Ký Ức Nửa Đêm

Chương 18




Spyros Lambrous vô cùng sốt ruột, đang đợi tin tức Constantin Denmiris bị bắt. Ông mở radio phát liên tục trong phòng làm việc, và đọc lướt tất cả các tờ báo hàng ngày tìm mọi tin tức. Ta sắp nghe được một tin gì đó ngay đây thôi, Lambrous nghĩ. Cảnh sát đã bắt Denmiris lúc này đây.

Khi mà Tony Rozzoli báo Spyros rằng Denmiris lên tàu Thele và sắp nhổ neo, Lambrous đã thông báo ngay cho hải quan Mỹ một cách nặc danh, về việc đó.

Bây giờ thì họ đã bắt được nó rồi. Sao báo chí không loan ngay chuyện này nhỉ?

Điện thoại riêng của ông nheo nhéo.

- Ông Denmiris đang đợi ông nói chuyện ở đường dây số hai.

- Có ai gọi ông Denmiris à?

- Không ạ, thưa ông Lambrous. Chính ông Denmiris đang ở đầu dây.

Câu nói đó như một dòng nước làm ông lạnh toát cả người.

- Không thể thế được.

Như bị điện giật, Lambrous nhấc ống nghe:

- Costa?

- Spyros - Tiếng Denmiris rất vui vẻ. - Mọi việc thế nào?

- Tốt, tốt cả. Anh ở đâu đấy?

- Ở Anthens. Hôm nay ăn trưa nhé? Rỗi chứ?

Lambrous có cuộc hẹn trưa quan trọng.

- Ừ, hay đấy.

- Tốt, chúng ta sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ. Hai giờ nhé!

Lambrous đặt ống nghe xuống, tay anh đã run lên.

Nhân danh thượng đế, sự việc lại có thể đổi thay thế được ư? Thôi, ông sẽ thấy đầy đủ mọi việc đã xảy ra ngay thôi.

Constantin Denmiris làm cho Spyros phải đợi tới ba mươi phút, và cuối cùng khi đến, ông nói vội.

- Xin lỗi, tôi bị trễ!

- Không sao.

Spyros dò xét Denmiris cẩn thận, cố tìm xem có dấu hiệu gì về kinh nghiệm mà ông ta vừa phải trải qua không. Không có gì khác.

- Tôi đói quá. - Denmiris nói rất vui vẻ.

- Anh thế nào?

- Xem thực đơn hôm nay có cái gì nào. - Ông lướt nhìn một lượt tờ thực đơn. - À Stridia. Anh có muốn bắt đầu bằng món sò không, Spyros?

- Không tôi không thích món đó. - Ông ta chẳng còn thấy gì là ngon miệng.

Denmiris đang làm như rất vui, và Lambrous thì có linh tính rất nhạy.

Khi họ đã đặt món ăn, Denmiris nói:

- Tôi phải cám ơn anh, Spyros ạ!

- Về cái gì? - Spyros nhìn có vẻ như muốn gây chuyện.

- Về cái gì ấy hả? Vì anh đã gửi cho tôi một ông khách hàng tốt: ông Rozzoli.

Lambrous lau mép.

- Cậu… cậu đã gặp phải hắn?

- Ồ vâng. Hắn bảo đảm với tôi rằng chúng tôi sẽ cùng làm ăn nhiều vụ trong tương lai. - Denmiris thở dài.

- Tuy vậy, tôi e rằng ông Rozzoli không có nhiều vụ trong tương lai nữa!

Giọng Constantin Denmiris như rắn lại:

- Điều tôi muốn nói là Tony Rozzoli đã chết!

- Sao? Điều gì đã xảy ra?

- Hắn bị một tai nạn, Spyros à! - Ông nhìn vào mắt ông anh vợ. - Đó là con đường cho thằng nào cố tình lừa dối tôi, là bị một tai nạn.

- Tôi… tôi không hiểu. Cậu…

- Không hiểu? Anh đã cố tiêu diệt tôi. Anh thất bại rồi. Tôi hứa với anh, nếu anh thôi không làm thế nữa, sẽ tốt hơn cho anh!

- Tôi… tôi không hiểu cậu đang nói gì cả?

- Anh không hiểu à, Spyros? - Constantin Denmiris cười:

- Anh sẽ hiểu ngay thôi. Nhưng trước hết, tôi sẽ tiêu diệt em gái anh.

Món sò mang đến.

- À, - Denmiris nói, - Trông ngon quá. Anh thích chứ?

