Giờ hợi, đêm trầm dài.
Nhẹ nhàng ngáp một cái, Dịch Thủy Phong xoa xoa đôi mắt mệt chỉ muốn ngủ, nhẹ nhàng cởi quần áo, thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Thoáng chốc gian phòng tối lại, ánh trăng bàng bạc lộ ra bên cửa sổ chiếu một ít ánh sáng vào, ” Thực kỳ quái, hôm nay muộn thế này mới muốn đi ngủ.” Nàng lầm bầm lầu bầu bước về phía giường.
Tay vừa chạm vào màn giường màu trắng thân thể nàng đột nhiên giật mình, cảm giác được một cỗ yêu khí quen thuộc.
” Phân Huyễn?” Nàng mở miệng gọi.
Lặng yên không một tiếng động, một bóng dáng từ trong bóng tối bước đến bên cạnh nàng.
” Muộn thế này ngươi mới vào phòng ta muốn ngủ cùng ta à?” Dịch Thủy Phong hỏi. Từ sau khi thân thể hắn biến hóa đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng nàng. Tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt nàng nhưng vẫn không lên tiếng.
” Hoặc ngươi quyết định sẽ đối diện với ta một đêm?” Nàng cười nói. Trong bóng tối nàng chỉ có thể mượn ánh trăng mông lung để nhìn rõ hình dáng của hắn.
Về phần yêu ma cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ hết thảy.
” Ta không thích người đó.” Phân Huyễn mở miệng nói. Giọng nói lạng lùng mang theo sự chán ghét truyền rõ ràng vào tai nàng.
” Người đó?” Nàng sửng sốt, trực giác suy đoán hỏi, ” Ngươi đang nói tới biểu ca?”
Hai tay hắn đè chặt hai bên cổ nàng, móng tay bén nhọn khúc xạ ánh sáng ánh lên sắc lạnh, ” Ta không thích ngươi cười với hắn.” Ngữ khí tuỳ hứng mà bá đạo.
Không thích nàng trừ hắn ra còn mỉm cười ngọt ngào trước nay hắn chưa từng thấy với người ngoài. Hắn vẫn không rõ bản thân đến tột cùng muốn gì nhưng hiện tại hắn lại hiểu bản thân mình chán ghét điều gì.
Trong ngực phảng phất có thứ gì đó mơ hồ nảy mầm mà hắn lại hồ đồ không biết đó là thứ gì.
” Chuyện này sợ rằng hơi khó.” Nàng mỉm cười nhợt nhạt, coi thường móng tay hắn đang đè trên cổ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình.
” Ngươi không chịu đồng ý?” Đôi mắt hắn nhíu lại.
” Đúng vậy bởi vì ta không muốn đồng ý.” Nàng vốn định gật đầu có điều vì móng tay hắn gây trở ngại cho nên thôi.
” Vì sao?” Hắn không vui hỏi.
” Đương nhiên là bởi vì ta mỉm cười mà nhìn biểu ca.” Nàng nói như chuyện đương nhiên phải thế, ” Ta không thích khuôn mặt cứng nhắc càng không thích rơi nước mắt.”
Hắn chậm rãi thu hồi móng tay, lòng bàn tay dán chặt vào chiếc cổ nhỏ của nàng, ” Từ trước tơi nay ngươi chưa từng cười như thế với ta.”
” Hả?” Nàng dương mi, buồn cười hỏi: ” Vậy ngươi muốn nhìn thấy ta cười ra sao?”
Hắn không lên tiếng.
” Hay là ngươi đang ghen tị? Ghen tị ta cười với biểu ca?” Tiếng cười như chuông bạc tràn ngập cả gian phòng.
Hắn đột nhiên đẩy ngã nàng xuống giường, hai tay đè hai tay nàng, căm giận nói: ” Ta không có!”
” Thực không đó?” Hắn nôn nóng ngược lại nàng bình tĩnh.
Cho dù biết rõ nàng không thể nhìn thấy biểu tình bây giờ của mình nhưng hắn vẫn bịt mắt nàng, hừ lạnh một tiếng.
Hai tay bị giam cầm được tự do nàng đứng thẳng lên, đưa tay vỗ về mái tóc bạc của hắn, ” Ghen tị biểu thị ngươi quan tâm tới ta.”
” Ta không có để ý ngươi!” Hắn phủ nhận.
” Nói dối!” Nàng nắm chặt mặt hắn nói, ” Có điều ta rất vui, chí ít ngươi cũng vì ta mà ghen tị, đương nhiên nếu nhiều quá cũng không tốt.”
” Tự cho mình là đúng.” Hắn lạnh lùng đáp trả.
” Cứ xem như ta tự cho bản thân mình nghĩ đúng đi.” Nàng nhún nhún vai, hai tay ôm eo hắn, ” Ta mệt lắm rồi có thể ngủ được chưa?” Khi nói chuyện lại ngáp thêm một cái.
