Ký Ức Học Trò

Chương 30: Làm tốt nhiệm vụ




Đường ra ngoại ô Sài Gòn có một chiếc Taxi đang chở đôi trai gái, cả hai đều nhìn ra ngoài, không ai nói với ai câu nào.

Đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Gia Lâm và Yến Nhi, một đôi oan gia trời sinh.

Khoảng một tuần trước ở căn cử bí mật của hội, Gia Lâm đã giao cho Yến Nhi một nhiệm vụ. Đó là phải tìm một căn nhà rộng lớn, làm nơi ở mới cho những đứa trẻ mồ côi.

Gia Lâm lúc này khẽ quay lại và hỏi:

"Căn nhà cô tìm được có thích hợp làm trại mồ côi không?"

Đôi lông mày xinh đẹp của Yến Nhi khẽ nhíu lại:

"Vậy theo anh thì căn nhà như thế nào mới thích hợp?"

Gia Lâm khoanh tay lại nhìn chằn chằm cô gái nhỏ trước mặt mình:

"Cô không biết sao?"

Yến Nhi gật đầu một cách thản nhiên:

"Ừ thì tôi không biết."

Gia Lâm dùng tay đánh vào trán mình vài cái và thở dài:

"Ôi trời, tôi giao nhiệm vụ sai người rồi."

Yến Nhi liếc mắt nhìn:

"Lần trước anh chỉ nói tìm căn nhà rộng lớn thôi mà, đâu có yêu cầu nào khác nữa đâu."

"Nhưng tôi đã nói dành cho trại mồ côi rồi mà."

Gia Lâm khó chịu nói. Yến Nhi nhìn ra ngoài xe:

"Sắp đến rồi, đến xem thử mới biết có thích hợp hay không chứ?"

Gia Lâm quay mặt qua chỗ khác, không thèm nói gì nữa. Y cứ tưởng Yến Nhi thông minh hiểu ý người khác chứ, ai ngờ đâu... Haizz, sau này giao nhiệm vụ cho cô gái này phải nói rõ mới được.

Chiếc Taxi cuối cũng cũng dừng lại, trước một căn nhà màu trắng một lầu. Gia Lâm và Yến Nhi bước xuống xe nhìn xung quanh, cả hai đều cảm nhận được một bầu không khí trong lành dễ chịu.

Gia Lâm cẩn thận ngắm nhìn căn nhà màu trắng trước mặt mình, nhìn bên ngoài căn nhà cũng khá đẹp.

Yến Nhi hình như rất thân quen với căn nhà này, cô ấy bấm chuông cửa tự nhiên vô cùng. Gia Lâm cũng nhận ra điều đó, y hỏi khẽ:

"Cô quen với chủ nhà này sao?"

Yến Nhi chưa kịp nói gì thì cửa nhà khẽ mở và có người bước ra, ấy là một người phụ nữ ba mươi tuổi sang trọng.

"Yến Nhi, con đến rồi à?"

Người phụ nữ ấy nở một nụ cười hiền từ. Yến Nhi vui vẻ chạy đến khoác tay người phụ nữ ấy:

"Cô Út, lâu quá không gặp rồi."

Gia Lâm có chút ngạc nhiên, hoá ra là người thân với Yến Nhi.

"Con chào cô ạ."

Gia Lâm bước đến lễ phép chào hỏi. Cô Út quay qua nhìn và cười nói:

"Hai đứa vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

Bên trong nhà cũng là màu trắng, nhìn rất rộng rãi. Vừa bước vào thì thấy ngay một bộ ghế sofa đen dài, tiếp theo là cầu thang để đi lên tầng trên. Sau đó là nhà sau, nhìn cũng thoáng mát lắm.

Gia Lâm đã có chút vừa ý với căn nhà này, chỉ cần xem tầng trên như thế nào nữa thôi. Y mong tầng trên cũng ổn luôn, vì đã không còn thời gian tìm căn nhà khác nữa rồi.

"Cậu muốn xem tầng trên không?"

Cô Út đứng bên cạnh mở lời trước. Gia Lâm nhẹ gật đầu:

"Dạ muốn ạ."

Cô Út tính dẫn Gia Lâm lên lầu nhưng đúng lúc đó lại có điện thoại quan trọng nên đã nhờ Yến Nhi dẫn y lên coi, vì Yến Nhi cũng không xa lạ gì với căn nhà này.

