Anh Đào theo thói quen lúc đợi xe sẽ tranh thủ đọc báo, đây là thói quen nhiều năm được dưỡng thành khi cô sinh hoạt ở London. Đột nhiên phía trước vang lên tiếng bíp còi, sau đó là tiếng nói âm trầm quen thuộc, mang theo hài hướng lên tiếng: “Bác sĩ Dụ là cố ý ở chỗ này chờ tôi sao?”
Anh Đào cầm báo, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Trình Kiệt trong xe đội mũ ngư dân, mặc áo hoodie đen, tay lười nhác gác lên tay lái, nghiêng người nhìn cô, nhịn không được cười khẽ. ở bên trong ngón áp út của anh có xăm một hình màu đen, là hai chữ Anh Đào bằng tiếng Anh, rất nhiều năm trước liền có.
Điều ngạc nhiên chính là đã qua lâu tới vậy rồi, Trình Kiệt thế nhưng vẫn còn giữ lại thứ đồ khinh cuồng của tuổi trẻ như thế này.
Anh Đào gập báo lại, khóe môi khẽ nhếch lên, bình thản đối diện với ánh nhìn gian tà của anh, đột nhiên hỏi: “Nhà anh ở đâu?”
Cô cười, Trình Kiệt liền có chút không thể dời mắt.
Anh Đào vẫn luôn thích mặc váy, nhưng hôm nay cô không mặc, áo khoác dệt sam màu vàng cam hơi mỏng bao học lấy vòng eo đặc biệt nhỏ của cô, vòng ngực no đủ lại xinh đẹp, quần bút chì có yêu cầu rất cao đối với dáng chân, tuy một tấc da cũng không lộ, nhưng chính là thực sự hút tình, mông cũng có hình có dáng, kiêu ngạo giống như quả đào.
Dáng người của cô thiên về kiểu thích hợp mặc sườn xám, cảm giác ngây ngơ như đã bị thời gian gột rửa sạch sẽ, biến thành một trái cấm mê người.
Từ trước đó Trình Kiệt cũng không biết mình khống* cái gì, sau khi thích Anh Đào mới phát hiện ra bản thân cái gì cũng không, chân khống eo khống tay khống cái gì cũng khống, cô lớn lên lại càng hợp với thẩm mỹ của anh, hung hăng cọ xát anh.
*Khống: ở đây là thích, mình để thế để cho nó vần với từ phía sau. Chân khống (thích chân đẹp), eo khống (thích eo đẹp),…
Trình Kiệt không khống chế được, âm thầm nuốt hầu kết.
Bởi vì không muốn thất thố, anh vội vàng dịch chuyển tầm mắt, lại lạy ông tôi ở bụi này lấy kính râm mang lên, như vậy cho dù bản thân mình có kinh diễm nhìn chằm chằm cô cũng sẽ không bị cô phát hiện.
“Bác sĩ Dụ hỏi địa chỉ nhà tôi là muốn tới chơi sao?” Ba chữ cuối từ răng môi anh nghiền ra một ý vị ái muội, kính râm tuy rằng có thể che được đôi mắt nhưng tiếng cười của anh vẫn rất vô lại.
Anh Đào không có chút phản ứng nào: “Chỉ là tò mò.”
“Số nhà 520 đường Thuận Xuyên.”
Vốn là muốn thuận miệng nói, kết quả không nhịn được lại khai luôn cả số nhà của mình, hơn nữa 520*… giống như là đang tỏ tình vậy, nhưng thật sự đó là số nhà của anh.
*520: Có nghĩa là Anh yêu em / Em yêu anh (Đọc lái lái ra câu này)
Trình Kiệt có chút hối hận khi mình nói chi tiết như vậy, lại chờ mong phản ứng của cô khi nghe thấy mấy con số đó, cũng chưa ý thức được bàn tay nắm vô lăng của mình vừa khẩn trương vừa túng quẫn.
Anh Đào như có điều suy nghĩ gật đầu: “Đường Thuận Xuyên đi tới chỗ này hẳn là mất khoảng một tiếng. Trình tiên sinh sáng sớm mấy giờ dậy thế? Thế nhưng còn vòng xa tới vậy đi ngang qua đây, chính là vì muốn nói với tôi, tôi đang đợi anh?”
