Lá Bài Cuối Cùng

Chương 62




“Ông đây rất phiền muộn.”

Lâm Dược cắn táo ngồi trên sân thượng bệnh viện lầm bầm.

Bầu trời Las Vegas không tồi, có lẽ vì xung quanh là sa mạc, có lẽ vì xung quanh không có công xưởng nào, tóm lại, bầu trời có thể nói là trong vắt, tuy không khí nóng bức, nhưng đối với những người bước ra từ trong phòng điều hòa mà nói, cảm giác nóng này, thật ra là một cảm giác thoải mái lười biếng.

Nhưng Lâm Dược lúc này không có cảm giác đó, một là quần áo trên người y cũng hơi nhiều quá, hai là, cũng do tâm tình của y hiếm khi nào khó chịu thế này.

“Ông thích công việc tản khách, có ăn có uống còn có tiền lương, dựa vào cái gì không cho ông làm nữa?”

Đây chính là nguyên nhân y buồn bực, tuy không có hợp đồng chính thức, nhưng từ khi y tới Mỹ, trừ thời gian bị Daniau nhốt ra, thì vẫn luôn hưởng thụ đãi ngộ của tản khách cấp cao.

Kết qua sau một lần y bị thương, lập tức có một người vẻ mặt nghiêm túc nói với y, đãi ngộ này bị xóa bỏ.

“Ngài Caesar rất cảm tạ tất cả những gì cậu làm cho JA, nhưng ngài ấy cho rằng hiện tại cậu đã không thích hợp với công việc tản khách rồi. Đây là ngài Caesar bảo tôi chuyển lại cho cậu, hy vọng sau này cậu mọi chuyện thuận lợi.”

Thứ được chuyển là một tờ chi phiếu, mười triệu đô la Mỹ.

Vì quá mức kinh ngạc, lúc đó y chỉ kịp hỏi một câu: “Lạc… ừm, Caesar vẫn khỏe chứ?”

“Ngài Caesar đương nhiên vẫn khỏe.”

Người đó nói xong, thì rời khỏi, lúc đó y vẫn không thể xuống giường, cũng không cách nào đuổi theo hỏi tận tường, mà từ đó về sau, thì không còn người nào của JA xuất hiện nữa.

Vụ nổ đó, y cũng coi như may mắn. Tuy xương cốt bị gãy vài khúc, chân phải cũng gãy, nhưng đều không phải là thương tổn vĩnh viễn, y dưỡng bệnh hai ba tháng, cũng đã có thể hoạt động tự do.

Y ở tại bệnh viện, cũng không có ai tới đòi viện phí, cũng không ai tới quấy rầy y. Y ở phòng riêng, không có gì khác biệt với phòng bộ trong nhà hàng, giường bệnh lớn như giường hai người, có máy tính có ti vi, có nhà vệ sinh riêng, còn có một đám y tá trẻ tuổi xinh đẹp.

Trước đó y nổi trội vượt bậc, tuy sau đó đột nhiên biến mất, nhưng mọi người cũng không lập tức quên lãng. Một đám y tá thường xuyên mượn cớ công việc tới tìm y nói chuyện, ngưỡng mộ nhìn y.

Nhưng y lại càng ngày càng buồn bực, không thể nào phát tiết với những y tá đó, chỉ có thể leo lên sân thường ngắm trời xanh.

“Lạc Lạc, anh nói thử xem, tôi không bị gãy tay, chân cũng khỏi rồi, tại sao không để tôi làm tản khách nữa chứ?” Ăn táo xong, y lại lầm bầm, mà lần này, đã không còn người trả lời y nữa.

Không có âm thanh, không có một chút dao động nào, y biết, người trong đầu mình, đã biến mất rồi.

Y lại ngồi một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, chậm rãi xuống lầu, khi đi ngang qua quầy phục vụ của tầng này, y dừng lại, tìm y tá mượn điện thoại. Y tá đó rõ ràng cũng biết y, lập tức đồng ý.

