Một ván thành danh.
Tuy đây không phải là trận chiến đầu tiên của Lâm Dược, nhưng quả thật
trong trận chiến này, y đã thành danh. Đấu vòng loại năm phút đã rời
bàn, đấu bán kết đồng dạng cũng chỉ năm phút đã đứng lên.
Tại
vòng loại, mỗi người cần phải đào thải hai đối thủ mới có thể thăng cấp, mà ở vòng bán kết, thì phải đào thải ba người, cũng chính là nói trong
một bàn mạt chược, chỉ có thắng hết những người khác, mới có thể đứng
lên.
Một lần là vận may, hai lần cũng có thể là vận may, được
rồi, vận may như thế không phải không thể xuất hiện, nhưng vận may như
thế cũng thật khiến người ta hâm mộ.
Giống cuộc so tài năm ngàn
người của Mỹ, người cuối cùng được quán quân chỉ có một người, nhưng chỉ cần bạn có thể vào được năm mươi hạng đầu, đã có thể chia sẻ giải
thưởng.
Mà ở đây, chỉ cần vào được chung kết, đã có thể lấy được
số tiền thắng được, đồng thời, còn được miễn phí tiêu dùng tại khách sạn Sharon hai tuần.
Phạm vi miễn phí bao gồm phòng ở đôi, cơm sáng
trưa tối, bữa khuya kiểu tây, sử dụng phòng tập thể dục và ba lần phục
vụ miễn phí tại trung tâm thẩm mỹ.
Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ
khi tới đây, tuyển thủ tham gia có thể kiếm lại toàn bộ số tiền đã bỏ
vào đây trước đó, cho dù khi chung kết thua hết tiền, nhưng chỉ cần tiết kiệm được phí ăn ở tại khách sạn Sharon thì cũng đáng rồi, phòng đôi rẻ nhất tại khách sạn Sharon cũng tốn tám trăm tám mươi tám đô Hồng Kông
một đêm.
Mà trừ nó ra, còn có thêm danh tiếng, danh vọng.
Macao mà thành phố cờ bạc, đánh bài ở đây là hợp pháp, về việc đánh bài, nơi
này không chỉ không cần phải che giấu, mà còn có đăng báo.
Phóng
viên của Macao, của Hồng Kông đối diện, thậm chí còn có của Đài Loan và
Malaysia, mà nếu có người của quốc gia khác, chẳng hạn Nhật Bản Hàn Quốc vào tới chung kết, thì thậm chí có cả phóng viên của hai nước này.
Cho nên, chỉ cần lấy được quán quân một lần, thì có thể nói là một ván đấu
thành danh thiên hạ, vận may tốt, thậm chí có thể được các sòng bài mời
chào, cho dù không vào được sòng bài lớn, thì ở sòng bài nhỏ, làm tản
khách được cung phụng cũng không vấn đề.
Tham gia lần so tài này
tổng cộng có một ngàn chín trăm tám mươi bảy người, trải qua vòng loại,
bán kết, vào tới chung kết còn được một trăm sáu mươi sáu người, các
phương tiện truyền thông đương nhiên sẽ không tiến hành phóng vấn cả một trăm sáu mươi sáu người này, khi trận chung kết chưa bắt đầu, phần
nhiều thì họ chỉ chọn ra mấy chục người.
Mà trong đó người khá đặc biệt đương nhiên sẽ có càng nhiều sự chú ý hơn.
Chẳng hạn, đẹp nhất, trẻ tuổi nhất, già nhất, hoặc là trước kia từng có kinh
nghiệm huy hoàng gì đó. Mà Lâm Dược, đương nhiên không cần nghi ngờ cũng trở thành người nhanh nhất.
Hiện tại thậm chí đã có mấy phóng viên gọi y là “Lâm tay nhanh”, thậm chí còn phong y là một trong bốn tuyển thủ hạt giống.
