thành thần. Ở trong mắt của Dương Thiên Vấn, người và thần khác biệt ở chỗ lực lượng mạnh yếu mà thôi.

"Ha ha, ngươi sai rồi, nhân tộc và Thần tộc là hai việc khác nhau, Thần tộc là hậu duệ của thần linh thái cổ, trời sinh có lực lượng cường đại, còn nhân tộc, ở thời kì cuối của thái cổ, nhân tộc thịnh, đến trung kỳ thượng cổ, nhân tộc mới thành đại tộc song song với Thần tộc. Tiềm lực phát triển của nhân tộc vô cùng lớn, cho nên mâu thuẫn liền sinh ra".

"Ừm, lão Đại, chuyện này ta biết, Thần giới bây giờ đúng là có ba phần, một là thú thần giới, một là người thần giới, còn một chính là cổ thần giới". Tiểu Bạch chen miệng nói.

"Ồ, được rồi, nhưng mà nghe ngươi nói bảy đại thần thú thái cổ hình như cũng rất trâu mà, nhưng ta đã gặp thần thú Hắc Huyền Phệ, nó dường như không lợi hại như vậy mà?" Dương Thiên Vấn mơ hồ mà nói chuyện giam thần thú Hắc Huyền Phệ.

"Không có khả năng! Bảy đại thần thú thái cổ cơ hồ là tồn tại vô địch của Thần giới, mấy Thần vương tuyệt đối không thể nào làm gì được chúng nó, chúng nó từ thời thái cổ đã là cấp bậc chúa tể, cho dù là đánh một trận với Lôi thần, trả giá chết thảm cũng không có khả năng bị mấy Thần vương giam lại". Hồn quân cờ không dám tin mà phản bác, "Chúa tể, ngươi hiểu cái gì gọi là chúa tể chứ? Nói cho ngươi biết, theo quy tắc trên lý thuyết, chỉ có thể có một chúa tể! Nhưng cho dù vào lúc Thần giới huy hoàng nhất, cũng chỉ có mười bốn vị chúa tể! Không có ai biết chúa tể là sinh ra như thế nào, nhưng chúa tể là vĩ đại nhất, tồn tại bất tử bất diệt! Muốn giết chết một chủ tể Lôi thần của chúng thần, vậy phải tập trung lực lượng của chín chúa tể. Đừng nói là mấy thần vương, cho dù là một vạn Thần vương, chúa tể chỉ cần một cái lắc đầu, cũng có thể trong nháy mắt giết chết".

"CÓ thể là vì bảy đại thần thú do trận chiến ấy, lực lượng tiêu hao quá nhiều không?" Dương Thiên Vấn dò hỏi, nếu đúng như hồn quân cờ nói, trên Thần vương còn có thần hoàng. Trên thần hoàng chính là chúa tể, như vậy mấy Thần vương tuyệt đối không có khả năng giam thần thú Hắc Huyền Phệ lại, ly kỳ như vậy, chẳng lẽ thần thú Hắc Huyền Phệ ngày đó ta thấy là giả?

"Không, sẽ không đâu, dù sao cảnh giới vẫn còn đó, nhiều lắm là lâm vào trạng thái ngủ say. A, đúng rồi, có thể là hình chiếu!" Hồn quân cờ càng nghĩ càng thấy có khả năng.

"Được rồi. Những chuyện này sau này hãy nói, trên tấm bia đá này viết gì thế?" Dương Thiên Vấn quay lại chính đề.

"Cấm vệ Lôi thần, con rối chiến sĩ của thần linh mạnh nhất thời kỳ thượng cổ, ừm, bọn họ có thể đã bị diệt sạch rồi. Nhưng bọn họ cũng là lưỡi dao thẩm lí và phán quyết mà tất cả thần linh sợ hãi! Còn trong thần điện thẩm lí và phán quyết có cơ mật của cấm vệ Lôi thần, ai tìm được điều bí mật này, người đó liền có thể chế tạo cấm vệ Lôi thần, trở thành vua của chúng thần, thẩm lí và phán quyết chúng thần!" Hồn quân cờ thận trọng nói: "Mà ở đây chính là nội điện của thần điện thẩm phán. Trên đó viết người xông vào sẽ chết".