Trí nhớ của y khá tốt, tuy đã mấy tháng không bấm con số này, nhưng vẫn không nhớ sai.

“Thời báo Las Vegas sao? Làm phiền cho tôi gặp cô Judy.”

“Judy? Cô ấy đã từ chức rồi.”

“Từ chức, tại sao?”

“Có lẽ là sắp kết hôn, tôi cũng không rõ lắm.”

“Vậy có cách nào liên lạc với cô ấy không?”

“Tôi không rõ lắm, tôi mới tới thôi.”

Bên đó nói xong, thì cúp máy, Lâm Dược chậm rãi gác điện thoại.

Y tá cho y mượn điện thoại thấy rõ tâm tình y không tốt, vội hỏi có chuyện gì, vồn vã hỏi có cần giúp đỡ không.

“Không cần đâu, chỉ là muốn tìm một người, mà tìm không được thôi.”

“Bạn gái sao?”

Lâm Dược cười cười.

“À, đừng để ý, tìm không được người này, thì sẽ có người khác thôi.”

Y tá đó vừa nói vừa chớp mắt, Lâm Dược cười lớn hơn: “Nếu tôi chỉ muốn tìm người này thì sao?”

“Vậy cũng không sao, hiện tại không tìm được, rồi cũng có một ngày có thể tìm được.” Y tá rõ ràng có chút nhụt chí, nhưng vẫn cổ vũ: “Anh ưu tú như thế, cô ấy nhất định sẽ biết được chỗ tốt của anh.”

“Đúng đúng, người ưu tú như tôi rất khó tìm được.” Lâm Dược xoa cằm, cười he he, quay sang nói với y tá: “Emma, cảm ơn cô, hôm nay cô thật xinh đẹp.”

Nói xong, y phất tay, đi về phòng bệnh của mình, Emma nói với theo: “Hê, nếu anh thật sự không tìm được, có thể trở lại tìm tôi, trước ba mươi lăm tuổi tôi sẽ đợi anh.”

“Được, nếu đến ba mươi lăm tuổi tôi vẫn không tìm được anh ta, sẽ trở về tìm cô.”

Bóng dáng y biến mất, Emma lúc này mới phản ứng lại: “Vừa rồi anh ấy dùng là ‘anh ta’ chứ không phải là ‘cô ta’ đi, mình nghe lầm sao, hay anh ấy nói nhầm?”

Tầng cao nhất JA, Carlos đang báo cáo với Caesar. Hắn không hiểu lắm, tại sao bất luận là Daniau hay Caesar đều để ý Lâm Dược như vậy, nhưng đây không phải vấn đề hắn nên quan tâm.

Hắn cầm tư liệu, nhưng không cần nhìn, những thứ đó hắn vẫn nhớ rõ.

“Cậu Lâm xuất viện vào chín giờ năm mươi phút sáng hôm nay, đón taxi trực tiếp tới sân bay, cậu ta dùng cơm trưa tại sân bay, sau đó ngồi chuyến bay hai giờ ba mươi chiều. Vé máy bay của cậu Lâm đã đặt từ một tuần trước, đích đến là thủ đô Kuala Lumpur của Malaysia.”

Hắn nói xong, Caesar không lập tức lên tiếng, qua một lúc hắn mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vô cùng quen thuộc trước kia: “Tiếp tục theo dõi.”

“Vâng.”

Đã không còn chuyện gì rồi, nhưng không có dặn dò, hắn cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể đứng đó, mắt rũ xuống, ánh mắt không dám liếc loạn.

Tại JA, không phải mỗi người đều có thể lên tầng lầu này, trước kia, hắn chưa từng lên. Theo như hắn biết, trước hắn, chỉ có một mình Lâm Dược được mời lên đây, nhưng đó là khi Daniau còn ở đây.