Đôi mắt sáng trong tựa như đang hỏi ý tứ của hắn. Lòng Phân Huyễn động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như cũ, ” Ta hiện tại đã không còn thân thể của hài đồng nữa.”
” Ta biết rõ.” Dịch Thủy Phong gật gật đầu. Nếu như trước kia thì nàng đã ôm hắn lên giường từ sớm.
” Đã biết rõ vậy mà ngươi còn muốn ta ngủ cùng?” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền tới. Trước mặt hắn nàng luôn làm việc thẳng thắn, không hàm súc cũng không do dự, việc nào nàng nghĩ mình cần phải làm thì thực hiện mà thôi.
” Chuyện này có gì khác nhau sao?” Nàng hỏi ngược lại.
Chúng có khác nhau à? Hắn cũng không rõ.
” Đối với ta mà nói, ngươi là Phân Huyễn thế này là đủ rồi.” Một hồ yêu mỹ lệ, một hồ yêu thuộc về nàng.
Đôi mắt hắn nhẹ nhàng nhắm lại, ôm nàng nằm trên giường. Không thể tưởng tượng rằng lời nói của nàng có thể phủ bằng tất cả những nôn nóng trong lòng hắn.
Nàng vừa lòng cười cười, thân thể núp trong ngực hắn: ” Phân Huyễn, ngươi ấm thật.”
” Hừ, ngươi quá lạnh thì có.” Tuy lời nói như thế nhưng tay hắn vẫn ôm nàng vào trong ngực.
Ấm áp xua tan khí lạnh đêm khuya: ” Thật rất muốn nhìn thấy nguyên hình của ngươi, nhất định rất xinh đẹp.” Chậm rãi khép mắt lại, nàng nỉ non.
Nguyên hình à? Hắn nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ kia, rất lâu cũng không có lên tiếng.
Đồng tử mắt màu vàng yên lặng nhìn hai tay mình. Đôi tay này hiện tại đã có thể ôm gọn nàng có điều vẫn chưa có lực vì hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Ngồi trên nhánh cây to của cây đại thụ trước tiền viện, Phân Huyễn ngắm nhìn cảnh tượng phía xa xa: bầu trời trong xanh, mặt đất xanh biếc, giữa trần thế mấy phiên thay đổi đối với hắn mà nói cũng chỉ là thoáng qua. Thời gian đối với hắn mà nói sắp biến thành lặng yên. Chỉ là vì sao trải qua có vài ngày ngắn ngủi lại bắt đầu khiến hắn cảm thấy dài lâu ni?
Là bởi vì có sự tồn tại của nàng? Sự tồn tại của một nữ nhân có những hành động khiến người khác không thể ngờ được, cũng là lần đầu tiên một nhân loại dám ở trước mặt hắn nói muốn hắn làm sủng vật.
Bỗng dưng một loại nhân khí hắn chán ghét chậm rãi tới gần sau đó thoáng hiện bóng dáng vào tầm nhìn của hắn.
” A!” Trác An Nhai ngẩng đầu nhìn Phân Huyễn đang đứng trên nhánh cây phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, mái tóc bạc dài rối tung, áo bào màu lam nhạt vây lấy cơ thể hơi gầy đứng trên nhánh cây, nhẹ nhàng phiêu dật không giống phàm nhân.
” Ngươi là ai?” Hắng giọng, Trác An Nhai ngửa đầu hỏi.
” Hừ!” Phân Huyễn từ trên cao nhìn Trác An Nhai, ” Người biết ta là ai thông thường không còn cơ hội tiếp tục sống trên đời, ngươi muốn biết?”
” Ngươi là yêu ma?” Trác An Nhai đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên. Màu tóc thế kia không phải con người có khả năng có được hơn nữa gương mặt của thiếu niên kia có thần sắc lạnh lùng không giống với những người cùng lứa tuổi.
Khóe miệng Phân Huyễn gợi một nụ cười trào phúng, đôi mắt mê người khẽ nhếch lên: ” Xem ra ngươi cũng không đến nổi vô tri như ta tưởng.”
” Vì sao ngươi rõ ràng là yêu ma lại xuất hiện ở đây? Ngươi có mục đích gì? Nơi này không phải là nơi ngươi có thể tới!” Trác An Nhai nói trong khi bản thân hoảng sợ mà hắn lại không hiểu vì sao.
Thấy Trác An Nhai sợ hãi sự trào phúng bên khóe miệng Phân Huyễn càng tăng: ” Thực khiến người khác hoài nghi, một nam tử như ngươi sao có thể khiến nàng để ý nhỉ?” Nàng để ý cho nên làm hắn muốn bóp nát mọi thứ.