"Ngươi đang dụ dỗ ta?" Dương Thiên Vấn chú ý tới, lộ ra một nụ cười cổ quái, hỏi: "Nói đi, ngươi đến tột cùng là ai? Nếu ngươi cho rằng ta còn tin ngươi là khí hồn bàn cờ gì đó, thì đó chính là đang hoài nghi sự thông minh của ta".

"Này, thật ra ngươi đã sớm hoài nghi ta, đúng không?" Hồn quân cờ thở dài một tiếng hỏi.

"Không sai, chớ quên, ta dù ngu cũng hiểu được một ít kiến thức luyện khí. Trí tuệ của khí hồn không thể nào cao như vậy, hơn nữa thứ ngươi biết, còn nhiều hơn Tiểu Bạch". Dương Thiên Vấn cũng thẳng thắn mà nói.

"Có điều, ở trước khi ta cho ngươi biết, ngươi phải ngăn những kẻ ngu xuẩn vô tri kia trước". Hồn quân cờ khẽ cười nói, "Bởi vì nơi này khắp nơi đều là cấm chế, đụng nhẹ thì tất cả mọi người liền chết ở chỗ này. Cả nội điện bị một tầng kết giới bao phủ, tất cả thần chưa có thần lực đạt tới cảnh giới Thần vương, thì đều mơ tưởng sử dụng lĩnh vực. Cho nên, hộ vệ của ngươi cũng không cần kêu ra, các người rất may mắn, các người chưa đạt tới thần cảnh, nếu không vào được cũng đừng nghĩ ra được".

Dương Thiên Vấn vội quay đầu lại, nhìn những người kia có kẻ thì cầm binh khí đang cạy sàn nhà, có người đang nhảy lung tung, còn có người thậm chí thiếu chút nữa đánh lên.

"Ngừng!" Dương Thiên Vấn vội la lớn, những người kia quả nhiên là người không biết thì không sợ. Bây giờ Dương Thiên Vấn ở sau khi nghe hồn quân cờ giải thích xong, sau khi biết nơi này là thần điện của Lôi thần thái cổ, Dương Thiên Vấn cũng cảm giác có chút hoảng sợ. Có điểm muốn chạy trốn, lại có điểm không nỡ rời đi. Đây là cái gì? Đây là kỳ ngộ cực lớn, nếu thật chiếm được phương pháp luyện chế cấm vệ Lôi thần gì đó của Lôi thần thái cổ, vậy mình liền đạt thành rồi.

Chỉ có điều, Dương Thiên Vấn còn chưa bị lợi ích khổng lồ che mờ lý trí, trong thần điện thẩm phán này nếu thật có đồ, những thần linh kia sẽ không hứng thú sao? Sao qua nhiều năm như vậy, thần điện thẩm phán này vẫn không có sự ghé thăm của thần linh chứ? Có một số người đại thần thông của Thần giới vẫn có thể hạ giới mà? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không hứng thú với thần điện thẩm phán này sao? Nghĩ xong hết thảy, hy vọng liền mất, Dương Thiên Vấn lập tức rời đi. Tuyệt đối sẽ không lưu ở nơi này rước họa vào thân, thậm chí ngay cả mạng nhỏ đều nhét lại nơi này.

Bảo bối của Lôi thần thái cổ đúng là hấp dẫn, có thể làm cho một người phàm hai bàn tay trắng, trở thành đại thần cao cao tại thượng, bớt phấn đấu vô số ức năm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nhưng, Dương Thiên Vấn chỉ là động tâm, hơn nữa còn là động tâm vô cùng, nhưng còn chưa đạt tới độ điên cuồng không cần tính mạng. Dương Thiên Vấn có thời gian từ từ phấn đấu, thứ có chính là tinh lực. Dương Thiên Vấn có la bàn vận mệnh nơi tay, gần như tất cả dụ dỗ đều không làm khó được Dương Thiên Vấn. Thần điện thẩm phán này là hấp dẫn thật, nhưng cùng lắm thì lão tử trở về đem la bàn thăng lên mấy cấp, sau đó hy vọng vào nó, không phải là càng thêm an toàn sao? Đương nhiên, thứ hy vọng này có thể tiết kiệm liền tiết kiệm đi.