Lầu trên có bốn phòng, mỗi phòng đều rộng rãi thoải mái. Gia Lâm xem xong rất vừa ý. Yến Nhi đứng bên cạnh lên tiếng hỏi:

"Thế nào, hợp ý anh chứ?"

Gia Lâm giờ nhớ lại thái độ của Yến Nhi từ sớm giờ, rất bình tĩnh. Khi y bực mình hỏi thì cô ấy lại trả lời một cách vô tư, không lẽ ngay từ đầu cô ấy đã dám chắc y sẽ thích căn nhà này sao?

"Yến Nhi, từ sớm tới giờ cô cố ý chọc ghẹo tôi hả?"

Gia Lâm nhìn Yến Nhi chằm chằm và hỏi. Yến Nhi nhún vai tỏ ra vô tội:

"Chọc ghẹo anh làm gì chứ?"

Gia Lâm thật là muốn gõ vào đầu Yến Nhi một cái, dám chọc ghẹo y.

"Thật ra anh có vừa ý căn nhà này không vậy?"

Yến Nhi lại lên tiếng hỏi. Gia Lâm vừa gật đầu vừa nói:

"Căn nhà này rất được, rộng rãi thoáng mát. Mà tiền thuê mỗi tháng bao nhiều vậy?"

Yến Nhi hơi do dự nói:

"10 triệu...một tháng."

Con số 10 triệu này quả thật không hề nhỏ với một sinh viện như Gia Lâm, y làm sao có thể trả lâu dài được. Yến Nhi buồn bã trong lòng.

Nghe con số 10 triệu mỗi tháng thì lông mày thanh tú của Gia Lâm không khỏi nhíu lại, 1, 2 tháng y còn cố được. Nhưng còn lâu dài thì rất khó, vì y đang là sinh viên không có thời gian nhiều để đi làm thêm.

Gia Lâm và Yến Nhi buồn bã bước xuống lầu. Vừa lúc đó cô Út của Yến Nhi cũng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.

"Thấy như thế nào, có hợp ý không?"

Vừa nhìn thấy hai người từ trên bước xuống thì cô Út liền hỏi. Gia Lâm gật đầu và cười nhẹ:

"Dạ con sẽ thuê nhà này của cô."

Cô Út nở nụ cười vui trên môi:

"Vậy mai cậu quay lại đây để chúng ta ký hợp đồng nha."

Gia Lâm nhẹ gật đầu:

"Dạ con biết rồi."

Yến Nhi thoáng ngạc nhiên rồi chạy nhanh đến bên cô Út và nói:

"Cô ơi là cô, 10 triệu mỗi tháng thật sự nặng với bạn con quá."

Gia Lâm vội lên tiếng:

"Yến Nhi, đừng làm khó cô Út. Tôi lo được mà."

Yến Nhi không thèm để ý đến lời Gia Lâm, vẫn nhõng nhẽo với cô Út của mình:

"Giảm giá chút đi mà cô Út, con năn nỉ cô đấy. Đi mà cô."

Cô Út bị Yến Nhi lay lay chóng mặt luôn:

"Thôi được, được rồi. 6 triệu một tháng, được chưa?"

Yến Nhi mừng rỡ ôm chầm lấy cô Út:

"Con biết cô là người thương con nhất mà."

Cô Út đánh nhẹ vào trán Yến Nhi một cái và cười nói:

"Con nhỏ này, từ khi nào lại dẻo miệng như thế hả?"

Rồi bà quay sang qua Gia Lâm và cười hiền:

"Cậu cứ yên tâm đi, tôi cho thuê nhà không phải đang cần tiền đâu. Tại tôi sắp ra nước ngoài chung sống nên mới cho thuê, ý muốn có người trông coi nhà cửa đấy mà. Hơn nữa tôi đã nghe Nhi nói, cậu thuê cho những đứa trẻ mồ côi ở, tôi giảm chút tiền cứ xem như làm phước đi."

Nghe xong Gia Lâm thật sự rất vui mừng, y nhẹ cúi đầu:

"Vậy con thay tụi nhỏ cảm ơn cô ạ, cảm ơn cô nhiều lắm."

Cô Út vội lắc đầu:

"Làm việc tốt là niềm vui của mọi người mà, cần gì cảm ơn."

Gia Lâm nhẹ gật đầu và cười nói:

"Vậy con xin phép về trước, trưa ngày mai con sẽ quay lại."

"Đợi tôi chút."