Sau đó, Constantin Denmiris rất thoả mãn về lần gặp đó, Spyros Lambrous là một con người hoàn toàn mất hết đạo lý. Denmiris biết Lambrous đã quý trọng em gái mình như thế nào và Denmiris có ý định trừng phạt cả hai.

Nhưng có vài điều mà ông ta phải chú ý đến trước tiên. Catherine Alexander. Nàng đã gọi điện cho ông sau cái chết của Kirk, gần như là bị chứng hitstery.

- Thật là khủng khiếp!

- Tôi thực có lỗi, Catherine à. Tôi biết cô đã mến Kirk như thế nào. Thật là một mất mát lớn cho cả chúng ta.

Ta phải thay đổi kế hoạch, Denmiris nghĩ. Không còn thời gian cho việc Rafina bây giờ. Sự việc tồi quá. Chỉ có Catherine là sợi dây nối còn lại giữa ta và những gì đã xảy ra cho Noelle Page và Larry Douglas. Để nàng sống lâu quá là một sai lầm. Chừng nào mà nàng còn sống thì có thể có người chứng minh được những việc Denmiris đã làm. Nhưng với cái chết của nàng, ông ta sẽ được hoàn toàn yên thân.

Nhấc điện thoại ở bàn làm việc và quay số. Khi có tiếng trả lời, Denmiris nói.

- Thứ hai này tôi sẽ ở Cửu Long. Đến đó nhé. - Và đặt ống nghe xuống không đợi lời đáp.

Hai người đã gặp lại nhau trong ngôi nhà hoang vắng, mà chủ nhân của nó là Denmiris ở thành phố nhiều bức tường này.

- Phải như một tai nạn. Anh có thể bố trí được như thế không? - Constantin Denmiris hỏi.

Đó là một điều sỉ nhục. Hắn cảm thấy tức giận sôi lên. Đó là một câu hỏi mà ông ta có thể hỏi những tên đâm thuê chém mướn bắt gặp ngoài phố. Hắn định trả lời đầy ác ý: Ồ, tôi nghĩ có thể làm được việc đó. Ông có muốn một tai nạn trong nhà? Tôi có thể bố trí cho cô ta rớt cầu thang máy gãy cổ chết. Như người vũ nữ ở Marseilles. Hay, cô ấy đã quá chán và chết đuối trong bồn tắm. Như người nữ thừa kế ở Gstuad. Cô ta có thể quá liều heroin. Hắn đưa ra ba cách đó. Hay cô ta có thể chết lịm trên giường với một điếu thuốc cháy dở. Thám tử Thuỵ Điển ở khách sạn bên bờ sông ở Paris. Hoặc, có thể ông thích một kiểu gì đó ngoài trời? Tôi có thể bố trí một tai nạn xe cộ, một vụ máy bay rơi, hay một vụ mất tích ngoài biển.

Nhưng rồi hắn lại chẳng nói những điều đó, vì thật sự hắn sợ người ngồi trước mặt hắn. Hắn đã nghe nói quá nhiều chuyện lạnh cả người về con người này và hắn có nhiều lý do để tin vào những chuyện đó.

Rồi hắn chỉ nói: "Vâng, thưa ông, tôi có thể bố trí một tai nạn. Không một ai biết được cả". Ngay khi hắn nói những lời đó, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: Thằng cha này hiểu rằng ta sẽ biết. Hắn đợi. Hắn còn nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài phố qua cửa sổ, và cả những giọng the thé và khàn khàn bằng nhiều thứ tiếng của những dân cư của thành phố nhiều bức tường này.

Denmiris đang dò xét hắn với con mắt lạnh lùng và trơ như những mảnh chai vỡ.

Khi hắn đã nói xong, người đàn ông nói.

- Rất tốt. Tôi sẽ để tuỳ anh quyết định về phương pháp.

- Vâng, thưa ông. Thế đối tượng đang ở đây, ở Cửu Long này?

- London. - Tên cô ấy là Catherine. Catherine Alexander. Cô ta đang làm trong văn phòng của tôi ở London.

- Sẽ giúp cho tôi nhiều nếu tôi được giới thiệu về cô ấy. Bằng cách theo dõi nội bộ.

Denmiris nghĩ một lúc.

- Tôi đang cho một đoàn các cán bộ điều hành đến London tuần tới. Tôi sẽ bố trí cho anh có mặt trong một bữa tiệc. - Ông dướn người về phía trước và nói nhỏ, - Còn một điều nữa.

- Dạ vâng, thưa ông.

- Tôi không muốn một ai có thể nhận ra thân thể cô ta.