Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, chỉ đơn giản là được nấu những món ăn ngon và được nhìn thấy người ăn cười tươi. Hạnh phúc đôi khi chỉ cần được bên những người mà mình thương yêu và được đùa giỡn vui vẻ với nhau. Dù đơn giản như thế nhưng lại ít ai có thể chạm đến được.
Gia đình của nó cảm thấy thật may mắn khi chạm đến hai hạnh phúc ấy. Ông bà Trần mỗi ngày dùng tâm trạng vui vẻ nấu ăn, những vị khách đến ăn đều nở một nụ cười tươi trên môi. Hai anh em của nó đang chạy bàn giúp ba mẹ mình, lâu lâu lại chọc ghẹo nhau thật vui vẻ.
Quán ăn của gia đình nó lúc nào cũng khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ và ấm áp, cảm giác như đang ăn ở gia đình của mình. Thế nên quán thường rất đông khách, nhất là chủ nhật cuối tuần như hôm nay.
Khoảng 8 giờ mấy thì Văn Thiện chạy xe đạp đến, vì có hẹn với nó hôm qua. Anh xuống xe và bước vào quán, vừa thấy ba mẹ nó thì anh liền cúi đầu:
"Con chào hai bác ạ."
Bà Trần mỉm cười:
"À là Thiện đó hả?"
Ông Trần cũng mỉm cười:
"Con vào ăn sáng nhé?"
Văn Thiện vui vẻ lắc đầu:
"Dạ không cần, con đã ăn sáng ở nhà với bà nội rồi ạ."
Gia Lâm vừa mới bưng món ăn cho khách xong quay người ra nói:
"Cậu đến tìm Tiểu Yến hả? Nó đang rửa chén, cậu ngồi chờ chút đi."
Nghe xong thì nụ cười trên môi Văn Thiện hơi mất tự nhiên:
"Tiểu Yến mà rửa chén hả?"
Ba người của gia đình họ Trần đều bật cười. Ông Trần vừa cười vừa nói:
"Con bé hay giúp nhà này có cơ hội mua chén mới lắm đấy."
"Mọi người đang nói xấu gì con đó?" - Nó ôm chồng chén từ trong bước ra hỏi.
Văn Thiện vừa nhìn thấy chồng chén trên tay nó thì vội chạy đến giúp đỡ:
"Cẩn thận đó. Anh không muốn chiều nay không chén để ăn sinh nhật của Vy đâu."
Gia Lâm cũng đến giúp và trêu chọc:
"Kể cả Thiện cũng biết mày đậu hậu đến mức nào luôn kia."
Nó phồng má nhìn Văn Thiện:
"Anh đã thấy em làm bể chén khi nào mà nói vậy?"
Văn Thiện đặt nhẹ chồng chén xuống bàn và cười nói:
"Anh đúng chưa thấy. Nhưng vừa nghe nói thôi."
Nó nghe xong liền liếc nhìn Gia Lâm:
"Có phải là anh hai đã nói xấu em với anh Văn Thiện không?"
Gia Lâm vừa lau khô chén vừa nói:
"Mày đừng có vu oan cho người tốt nha. Tại mày nổi tiếng quá thôi."
Nó hờn dỗi nói:
"Anh hai là người đáng ghét nhất trên đời này mới đúng đó."
Gia Lâm nhếch môi cười:
"Quá khen."
Ông bà Trần vừa làm công việc của mình vừa cười, bọn trẻ này thật hồn nhiên mà. Văn Thiện nhìn nó và cười nói:
"Thôi được rồi, đừng giỡn nữa. Sắp tới giờ rồi, chúng ta đi thôi."
Nó vừa cởi tạp về ra vừa gật đầu:
"Ba mẹ, anh hai, con đi công việc chút nha."
Gia Lâm nhẹ gật đầu:
"Mau đi đi cô bé đậu hậu."
Trước khi đi thì Văn Thiện lễ phép cúi đầu chào gia đình:
"Con đi ạ."
Rồi anh lấy xe chở nó đi. Gia Lâm đứng nhìn theo, y cảm thấy Văn Thiện với nó cũng đẹp đôi quá chứ? Rồi y quay sang nhìn ba mẹ mình và lên tiếng hỏi:
"Ba mẹ cảm thấy Văn Thiện thế nào?"
Ông Trần ngước mắt lên nhìn và mỉm cười:
"Ta thấy thằng bé rất ngoan."
Bà Trần đưa nhìn Gia Lâm và hỏi:
"Tụi nó đang quen nhau, phải không?"
Gia Lâm nghe mẹ mình hỏi vậy hơi ngạc nhiên:
"Vậy mà mẹ cũng nhận ra nữa sao?"
