Mấy tháng rồi mới quay lại London, Anh Đào cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Kỳ thật cô cũng cảm thấy rất có lỗi, ở ngay sau buổi lễ thành hôn của Dụ Lệ An và Kỷ Lương đã rời đi ngay, cũng không có ở bên cạnh bọn họ thêm hai ngày, có lẽ sẽ khiến bọn họ mất đi hứng thú sau khi kết hôn.
Nhưng thật sự là không còn cách nào, cứ cảm thấy cô mà còn chần chừ nữa thì sẽ ngày càng khó rời đi.
Sau một tuần quay lại London, cô vẫn như bình thường tới bệnh viện trước kia tiếp tục công tác, nhưng lại nhận được thư mời phục chức của bệnh viện Bình An ở Hoài Thành cùng với video Tần Tự gọi tới khóc lóc kể lể không có cô cuộc sống thật nhàm chán.
Anh Đào rất vui vẻ, cũng có chút thụ sủng nhược kinh*. Rốt cuộc thì cô đã quen thói cô độc một mình, không nghĩ tới sau khi rời đi sẽ khiến những người không phải người thân của mình nhớ thương như vậy.
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà kinh sợ
Cô vẫn giống như lúc trước, sống một mình, đúng giờ đi làm đúng giờ tan làm, tới thời gian định kỳ sẽ đi kiểm tra cùng uống thuốc.
Kỳ thật mỗi ngày cô đều sẽ nhớ tới Trình Kiệt, lặp lại dư vị trong khoảng thời gian ở chung với anh, đoạn hồi ức này tựa như những thứ đồ được cô bỏ trong cái hộp nhỏ, sẽ bảo tồn mãi mãi, cuối cùng theo cô yên giấc ngàn thu.
Sinh hoạt của Anh Đào rất bình ổn, mà Trình Kiệt lại ngày càng nặng nề.
Ngày cô rời đi, anh liền đuổi theo ra sân bay, nhưng lại giống như tám năm về trước chậm một bước.
Chuyến bay tới London đã cất cánh mười phút trước khi anh tới được sân bay.
Ngày hôm đó Trình Kiệt ngồi ngây người ở sân bay cả ngày, trong tay gắt gao siết chặt một phong thư.
Kỷ Dạng nói với anh: "Từng nghe Dụ Thiên Minh nhắc tới, tám năm trước chị tôi để lại cho anh một lá thư, bên trong mắng anh si tâm vọng tưởng, bảo anh nên hết hy vọng với chị ấy đi có đúng không?"
"Thật ra chị ấy còn chuẩn bị một lá thư khác, chỉ là lá thư kia không được gửi đi, vẫn luôn giữ lại trong nhà."
"Cha tôi với dì Dụ sau khi mua nhà mới, lúc chuyển nhà tôi mới phát hiện được lá thư này trong phòng chị, anh có muốn xem không?"
Đêm khuya đã tới, trong căn phòng trống rỗng đầy vẻ cô tịch, Trình Kiệt một mình dựa vào sofa hút thuốc, hai mắt trầm xuống nhìn sương khói mờ ảo trước mắt, trong ngực dâng lên từng đợt đau đớn, anh lại lấy lá thư kia ra một lần nữa, nghiêm túc nhìn từng chữ bên trên.
Không giống với phong thư tràn ngập những lời lẽ trào phúng, phê bình, xem thường, vũ nhục anh như tám năm trước, phong thư này của Anh Đào vô cùng ôn nhu chào tạm biệt với anh.
"Trình Kiệt, mong anh mạnh khỏe lúc đọc được bức thư này."
"Em không nghĩ tới mình sẽ dùng cách này để nói cho anh biết, em sắp phải rời đi."
"Lúc viết những lời này, em không nhịn được mà suy nghĩ, sau khi anh biết chuyện này sẽ tức giận với phẫn nộ đến thế nào."