Hắn biết, có thể được mời lên tầng lầu này, là vinh hạnh của hắn, nhưng đồng thời, cũng là áp lực lớn.

“Vết thương của cậu thế nào rồi, khỏe hẳn rồi?”

“Vâng, đã hoàn toàn không còn vấn đề rồi.”

Vụ nổ đó, hắn đứng khá gần Daniau, nhưng phản ứng nhanh, lại có mặc áo chống đạn, đương nhiên quan trọng nhất là, mục tiêu của Daniau không phải họ, ngay trước lúc nổ, hắn lao tới chỗ Lâm Dược, cũng vì vậy, Carlos không bị chấn động trực tiếp nhất.

Đương nhiên, vận may của hắn cũng cực tốt, hắn có hai thủ hạ, một bị nổ chết, còn một người, vĩnh viễn mất chân phải.

Mà hắn, chỉ bị chút ngoại thương, chỉ nằm viện một tháng rồi có thể ra, hiện tại đã qua lâu như thế, ngay cả sẹo cũng mờ đi.

“Trong thời gian tôi không có ở đây, cậu làm rất tốt.”

Caesar lại nói, hắn lập tức đáp: “Đó là việc phải làm.”

Hắn nói rất thản nhiên, nhưng hắn quả thật nghĩ vậy.

Là người phụ trách bảo toàn JA, hắn cũng là đối tượng mà rất nhiều thế lực lôi kéo. Khi Caesar còn ở đây, những người khác đều thăm dò một chút, thấy hắn không dao động cũng liền thôi. Bọn họ đều biết không có khả năng, Caesar sẽ không để một người không trung thành đứng trên vị trí đó.

Mà khi Daniau đi mất, tất cả mọi người đều hành động.

Người Hồng Môn lôi kéo hắn, dùng tiền và quan hệ__ hắn có một nửa huyết thống TQ.

Jones lôi kéo hắn, dùng càng nhiều tiền hơn.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã bị bọn họ lôi kéo, ngay cả Daniau cũng cho rằng hắn trung với mình. Hắn quả thật trung với Daniau, sau khi Caesar gặp chuyện, chính là hắn phụ trách đưa Daniau ra khỏi tù, cũng là hắn và mấy giám đốc khác cùng luật sư gấp rút đẩy Daniau lên vị trí này.

Lần gặp mặt của Lâm Dược và Hoa Hồ tử đó, cũng là sau khi Daniau đồng ý, hắn mới liên lạc.

Nếu bức thư đó của Lâm Dược không xuất hiện, hắn cũng sẽ luôn nghe lệnh Daniau.

Nhưng, sỡ dĩ hắn nghe lệnh Daniau, cũng chẳng qua là vì dặn dò ban đầu của Caesar mà thôi. Không thể nói là quá trung thành, chẳng qua là thói quen, sau khi hắn được Caesar mang ra khỏi cuộc sống chợ đen, một vài thứ đã trở thành thói quen.

Caesar nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, Caesar biết Carlos cần cái gì, cũng biết hắn không cần cái gì.

“Cậu ra ngoài đi, bên Malaysia, nếu không có chuyện gì, mỗi tuần báo cáo một lần.”

“Vâng.”

Carlos đi ra ngoài, lại bị gọi lại.

“Để báo cáo lại.”

Trên mặt Carlos có chút kinh ngạc, nhưng lập tức che giấu, hắn đặt báo cáo lên bàn Caesar, sau đó quay người ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Caesar chần chừ một lúc mới cầm báo cáo lên, thứ bên trong giống như những gì Carlos đã nói, nhưng hắn vẫn xem từng chữ.

Khi đang xem, trên mặt hắn không có chút dao động nào, giống như đang xem một bản báo cáo tùy ý, xem xong, vẻ mặt hắn vẫn không có biến hóa gì.