Yến Nhi vội lên tiếng rồi quay qua cô Út và nói:

"Con còn có việc nên cũng phải về rồi, cô Út nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Cô Út xoa xoa đầu Yến Nhi và cười hiền:

"Ừ cô biết rồi, con về cẩn thận nhé."

Sau khi tạm biệt cô Út thì Gia Lâm và Yến Nhi bước nhanh ra khỏi nhà, chiếc Taxi hồi sớm vẫn còn chờ bên ngoài nên ra khỏi nhà thì cả liền lên xe về. Khi ngồi vào xe Yến Nhi nhìn thấy Gia Lâm vô tình làm rơi gì đó từ túi áo khoác, vì tò mò nên cô ấy lượm lên xem thử.

"Vé xem phim hài Noel."

Đôi mắt Yến Nhi phát sáng khi thấy hai tấm vé xem phim. Gia Lâm nói cho tài xế biết nơi cần đến xong thì liếc nhìn hai tấm vé xem phim trên tay Yến Nhi và nói:

"Chỗ làm của tôi tặng đấy."

Yến Nhi suy nghĩ chút rồi hỏi:

"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của anh giao, có được thưởng không?"

Gia Lâm ngồi khoanh tay và thở ra:

"Muốn gì thì nói nhanh đi."

Yến Nhi quơ hai tấm vé xem phim và cười nói:

"Tặng tôi vé xem phim này nha."

"Vậy cũng được."

Gia Lâm nhẹ gật đầu rồi với tay lấy một tấm vé xem phim lại:

"Nhưng chỉ tặng cho cô một vé thôi, vì phim này tôi cũng muốn xem."

Yến Nhi phồng má và hỏi:

"Ngày mai là Noel không lẽ anh không đi chơi với người yêu sao?"

Lúc nãy trên môi Gia Lâm có một nụ cười nhẹ nhưng khi nghe đến người yêu thì liền tan biến, mà thay vào đó là một khuôn mặt vô cảm không cảm xúc:

"Không có."

Yến Nhi quay mặt qua chỗ khác, phải đi xem phim cùng bản băng này sao? Cô ấy thật không dám tưởng tượng bầu không khí ngày mai sẽ như thế nào nữa, chắc đã lạnh càng thêm lạnh. Mà thôi kệ đi, dù sao cũng được xem phim miễn phí mà.

...

Hiện giờ Văn Thiện đang đóng giả một chàng trai ngốc nghếch, làm phụ vụ trong quán cà phê đầy bí ẩn. Nói bí ẩn không hề sai, ở bên ngoài là một quán cà phê bình thường. Nhưng thực tế bên trong lại một quán karaoke, một nơi bí mật dành những tên mua bán ma tuý.

Còn Tiểu Yến nó thì hiện giờ đang ở trong nhà sách học bài, vì kết quả học tập tháng này của nó tệ nhất. Thế nên Văn Thiện mới chở nó đến đây rồi một mình anh đến quán cà phê làm.

Nhưng hình như nó chẳng thể tập trung với những câu chữ, đôi mắt híp của nó cứ dính chặt vào màn điện thoại.

Nó không phải đang chơi game hay lướt Facebook gì cả, mà là đang theo dõi tình hình bên Văn Thiện, lo cho anh bị phát hiện. Bản thân nó lúc này tự hỏi, đây đâu phải là lần đầu nó trợ giúp người khác như vậy mà sao lần này nó lại lo lắng như thế? Mấy lần trước Khánh Nghĩa và Hạ Vy và Huỳnh Thủy cũng làm tay trong giống Văn Thiện, nó lúc đó bình tĩnh lắm mà.

Văn Thiện lúc này dùng tay ẩn nhẹ bộ đàm trong tai mình và gọi khẽ:

"Tiểu Yến."

Đang lạc trong suy nghĩ riêng mình khi nghe anh gọi thì nó giật mình.

"Có chuyện gì vậy anh Văn Thiện?"

Giọng của nó rất hoảng hốt.

Đôi môi Văn Thiện bất giác cong nhẹ lên, anh không hiểu tại sao mỗi khi cảm nhận được nó lo lắng cho mình thì anh lại cảm thấy vui vô cùng. Có lẽ ngày thường nó ít nói những lời ngọt ngào, ví dụ như "em yêu anh" hay là "em nhớ anh" thế nên chỉ khi cảm nhận được nó lo lắng cho mình thì Văn Thiện anh mới tin rằng, trong tim nó có anh thôi.

Văn Thiện vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi:

"Anh chỉ muốn nói, anh nhớ em."

