Gặp phải kẻ điên nên làm sao?
Tránh xa.
Lâm Dược nhớ lúc nhở ở gần nhà y có một người điên, mỗi lần nhìn thấy, mẹ y đều kéo y đi thật nhanh, nếu có thể, hiện tại y cũng muốn đi, nhưng
Daniau đang ở sát sau lưng y, còn kéo tay y.
“Em biết là anh, anh không thừa nhận em cũng biết là anh, khi ở TQ em đã biết rồi, hai ngày
trước em đã biết. Tại sao anh không thừa nhận? Em sẽ không tổn thương
anh, anh nghĩ đi, em có từng tổn thương anh sao? Không có phải không,
cho dù là mười hai năm trước cũng không có, lần đó em không nổ súng đúng không? Thân thể của anh em giúp anh bảo tồn, anh có dùng hay không đều
được, anh biến thành bộ dáng nào cũng được, nhưng anh đừng lừa em nữa,
anh đừng lừa em nữa!”
Hắn cứ nói, rồi lại trở nên kích động, Lâm
Dược xoắn xuýt muốn chết. Tâm tình của y lúc này, nếu để đám người
Carlos biết nhất định sẽ vô cùng an ủi__ Cậu cũng có hôm nay!
“Ngài Daniau, cái này…” Y chậm rãi mở miệng, “Tuy tôi không hiểu đồng chí
Caesar lắm, nhưng tôi có thể khẳng định anh ta là một đồng chí tốt, một
vị đồng chí tài ba, một vị đồng chí vô cùng vĩ đại, anh xem, chỉ từ cái
tên chúng ta đã có thể biết anh ta vô cùng tài ba… Vừa nói tới Caesar,
tôi lập tức nghĩ tới đại đế, rất tài ba.”
Daniau không phản ứng, y tiếp tục nói: “Mà tôi thì sao, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ nghe
tên tôi, thì đã biết tôi là một nhân vật vô cùng vô cùng vô cùng… bình
thường rồi. Anh nhìn thử vị đồng chí Caesar này, rồi nhìn thử tôi đi…
không chỉ kém có một chút thôi đâu.”
Daniau vẫn không nói gì, Lâm Dược thở dài: “Được rồi, tôi nghĩ, đồng chí Caesar sẽ không nói chuyện giống như tôi đi.”
Daniau cuối cùng cũng có phản ứng, hắn nhãn nhã cười: “Không sai, anh ấy sẽ
không nói chuyện giống cậu, cậu vẫn không phải là anh ấy.”
Lâm
Dược thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng còn chưa đợi y kịp phản ứng, đã nghe Caesar nói: “Nghiêng đầu về bên phải!”
Y phản ứng có điều kiện làm theo, nhưng đã muộn, cổ chợt đau, liền cảm
thấy mắt bắt đầu tối đi, ý nghĩ cuối cùng là: “Mọe, không phải là đang
quay phim chứ.”
Lâm Dược được Caesar kêu tỉnh, y xoa đầu, chậm
rãi ngồi dậy: “Lần thứ hai rồi đó, lần thứ hai rồi, Lạc Lạc, tại sao tôi luôn gặp mấy chuyện này thế, nhưng may là cái này không phải là phòng
tối, còn có giường, có ti vi, còn có…”
Lâm Dược sững người.
Căn phòng này rất lớn, rất thoải mái, tuy y bị đánh ngất, nhưng không bị
ném đại trên đất, ngược lại nằm trên một chiếc giường đôi rộng rãi.
Ánh đèn dịu hòa, vách tường trắng tuyết, trên vách còn có rèm cửa sổ, đúng, ở đó còn có một cánh cửa sổ to rộng, sáng rực, trước cửa sổ còn một
người ngồi.
“Lạc Lạc, đó là anh đúng không.”
“Ừ.”
“Anh bây giờ… còn sống, hay là chết rồi?”
Caesar cũng không xác định được.