Trình Kiệt: “…”
Nụ cười của anh đại khái là cứng đờ trong nửa phút, cuối cùng có chút tức muốn hộc máu quay mặt đi.
“Lên xe!”
Anh Đào không nghe theo, chuẩn bị đi lên phía trước gọi xe.
Trình Kiệt nhíu mày lái xe đi theo, cuối cùng cô ngừng ở nơi nào, xe của anh liền dừng ở chỗ đó, Trình Kiệt cũng không nhìn cô, tản mạn ngồi ở trong xe, trong miệng ngậm một cây kẹo que, nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài cửa sổ đi tới đi lui.
“Không phải anh nói không có hứng thú với tôi sao?”
Thanh âm Anh Đào vẫn luôn mềm mại như vậy, cho dù lời nói ra vô cùng nhẫn tâm cũng rất ôn nhu, nếu không dùng đầu mà suy nghĩ thì còn cho là cô đang làm nũng nói lời âu yếm cũng nên.
Trình Kiệt sửng sốt. Không nhìn cô, đầu lưỡi đẩy đẩy kẹo que trong miệng, lười đáp: “Kiếm tiền không được sao?”
“… Cái gì?”
Trình Kiệt từ bên trong mở cửa xe ra cho cô, “Dù sao mỗi ngày em đều phải bắt taxi tới đoàn làm phim, trong khoảng thời gian này tôi đưa em đi, em trả tiền xe cho tôi.”
“Anh chụp một cái quảng cáo cũng có thể kiếm được mấy chục vạn đi, mỗi ngày tới đón tôi cũng chỉ được hai mươi đồng?”
“Tôi nguyện ý.”
Anh quay đầu đi nhìn chằm chằm cô, “Em coi như là tôi thấy tiền thì sáng mắt, hai mươi đồng cũng không buông tha đi.”
Anh Đào dùng loại ánh mắt xem không hiểu anh trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Trình Kiệt, hà tất gì phải vậy.”
May mắn Trình Kiệt đeo kính râm, có thể đem tâm sự che giấu sạch sẽ, anh biết bản thân không có tiền đồ, đời này đều thua hết trên người cô.
“Nhanh lên xe đi, nói nhiều điều vô nghĩa làm gì!”
Thanh âm anh trầm khàn, nói vừa hung vừa nhanh, sợ bị cô phát hiện ra manh mối, anh giả vờ không chút để ý, không sao cả bổ sung: “Đã nói là không có hứng thú với em, chỉ tiện đường mà thôi.”
“…”
Xe anh ngừng ở đây, Anh Đào cũng không thể bắt xe khác, chỉ có thể ngồi lên.
Sau khi thắt chặt dây an toàn, Trình Kiệt đem hai hộp đồ ăn đưa cho cô, Anh Đào không hiểu lắm mở ra, bên trong là giò chiên với màn thầu, còn có trứng luộc nước trà.
“Này là ý gì?”
“Thuận tiện mua, ăn không hết, cho em.”
Anh nói chuyện thật sự không khách khí, giống như chỉ cần giả vờ độc miệng là có thể che đi vẻ hèn mọn của chính mình.
Anh Đào ăn mỗi thứ một chút, hương vị này so với trước kia, rất quen thuộc, cái này không phải anh mua ở ngoài, mà là tự tay làm.
Thời điểm còn niên thiếu, Trình Kiệt vì nuôi sống bản thân cùng lão già góa vợ đã nuôi lớn mình, anh phải làm rất nhiều việc hết việc nọ tới việc kia, cho nên những thứ anh biết làm rất nhiều. Không nghĩ tới bây giờ thành danh rồi, anh vẫn còn nhớ rõ cách làm mấy thứ này, còn làm ngon y như trước đây.
Anh Đào cho dù giả vờ bình tĩnh, giờ phút này cũng đột nhiên phá vỡ.
Cô cố ý đem cửa sổ xe hạ xuống, đem mặt đưa qua hứng gió lạnh, vốn định bức lui dòng nhiệt trong mắt, lại không nghĩ tới tầng hơi nước kia lại ngưng kết thành châu, tạo thành từng chuỗi rơi xuống.
Trình Kiệt nhớ rõ là thân thể cô không tốt, còn có mấy tật xấu này, cau mày đóng cửa sổ lại, “Hóng gió cái rắm, đó là thứ em có thể hóng sao?”