Bốn tuyển thủ hạt giống, thứ nhất là Thạch Chấn Đào người Malaysia gốc Hoa
quán quân đợt trước, thứ hai, chính là Lâm Dược. Thứ ba, là Lý Vương
Hồng Anh bà chủ gia đình đã có bốn mươi năm tuổi nghề mạt chược, Lý
Vương Hồng Anh mới di dân tới Hồng Kông, trước kia cô ở đại lục (TQ),
chơi bài với hàng xóm láng giềng, từ khi mất việc mười lăm năm trước,
thì đã trở thành bài thủ chuyên nghiệp, dựa vào năng lực mạt chược nuôi
dưỡng hai con gái, một đưa tới Australia, một đưa tới Hồng Kông. Mà thứ
tư, lại là một người Nhật Bản duy nhất vào vòng chung kết lần này, cũng
là người trẻ tuổi nhất trong bốn hạt giống, năm nay mới hai mươi ba
tuổi, đang học đại học ở Hồng Kông, tên Masaru Sato.
Masaru Sato
bốn năm trước đến Hồng Kông mới bắt đầu học tiếng TQ, hai năm trước mới
bắt đầu học mạt chược, tuyệt đối có thể dùng tiến bộ thần tốc để hình
dung, mà dùng câu nói của cậu thì chính là: “Số liệu, số liệu đại biểu
tất cả.”
Mà trong bốn người này, Lâm Dược lại là tỉ suất hấp thụ ánh sáng cao nhất.
Thạch Chấn Đào không nói rồi, quán quân đợt trước, về hắn, sớm đã bị người ta đào tin triệt để, hơn nữa, một ông chú hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo
bình thường như vậy, có gì đáng khai thác nữa?
Lý Vương Hồng Anh
thì là một đề tài mới mẻ, nhưng một bà cô năm mươi tuổi, eo như thùng
nước, chuyện của bà có thể nói là truyền kỳ bác gái, nhưng, bạn nói xem
thiếu niên thiếu nữ sẽ thích sao? Hay mấy chú mấy bác thích?
Cho dù là các bà cô, so với thân hình cùng gương mặt tương tự mình, thì họ vẫn thích mỹ thiếu niên hơn.
Masaru Sato miễn cưỡng nói là mỹ thiếu niên, mắt to cằm nhọn lông mày mảnh,
nhưng trên mặt vĩnh viễn mang đôi mắt kính dày nặng, hơn nữa chiều cao
đó… nói cậu là khuyết tật cấp hai cũng là khen ngợi, mang thêm giày,
cũng chưa chắc lên được tới một trăm sáu mươi lăm cm, mà đứng ở đó, thì
giống như một… không phải sào tre, là tăm xỉa răng mảnh mảnh, nhỏ nhỏ,
ngắn ngắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Lâm Dược, chỉ có Lâm Dược!
Chiều cao đó, dung mạo đó, phong độ đó, ăn mặc đó… phóng viên Hồng Kông đều
có con mắt, ai nấy gần như đều có thể x quang như nhau, chỉ cần tùy tiện đảo qua, thì có thể nói được Lâm Dược mặc nhãn hiệu nào, là đồ mới năm
nay hay là kinh điển năm cũ, là mua đúng giá thật, hay càn quét lúc giảm giá, giá hiện tại là bao nhiêu, đã mặc được bao lâu, không cần phân
tích không cần so sánh, đã có thể nói được tám chín phần mười.
Hơn nữa đội săn ảnh Hồng Kông trước giờ luôn mạnh mẽ, tuy bọn họ không vào
được trong tầng lầu Lâm Dược thuê, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể nghe
ngóng được Lâm Dược đang thuê phòng nào.
Phòng một tối trên mấy
chục ngàn, ăn mặc toàn đồ hiệu, còn có thái độ lười biếng luôn luôn bày
ra… căn bản không cần nổ thêm, đây chính là một nhân vật tin mới tuyệt
đối.
Huống hồ người này từ vòng loại đến bán kết, tổng cộng chỉ
dùng mười phút, quả thật chính là cảnh chỉ xuất hiện trong phim truyền
hình.
