Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 12




Tai tiếng của Trình Kiệt và Hướng Giai Giai, kỳ thật Anh Đào đã sớm biết.

Từ lúc anh xuất đạo tới nay, trên Weibo đều chỉ có công việc và công việc, sẽ không có ảnh selfie, không chia sẻ sinh hoạt, duy nhất ngoại lệ chỉ có Hướng Giai Giai.

Mỗi năm sinh nhật cô ta, Trình Kiệt đều sẽ đăng lên một cái hình bánh kem Anh Đào, nguyên nhân của cái bánh này cũng là do có lần bọn họ từng hợp tác, Hướng Giai Giai đóng vai một nhân vật tên là Anh Đào.

Cho dù Trình Kiệt và đoàn đội đã thanh minh nhiều lần, nhưng cư dân mạng căn bản không tin, đều cảm thấy anh yêu thầm Hướng Giai Giai.

Chuyện của bọn họ đã sớm không còn là bí mật, thậm chí còn là một đôi toàn mạng xã hội công nhận.

Nhưng không ai biết, ngày mùng 5 tháng 11 đó là sinh nhật của Dụ Anh Đào, mà người anh chân chính muốn chúc mừng cũng chỉ có Dụ Anh Đào.

**

Trên đường về nhà, Anh Đào nhận được điện thoại Dụ Thiên Minh gọi tới.

Ba tháng trước hắn ta mới vừa kết hôn, hiện tại còn đang hưởng tuần trăng mật.

“Có nhớ anh trai không?”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái, ngữ khí tràn đầy thân mật nhẹ nhàng.

Lúc còn niên thiếu, Dụ Thiên Minh lịch sự văn nhã, bởi vì yêu đương mà ngày càng trở nên hướng ngoại, sau khi lớn lên đã toàn toàn biến thành chàng trai ấm áp tỏa ánh mặt trời.

Hắn với vợ là Văn Lị Du trải qua nhiều năm yêu nhau rốt cuộc cũng tu thành chính quả, mà Văn Lị Du cũng là cô gái năm đó Dụ Thiên Minh vội vàng đuổi theo ở trấn Cố Thủy kia.

Anh Đào đối với bọn họ, kỳ thật là hâm mộ chiếm đa số.

“Nhớ, hai người hưởng tuần trăng mật sao rồi?

Bên kia điện thoại hẳn là đang mở loa ngoài, Văn Lị Du cười đến ngọt ngào vui vẻ: “Khá tốt, nhưng mà rất nhớ em, mấy ngày nữa bọn chị về Hoài Thành, sẽ mang rất nhiều quà cho em! Em nhất định sẽ thích!”

“Được, em chờ hai người.”

Hai vợ chồng kể những chuyện thú vị trong chuyến đi cho cô nghe, Anh Đào không chút để ý cười.

Dụ Thiên Minh còn khoe với cô hắn đã học xong một khóa bơi lội, bây giờ không còn là vịt lên cạn nữa.

Văn Lị Du lập tức bịt miệng hắn lại, Dụ Thiên Minh mới ý thức được bản thân vừa nói gì.

Hai vợ chồng sợ chạm tới chuyện thương tâm của Anh Đào, vội vàng chuyển đề tài.

Anh Đào cũng đã bắt đầu thất thần.

Cô ngồi xe bus đi ngang qua công viên, sóng nước lóng lánh phủ kín mặt hồ, gió lúc chạng vạng thổi tới làm gợn sóng, tinh quang lấp lánh lập lòe nhảy múa.

Anh Đào ghé mắt nhìn qua, giống như nhìn thấy mùa hè tám năm về trước…

Đó là tháng thứ ba cô ở trấn Cố Thủy, sẽ không còn lạc đường nữa.

Cuối tuần thời tiết rất đẹp, Dụ Thiên Minh hẹn bạn học ra ngoài, bao gồm cả Văn Lị Du, tất cả đưa Anh Đào cùng nhau đi bắt cá.

Anh Đào không thể xuống nước, dính một chút cũng không được, chỉ có thể ngồi ở bên tảng đá trên bờ sông xem bọn họ.

Thời điểm chán đến không có gì làm, cô liền phát hiện ở gần đó có một thân ảnh quen thuộc trong xưởng gỗ.

Anh khiêng mấy tấm gỗ xuống, để ở trên mặt đất.