Anh Đào không lên tiếng, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Trình Kiệt cảm thấy cô không thích hợp, tay nắm cằm cô quay qua, nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng ướt át của cô cùng gương mặt tràn đầy nước mắt, bọt nước hội tụ ở cằm cô, tạo thành từng viên lớn rơi trong lòng bàn tay anh, Trình Kiệt bỗng nhiên dẫm phanh lại.
Tay kia niết lấy cằm cô run rẩy lau nước mắt trên mặt cô, Trình Kiệt có cảm giác những nơi bị nước mắt cô chảy qua giống như axit, nóng rát đến đau.
Đệch.
Anh khống chế bản thân mình đang khẩn trương cùng nôn nóng, kiên nhẫn lau xong nước mắt cho cô.
Yết hầu đắng chát, Trình Liệt vất vả thật lâu mới phát ra âm thanh: “… Khóc cái gì?”
Anh Đào cười nhạt sờ mặt mình: “A… Đời này của tôi chưa từng ăn qua đồ nào khó ăn như vậy, vốn định hóng gió bình tĩnh một chút, nhưng gió này lớn quá.”
“… Khó ăn?” Anh có chút gian nan hỏi.
Anh Đào cười ghét bỏ: “Đúng thế, mua ở đâu vậy? Còn không có ngon bằng thứ anh làm trước kia.”
“… Đây là tôi làm!” Cho dù có kính râm che khuất đôi mắt anh, nhưng vẫn là nhìn ra được anh đang không vui.
Anh Đào giống như rất kinh ngạc, ngơ ngác vài giây sao: “A… Thì ra là anh làm… Ăn ngon đấy…”
“Em không cảm thấy mấy lời em nói bây giờ rất miễn cưỡng sao?”
Anh Đào mềm ấm mà cười.
Trình Kiệt lấy hai cái hộp đồ ăn về, cắn răng tức tới bật cười: “Thật không nghĩ tới bác sĩ Dụ lại yếu ớt như vậy, chỉ là khó ăn mà thôi, cũng không tới mức khóc đi.”
Tâm tình anh rất phức tạp, vốn tưởng rằng Anh Đào sẽ phát hiện ra đây là đồ ăn anh làm, nhưng cô không những không ăn ra mà còn ăn đến phát khóc!
Anh Đào đương nhiên là cố ý nói như vậy, cô không nghĩ tới lần này về nước sẽ gặp được Trình Kiệt, rốt cuộc thì những năm trước về cô đều không gặp được anh. Cho nên cô phải nghĩ biện pháp cứu trợ, để anh mau chóng thất vọng về mình.
Bất đắc dĩ lạnh lùng với anh, coi thường anh, làm bộ quên đi anh, làm bộ như anh không quan trọng.
Kỳ thật cô cũng rất vất vả.
Nếu có thể, Anh Đào so với bất cứ ai cũng muốn cho anh hạnh phúc, so với bất cứ ai cũng đều muốn ở bên cạnh anh.
Nhưng vận mệnh thật buồn cười, thật ác…
Tim của cô ngày càng yếu đi, không biết một ngày nào đó sẽ hoàn toàn rời khỏi đây, cho nên cô nào dám? Làm sao dám biểu lộ một chút tình yêu với anh chứ?
Trình Kiệt vĩnh viễn không biết, cho dù là bộ dáng anh tức giận, kỳ thật cô cũng muốn nhìn nhiều một chút.
Trình Kiệt quay đầu qua, bỗng nhiên chạm phải mắt hạnh ôn nhu của Anh Đào, lời châm chọc vốn đã tới cổ họng, tâm lại không nhịn được đập thật mạnh, nếu không phải có kính râm che khuất ý loạn tình mê trong thoáng chốc thì khẳng định sẽ bị cô cười nhạo.
Sau khi Trình Kiệt lấy lại tinh thần liền khôi phục lại bộ dáng tản mạn, cong mắt mỉm cười, ghé sát vào Anh Đào làm mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ lấy cô, cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy, những rung động khác lặng lẽ nảy sinh. Anh dùng đầu ngón tay nắm cằm cô, thanh tuyết ép tới thấp giống như đang câu người, bỡn cợt trêu chọc: “Bác sĩ Dụ nhìn tôi như vậy, là thích tôi sao?”