Lâm Dược ngất rồi, hắn không thể nhìn thấy thứ bên ngoài nữa, chỉ biết
Daniau kéo Lâm Dược vào. Quá trình này không dài, sau khi Daniau ra
ngoài, hắn liền bắt đầu gọi Lâm Dược, mà trong lúc này, hắn cũng không
nghe thấy Daniau nói chuyện với người khác.
Hiện tại người đó
ngồi cạnh cửa sổ, nhìn dáng điệu, chắc là còn sống, nhưng Caesar lại
biết rõ linh hồn của mình không ở đó, vậy thì, sao có thể tính là sống?
Mà nếu nói bên trong lại có linh hồn của người khác, vậy thì, cứ ngồi như thế, cũng hơi quái dị.
“Không thì, chúng ta đi xem thử?”
Lâm Dược nói thế, rồi xuống khỏi giường, chậm rãi đi tới cửa sổ, khi còn hai bước, y dừng lại, người đó không có phản ứng.
Y lại bước thêm một bước, người đó vẫn không có phản ứng.
“Ê này, quấy rầy một chút.”
Y mở miệng, người đó vẫn không có phản ứng.
Lâm Dược gãi mũi, sau đó nhìn quanh, cuối cùng, tìm được một cái điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, y bước qua, cầm lấy, rồi lại bước về, đồng
thời nói: “Lạc Lạc, tôi không phải cố ý khinh nhờn thân thể của anh, tôi chỉ muốn biết có còn sống hay không thôi.”
Nói rồi, y đã dùng
điều khiển từ xa chọt người đó, lần này người đó cuối cùng cũng có phản
ứng, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Lâm Dược một cái, Lâm Dược vội nở nụ
cười, mà người đó lại không có phản ứng, lại chậm rãi quay đầu về.
Cả quá trình, chậm chạp mà máy móc.
“Lạc Lạc, khoa học kỹ thuật của Mỹ có phải rất phát đạt không?”
“… Cậu muốn nói gì?”
“Tôi đang nghĩ… có lẽ trong đầu anh đã bị khoét rỗng, hiện tại trong đó là một trình tự?”
Caesar không để ý tới y.
“Anh nói xem, nếu tôi hỏi anh ta một cộng một bằng mấy, anh ta có trả lời tôi không?”
Y sờ cằm, dáng vẻ rất muốn thử.
Caesar nói: “Chúng ta vẫn nên nghĩ làm sao ra ngoài thì hơn.”
“Hả, đây không phải là thân thể của anh sao? Anh không muốn trở về sao? Nếu chúng ta rời khỏi đây, sau này…”
“Hiện tại nhìn thấy rồi, cái khác sau này lại nói.”
“Ừ, cũng đúng, tôi thấy rời khỏi đây cũng không khó, ở đây không phải có cửa sổ sao?”
Y nói rồi kéo rèm cửa sổ lên, sau đó lập tức phát hiện cửa sổ đã bị khóa. Y nhìn lớp thủy tinh, rồi ngó điều khiển trong tay, suy nghĩ xem có thể đập thử một cái không.
“Không đập được đâu, đây là kính chống đạn.”
“Thật sự có thể chống đạn? Đạn bình thường hay là đạn súng bắn tỉa? Đạn đum đum thì sao, phòng được không?”
Lâm Dược ghì lên cửa sổ nghiêng cứu một lúc, cuối cùng cũng không nhìn ra được có gì khác biệt với thủy tinh bình thường.
Mà trừ cánh cửa sổ này ra, còn có một cánh cửa, nhưng cánh cửa đó cũng giống như cửa sổ.