Mấy tấm gỗ kia rất nặng, người bình thường chắc chắn không bê được, nhưng mỗi lần anh đều có thể khiêng rất nhẹ nhàng.

Là Trình Kiệt.

Trong ấn tượng của cô, Trình Kiệt lúc nào cũng đi làm thêm.

Từ lúc bắt đầu giúp cô chuyển nhà, đến sáng sớm ngồi trước vỉa hè bán hàng, sau đó lại tới sửa xe, hiện tại là vận chuyển gỗ, anh dường như chưa từng dừng lại.

Anh Đào nhìn chằm chằm thật lâu.

Suy nghĩ của thiếu nữ rất trong sáng, chỉ là tò mò mà thôi.

Trình Kiệt phát hiện ra có người đang nhìn mình, lạnh nhạt nhìn qua, thấy rõ gương mặt của cô gái nhỏ thì liền ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng đè thấp vành mũ tiếp tục công việc.

Anh với Anh Đào không giống nhau, cô là đại tiểu thư có tiền không lo ăn mặc, lớn lên xinh đẹp còn học rất giỏi, tương lai của cô chắc chắn sẽ rất tốt.

Nhưng anh cái gì cũng không có, không đọc quá nhiều sách, cũng không có bất cứ của cải gì, nếu muốn lão già nuôi nấng anh có cuộc sống tốt một chút, anh nhất định phải ngày ngày đi làm, tiết kiệm được một ít tiền lương ít ỏi.

Anh cũng nghĩ tới việc rời trấn Cố Thủy, nhưng một khi rời đi, lão già kia sẽ không có ai chăm sóc.

Dọn xong mấy tấm gỗ, Trình Kiệt lấy hamburger cùng nước khoáng Anh Đào mua cho ra ăn. Anh ăn rất nhanh, uống cũng gấp, muốn lấy cái này để che đi nỗi buồn trong ngực.

“Cứu với!!”

Bên bờ sông đột nhiên truyền tới tiếng kêu cứu của Anh Đào, Trình Kiệt đột nhiên giương mắt, ném bình nước còn chưa kịp đóng chặt xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Dụ Thiên Minh đang giãy giụa ở dưới sông, càng ngày càng chìm xuống, Anh Đào không biết bơi, chỉ có thể lớn tiếng gọi người.

Trình Kiệt chạy tới nhìn thấy cô hoàn hảo không chút thương tích, hơi hơi sửng sốt.

Anh Đào vội túm lấy cánh tay của anh: “Anh có biết bơi không? Anh cứu anh trai em được không?”

Dụ Thiên Minh giãy giụa dưới sông sắp sửa chìm nghỉm.

Trình Kiệt nhảy xuống đem người vớt lên bờ.

Anh Đào vội vàng xem xét tình huống của Dụ Thiên Minh, vỗ nhẹ gương mặt lạnh lẽo của hắn: “Anh! Anh ơi?”

Trình Kiệt ấn vài cái xuống ngực hắn, Dụ Thiên Minh phun ra mấy ngụm nước, mờ mịt nhìn bốn phía một lúc, khóc lóc hỏi Anh Đào: “Anh chết rồi có phải không?”

Anh Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chờ tới lúc cô muốn quay qua cảm ơn Trình Kiệt thì đã không thấy anh đâu nữa, Anh Đào tới xưởng gỗ cũng không tìm được người.

Sau đó, mỗi ngày Anh Đào đều sẽ chú ý quầy hàng bán đồ ăn sáng trước cổng trường với chỗ sửa xe, nhưng không hề gặp lại Trình Kiệt…

**

Hoài Thành đã vào tháng bảy, thời tiết có chút thay đổi thất thường, thỉnh thoảng sẽ có mưa bão, sau đó buổi chiều lại nóng lên.

Anh Đào chỉ còn mười ngày ở đoàn làm phim làm huấn luyện, từ lần trước cùng Trình Kiệt nhắc tới Hướng Giai Giai, quan hệ của hai người có chút đông cứng. Mỗi ngày cô đều tránh Trình Kiệt lúc đi làm lẫn tan tầm, tận lực không chạm mặt anh.

Lúc huấn luyện sẽ ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt anh, cô cũng có thể bình tĩnh tự nhiên quay mặt đi. Mỗi lần cô như vậy đều có thể khiến Trình Kiệt gia tăng trào phúng.

Anh Đào đang giảng tới đoạn những căn bệnh liên quan tới tim mà mọi người hay gặp phải, điện thoại trên bục bỗng nhiên sáng lên, là một tin nhắn được gửi tới.