Đặt báo cáo vào giá sách, hắn tiếp tục làm việc, tuy đã qua ba tháng, nhưng vì trước đó quá loạn, một vài chuyện hắn cũng không thể lập tức ra tay.

“Lạc Lạc Lạc Lạc, anh nói thử xem đây là tại sao chứ? Tại sao chứ? Ý của từ này không phải là giám sát sao? Tại sao dùng ở chỗ này thì lại là kiểm tra? Tuy rằng giám sát và kiểm tra về mặt ý nghĩa nào đó thì có điểm tương đồng, nhưng nói thật thì vẫn có khác biệt rất lớn. Tại sao phải dùng như thế? Nếu dùng vậy có tạo ấn tượng không tốt cho người khác không, rốt cuộc là…”

“Cứ dùng như thế đi, không tại sao cả.”

Sau khi lên tiếng, hắn mới biết mình lại một lần nữa vô thức trả lời, bút của hắn hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục.

Hắn không ngẩng đầu, không hỏi, càng không đứng lên kiểm tra. Hắn biết, người đó đã ở một quốc gia khác rồi, hắn biết, người đó sẽ không còn làm phiền hắn nữa.

Hắn biết hết.

“Ngày 8 tháng 10, cậu Lâm trọ lại Vân Đỉnh sơn trang.”

“Ngày 15 tháng 10, cậu Lâm lại thua mười ngàn Ringgit (đơn vị tiền Malaysia), bảy ngày nay, cậu Lâm đã thua bảy mươi ngàn.”

“Ngày 30 tháng 10, cậu Lâm tìm được một công việc tại câu lạc bộ đêm.”

“Cậu Lâm mỗi tuần sẽ tới Vân Đỉnh sơn trang đánh bài một ngày.”

“Ngày 11 tháng 12, cậu Lâm đấu bài với người khác trên bàn cược mù ½ Ringgit, thua một trăm bốn mươi lăm Ringgit.”

“Ngày 6 tháng 1, cậu Lâm được thăng làm trưởng kíp tại câu lạc bộ đêm, mỗi tháng tiền lương là tám trăm Ringgit, tiền boa đại khái nằm khoảng từ năm trăm tới bảy trăm Ringgit.”

“Ngày 14 tháng 1, cậu Lâm đấu bài với người khác trên bàn cược mù 4/8, thua mất sáu mươi tám Ringgit.”



Báo cáo đều đặn xuất hiện trên bàn của hắn mỗi tuần một lần, mà khi có thay đổi đặc biệt gì, thì hôm đó sẽ có thêm một phần.

Thật ra cũng không có biến hóa gì đặc biệt, chẳng qua Lâm Dược tìm được công việc, Lâm Dược gây chút phiền phức, nhưng đã xử lý rồi, thật sự không tính là chuyện gì lớn, nhưng Carlos mỗi lần đều sẽ giao lên, hắn cũng không nói gì nhiều, thế là hôm nay, trên bàn của hắn lại có thêm một phần báo cáo: “Lâm Dược gặp được Trương Trí Công tại Vân Đỉnh sơn trang, hai người nói chuyện vui vẻ, cùng ăn cơm trưa, cùng lên đường về Kuala Lumpur.”

Caesar nhìn chằm chằm bản báo cáo nửa ngày, mà thực tế, cuộc nói chuyện của Lâm Dược và Trương Trí Công thực sự không thể nói là vui vẻ.

Đụng phải Trương Trí Công tại Vân Đỉnh, Lâm Dược có chút bất ngờ, nhưng vẫn hưng phấn nhiệt liệt chào hỏi: “Cậu hai trùng hợp thật, nhưng mà, ừm, không thể nói là trùng hợp, sòng bài ở đây cũng rất nổi tiếng, cậu hay hôm nay có gặp may không?”

“Tôi không tới đánh bài.”