"Nhưng không sao hết, anh có thể oán trách em, chán ghét em, nhưng xin anh nhất định đừng đau khổ."
"Sau khi chia tay, hy vọng anh có thể sống thật tốt, học được cách chăm sóc bản thân. Trời lạnh phải mặc thật nhiều áo, bị bệnh thì phải uống thuốc."
"Tình yêu anh dành cho em, em không có phúc để nhận nó, không thể làm bạn gái anh là điều tiếc nuối nhất của em, nhưng anh đừng coi nhẹ bản thân. Anh rất tốt, phi thường tốt."
"Trình Kiệt, anh là người nỗ lực nhất em từng thấy, là nam sinh tích cực luôn hướng về tương lai. Kể cả trước đây hay sau này, em đều tin chắc anh sẽ có được một tương lai tươi sáng cùng tiền đồ rộng mở, cũng sẽ gặp được cô gái tốt hơn rất nhiều so với em."
"Mà lá thư này sẽ không đến được tay anh đâu, nó là tâm sự của em mà. Em trộm viết xuống những lời này, anh hẳn là cả đời này sẽ không biết."
"Nhưng mà em còn muốn nói, em rất thích anh."
"Cũng không hề thua kém anh chút nào."
Trình Kiệt áp lá thư vào trong ngực, dùng sức đến run rẩy, phảng phất như có thể mượn cái này ôm được Anh Đào tám năm về trước.
Rõ ràng không phải lần đầu đọc lá thư này, nhưng mỗi chữ bên trong đều đem tâm anh nghiền đến vỡ nát.
Anh Đào rời đi một tuần, Trình Kiệt đã một tuần không được ngủ yên giấc.
Anh luôn suy nghĩ một chuyện, Anh Đào rốt cuộc có chuyện gì mà không thể không rời đi?
Đương nhiên anh cũng đã dò hỏi Kỷ Dạng với Dụ Thiên Minh, bọn họ ấp úng, nhưng lại không nói gì cả.
Trình Kiệt có dự cảm đây không phải chuyện gì tốt, có thể làm Anh Đào dứt khoát kiên quyết rời đi, nhất định không phải chuyện tốt gì.
Cái này làm cho Trình Kiệt càng sốt ruột, từng phút từng giây đều muốn tìm tới cô hỏi cho rõ ràng.
Nhưng cả người nhà Anh Đào bao gồm cả mẹ của cô là Dụ Lệ An cũng không biết địa chỉ nhà cô ở London.
Cô phảng phất như cố tình không muốn để cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Rốt cuộc là cô đang lén giấu chuyện gì?
Những ngày tiếp theo, Trình Kiệt vẫn như cũ thông qua đủ loại cách thức đi tra hỏi, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Tần Tự, anh tìm được dấu vết địa chỉ nhà cô ở London lưu lại trong tư liệu ở bệnh viện Bình An.
**
"Nghe nói em đã quay lại rồi."
Anh Đào nhận được điện thoại của Trương Triết An, đối phương thông qua điện thoại hỏi: "Sao không nói cho chị biết?"
"Sợ quấy rầy chị."
"Còn khách khí với chị sao, em ở London nhiều năm như vậy rồi, có thấy chị sợ em quấy rầy bao giờ chưa?"
Anh Đào ôn nhu nói: "Cảm ơn chị đã chăm sóc em."
"Lần này còn về nữa không?" Trương Triết An hỏi.
"Nếu em có thể sống tới lúc ăn Tết thì sẽ trở về thăm bọn họ."
"Nghe em nói kìa, chị nhất định sẽ không để em chết sớm như thế đâu."
Anh Đào với Trương Triết An quen biết đã lâu, hai người nói tới đề tài này cũng không có kiêng dè gì.
Trương Triết An nói: "Hôm nay chị qua đó đón em đi ăn cơm, trang điểm xinh một chút nhá."
Anh Đào bất đắc dĩ: "Quen nhau lâu vậy rồi, không cần thiết đâu."