[ Bác sĩ Dụ không phải đang ghen chứ? ]

Anh Đào dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên mặt Trình Kiệt ngồi ở trong góc.

Anh lười biếng ngả ngớn nghiêng đầu, trong ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm cùng trêu đùa, giống như đang khiêu khích.

Các diễn viên đang ghi chép thấy Anh Đào bỗng nhiên dừng lại, tự nhiên cũng theo ánh mắt cô nhìn qua, chỉ cảm thấy giữa bác sĩ Dụ với Trình Kiệt có rất nhiều đao kiếm chói lóa chĩa vào nhau.

Anh Đào làm lơ tin nhắn của anh.

“Chúng ta tiếp tục.”

Những người khác tuy có chút tò mò, nhưng cũng giả câm giả điếc tiếp tục nghe.

Trình Kiệt thong thả điều chỉnh tư thế rồi đứng dậy, ghế dựa phát ra tiếng động lại một lần nữa hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Anh Đào thong thả nhíu mày: “Trình tiên sinh, anh làm gì vậy?”

Trình Kiệt cười lười biếng: “Muốn làm sáng tỏ một chuyện cho các vị ở đây biết.”

Mọi người: “?”

Nhưng kế đó anh lại nhìn về phía Anh Đào, thong thả, gằn từng chữ một nói ra, “Tôi chưa bao giờ thích Hướng Giai Giai, cũng chưa từng chúc mừng sinh nhật cô ta. Bác sĩ Dụ, em còn không biết sao?”

Mọi người cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà Trình Kiệt lại muốn nói những lời này cho bác sĩ Dụ nghe, hơn nữa lại còn hỏi ý kiến bác sĩ Dụ có biết hay không.

Sinh nhật Hướng Giai Giai chính là ngày 5 tháng 11 hằng năm mà, nếu anh không chúc mừng sinh nhật cô ta, vậy vì cái gì mà mỗi năm đều đăng ảnh bánh kem Anh Đào lên?

… Từ từ!

… Anh Đào?

Hậu tri hậu giác phản ứng lại, đám diễn viên lập tức kinh ngạc nhìn Anh Đào.

“Bác sĩ Dụ, cô sinh ngày bao nhiêu thế?” Trương Nguyệt Sân thử thăm dò.

Anh Đào thực sự bị Trình Kiệt làm cho trở tay không kịp, cô không nghĩ tới anh sẽ làm trò trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, gần như trắng trợn đâm thủng quan hệ trước kia của bọn họ.

“20 tháng 12.”

Đương nhiên là nói bừa.

Anh Đào thu dọn đồ trên bàn: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”

Động tác của cô tuy đâu vào đấy, nhưng lại thiếu đi vẻ thong dong cùng đạm nhiên như mọi ngày.

Trình Kiệt hơi khàn tiếng, nói không chút để ý: “Bác sĩ Dụ thật sự là người hay quên, ngay cả sinh nhật của mình cũng nhớ nhầm.”

Anh Đào không trả lời anh, cũng không có ý định trả lời, thu dọn xong liền dời đi.

Nhìn cô hoảng loạn cùng với bóng dáng chạy trối chết kia, nỗi buồn bực tích tụ trong người Trình Kiệt mấy hôm nay đã tan chút ít.

So với vẻ bình tĩnh tới thong dong kia, anh càng thích Anh Đào bởi vì mình mà tâm thần hoảng loạn.

“Trình lão sư, rốt cuộc sinh nhật bác sĩ Dụ là ngày nào thế?” Trình Kiệt nói cô nhớ nhầm ngày sinh của mình, chẳng lẽ là anh biết sao? Chẳng lẽ thật sự giống như những gì mọi người suy đoán, sinh nhật bác sĩ Dụ là ngày 5 tháng 11? Người Trình Kiệt muốn chúc mừng sinh nhật là bác sĩ Dụ? Nhưng mà không phải là hai người họ mới quen nhau chưa được bao lâu sao?

Rất nhiều nghi hoặc làm cho Trương Nguyệt Sân lại hỏi ra vấn đề này một lần nữa.

Trình Kiệt không biểu tình liếc về phía cô ấy.

Trương Nguyệt Sân lập tức rụt cổ, yên lặng quay mặt đi.

