Quay lại khá khứ nhé các bạn.
Một buổi chiều khá mát mẻ và trong lành, tôi cùng Loan đi trên con đường nhỏ bên hông nhà mình. Cảnh vật thật yên bình của vùng quê mình hai bên con đường nhỏ là các hàng cây bàng to che đi cái nóng bức của ông mặt trời. Đi gần tới bờ thì đã thấy thằng H đang đứng bên cạnh cây mắm (cây sống trong vùng nước ngập mặn) bên cạnh là cái xô nhỏ, nó vẫy tay chào tôi và Loan.
- Sao ra lâu vậy?
- Hihi, tại Loan lấy ít đồ đó H.
- Vậy hả, tôi tưởng hai ông bà làm việc gì chứ. Nó cười đểu.
- Ê, không có gì đâu. Lúc đó mặt Loan đỏ và cúi đầu nói nhí nhí.
- Thôi ra bắt ốc và cua thôi mày, không tý là nước lên là không bẳ được đâu.
Rồi chúng tôi cùng nhau lội xuống dưới nước, với bề mặt bùn dày và lớp rong biển nhiều là nơi ẩn núp của cá, cua và các con ốc. Nhìn Loan có lẽ không bắt được cua lên giao cho Loan đi bắt ốc, còn tôi và thằng H tranh thủ mò các con cua núp dưới lớp rong biển. Đang tập trung bắt anh chàng cua thì thằng H bên cạnh hình như bị cua kẹp thì phải, khuôn mặt nó đỏ như ông mặt trời lặn còn mắt thì nhắm lại và rồi.
- AAAAAAAA, đau quá Tèo ơi. Nó vừa hét vừa chạy lon ton dưới trông như con khỉ vậy.
Cả tôi và Loan cùng nhìn nhau rồi phì cười trước cảnh thằng H vừa hét vừa nhảy lên mà con cua nó có hiểu mô vẫn còn kẹp chặt trên ngón tay của nó (Đừng chọc chị đó, chị không có hiền mô). Sau một giờ mò cua thì cũng bắt đươc mười con cùng với nửa xô ốc của Loan. Chúng tôi kéo về nhà Loan để cùng nhau thưởng thành quả của mình, Loan chạy vô bếp lấy ra một cái thau để rửa cua và ốc. Làm một chút đã được 2 món đồ ăn khá ngon và trông đẹp mắt, đúng là khi con gái vào bếp thì các gì ăn cũng ngon, nhất là người thương mình nữa, nhưng lúc đó tôi đâu nhận ra tình cảm mà Loan dành cho mình, vì lúc đó tôi còn nhỏ chưa biết đến cái gì là yêu chỉ là quý nhau là chơi với nhau thôi.
Thời gian cứ trôi qua một cách yên lặng cho đến một ngày, đó ngày lễ tổng kết của trường mẫu giáo của tôi. Ngày đó tôi không bao giờ quên được, một bức ảnh kỷ niệm mà tôi vẫn còn giữ cho đến bây giờ, hôm đó lớp chúng tôi ai cũng vui vẻ, ai cũng sắp được ra trường bên cạnh đó là sắp được nghỉ hè. Nghĩ tới đó thôi ai cũng vui rồi, nhóm bạn chúng tôi vẫn chơi với nhau đến bây giờ, lúc đó đâu ai biết buồn là gì đâu nhưng khi ra trường rồi thì mỗi đứa học một trường tiểu học khác nhau. Bức ảnh chụp chung với lớp là bức ảnh mà ai nhìn vào cũng không thể cười được, mỗi đứa một kiểu khác nhau không biết anh chụp ảnh chụp lúc nào mà ai cũng có cái để đáng nhớ, trong lúc đang ngồi nói chuyện với bạn thì Phương đến gần tôi đôi tay đang cầm một hộp quà nhỏ.
- Tèo ơi. Tôi quay lại nhìn Phương.
- Ùm, gọi mình có gì vậy. Trông Phương khác ngày thường lắm, lời nói thì dụi dàng, khuôn mặt thì được đánh ít phấn nhưng vẫn đỏ thì phải.
- Tèo có thể chụp chung với Phương một tấm ảnh không.
- Hả, chụp chung hả. Lúc đó không biết sao tôi ngốc quá, con mắt thì mở to ra và ngạc nhiên, còn Phương thì cứ cúi mặt xuống.
- Àh, có hai cô chủ nhiệm nữa.
- Uh. Tôi lúc đó vui lắm hãnh diện nữa vì chụp chung với một cô bé xinh nhất lớp 1B. Còn tôi học lớp 1A.