“Lạc Lạc, tôi khẳng định xác định và nhất định phải cho anh biết, đứa em
trai của anh có tật xấu, anh nói xem đang yên lành, làm cửa thủy tinh
chống đạn làm chi? Thủy tinh này dù có kiên cố, thì có thể kiên cố như
sắt thép sao? Cho dù có kiên cố hơn sắt thép, thì làm cái cửa thế này,
còn gì ẩn mật nữa chứ, anh ta làm vậy là xâm phạm riêng tư của anh. À,
đúng rồi, cửa này anh có thể mở không?”
Caesar còn chưa trả lời,
giọng nói của Daniau đã vang lên: “Caesar, anh có thể làm những gì tôi
hiểu rất rõ, nhưng, không có công cụ, anh không thể mở được.”
“Ngài Daniau, cả đời tôi chưa từng gặp qua ổ khóa nào cao cấp như thế, anh có cho tôi công cụ, tôi cũng không mở được.”
Lâm Dược vừa nói, vừa nhìn xung quanh, sau đó cuối cùng nhờ Caesar nhắc nhở mới phát hiện được camera gắn trên nóc phòng.
Y phất phất tay, cười lộ răng, sau đó lại nhún vai: “Ngài Daniau, đây
chính là cách anh đối đãi với công thần sao? Nếu tôi không nhớ sai, tôi
vừa lập đại công cho anh mà. Vậy sao bây giờ anh lại nhốt tôi?”
Daniau không trả lời.
Lâm Dược nói: “Được rồi được rồi, tôi đầu hàng tôi sợ rồi, vậy thì, anh
muốn biết cái gì? Tung tích của thầy? Xin lỗi, điểm này tôi không cách
nào cho anh biết, vì tôi cũng không biết. Nhưng tôi có thể cho anh biết
tung tích của ‘lá bài cuối cùng’, tuy tôi đã hứa sẽ cho Tiêu Nhiên,
nhưng nếu anh cần tôi cũng có thể cho anh trước. Nếu không thì, anh muốn biết chiêu đó làm sao làm được không? Tôi cũng có thể dạy anh, nhưng mà cần phải dạy trực tiếp, nhìn qua camera không thể nhìn rõ được. Ngài
Daniau? Daniau? Dandan.”
“Ba mươi năm.”
Giọng nói vang lên sau lưng y, Lâm Dược quay người lại, thì thấy Daniau đứng bên ngoài cửa thủy tinh, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt ngẩn ngơ, như linh hồn sau lưng. Lâm
Dược nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc, đứa em này của anh, không hóa
trang cũng có thể đi diễn phim quỷ.”
Trong đầu nói bậy nói bạ, ngoài mặt thì cười tươi: “Ngài Daniau, xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi, vậy…”
“Hai tuổi.” Daniau không đợi y nói xong, trực tiếp mở miệng: “Khi tôi hai
tuổi thì biết mình có một người anh, khi hai tuổi lần đầu tiên gặp được
Caesar. Tôi vẫn luôn nhớ, hôm đó, anh ấy mặc âu phục, được ba dắt tay đi vào, sau đó, lại dắt tay đi ra.”
“Tôi vẫn luôn nhớ, anh không
nhìn tôi lấy một cái, cho dù lão quỷ đó giới thiệu em với anh, anh cũng
không nhìn em một cái. Em rất tức giận, anh biết không? Lúc đó em chỉ
cảm thấy rất tức giận, em vẫn nhớ mãi cảm giác đó, em ghét cảm giác đó!”
Nói tới đây, hắn lại trở nên kích động, Lâm Dược mấy lần muốn chen vào, nhưng căn bản không được, Daniau cứ nói một lượt.
Logic của hắn rõ ràng là rối loạn, có lúc dùng nhân xưng thứ ba, có lúc dùng
nhân xưng thứ hai, có lúc đáng thương vô cùng, có lúc lại cuồng loạn
nóng nảy.
Hắn vẫn nói hoài, hắn nói, sau đó mẹ hắn chết, thế là
Caesar lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, lúc đó hắn đã sáu tuổi.
Nhưng Caesar vẫn không để ý tới hắn, thế là hắn càng thêm căm hận.