**

Trước khi Anh Đào rời khỏi đoàn làm phim liền bị đạo diễn ngăn lại, biết được mai không cần tới, đoàn làm phim phải tham gia một buổi lễ tạp chí quan trọng. Anh Đào hiểu rõ, vội vàng gọi xe rời đi, rất nhanh sắp về tới nhà thì lại nhận được điện thoại của cô giáo Kỷ Dạng gọi tới.

Cô giáo nói Kỷ Dạng đánh nhau trong trường, điện thoại của phụ huynh điền số của cô, hiện tại muốn gặp cô.

Anh Đào lại bảo tài xế thay đổi tuyến đường đi tới trường cấp ba Hoài Thành.

Lúc tới văn phòng trường học, Kỷ Dạng cùng một nam sinh khác đang cãi nhau.

Trên mặt hai người đều có vết thương, Kỷ Dạng bị nhẹ hơn, nam sinh kia thì bầm dập cả mặt mũi, vừa chửi vừa khóc.

Phụ huynh của nam sinh kia tới sớm hơn Anh Đào, đang chỉ vào Kỷ Dạng lớn tiếng mắng mỏ.

“Phụ huynh của cậu đâu! Bảo phụ huynh của cậu tới nói chuyện với tôi!”

“Tôi là phụ huynh của Kỷ Dạng.” Anh Đào đi tới bên cạnh Kỷ Dạng.

Kỷ Dạng không nghĩ tới cô thật sự sẽ đến, rũ mắt nhìn cô.

“Có chuyện gì thì nói với tôi.” Thanh âm của cô mềm mại, nụ cười nhạt nhu hòa, bộ dáng rất dễ nói chuyện.

Phụ huynh của đối phương là một người phụ nữ trung niên, có hơi béo, trên mặt là lớp trang điểm rất đập. Bà ta thấy tính tình Anh Đào mềm, cho rằng rất dễ bắt nạt, liền chống nạnh đanh đá trào phúng: “Cô còn trẻ như vậy mà là phụ huynh của nó!? Không phải là tình nhân đi!”

Kỷ Dạng lạnh mặt muốn động thủ.

Anh Đào dùng ánh mắt ngăn cậu lại, đối diện với cách nói chuyện lỗ mãng của đối phương cũng không có tức giận, trước sau đều cười nhạt bình thản đáp, “Tôi là chị gái của Kỷ Dạng, có cái gì có thể nói với tôi.”

“Nói với cô đúng không!” Người phụ nữ trung niên kéo con trai mình qua, chỉ vào vết thương trên mặt hắn nói với Anh Đào: “Nó đánh con trai tôi thành như vậy, đền tiền đi!”

Anh Đào không có lập tức đáp, “Tôi muốn biết tình huống từ cô giáo.”

Cô giáo là một cô gái trẻ tuổi, đối với Anh Đào tri thư đạt lễ như vậy rất có hảo cảm, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tôi đã hỏi qua, hai em đánh nhau là bởi vì cãi nhau, cụ thể cãi nhau vì chuyện gì thì Kỷ Dạng không nói.”

Anh Đào quay đầu nhìn Kỷ Dạng, cậu gắt gao mím môi, còn đang âm trầm nhìn chằm chằm nam sinh vừa đánh nhau với mình, phụ huynh của hắn ta vội vàng bảo vệ con trai, “Cô xem, mấy người nhìn xem! Đến bây giờ mà nó vẫn còn muốn đánh con trai tôi đấy!”

Anh Đào ôn giọng hỏi Kỷ Dạng: “Sao lại đánh nhau?”

Kỷ Dạng quay mặt đi.

Cô giáo rất bất đắc dĩ: “Mỗi lần tôi hỏi, em ấy đều như vậy.”

Anh Đào tiếp tục hỏi: “A Dạng.”

Kỷ Dạng trầm mặc vài giây, cắn răng phun ra mấy chữ, “Nó nói tôi là con hoang không có mẹ.”

Anh Đào nhìn về phía nam sinh mắng chửi người kia.

Rõ ràng là ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng nam sinh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo tận xương cốt, có chút không chịu được, chột dạ mà dịch chuyển tầm mắt.

“Nói như vậy, cũng không thể trách em trai tôi đánh người.”

Kỷ Dạng có chút ngoài ý muốn nhìn cô.