"Vậy không được, chúng ta đã không gặp vài tháng rồi, em xinh đẹp một chút để chị bổ mắt một cái nào."
"... Được."
**
Trình Kiệt đáp chuyến bay xuống London, đầu tiên liền tới chung cư mà Anh Đào đang thuê.
Anh tới rất vội vàng, thậm chí không có thời gian đặt một cái khách sạn tốt, rửa mặt chải đầu sửa sang lại một chút, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy cô.
Nhưng Anh Đào không có ở nhà, anh ấn chuông cửa thật lâu cũng không thấy bên trong có phản ứng.
Trình Kiệt liền đứng ở ngoài cửa chờ, thẳng đến tận 8 giờ tối, bên ngoài có mưa, Anh Đào vẫn chưa có trở về.
Trình Kiệt không có cách nào để gọi cho cô, cô đã đổi số rồi.
Cho nên chỉ có thể vừa xem đồng hồ vừa nôn nóng ở trong lòng.
10 giờ tối, Trình Kiệt nghe được tiếng xe dừng lại ở dưới tầng, từ hàng hiên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trước xe xuất hiện một người đàn ông bước xuống trước, hắn căng ô lên, từ trong xe đỡ ra một cô gái.
Cô trang điểm hết sức tỉ mỉ, kiều mỹ ôn nhu nắm lấy bàn tay người đàn ông đưa ra, bị hắn ôm eo kéo tới phía dưới dù.
Trương Triết An vỗ vỗ eo cô: "Về nước lâu như vậy mà chẳng thấy em béo lên tý nào? Gầy như thế này đây."
Thanh âm ôn nhu của Anh Đào truyền từ dưới hàng hiên lên, nghiền nát tâm Trình Kiệt: "Vậy chị phải chăm em thật tốt đó."
Trương Triết An thập phần vui vẻ: "Không thành vấn đề."
Đến bên ngoài cửa, Anh Đào cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đánh giá bốn phía, chậm chạp không có mở cửa.
Trương Triết An lấy chìa khóa thay cô mở cửa, đẩy eo cô đem người đưa vào phòng: "Nhanh đi ngủ đi, em không thể thức đêm."
Cửa đóng lại, Trình Kiệt đứng ở chỗ rẽ dưới lầu một cứng đờ một lúc lâu mới cúi đầu bật lửa châm thuốc.
Anh trước sau vẫn rũ mắt, trầm mặc dồn dập hút xong điếu thuốc, lại mạnh mẽ đem tàn thuốc dập đi, đặt vé máy bay về nước.
Anh Đào ở London nửa tháng sau liền nhận được bưu kiện từ bệnh viện Bình An gửi tới, bọn họ cầu hiền như khát, phi thường hy vọng Anh Đào có thể về nước.
Các ngành các nghề đều cần nhân tài, nhân tài tiến cử chắc chắn có thể đảm bảo được sự phát triển vững vàng của hạng mục nào đó.
Anh đào ở trong lĩnh vực tim mạch rất có địa vị, lúc cô rời đi đích xác đã tạo thành tổn thất không nhỏ cho bệnh viện Bình An.
Tần Tự nói với cô là, có người bệnh chỉ định muốn cô khám, bệnh trạng nào đó cũng đích xác yêu cầu cô đưa ra đánh giá, nhưng cô không ở trong nước, ở nước ngoài quá xa không tiện chẩn bệnh, bởi vậy nên người bệnh mới chậm trễ điều trị.
Anh Đào là bác sĩ, nghe thấy mấy tin này, trong lòng đột nhiên nôn nóng khó chịu.
Đi kiểm tra phòng bệnh xong quay lại đây, Trương Triết An nhìn thấy được cô dạo này có hơi thất thần, chủ động đưa ra đề nghị: "Muốn về thì nói, chị đi với em."
