Từ phòng tắm đi ra, Chu Tự Tề mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông, người đàn ông đứng trong phòng ngủ một lúc, sau đó đột nhiên qua phòng ngủ bên cạnh của Từ Niệm Bắc.
Cầm máy tính bảng trên giường, vuốt qua màn hình khóa để mở khóa bằng mật khẩu.
Chu Tự Tề lại nghĩ đến khuôn mặt lúc vui lúc giận của Từ Niệm Bắc, cô nhóc này đơn giản lại đáng yêu, mật khẩu chắc cũng không khó.
Anh nhập ngày sinh của Từ Niệm Bắc trước, không đúng.
Chữ cái viết tắt, sai nốt.
Chu Tự Tề nhìn màn hình, trong đôi mắt đen lạnh lùng hiện lên một tia hứng thú, chuẩn bị trở về phòng giải mật khẩu.
Vừa mở cửa đã thấy chú Vương đứng sẵn bên ngoài.
Chu Tự Tề nghi ngờ nhìn ông ta.
Chú Vương cúi đầu: "Cậu Chu, có phải giữa cậu và phu nhân đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có, Tiểu Bắc thích ầm ĩ, tôi thuận theo cô ấy."
"Cô ấy yêu tôi?" Chu Tự Tề nghi ngờ hỏi.
Chú Vương cười nói: "Ngày thường công ty của cậu rất bận rộn, phu nhân luôn kêu tôi gọi điện thoại hỏi cậu có trở về không, hoặc nhờ phòng bếp làm canh đưa đến cho cậu, nhưng không cho người giúp việc nói là cô ấy đưa."
Lâu lâu lại có người đưa canh đến công ty, Chu Tự Tề luôn nghĩ đó là mẹ Chu hoặc mẹ vợ của mình, không ngờ lại là cô gái nhỏ này.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông lộ ra nụ cười yếu ớt, ôn hòa nói: "Chú Vương, chú đi nghỉ ngơi đi."
Vừa rồi cô nhóc này còn nói giữa họ không có tình yêu, vậy tại sao phải đưa canh cho anh?
Chu Tự Tề trở lại phòng cho khách, nằm xuống giường, đôi chân thon dài gác lên nhau một cách thoải mái, ngón tay trắng nõn đặt trên màn hình.
Sửng sốt vào giây, người đàn ông tự tin nhập ngày tháng năm sinh của mình, cuối cùng là tên viết tắt.
Kết quả là màn hình khóa vẫn không mở được.
Người đàn ông thay đổi tư thế, bộ dạng lúc vui lúc giận của cô gái nhỏ không ngừng hiện lên trong đầu, đôi mắt tối sầm lại, anh nhập mật khẩu một lần nữa.
Sau khi gõ chữ cuối cùng, rốt cuộc màn hình khóa cũng mở ra!
Chu Tự Tề nhếch miệng tự hào, còn chưa vui mừng được bao lâu thì chợt nhìn thấy người đàn ông trên hình nền trang chủ, khóe miệng lại mím thành một đường thẳng.
Hình nền trang chủ và màn hình khóa của vợ anh đều là tên đàn ông khác, chẳng lẽ anh không đủ đẹp trai?
Người đàn ông đứng thẳng người, cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, chọn vài bức ảnh đẹp rồi gửi sang máy tính bảng, sau đó bắt đầu chọn cái nào dùng làm trang chủ, cái nào dùng làm màn hình khóa...
Bóng lưng này lớn quá...
Cái này nhìn mình rất lạnh lùng.
Cái này có vẻ ổn.
Cái này...
Ánh mắt Chu Tự Tề hơi lạnh, nhìn chằm chằm bức ảnh màu xám trên máy tính bảng, người trong ảnh rõ ràng là anh, anh đang ôm nghệ sĩ của công ty đi về phía khách sạn.
Ngón tay vuốt sang trái, bức ảnh tiếp theo vẫn là anh ôm phụ nữ.
Chu Tự Tề nhấn vào kho ảnh, ngoại trừ những bức ảnh anh vừa gửi, thì tất cả đều là ảnh thân mật của anh với người phụ nữ khác, hơn nữa góc chụp rất gây hiểu lầm.
Cuối cùng Chu Tự Tề cũng biết cô nhóc này ầm ĩ vì chuyện gì.
Trong lúc anh còn đang ngây người, điện thoại trên tủ giường chợt vang lên, là cuộc gọi của em gái Chu Nghệ Tinh.
Đầu bên kia vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc: "Chu Nghệ Tinh, trễ như vậy em còn ở đó làm gì!"
Âm thanh bên kia như đang ở hộp đêm, Chu Nghệ Tinh hét to vào điện thoại, Chu Tự Tề phải lắng tai nghe mới có thể nghe rõ em gái nói gì: "Anh, Từ Niệm Bắc đang ở đâu?"
"Chị dâu của em ở đâu thì liên quan gì đến em, đã trễ thế này còn không mau về nhà, anh sẽ gọi điện cho ba đấy." Giọng điệu của Chu Tự Tề có hơi kém, con bé này cái hay không nói, toàn nói cái dở.
"Hừ, anh đừng nói em, anh cho rằng Từ Niệm Bắc là người tốt đẹp lắm sao, anh vân chưa biết chứ gì? Cô ta đang uống rượu với tên ất ơ nào đó ở Sunset Butterfly đây này, hơn nữa còn là tiểu bạch kiểm có bộ dạng gian xảo, Từ Niệm Bắc còn cười với tên đó, em sẽ chụp cho anh vài tấm ảnh để anh nhìn rõ bộ mặt thật của Từ Niệm Bắc..."
"Sunset Butterfly..." Sắc mặt Chu Tự Tề thay đổi, lấy quần áo từ trong tủ ra, lớn tiếng dặn dò Chu Nghệ Tinh, "Trông chừng chị dâu của em cho tốt, gửi vị trí cụ thể cho anh, anh sẽ lập tức đến ngay."