Sắc mặt người phụ nữ trung niên đại biến: “Cô có ý gì! Này còn không phải chỉ là đám trẻ cãi nhau một câu sao? Nó thế mà lại dám đánh con trai tôi thành như vậy! Tôi nói cho các người biết, không bồi thường thì tôi sẽ kiện!”

Anh Đào từ trong ví lấy ra một tờ 500 tệ để lên trên bàn, “Đánh người đúng là chúng tôi sai, chút tiền này coi như là để chữa trị cho cậu ấy. Còn việc cô nói muốn kiện chúng tôi, xin cứ tự nhiên. Chỉ là con trai cô sẽ là người đầu tiên bị xử phạt. Dù sao thì cũng là do cậu ta khơi mào công kích vũ nhục em trai tôi trước.”

“Các người cưỡng từ đoạt lý!” Người phụ nữ kia quét tờ 500 tệ xuống đất, đôi mắt trang điểm đậm có vẻ phá lệ khắc nghiệt, “Chỉ có 500 tệ, cô đuổi ăn mày à!”

Anh Đào nhàn nhạt nhìn đối phương trong chốc lát, lấy điện thoại ra, “Nếu như vậy, tôi liền báo cảnh sát tới đây giải quyết đi.”

Người phụ nữ lập tức luống cuống, bà ta chỉ muốn bòn rút thêm chút tiền nữa mà thôi, căn bản không muốn kinh động tới cảnh sát, vội vàng ngăn cản Anh Đào bấm điện thoại.

Anh Đào nhìn ra được bà ta đang bị uy hiếp, cong môi mỉm cười nói: “Muốn không báo cảnh sát cũng được, con trai cô phải xin lỗi em trai tôi, thằng bé có cha có mẹ còn có cả chị gái, không phải con hoang gì hết.”

“Cái gì!? Còn muốn chúng tôi xin lỗi mấy người!”

Anh Đào tiếp tục muốn ấn điện thoại, người phụ nữ vội đem con trai túm tới, “Xin lỗi nó đi! Không chăm chỉ học hành mà cứ thích gây chuyện cho tao!”

Nam sinh bị đánh không phục lắm, nhưng thoạt nhìn hắn ta rất sợ mẹ, cúi đầu nói xin lỗi.

Người phụ nữ tức giận đẩy con trai ra phía sau, bày ra thái độ thương lượng với Anh Đào: “500 tệ quá ít, đến kiểm tra thân thể cho nó còn chưa đủ, càng đừng nói tới phải ăn thực phẩm giàu dinh dưỡng để bồi bổ, còn có phí tổn thất tinh thần nữa! Cô đưa nhiều chút đi?”

Mặt dày vô sỉ như vậy làm cho cô giáo cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng là con trai bà ta trêu chọc con nhà người ta trước, đánh không lại còn muốn đòi tiền.

Vẻ mặt tham tiền của người phụ nữ trung niên làm Kỷ Dạng nhớ tới Dụ Lệ An.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu đánh nhau bị gọi phụ huynh, không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi gặp rắc rối, người cậu nghĩ tới đầu tiên không phải Kỷ Lương mà là Dụ Lệ An.

Dụ Lệ An không đối xử với cậu như người phụ nữ trước mặt.

Bà vẫn luôn cẩn thận trước mặt cậu, ăn nói khép nép, cho dù là chuyện cậu làm sai cũng không dám phê bình giáo dục.

Người ta nói mẹ kế khó làm, khi đó cậu không hiểu lắm, hiện tại nhìn thấy phương thức ở chung của mẹ con nhà người khác, cậu bỗng nhiên hiểu ra. Dụ Lệ An không dám mắng cậu, không dám giáo dục cậu đều chỉ là bởi vì cậu không phải con trai ruột của bà.

Trong lòng Kỷ Dạng bỗng nhiên có chút buồn.

“Vậy vẫn là nên báo cảnh sát đi, để họ tới xem xem nên đền bao nhiêu cho đủ.” Anh Đào ôn nhu đưa ra kiến nghị.

Người phụ nữ trung niên không nghĩ tới cô gái trẻ này tuy rằng tính tình mềm, nhưng lại không dễ bắt nạt chút nào, “Cô sao cứ động một tý là báo cảnh sát vậy… Cô đúng thật là…” Bà ta vội vàng nhặt tiền trên đất lên túm con trai rời đi.

Trò khôi hài kết thúc, Anh Đào cúi đầu xin lỗi cô giáo xong, liền đưa Kỷ Dạng về nhà.

Trên xe taxi, hai người đều rất trầm mặc.