Anh Đào không muốn gây thêm phiền toái cho người khác: "Chị làm việc ở đây lâu vậy rồi, trở về phải làm sao?"
Trương Triết An không phục: "Có phải em xem thường chị không? Dù sao thì chị cũng là tiền bối của em, bệnh viện Bình An có thể không cần chị sao? Em chờ xem, chị đây liền gửi bưu kiện cho bệnh viện Bình An luôn!"
Anh Đào cười đến bất đắc dĩ, bất quá cô xác thật động tâm muốn trở về. Lúc rời đi quá vội vàng, không suy xét đến người bệnh ở bệnh viện.
Chỉ là lần này trở về, nhỡ lại gặp phải Trình Kiệt thì làm sao bây giờ?
Buổi chiều, bệnh viện Bình An đáp lại bưu kiện được gửi đi của Trương Triết An, đối phương phi thường hoan nghênh cô gia nhập.
Lúc Trương Triết An đang dọn dẹp, Anh Đào không có quá nhiều thời gian do dự, hai người rất nhanh đã đặt vé máy bay rời đi.
Sau khi về nước, Anh Đào liền bắt đầu làm việc luôn, một lúc liền làm tới ba ca phẫu thuật nguy hiểm cho tới tận cuối tuần.
Mấy hôm nay quá bận, thật ra cô cũng không có nghĩ quá nhiều tới Trình Kiệt.
Anh Đào nghỉ trưa ăn cơm trở về, lúc đi thang máy lên tầng trên liền thấy được Văn Chính đã lâu không gặp.
Văn Chính nhìn thấy cô cũng kinh ngạc vô cùng, "Bác sĩ Dụ về nước?"
Anh Đào ôn hòa đáp: "Ừ, sao cậu lại ở bệnh viện?"
"À, anh Kiệt bị bệnh."
Anh Đào nhíu mày: "Trình Kiệt bị bệnh?"
"Đúng vậy, khoảng thời gian trước sau khi trở về từ London liền bắt đầu phát sốt, lúc đầu anh ấy còn không chịu uống thuốc, sau đó ở đoàn làm phim té xỉu thì mới vào bệnh viện."
Nói tới việc này, Văn Chính liền cảm thấy mơ hồ, lúc trước Trình Kiệt đi London là để tìm Dụ Anh Đào, kết quả người còn chưa mang về, anh lại trở nên càng ít nói, càng lãnh đạm. Chỉ cần không cẩn thận nhắc tới ba chữ "Dụ Anh Đào" là Trình Kiệt có phản ứng còn lớn hơn so với lúc trước.
Thang máy đi lên tầng lầu Trình Kiệt nằm nghỉ, Văn Chính lại không lập tức đi ra: "Bác sĩ Dụ có muối tới xem anh ấy không?"
Anh Đào còn đang xuất thần, không nghĩ tới Trình Kiệt sẽ tới London, là đi tìm cô sao?
"... Bây giờ anh ấy rất nghiêm trọng sao?"
Văn Chính lập tức gật đầu: "Nghiêm trọng! Đặc biệt nghiêm trọng!"
"Vậy đi thôi."
Văn Chính cao hứng dẫn đường cho cô.
Trình Kiệt ở phòng bệnh một người, ở bên cạnh chỉ có một mình Văn Chính, lúc Văn Chính đi ra ngoài thì anh vẫn còn đang ngủ. Hắn nghĩ thầm mình đem bác sĩ Dụ tới đây, anh Kiệt nhất định sẽ rất vui vẻ đi!
Nhưng mà trong phòng bệnh không chỉ có một mình Trình Kiệt, bây giờ còn có cả Hướng Giai Giai.
Cô ta đang nhỏ nhẹ ôn nhu dỗ Trình Kiệt ăn cháo.
Trình Kiệt cũng không giống một người bị bệnh thực giống như một tản khách nhàn nhã vào uống trà hơn, tư thái lười nhác nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm hoa sơn chi ngoài cửa sổ, căn bản không thèm quan tâm tới Hướng Giai Giai.