Hắn không ngừng nói một vài chuyện cũ mèm từ năm nào tháng nào, gì mà hắn
cùng với người giúp việc ăn hiếp Caesar, hắn tìm người tới trường vu
khống Caesar.
Lâm Dược nghe thấy cảm thán không ngừng, đúng là
giống loài không phải do khỉ tiến hóa thì liền khác nhau, lúc y sáu
tuổi, nhiều nhất chỉ biết kéo bím tóc của bạn nữ, lén trộm chút rượu của quán cơm đi bán. Thử xem người ta đi, lúc sáu tuổi, đã biết cái gì gọi
là âm mưu cái gì là hãm hại rồi.
Y nghe nửa ngày, sờ cằm nói với
Caesar: “Lạc Lạc à, tuy Dandan hiện tại… ưm, có hơi một chút gì đó,
nhưng tôi vẫn phải phê bình anh, anh nói xem khi anh sáu tuổi đã học
theo người ta làm mặt liệt, nếu lúc đó anh có chút tình thương anh em,
hiện tại anh tuyệt đối sẽ không biến thành thế này.”
“Bên nhà mẹ cậu ta, có chứng hoang tưởng di truyền.”
“Hả, bệnh thần kinh di truyền? Nhưng anh cũng không thể vì thế mà không để ý tới anh ta chứ, dù nói thế nào, anh ta cũng là em trai của anh mà…”
“Khác mẹ.”
Lâm Dược lập tức dừng lại, y dừng nửa ngày mới gật đầu: “Tôi hiểu, không
phải là do một mẹ sinh ra, thì sẽ có một chút gì đó, tôi đối với đứa em
hờ kia cũng không tới đâu. Ừm, hiện tại chúng ta làm sao?”
“Đợi.”
“Cái gì?”
“Cửa này tạm thời tôi không có cách mở ra, chỉ có thể đợi cơ hội.” Khi
Caesar nói câu này, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có hắn biết,
khi nói ra câu này, gian nan cỡ nào. Chỉ là hắn cũng đích thật không có
biện pháp.
Tuy hắn từng nghiên cứu cách trốn thoát, nhưng Daniau
lại phòng vệ quá tốt. Cửa sổ chống đạn cũng thôi đi, xung quanh căn
phòng còn có trang bị tia hồng ngoại, chỉ cần Lâm Dược lại gần… đương
nhiên, cũng sẽ không thế nào, chính là bên phòng giám sát có cảnh giới,
cho nên, dù hắn muốn nghĩ cách xử lý camera, cũng không thể không kinh
động người khác.
Mà trừ những thứ này ra, cửa sổ bị khóa, không
chút khe hở, trừ khi Lâm Dược mọc móng vuốt, nếu không, khả năng đào lỗ
trên tường không mấy lớn. Mà cửa thì, khóa điện tử cũng thôi đi, còn
phải cần có giọng nói, con ngươi, vân tay của Daniau hợp lại mới có thể
mở ra.
Cũng có nghĩa là, cho dù Lâm Dược nghĩ cách bắt được
Daniau, hắn không phối hợp, không lên tiếng, thì cũng vô dụng, huống hồ, trong phòng giám sát hai mươi bốn tiếng đều có người, hắn cũng rất khó
làm được những thứ này.
Càng huống hồ, mỗi lần Daniau vào phòng,
trước đó đều sẽ phun thuốc gây mê, phun đủ mười phút, sau đó dùng quạt
thổi tan, rồi hắn mới xuất hiện.
Lâm Dược cho dù có phổi tốt,
cũng không tới mức có thể nín thở mười phút. Mà cho dù Caesar có thể giữ tỉnh táo, nhưng vào tình trạng này cũng không thể đánh thức Lâm Dược.
Cái này giống như một người nếu bị gãy tay, cho dù anh ta có muốn tự do
hoạt động cánh tay đó, dù tâm lý có mạnh mẽ, sinh lý cũng không cho
phép.