Ngày trước Kỷ Dạng cũng quen thói dùng thái độ lãnh đạm như vậy đối xử với Dụ Lệ An, nhưng mà ở cạnh Anh Đào, cậu phát hiện Anh Đào so với mình càng am hiểu chiêu này hơn, làm cậu cảm thấy không ổn chút nào.

“Chị không hỏi tôi cái gì sao?”

Từ đầu tới cuối Anh Đào đều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em muốn chị hỏi cái gì?”

“Vì sao lại giúp tôi?”

“Bởi vì em là em trai chị.”

Chị không cảm thấy cái lí do này quá qua loa sao?”

Tầm mắt Anh Đào rốt cuộc cũng dịch từ ngoài cửa sổ chuyển tới trên mặt cậu, chỉ là ánh mắt kia làm Kỷ Dạng cảm thấy xa lạ, cô nhìn rất nghiêm túc, giống như đang nhớ tới cái gì đó.

“Em làm chị nhớ tới một người bạn cũ, em có chút giống.”

“Ai cơ?”

Anh Đào lắc đầu, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc lùi lại, từng cảnh vật mới một lần nữa hiện vào tầm mắt, còn chưa thấy rõ đã bị xe lao nhanh qua bỏ xa.

Hiện tại Hoài Thành vẫn là giữa hè, mà trong trí nhớ, trấn Cố Thủy đã nhập thu…

Sau khi nhập thu, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp, trấn nhỏ thường xuyên bị cúp điện, nến trong nhà đã hết, Anh Đào với Dụ Thiên Minh cùng nhau lên siêu thị ở trấn trên mua.

Trên đường trở về, hai anh em nghe được tiếng đấm đá tay chân ở trong ngõ nhỏ, rất rõ ràng là có người đang đánh nhau ở trong đó.

Dụ Thiên Minh lôi kéo cô muốn chạy nhanh, Anh Đào nương theo ánh đèn pin nhìn thấy Trình Kiệt đã lâu không gặp.

Đối phương có hai mươi mấy người, vài người đồng thời đem Trình Kiệt ấn ở trên tường.

Anh đá văng người trước mặt ra, lại tung một nắm đấm về phía người đối diện, đối phương đau tới mức mắng chửi thô tục, ỷ vào người đông thế mạnh rất nhanh đã chặn được anh lại.

Anh Đào nhíu mày, bỗng nhiên vội vàng xoay người chạy vào hướng  siêu thị, Dụ Thiên Minh kéo không được, thấy cô từ trong siêu thị mua được hai quả pháo.

Lúc trở lại ngõ nhỏ, bên trong vẫn còn thanh âm, Anh Đào lấy bật lửa ra.

Dụ Thiên Minh nhỏ giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Cứu người.”

Anh Đào lặng lẽ đi vào trong ngõ, đem bật lửa đốt pháo ném vào trong đám người hỗn loạn, trong bóng đêm nắm lấy tay Trình Kiệt chạy.

Trong tiếng pháo có tiếng mắng chửi.

“Đệch! Đuổi theo!”

“Đừng để ông đây bắt được mày!”

“Đệch mợ!”

Anh Đào đem mội quả pháo khác châm lửa ném qua đó, nhân cơ hội kéo Trình Kiệt chạy thoát.

Cô chạy không nhanh, chỉ giống như là đang đi nhanh mà thôi, cô mà chạy thì tim sẽ không thoải mái.

Nương theo ánh sáng hỗn loạn từ đèn pin, Trình Kiệt nhìn thấy sườn mặt cô.

Cô rất khẩn trương, hô hấp nặng nề có chút khó nhọc, bàn tay nắm tay anh mềm mại như không xương, nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi mỏng.

Trình Kiệt đột nhiên rút tay về: “Các người đi trước đi.”

Từ nhỏ anh đánh nhau nhiều như vậy, còn chưa từng thua ai đâu, chỉ là không nghĩ tới Dụ Anh Đào sẽ xông tới cứu mình.

Anh Đào vội vàng giữ chặt anh một lần nữa: “Một mình anh không đánh lại nhiều người như vậy đâu.”

Cô phảng phất như thật sự không thoải mái, sắc mặt trắng tới dọa người, Trình Kiệt nhăn mày vừa định lên tiếng thì…

“Trình Kiệt, đứng lại!”

Đám người kia đuổi theo.