Hai người đều không có phát hiện ra Văn Chính với Anh Đào ở đây.
Văn Chính dùng sức ho khan, Hướng Giai Giai quay mặt qua, nhìn thấy Anh Đào thì lập tức sắc mặt vốn không tốt nay lại càng khó xem.
Trình Kiệt không chút phân tâm, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm bồn hoa kia.
Từ sau khi trở về từ London, anh liền đem tất cả hoa sơn chi trong nhà đốt hết, đây là chậu cuối cùng.
Anh Đào đi về phía giường bệnh, Trình Kiệt trước sau đều không phát hiện được cô tới gần.
Anh Đào đánh giá sườn mặt lãnh duệ càng thêm thon gầy của anh, "Sao lại bị bệnh rồi?"
Trình Kiệt thoáng chốc cứng đờ.
Thanh âm này...
Trước hết vọt tới trong ngực chính là mừng rỡ như điên, nhưng ngay sau đó, hình ảnh cô cùng người đàn ông khác thân mật ở bên nhau lại hiện lên trong đầu, vui sướng chợt bị làm lạnh xuống.
Anh không liếc mắt nhìn Anh Đào một cái, xem cô như không khí, nhìn về phía Hướng Giai Giai nghiền ngẫm trêu đùa: "Không phải muốn đút tôi ăn cái gì đó sao?"
Hướng Giai Giai ngẩn người, lập tức vui vẻ ra mặt đem thìa đưa tới bên môi Trình Kiệt, thanh âm nũng nịu: "Em đút anh."
Biểu tình Anh Đào rất bình tĩnh, ý cười của Trình Kiệt không đạt tới đáy mắt, trước sau vẫn không có mở miệng ăn đồ Hướng Giai Giai đưa qua.
Ba người giằng co.
Anh Đào cảm thấy mình không cần thiết phải ngốc ở đây, quay người ra ngoài.
Sau khi trở về phòng tim mạch, có thông báo tới chỗ cô là có một cuộc giải phẫu quan trọng cần làm ngay, Trương Triết An là cộng sự.
Giải phẫu kết thúc đã gần 8 giờ tối, Anh Đào thay quần áo xong liền từ phòng thay đồ rời đi, bóng người cao lớn ở cạnh cửa đột nhiên xuất hiện, đem cô ôm vào trong ngực.
Cái ôm quen thuộc làm Anh Đào chỉ mấy một giây liền biết là ai.
"Trình Kiệt?"
"... Ừm."
Không biết có phải ảo giác hay không, Anh Đào luôn cảm thấy câu trả lời này có chút run rẩy.
Trình Kiệt dùng sức ôm lấy cô, thanh âm trầm khàn: "Dụ Anh Đào, thực xin lỗi."
"... Vì chuyện kia?"
"Vừa rồi anh không có ăn đồ cô ta đút, anh đã đuổi cô ta đi rồi. Em đừng tức giận có được không?"
Tóm lại, Trình Kiệt vẫn là thỏa hiệp.
Cho dù cô có người đàn ông khác bên London, anh cũng không muốn quản.
Trình Kiệt không biết tại sao cô lại quay về, nhưng lần này anh sẽ dùng tất cả sức lực để giữ cô lại.
Anh có thể làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ cần cô có thể ở lại là tốt rồi.
"Dụ Anh Đào, Anh Đào..."
Thanh âm anh thấp thấp, rốt cuộc cũng không mạnh miệng nữa: "Đừng đi mà."
Anh Đào sờ tới áo ngủ mỏng manh của anh, "Anh đứng đây chờ bao lâu rồi?"
"Lúc em từ phòng bệnh của anh đi thì anh liền đuổi theo ra." Trình Kiệt nhẹ cọ vào hõm cổ cô, thanh âm ủy khuất.