Rồi y nhẹ gật đầu:
"Dạ phải, tụi nó quen nhau cũng nửa năm rồi ạ."
Ông bà Trần im lặng, không nói gì nữa. Họ nghĩ chuyện tình cảm nên để hai anh em nó tự mình quyết định, họ chẳng muốn xem vào. Lúc này cô bạn có đôi mắt chim bồ cầu xinh đẹp - Yến Nhi chạy xe đạp đến, cô ấy cầm balô bước vào và lên tiếng nói:
"Con chào hai bác... Con đến tìm Tiểu Yến ạ."
Ông Trần mỉm cười thân thiện:
"Tiểu Yến không có ở nhà."
Yến Nhi khẽ nhíu mày, nó lại đi đâu mất nữa rồi. Cô ấy tính đến tìm nó để học bài cùng, ai ngờ đâu... Haizz, thiệt uổng công mà. Gia Lâm lúc này từ bên trong bước ra nói:
"Thiện mới đến chở Tiểu Yến đi rồi Nhi. Em mau vào đây đi."
Yến Nhi liếc nhìn Gia Lâm và hỏi:
"Tiểu Yến không có ở nhà thì em vào làm gì?"
Gia Lâm bước nhanh đến kéo tay Yến Nhi và nói khẽ:
"Thì vào tập làm con dâu của nhà họ Trần."
Yến Nhi vội đưa mắt nhìn ông bà Trần, xem họ có phản ứng gì hay không? May mắn quá, họ đang bận rộn nên chẳng để ý.
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?" - Yến Nhi giận dỗi đánh vào ngực Gia Lâm một cái mạnh.
Gia Lâm cười nói một cách vui vẻ:
"Thôi em vào giúp anh đi, quán hôm nay đông khách lắm."
Rồi y kéo tay Yến Nhi đi vào, chẳng cho người con gái có cơ hội từ chối.
...
Văn Thiện đã chở nó đến quán cà phê mà mình hát mỗi buổi tối. Thường ngày anh chỉ cần đến hát buổi tối thôi. Nhưng chủ nhật, nếu không bận gì thì anh sẽ đến hát cả ngày. Tại vì những người đến đây đều yêu cầu anh hát.
Văn Thiện và nó bước nhanh đến bàn mà có bốn người con trai đang ngồi chờ, đó chính là nhóm hotboy trong trường học - Thế Phong, Quốc Trường, Trí Quang, Chế Linh. Hiện tại có năm hotboy khiến cho cả quán trở nên nổi bật và làm những khách nữ thét điên cuồng lên.
Ngay lúc này kể cả nó cũng muốn chảy máu cam luôn, ôi trời sao nó lại may mắn quá vậy? Được ngắm nhìn nhiều trai đẹp như thế này, dù có chảy máu cam đến chết thì nó cũng chịu nữa.
"Tiểu Yến." - Văn Thiên đen mặt khi nhìn thấy thái độ của nó như vậy.
"Hả?" - Nó giật mình.
Nhìn thấy mặt Văn Thiện đã đen lại thì biết anh đang ghen nên nó liền thu hồi ánh mắt trái tim của mình nãy giờ. Nó bối rối giơ tay vén nhẹ mái tóc trước của mình gọn lại và cười nói:
"Xin lỗi, em đến trễ."
Thế Phong vui vẻ lắc đầu:
"Không sao. Em hẹn bọn anh đến đây làm gì vậy Tiểu Yến?"
Văn Thiện kéo ghế cho nó ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh, chính anh cũng đang tò mò muốn biết nó hẹn mọi người đến đây làm gì. Nó nhìn mọi người và nói:
"Em hẹn các anh ra đến đây để hoá giải xích mích mấy lâu nay."
Đột nhiên nó quay sang nhìn Quốc Trường và nói:
"Quốc Trường, tôi không hiểu tại sao anh cứ xem anh Văn Thiện là kẻ thù như vậy. Anh Văn Thiện trước giờ đâu có làm gì anh đâu, đúng chứ?"
Văn Thiện và Thế Phong ngồi im lặng nhìn ngắm nó, cả hai đều cười mỉm. Không ngờ lúc giải quyết công việc thì nó lại nghiêm túc và bình tĩnh như thế này, không giống thường ngày, đậu hậu và ngốc nghếch. Thấy Quốc Trường im lặng thì nói lại lên tiếng nói:
"Nếu vì âm nhạc thì hoàn toàn không phải vấn đề, vì các anh thật sự có thể hợp tác mà."
Nó đưa tay về phía sân khấu và cười nói:
"Ngay bây giờ các anh hát cùng nhau một bài đi. XIN MỜI."