Dụ Thiên Minh khẩn trương đến phát run, mà Anh Đào lại giữ chặt tay Trình Kiệt muốn chạy.

Trình Kiệt không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô, đem tay cô đẩy ra, “Các người chạy trước đi.”

Anh nhặt trên mặt đất một nhánh cây thô tráng quay trở lại, cùng hai mươi mấy người đuổi lên theo đánh một trận hỗn loạn.

Một mình Trình Kiệt đấu với nhiều người như vậy, theo lý mà nói sẽ không thể thắng được, nhưng anh là người đánh hung hăng nhất, nhánh cây cầm trong tay đều đánh vào chỗ hiểm trên người bọn họ, vài người xông tới vây quanh anh, anh đều hất văng hết ra, đem người ấn trên mặt đất đánh.

Anh Đào cầm điện thoại báo cảnh sát, lúc cảnh sát tới, một đám người còn đang đánh đến bất phân thắng bại, bất quá hung ác nhất chính là Trình Kiệt, cho anh chút thời gian nữa, tất cả mọi người sẽ bị anh đánh ngã.

Bọn họ bị đưa tới cục cảnh sát, không đợi cảnh sát hỏi chuyện, Anh Đào đã đứng ra nói: “Chú cảnh sát, là hai mấy người bọn họ đánh Trình Kiệt, cháu tận mắt thấy!”

Khóe mắt Trình Kiệt bị thương, anh lau chút máu kia đi, nghiêng đầu nhìn Anh Đào, mới vừa đánh nhau xong nên lệ khí còn chưa có thu lại, nhìn có chút đáng sợ.

Cảnh sát không tốn bao nhiêu thời gian đã điều tra rõ ràng nguyên nhân bọn họ đánh nhau.

Hai mấy người kia đều là lưu manh ở trấn bên cạnh, nghe nói Trình Kiệt không dễ chọc nên cố ý tới đây tìm anh.

Cảnh sát phạt tất cả những người tham gia cuộc ẩu đả này, mà Trình Kiệt thuộc về loại phòng vệ chính đáng cho nên không cần thiết.

Sau khi ra khỏi đồn công an, Trình Kiệt thấy khuôn mặt nhỏ của Anh Đào còn trắng, đem áo ngoài cởi ra lót dưới bậc thang, đem cô nhẹ nhàng kéo qua ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt cô thấp giọng hỏi: “Dọa ngốc rồi?”

Trên mặt anh có vết thương, nhìn càng không dễ tiếp cận, nhưng lúc nói chuyện với cô lại tận lực thả chậm ngữ khí.

Anh Đào lắc đầu: “Không có.”

Trình Kiệt yên tâm: “Vậy tốt.”

Anh nhớ tới cô là người ném pháo, liền nhìn về phía tay cô, “Tại sao lại cứu anh?”

“Bọn họ đông người như vậy đánh anh, sẽ ra án mạng.”

Thấy cô lòng đầy căm phẫn nhăn mày, trong lòng Trình Kiệt nổi lên từng đợt gợn sóng, vẻ ngoài bất động thanh sắc, nụ cười lại không quá đứng đắt, lười biếng trêu ghẹo: “Lo cho anh như vậy?”

Vốn dĩ cũng không hy vọng sẽ có được đáp án khẳng định, lại nhìn thấy cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Ừm, em rất lo cho anh.”

**

Cả người Trình Kiệt đều là mồ hôi bật dậy.

Nằm trên giường thở dốc một hồi lâu mới phản ứng lại, đây là giấc mơ đi.

Trong phòng ngủ rất tốt, so với căn nhà trước kia anh ở ở trấn Cố Thủy càng nặng nề hơn.

Trình Kiệt lấy điện thoại bên dưới gối đầu ra, nhìn chằm chằm tin nhắn mình gửi cho Anh Đào lúc sáng một hồi lâu.

Tâm tình không tốt lấy ra một hộp thuốc cùng bật lửa từ trong ngăn kéo, hút tới ho khan liên tục mới phát hiện chính mình không chú tâm tới mức nào.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, thế mà cũng sẽ trở nên nhẫn tâm tàn nhẫn đến thế.

Nhưng Trình Kiệt không có cách nào thuyết phục bản thân ngừng yêu cô.

Cuối cùng vẫn là chịu thất bại gửi tin nhắn qua.

[ Đừng giận có được không? ]

[ Có giận cũng đừng không để ý tới tôi. ]