“À, vậy thì tới chơi thôi sao, cậu xem nơi này ấm áp như mùa xuân, chúng ta mặc áo mỏng cũng không sao, đúng là chỗ thích hợp để tránh rét.”

“Tôi tới tìm cậu.”

“Cậu hai thật là thần thông quảng đại.”

“Cùng ăn cơm đi.”

“Được thôi.”

Lâm Dược không từ chối, trong quá trình ăn cơm, y cũng có gì đáp đó, thuận tiện còn hỏi Trương Trí Công đám người tiểu Lưu giờ ra sao, còn biểu đạt lời hỏi thăm của mình. Nhưng vừa ăn cơm xong, y lại trở về sòng bài, mà trong bốn tiếng sau đó, đều không để ý tới Trương Trí Công nữa.

Cho tới sáu giờ chiều, y đúng giờ đứng lên, sau khi đổi chip, thì ra khỏi sòng bài.

“Cùng đi ăn cơm tối đi.”

Lâm Dược gãi đầu: “Được rồi, cậu hai mời khách, tôi đương nhiên không có ý kiến.”

Trương Trí Công lần này không chơi trò tiểu tư sản, ngược lại tìm một tiệm cơm TQ ở phố người Hoa, đặt bốn món lạnh bốn món nóng, cuối cùng lại gọi hai lồng sủi cảo.

“Biết tại sao tôi gọi sủi cảo không?”

Lâm Dược cười nói: “Cậu hai, nói thế nào, ở đây cũng là một trong những điểm tập trung của người Hoa chúng ta, sắp sang năm mới rồi.”

“Không phải sắp sang năm mới, mà đã qua năm mới rồi, hôm nay là giao thừa.”

“À, năm mới vui vẻ.”

Lâm Dược giơ ly với hắn, Trương Trí Công cũng uống, sau đó nói: “Lâm Dược, tại sao cậu không trở về.”

“Cậu hai là muốn tôi về TQ sao?”

“Là vì tôi sao? Cậu sợ tôi sẽ lại nhốt cậu? Nếu tôi nói tôi không làm vậy, cậu có tin không?”

“Tôi tin.”

Trương Trí Công đột nhiên phiền muộn, hắn vốn chuẩn bị một đống từ ngữ cảm khái sục sôi, chuẩn bị làm sao thuyết phục Lâm Dược, ai biết đột nhiên lại bị dội một câu như vậy, khiến hắn bị đả kích. Nhưng hắn lập tức điều chỉnh lại: “Vậy tại sao cậu không về nước?”

Lâm Dược nghiêng đầu: “Tại sao tôi phải về nước?”

“Cậu, đó là nhà cậu, cậu không phải nói cậu yêu nhà nhất sao? Nơi đó có nhà của cậu, có tất cả những gì cậu quen thuộc, còn có… còn có ba cậu. Ba cậu gần đây tốt lắm, làm ăn không tồi, cũng rất ít khi uống rượu, nhưng, cậu không phải nên về thăm ông ấy sao?”

“Cảm ơn cậu hai.” Lâm Dược cười rồi lại cụng với hắn một ly, “Cảm ơn cậu hai đã thay tôi chăm sóc ông ấy.”

Trương Trí Công rầu rĩ uống một ly, sau đó nói: “Cũng không phải tôi chăm sóc ông ấy, ông ấy có đủ vốn, đương nhiên có người muốn hợp tác với ông ấy, không có tôi, cũng có người khác.”

“Ồ, nói thế, sau này tôi không cần gởi tiền cho ông ấy nữa.”

Lâm Dược nghĩ nghĩ, cười tươi như nhặt được tiện nghi lớn. Trương Trí Công nhìn y, khóe miệng hơi động, muốn nói gì đó, nhưng hắn cũng cảm thấy lời mình muốn nói thật sự quá chua, không dễ thốt ra.

“Cậu hai, cậu không nhìn ra sao? Tôi và quá khứ, đã không còn giống nhau nữa.”