Còn về Daniau mỗi lần vào phòng làm gì, Lâm Dược ban đầu
không biết, sau đó thấy người kia luôn sạch sẽ, trên tóc còn tỏa ra
hương thơm dầu gội thoang thoảng, cũng có thể nghĩ ra, vì thế, y còn đặc biệt tiến hành an ủi khuyên bảo cho Caesar: “Lạc Lạc à, điều này chứng
minh, đồng chí Daniau rất có tình cảm anh em, anh xem anh ta chăm sóc
anh tốt như thế. Hơn nữa anh là một người đàn ông, bị sờ mó khắp nơi,
còn bị em trai của mình sờ mó, đây hoàn toàn là bình thường, là nên.
Không phải cũng giống như anh sờ tôi sao, đúng, anh không dùng tay của
mình sờ tôi, nhưng tôi không phải chính là anh sao. Tay của tôi thì
chính là tay của anh, thân thể của tôi chính là thân thể của anh… ừm,
hiện tại không chỉ anh sờ tôi rồi, về mặt ý nghĩa chính xác, tôi cũng sờ anh rồi.”
Caesar không để ý tới y, có lẽ vì an ủi hắn, hôm nay
Lâm Dược không lải nhải. Nhưng y không nói, cũng không thể cản Daniau
không nói.
Từ sau khi y bị nhốt trong đây, Daniau mỗi ngày đều sẽ xuất hiện, cũng mỗi ngày sẽ hồi ức lại năm tháng quá khứ đã qua. Rõ
ràng không có chuyện gì, nhưng từ miệng người ta nói ra, ngay cả ăn một
cục chocolate cũng trở thành chuyện. Khi kể tới lúc mười bốn mười lăm
tuổi, Lâm Dược đã hiểu, Daniau không phải qua tìm y lải nhải, người này… đang muốn cải tạo y!
Mấy hôm nay, hắn vẫn luôn nói về Caesar.
Bất luận là khi phong độ đường đường lịch sự văn nhã, hay là khi điên cuồng nóng nảy rõ ràng không bình thường, đều chỉ nói về Caesar.
Thói
quen của Caesar, hành động của Caesar, Caesar thích ăn gì, không thích
ăn gì, thích màu gì, không thích màu gì, khi nói chuyện có thói quen
nào, khi nhìn người ta có ánh mắt nào, tóm lại là tất cả những gì về
Caesar, đều bị hắn lặp lại cả ngàn cả vạn lần.
Đến cuối cùng, Lâm Dược đối với tất cả về Caesar đều có thể đọc thuộc lòng, xém chút ngay
cả nằm mơ cũng mơ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Caesar.
Hôm nay,
Daniau lại xuất hiện, Lâm Dược không đợi hắn mở miệng đã nói: “Ngài
Daniau, cho dù anh có nói với tôi bao nhiêu chuyện về Caesar, tôi cũng
sẽ không biến thành anh ta.”
Daniau nhìn y, nói khẳng định: “Cậu sẽ.”
“Sẽ không, tôi nghe càng nhiều, càng cảm thấy mình không thể biến thành như thế, Caesar đại đế, đó là sự tồn tại như đế vương, tôi thì sao, chỉ là
một cọng cỏ, anh nói tôi làm sao thay đổi? Đương nhiên, cũng có cọng cỏ
biến thành hoàng đế, nhưng ít nhất cũng cần mười mấy hai chục năm… hai
chục năm, thời gian có phải hơi dài không?”
“Cậu sẽ biến thành
anh ấy.” Giống như không nghe thấy lời của y, Daniau lại nói: “Cậu và
anh ấy ở chung một phòng, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy. Phong
cách đánh bài của cậu giống anh ấy, hiện tại, chỉ cần thay đổi từng
chút, chỉ cần bình thường cũng giống anh ấy, cậu sẽ là anh ấy.”