Các phóng viên thích viết, các độc giả cũng thích xem, đặc
biệt là thiếu nữ đang ở thời kỳ mơ mộng, càng nhìn Lâm Dược càng thấy dễ thương muốn chết, nếu không phải sòng bài có các biện pháp nghiêm ngặt, khó bảo đảm sẽ không xuất hiện một đống mỹ thiếu nữ vây lại xin chữ ký. Cho dù như thế, từ Hồng Kông lên thuyền Macao, cũng chỉ trong mấy ngày
đã tăng thêm một đống thiếu nữ trẻ tuổi, ngay cả du thuyền sang trọng
trên cơ bản không có người ngồi cũng xuất hiện tình trạng dự tính.
Tóm lại một câu, nếu hiện tại Lâm Dược xuất hiện ở đường phố Hồng Kông dạo
một vòng, tuyệt đối sẽ được hưởng thụ đãi ngộ không thua gì minh tinh
nổi tiếng.
8 tháng 8, ngày chung kết.
Khác với luân phiên
đấu ở vòng loại và bán kết, lần này, tất cả tuyển thủ cùng đấu, vì gom
đủ nhân thủ, còn chọn ra hai tuyển thủ may mắn trong số người bị đào
thải ở vòng bán kết.
Bắt đầu từ tám giờ sáng, không có mức tối
đa, thua sạch rời bàn, người còn lại lại ghép thành một bàn bắt đầu,
không ngừng đào thải, cho tới khi còn một bàn cuối cùng mới thôi.
Trong lúc đó không nghỉ ngơi không tạm ngừng, nhân viên phục vụ sẽ đưa thức
ăn đồ uống tới trước bàn, cần đến nhà vệ sinh cũng nhất định phải có hai nhân viên phục vụ đi cùng.
Cũng có nghĩa là, cho dù trình độ có
cao, cũng không thể nào thắng đủ số tiền nhất định thì có thể nghỉ ngơi, ngược lại, trình độ càng cao, thời gian tham gia cũng càng dài, áp lực
càng lớn.
Đồng thời, phương pháp này cũng là nhân tố giảm vận may xuống thấp nhất. Một người có thể gặp may nhất thời, nhưng liên tục gặp may? Đặc biệt là dưới tình trạng không ngừng đổi bàn.
Người có
kinh nghiệm mạt chược đều biết, vị trí là một thứ tương đối kỳ diệu, nó
không có căn cứ khoa học nào, nhưng trong cùng một ngày, vị trí khác
nhau, hiệu quả xuất hiện cũng có thể khác nhau.
Tại vị trí gió
đông, một người có thể luôn có bài tạp, đánh cái gì thu về cái đó, mà
nếu đổi sang vị trí gió tây, thì có thể muốn cái gì liền lấy được cái
đó, cho dù đánh sai, cũng có thể lấy trở lại, thậm chí lợi hại hơn nữa
là có thể trực tiếp lấy đủ để ù.
Trước khi so tài bắt đầu, có phóng viên đặc biệt phỏng vấn bốn tuyển thủ hạt giống.
Trong cuộc phỏng vấn, Masaru Sato đẩy đẩy gọng kính, lôi lý luận cũ ra: “Tôi vẫn là câu đó, số liệu đại biểu tất cả.”
Lý Vương Hồng Anh thì mô phỏng theo tuyển thủ Macao vẫy tay, đồng thời tự
tin tràn trề trả lời: “Không giới hạn thời gian? Không vấn đề, tôi có
thể đánh nhiều nhất ba ngày ba đêm!”
Thạch Chấn Đào trả lời rất quy củ: “Không có suy nghĩ gì, đánh xong mới biết.”
Mà phỏng vấn tới Lâm Dược, y rất phá hoại hình tượng gãi đầu, sau đó đưa
ra một câu trả lời gần như chọc giận tất cả những người tham gia: “Tôi
chắc có thể thắng rồi, ở đây không có cao thủ gì hết.”