Năm hotboy thoáng ngạc nhiên, hát cùng nhau một bài sao? Văn Thiện với Thế Phong nhìn nhau mỉm cười, người con gái này lúc nào cũng làm cho họ phải bất ngờ hết. Thế Phong gật đầu:
"Tao thấy ý này rất đấy."
Văn Thiện nở một nụ cười tươi:
"Hay là chúng ta hát bài Và Tôi Cũng Yêu đi. Ai cũng thuộc bài đó mà, đúng không?"
Trí Quang với Chế Linh nhẹ gật đầu và làm đông tác OK. Giờ chỉ còn một mình Quốc Trường vẫn ngồi yên ở đó, chưa có bất kì phản ứng nào. Năm ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hắn ta, đầy mong chờ.
"Lên sân khấu." - Quốc Trường bỗng nhiên đứng dậy và đi.
Tụi nó ngạc nhiên nhìn nhau, rồi khẽ bật cười. Làm người ta hết hồn à, cứ tưởng hắn ta không chịu chứ?
Năm người con trai đã đứng trên sân khấu, trước bao nhiêu ánh mắt chỡ mong. Sân khấu thường ngày nhìn rất giản đơn, không chút nổi bật nào. Nhưng hôm nay phải nói là như một lầu đài kim cương tỏa sáng rực rỡ, thật khiến mọi người chói mắt.
Văn Thiện đã ngồi trước Piano. Thế Phong thì cầm Violin lên. Quốc Trường cũng ngồi trước Drums. Còn hai người kia thì đứng hai bên phụ họa. Năm người con trai, ai nấy cũng sẵn sàng. Và rồi tiếng nhạc nhẹ nhàng đã bắt đầu. Tất cả mọi người ngồi yên thưởng thức một buổi âm nhạc thật hay.
...
Tôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly cafe buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...
Tôi yêu hương vị Tết ngày xưa
Mái tranh dưới hàng dừa
Và yêu trẻ thơ
Bữa cơm canh cà và điếu thuốc
Giấc ngủ không mộng mị
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn...
Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây
Đấu vui với bạn bè
Và ly rượu ngon
Tôi yêu quanh nhà nhiều cây lá
Tôi yêu những người già.
Tôi yêu những gì đến tự nhiên
Những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng
Tôi yêu mặc Jean và áo Trắng
Yêu trăng sáng ngày Rằm
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn
Yêu em chứa chan....
...
Thật sự là hơn cả tuyệt vời luôn đấy. Nếu kêu tất cả mọi người đánh giả buổi ca nhạc này thì chắc chắn họ sẽ không nói gì mà chỉ đưa ngón tay cái lên thôi, tuyệt vời. Năm người mỗi giọng, nhẹ nhàng, tình cảm, ngọt ngào, trầm ấm. Và giai diệu của năm người như hoà làm một.
Phải chăng đây chính những người yêu âm nhạc thật sự? Thế nên dẫu là lần đầu hát cùng nhau thì họ cũng chạm đến được hai chữ "Hoàn hảo".
Khi két thúc bài hát thì ngay lập tức cả quán cà phê tràn đầy tiếng vỗ tay, bầu không khí tĩnh lặng hoàn toàn bị phá vỡ. Năm người con trai cũng bất ngờ với ở trước mặt mình, họ đã khiến cho nơi này búng cháy sao?
Năm người con trai vui vẻ bước xuống sân khấu. Tiểu Yến nó vội chạy đến đưa điện thoại tới trước mặt Quốc Trường và nói:
"Anh xem nè! Tất cả mọi người đều rất thích."
Thật ra nãy giờ nó đã quay trực tiếp trên trang web của trường học. Lượt xem và lượt chia sẻ đã đến con số 1 triệu. Quá bất ngờ, ai nấy cũng không thể tin vào mắt mình. Nó nhìn Quốc Trường mà cười tươi:
"Anh sẽ không để mọi người thất vọng chứ?"
Trước mắt Quốc Trường lúc này là những bình luân mong chờ của tất cả mọi người trong trường học, họ mong muốn xem tiếp và nghe tiếp những giọng hát hay như thế này.
Văn Thiện lúc này đưa tay ra trước mặt Quốc Trường và chân thành nói:
"Chúng ta làm bạn nhé?"
Quốc Trường trả điện thoại lại cho nó và nhẹ gật đầu:
"Làm bạn thì làm bạn, ai sợ ai chứ?"
Tiếp theo đó là một cái bắt tay đầy mạnh mẽ giữa hai người con trai. Đám người Thế Phong và nó đều cười thật tươi, cuối cùng đã hoá giải hết xích mích rồi.
********Hết chương 66**********
Quá dài rồi. 😛