Ký Ức Nửa Đêm

Chương 24




Lái xe đến ngôi nhà bãi biển mất một giờ về thời gian, nhưng hai mươi năm ký ức của nàng đã được nhắc lại. Có nhiều việc Melina phải nghĩ đến, có nhiều việc gợi lại.

Costa, trẻ và đẹp trai, đã nói, chắc chắn em từ thiên đường xuống dạy cho chúng sinh sắc đẹp là gì. Sắc đẹp của em khiến mọi lời tán tỉnh sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi không thể nói gì ngoài việc lấy lại công lý đối với em… Cuộc dạo chơi trên biển tuyệt vời bằng chiếc thuyền của họ và những ngày nghỉ hè lý tưởng ở Psara…

Những ngày ấy với các món quà đáng yêu bất ngờ và những đêm làm tình điên loạn. Rồi sẩy thai, và người tình liên miên của anh, rồi vụ Noelle Page. Lại cả việc đánh vợ và làm nhục vợ trước mọi người. Kiritsimon? Anh ấy đã từng nói, cô chẳng có mục đích gì để mà sống cả, sao cô không tự tử mà chết cho rồi? Và cuối cùng, việc đe doạ tiêu diệt Spyros.

Đó là lý do, cuối cùng, Melina không thể chịu đựng nổi.

Khi Melina đến ngôi nhà bãi biển, nhà vắng tanh.

Bầu trời đầy mây, và gió lạnh ghê người từ ngoài biển thổi vào Anomen, nàng nghĩ. Nàng đi vào căn buồng tiện nghi, thân thiết và nhìn quanh lần cuối cùng.

Rồi nàng bắt đầu lật chổng ngược đồ đạc và đập nát những cái đèn. Nàng xé toạc cả áo ngoài rồi để rớt trên sàn nhà. Nàng lấy tấm danh thiếp của cơ quan thám tử và đặt trên bàn. Nàng nhấc khẽ tấm thảm và đặt cái khuy áo vào đó Tiếp đến nàng lấy đồng hồ đeo tay bằng vàng mà Costa đã tặng nàng, đập trên bàn cho vỡ.

Nàng lấy cái phao bơi của chồng và mang ra bãi biển.

Nàng nhúng ướt phao xuống nước rồi lại mang vào nhà.

Cuối cùng, chỉ còn có một việc để làm. Đã đến giờ, nàng nghĩ. Nàng lấy hơi sâu và từ từ cầm con dao thái thịt và cởi giấy ra, cẩn thận không làm nát tờ giấy mềm bọc lưỡi.

Melina cầm dao trong tay, nhìn chằm chằm vào nó. Đây là cái việc tàn ác nhất. Nàng phải đâm vào người thật mạnh để như bị giết nhưng làm sao để còn đủ sức làm nốt các việc còn lại theo kế hoạch.

Nàng nhắm mắt và ấn con dao sâu vào bên mình.

Đaụ đớn hành hạ. Máu bắt đầu tuôn ra, Melina cầm cái phao ướt áp sát bên mình và khi cái phao đã phủ đầy máu, nàng đi ra kho và nhét nó vào phía sau một cái tủ.

Nàng bắt đầu thấy choáng váng. Nàng nhìn quanh xem có quên điều gì không, rồi nàng vấp phải cái cửa mở ra vào dẫn ra bãi biển, máu dính lên cái thảm làm thành một vệt đỏ thẫm.

Nàng lê ra biển. Máu chảy ngày càng nhiều và nàng nghĩ, ta khôug làm thế thì Costa vẫn thắng. Ta không để cho nó thắng được.

Lê chân ra biển dường như là đi mãi mãi. Một bước nữa, nàng nghĩ. Một bước nữa. Nàng vẫn cố đi, chiến đấu chống lại sự choáng váng ngày càng xâm chiếm nàng. Mắt bắt đầu mờ không nhìn rõ. Nàng khuỵu xuống. Ta không được dừng ở đây. Nàng cố đứng dậy và cố đi, đến khi cảm giác thấy nước lạnh đã lên đến chân mình.

Khi nước muối ngấm vào vết thương của nàng, nàng la lên vì đau không chịu nổi. Ta đang làm việc đó vì Spyros, nàng nghĩ. Anh Spyros thân yêu.

Đằng xa kia, nàng còn nhìn được đám mây lơ lửng ở chân trời. Nàng bắt đầu bơi về phía đó, kéo theo một dòng máu. Và một điều ngạc nhiên đã xảy ra. Đám mây sà xuống gần nàng, và nàng cảm thấy cái mềm mại màu trắng bọc lấy nàng và cuốt ve nàng. Đau đớn lại tấy lên, và nàng có một cảm giác kỳ lạ về yên bình len lỏi khắp người nàng.

Ta đang về nhà, Melina nghĩ rất nghĩ may mắn. Cuối cùng ta đang về nhà.