Khi y nói
rất vô tội rất tùy ý rất thản nhiên, giống như đang nói “À, mùa hè ở
Hồng Kông luôn có mưa”, nhưng chính vì vậy, càng biểu đạt trắng trợn sự
khinh miệt của y.
Khoa trương! Đây thực sự là quá khoa trương!
Một trăm sáu mươi bảy người khác đều không tính là gì, vậy Lý Vương Hồng
Anh dựa vào mạt chược đưa con gái ra nước ngoài không tính là gì? Thạch
Chấn Đào cầm được quán quân đợt trước cũng không tính là gì… y cho rằng y là ai chứ!
Vào giờ phúc này, tất cả người tham gia đều có một kẻ địch chung. Nhưng khi khiến bọn họ dậm chân, trong điều tra của các
phóng viên, câu nói này của Lâm Dược, bình luận phần lớn khán giả đưa ra là: “Thật khốc! Rất có tính cách!”
… Không cần nói, có kết quả thế này, đương nhiên là do phần lớn thiếu nữ hợp sức.
Bất kể nói sao, hôm nay cuối cùng đã tới.
Nhân thủ tham gia đấu ít đi, mười mấy bàn rõ ràng trở nên trống trải trong
đại sảnh, nhưng ở bên ngoài, lại càng có nhiều khán giả, phóng viên.
Trên bệ cao, còn có quan viên chính phủ, nhân viên quản lý sòng bài và minh tinh nổi tiếng đặc biệt mời tới.
Mỗi một tuyển thủ đi vào, đều sẽ được chiếu sáng, mà khi Lâm Dược bước vào, trừ tia chiếu còn có vô số tiếng thét.
Hôm nay, Lâm Dược mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt lam đậm chấm
trắng, giày da màu đen, trong túi áo vét còn có một cái khăn tay được
xếp gọn.
Tạo hình này vừa bước ra, ngay cả những phóng viên thâm
niên đã sớm qua tuổi mơ mộng cũng không thể không cảm thán: “Nếu đá
những người khác xuống, thì chính là một bộ phim rồi.”
Mà trong
phòng làm việc của mình, Tiêu Nhiên sớm đã cười gập người: “Người tình
nhỏ nhà cậu tướng mạo thật đẹp, nhưng cũng không cần phải ăn mặc như thế đi, đương nhiên, tôi thì không có ý kiến, nói thật, tôi muốn mời cậu ta làm người đại diện hình tượng rồi đó, nhưng cậu ta mặc thế ngồi đó, sẽ
không thoải mái đi.”
Trương Trí Công hừ hừ không lên tiếng, bộ đồ này không phải hắn giúp y chuẩn bị, thực tế ý kiến vốn có của hắn là
mặc đồ thanh nhàn, mạt chược và poker Texas khác nhau.
Poker
Texas trừ đẩy chip, trên cơ bản không cần động, mà mạt chược sao, thì
phải không ngừng xếp bài, xuất bài, bận âu phục bó buộc như thế, làm gì
cũng không tiện.
Hơn nữa, lần trước tham gia poker Texas chỉ có bốn người, ngồi ghế ông chủ, vị trí tay chân càng không giới hạn.
Nhưng ở đây, một bàn mạt chược nhỏ như thế phải ngồi bốn người, lại chỉ có
ghế bình thường, tuy cũng có thể thay đổi tư thế ngồi, nhưng nếu muốn
gác chân lên, hoặc một vài động tác tùy ý thì không được.
Nhưng Lâm Dược kiên trì muốn mặc âu phục đen, dùng cách nói của y là: “Tôi muốn cảm thụ bầu không khí thi đấu lớn.”
Y kiên trì, cậu hai Trương còn có thể có biện pháp nào?
Trận đấu bắt đầu, lần này, Lâm Dược vẫn thắng rất nhanh, nhưng đối với tiến trình của cả cuộc đấu thì không có ảnh hưởng gì lớn.