"... Mau trở về đi, anh còn đang bệnh."
"Vậy em tới xem anh." Anh trở nên có chút dính người, hai tay gắt gao cuốn lấy eo cô, lười biếng làm nũng: "Được không?"
"... Được."
Sau khi tiễn Trình Kiệt đi, Anh Đào trở lại phòng, cứ cảm thấy ánh mắt Trương Triết An nhìn mình mang ý tứ trêu chọc.
"Sao vậy?"
Trương Triết An lắc đầu cười khẽ: "Ban nãy ở phòng thay quần áo nhìn thấy em với một người đàn ông ôm nhau, làm chị cũng phải ngượng ngùng đi ra, bị ép ăn một đống thức ăn cho chó."
Trương Triết An xoa xoa gương mặt phiếm hồng của Anh Đào: "Tuy rằng tính tình của em tốt, nhưng chị chưa từng gặp em đối với người đàn ông nào kiên nhẫn ôn nhu như vậy."
"Hắn là Trình Kiệt phải không?"
"Khi nào giới thiệu với sư tỷ một chút nhá?"
**
Trình Kiệt là loại người bệnh khiến bác sĩ bực bội nhất, sinh bệnh còn không lo ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
Bởi vì tâm tâm niệm niệm muốn đem Anh Đào đoạt khỏi tay người đàn ông khác, anh tính toán lợi dụng mỗi giây mỗi phút.
Anh Đào hôm nay trực ban, lúc nửa đêm trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một người bệnh.
Cô đi ra ngoài nhìn, đối phương mặt một thân đồ đen, dáng người thon dài, mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, lười biếng xoay bật lửa.
Anh Đào sao có thể không nhận ra đây là ai.
"Nơi nào không thoải mái sao?"
Đầu ngón tay anh ấn ở ngực, vành mũ nâng lên lộ ra đôi mắt nhiễm ý cười.
Anh Đào vỗ nhẹ lên ngực anh: "Vớ vẩn."
Trình Kiệt liền cười, ôm lấy eo cô: "Nhớ em."
Anh Đào muốn đẩy tay anh ra: "Em còn đang làm việc."
Trình Kiệt càng không buông, cách khẩu trang chạm vào chóp mũi cô, "Vậy em hôn anh một cái đi."
"Chúng ta không phải là quan hệ có thể tùy tiện ôm ấp hôn hít."
Trình Kiệt trầm mặc nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô.
Bọn họ không phải, nhưng cô lại có thể mang người đàn ông khác vào nhà, cùng hắn ngủ chung.
Trình Kiệt cảm giác chỗ nào đó ở trái tim lại đau nhói, nhưng cái gì cũng không biểu hiện ra.
Anh hỏi: "Có phải anh làm em thất vọng không?"
Anh Đào không hiểu ý anh lắm.
"Anh quá mạnh miệng. lời nói cùng hành động cũng không thống nhất, sợ bị em xem nhẹ."
"Anh đối với em không tốt, cho nên em mới muốn rời đi sao?"
Anh Đào muốn phủ nhận, Trình Kiệt đã nắm tay cô sờ tới tim mình: "Như vậy thì từ nay lời nói với hành động của anh sẽ đi đôi với nhau, giống như em nói, dùng phương thức mà các cô gái thích để yêu em."
Anh tháo khẩu trang xuống, học được cách khom lưng cúi đầu, không hề do dự thỏa hiệp cùng nhận thua, nghiêm túc dỗ cô: "Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên. Có được không? Bảo bối."
Anh ít có khi đứng đắn như vậy làm cho Anh Đào không quá thích ứng, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được phương thức từ chối thích hợp.
Lúc đang trầm mặc, bỗng nhiên nghe được y tá ở bên ngoài gọi.
"Bác sĩ Dụ?"
"Bác sĩ Dụ qua đây xem người bệnh này có được không ạ?"
Anh Đào theo bản năng lên tiếng: "Được!"