Bức ảnh đó là kỷ niệm tôi thời mẫu giáo, cũng là bức ảnh mà tôi chụp chung với Phương. Tôi còn một kỷ niệm chung với em nữa đó là lúc hè cô Đông làm đám cười tôi và Phương cùng được cô mời đi ăn đám cưới, hai chúng tôi ngồi chung bàn ăn và tất nhiên là được em chăm sóc một cách tận tình rồi, đó là cái lần cuối tôi còn gặp được Phương cho đến khi học trung học cơ sở tôi mới gặp lại em chuyện đó sẽ kể sau nhé bạn. Mùa hè đó là biết bao kỷ niệm đẹp của tôi với những buổi sáng sớm đi chăn bò, các bạn đã từng ngồi trên lưng con bò mà thổi sáo trên chiếc lá cây chưa. Trông rất đẹp, mà nhà tôi đâu có nuôi bò đâu mà nhà của anh trong xóm nuôi bốn con bò thế là xin anh đi chơi cùng luôn. Anh là người anh em giúp tôi rất nhiều khi tôi còn đi học ở trường tiểu học, cũng là người anh giúp tôi rất nhiều trong những biến cố nguy hiểm của thời trẻ, tôi coi anh như người anh ruột của mình và anh cũng quý trọng tôi lắm anh tên Ph. Vào buổi sáng thứ 2 tầm 5h30 thì tôi đã dậy sớm rồi, vì anh bảo đi sớm để ngắm bình minh, thế là tôi vào nhà vệ sinh cá nhân xong thì xin phép ba mẹ cho con đi chăn bò cùng với anh Ph, chạy qua nhà anh đã thấy anh dẫn 4 con bò ra ngoài rồi, bên cạnh anh có cầm theo 2 bịch xôi được gói trong lá chuối. Anh bảo tôi.
- Tèo, em leo lên con bò đi. Ôi nhìn con bò đực to thì thôi, tôi thì bé tý nó mà điên lên thì chắc tiêu luôn.
- Thôi để em đi bộ chung với anh. Anh hình như hiểu được nỗi khổ của tôi lên cười rồi bế tôi lên.
- - Không sao đâu có anh mà, mà con bò này hiền lắm. Anh là vậy đó, thương tôi lắm, nhiều lúc có trái cây gì ngon trong rừng anh cũng cho tôi.
Tôi ngồi im luôn, sợ lắm các bạn ơi, phải mất một thời gian sau tôi mới quen được cái cảnh ngồi trên lưng con bò đó bạn. Ôi thật tuyệt vời cứ như đang cữa ngựa vậy đó, lại nhiễm phim nữa rồi. Cảnh bình minh thật đẹp ngồi trên con bò đi gần bờ biển ngắm bình mình trông như tôi lạc vào một xứ sở thần tiên, tiếc là lúc này không có em nào ở đây. Hai anh đi vừa ngồi trên con bò vừa nói chuyện về các ca sĩ như Lý Hải,Đan Trường, Nhóm mây trắng, mặt trời cũng lên cao rồi, hai anh em cùng nhau ngồi dưới bãi cỏ để ăn sáng còn các chú bò đang gặm cỏ nhiệt tình ở bên trên bãi cát. Nó đang ăn vậy chứ nhưng cũng phải để ý các con bò không nó mà lạc thì tìm đuối lắm. Bạn đã bao giờ thấy cây cỏ gai mọc trên biển không.
..........................................................................................................................................
Đến mùa hoa cỏ gai là có rất nhiều bông, bông của nó hình tròn cánh bông là ngọn lá dài và nhọn để mỗi lần gió thổi là bông hoa đó di chuyển trên mặt đất như một đội hình đá banh đang thi nhau chạy nhanh ra bờ biển vậy. Nhìn cảnh đó tôi lại nhớ đến lớp học mẫu giáo của tôi, những người bạn chơi chung với mình giờ thì không biết tụi nó đang làm gì nhỉ hay về quê chơi rồi. Đặc biệt là Phương còn nhớ đến mình không nhỉ, tôi còn nhớ con câu nói lúc nhận bằng khen của trường thì Phương đứng bên cạnh hỏi mình.
- Tèo sẽ học trường tiểu học nào vậy.
- Mình học trường Nguyễn Thị Định cho gần nhà, còn Phương. Tôi trả lời chẳng cần suy nghĩ nhiều vì trường đó cách nhà tôi tầm 200m, có bạn bè trong xóm học trong đó cũng có Loan nữa nhỉ. Lúc đó nghe giọng em không còn vui nữa, có một chút gì đó hơi buồn.
- Tiếc nhỉ mình lại không được học chung với Tèo nữa rồi, ba mẹ mình muốn mình học trường Lê Minh Châu. Một ngôi trường chuẩn của quốc gia, với đầu đủ tiện nghi và ngôi trường có nhiều tầng. Học ở trường này thì lớp 3 đã được học tiếng anh rồi, còn trường tôi thì không.
- Không sao đây lên cấp 2 mình sẽ học chung trường thôi.
- Uh, mình mong sao bạn không mình?
- Sao mà quên được nhỉ, cậu xinh vậy mà. Lúc đó khuôn mặt Phương hơi đỏ, tay thì cứ đan xen vào nhau.
- Vậy hả, cảm ơn nhé.
Đang suy nghĩ về lúc đó thì anh Ph đã nhìn thấy khuôn mặt của tôi đơ ra thì khều.
- Đang nói chuyện vui, sao mà khuôn mặt chú buồn vậy
- Em nhớ bạn bè học mẫu giáo anh ah
Anh không nói gì nữa chắc biết tâm trạng tôi lúc này nên anh bảo thôi anh em mình dẫn bò vào trong khúc vừng kia đi, chỗ đó có sông và cỏ nhiều cũng nhiều trái cây nữa. Vậy là hai anh em đứng dậy đi vào chỗ đó bây giờ đã là khu du lịch rồi đó các bạn à. Để tôi tả chút về cảnh ở đó nhé,