Cho dù y đã thắng sạch của ba người cùng bàn, nhưng khi các bàn khác không có vị trí trống, y cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh đợi.
Một tiếng, lại một tiếng.
Một buổi sáng trôi qua, trong sòng bài còn tám mươi người.
Vào tới vòng chung kết, mỗi tuyển thủ đều trở nên cẩn thận, đúng, đến chung kết rồi, bọn họ đã đáng, nhưng, mỗi lần tăng thêm một hạng, bọn họ càng có thể kiếm được nhiều chỗ tốt.
Vào một trăm hạng đầu, trong một năm tiếp theo bọn họ có thể mang theo nhiều nhất ba người nhà hưởng thụ ăn ở miễn phí bảy ngày.
Vào năm mươi hạng đầu, bọn họ đạt được cuộc du lịch Đông Á tám ngày với nhiều nhất bốn người.
Vào hai mươi hạng đầu, thì có tiền thưởng hai trăm ngàn, cứ cao thêm một hạng, thì có thể thêm mười ngàn.
Mà nếu vào được mười hạng đầu, thì sẽ có bốn trăm ngàn.
Vào bốn hạng đầu, thì có ít nhất một triệu.
Mỗi người đều rất cẩn thận, tuy tốc độ của một vài cao thủ không chậm,
nhưng cũng cẩn thận, mà ngoài mấy người này ra, có vài người nhờ may mắn mà vào được, thì đều suy nghĩ nửa ngày, thậm chí gần như phải qua thời
gian suy nghĩ mới ra bài.
Trương Trí Công ở trong phòng làm việc
của Tiêu Nhiên, vừa nhìn chằm chằm màn hình lớn, vừa không ngừng uống cà phê, hắn không tự nhận thấy, chỉ uống không ngừng, nhưng chưa tới một
buổi sáng, đã rót tám ly.
Khi hắn lại uống xong một ly, Tiêu
Nhiên không gọi thư ký dùm hắn, mà nói: “Cậu hai, nếu tôi là người khác, sẽ cho rằng, cậu đang rất thiếu tiền.”
Trương Trí Công tỉnh lại: “Cái gì?”
Tiêu Nhiên dựa lên ghế, chậm rãi nói: “Cậu hai, cậu quá khẩn trương rồi, nếu cậu thật sự cần, tám triệu, tôi vẫn có thể cho mượn, hay là, cậu không
muốn cậu ta thắng?”
Trương Trí Công không lập tức trả lời, hắn vô thức sờ lồng ngực, ở đó, có một bạch ngọc tì hưu, đó là lúc hắn và Lâm
Dược đến núi Đại Dữ chơi đã mua, chất ngọc không ra sao, giá tiền lại
không rẻ, vì người bán nói, đó là khai quang.
Thứ này, hắn vẫn
không tin gì, đương nhiên, làm ăn không mấy chính đáng như bọn họ, trong nhà cũng cúng bái một vài thứ, hắn cũng có rồi, nhưng hiện tại hắn đeo
cái này, vì cái này là do Lâm Dược mua cho hắn.
Thật ra, cũng
không thể nói là Lâm Dược mua cho hắn, mà là Lâm Dược sau khi nghe nhân
viên thuyết phục, đã nói: “Cái này không tồi, cậu hai, phần trăm của tôi vẫn còn đi, mua hai cái đi, một cái cậu đeo, một cái tôi đeo.”
Biết rõ nhân viên đó đang dụ dỗ, biết rõ tì hưu này không đáng giá đó, hắn vẫn cao hứng quẹt thẻ, cao hứng đeo lên cổ.
Đây là một lời hứa.
Hắn nghĩ thế, nhưng, gần đây hắn càng lúc càng có một loại bất an.
Tại sao bất an?
Vì Lâm Dược biểu hiện quá thần kỳ? Vì Lâm Dược quá nổi tiếng rồi?
Có lẽ, đều có. Có lẽ, đều không phải.
Hắn chỉ là bất an