Nghe xong nó thở ra nhẹ nhõm, chắc nó đứng tim chết vì anh thật quá:

"Anh nói chuyện với em như vậy dễ bị phát hiện lắm đó."

Văn Thiện vừa đứng rửa ly vừa mỉm cười:

"Em yên tâm đi, không sao đâu. Nghĩa đã nói bộ đàm này rất đặc biệt, dù anh chỉ nói trong miệng thì bên em vẫn nghe rõ như thường á."

Nó đang giả vờ cầm cuốn sách đọc để che mắt mọi người xung quanh mình:

"Dù như vậy chăng nữa anh cũng nên cẩn thận chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao?"

Văn Thiện khẽ lắc đầu:

"Thôi được rồi, anh không đùa nữa. Mà anh thấy ở đây có nhiều người ra vào từ cửa sau lắm."

Nó nghe vậy hơi ngạc nhiên, vì nó nhớ rõ Khánh Nghĩa và Hạ Vy chưa từng nhắc đến quán cà phê đó có cửa sau mà.

"Có cửa sau thật hả? Sao chúng ta không nhìn thấy vậy?"

Văn Thiện bước tới gần bức tường cuối cùng, tay anh lén đẩy nhẹ bức tường. Vừa đẩy nhẹ thì bức tường liền cử động:

"Anh hiểu rồi, cánh cửa sau là bức tường nên bất cứ ai nhìn sơ qua đều không nhận ra."

Nó khẽ nhíu mày lại:

"Không biết ai nghĩ ra cách che mắt đó"

"Mày đang làm gì ở đó vậy thẳng ngốc kia?"

Một giọng hung dữ của người thứ ba bỗng vang lên khiến cho Văn Thiện và nó giật mình. Thôi chết, không lẽ đã bị phát hiện rồi sao?

Tay nó bất giác cầm chặt cuốn sách hơn, lòng thì đầy lo sợ.

Văn Thiện cố bình tỉnh quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói hung dữ kia thì thấy hai tên côn đồ đang nhìn mình chằm chằm. Hai tên côn đồ đó bước nhanh tới gần Văn Thiện với vẻ mặt hung hăng:

"Mày đứng ở đây làm gì?"

Văn Thiện nhận ra hai tên côn đồ này, vì trước đó Khánh Nghĩa đã nói họ cả tuần nay cứ theo dõi anh. Hình như họ muốn kiểm tra anh, muốn biết anh có thật là một thằng học sinh nghèo khổ cần việc làm không thôi.

"Dạ em xin lỗi..tại tối qua em thức khuya học bài...nên giờ...hơi buồn ngủ."

Văn Thiện lại giả vờ ngốc nghếch nói. Ánh mắt hai tên côn đồ vẫn đầy nghi ngờ:

"Là muốn trốn ngủ thật hay là mày đang muốn tìm gì?"

Một tên nắm chặt cổ áo Văn Thiện, một tên hỏi.

Ở nhà sách nó đã nghe thấy tất cả mọi chuyện nhờ các thiết bị trên người Văn Thiện, trong lòng thật sự rất lo lắng. Nhưng nó cố giữ bình tĩnh, nếu như nó xúc động quá chạy đến đó sẽ hỏng việc và Văn Thiện cũng càng nguy hiểm hơn.

Văn Thiện tỏ ra không hiểu và lắc đầu:

"Muốn tìm gì là tìm gì cơ? Hai anh đang nói gì vậy em chẳng hiểu gì hết. Buông em ra đi, em sẽ không trốn việc để ngủ nữa đâu."

Tên côn đồ đang nắm cổ áo Văn Thiện nãy giờ, lúc này bỗng thúc một gối vào dưới bụng anh thật mạnh:

"Xạo hả mày, cho mày chết nè."

"A"- Văn Thiện đau đớn thét lớn và ngã xuống sàn nhà.

"ANH VĂN THIỆN."

Nó theo cảm xúc của mình mà thét lớn lên, chẳng hề nhớ mình đang ở đâu. Những người đang im lặng đọc sách đều quay qua nhìn nó, họ thật không biết cô bé này đang đọc gì mà sao trông hoảng hốt quá vậy?

Nỗi lo lắng dành cho Văn Thiện đã khiến nó không nhận ra rằng, bản thân mình đang là trung tâm của nhà sách hiện giờ.

Văn Thiện đang gượng dậy dưới sàn nhà lạnh lẽo và nói trong miệng:

"Tiểu Yến, em bình tĩnh đi. Anh không sao, hãy tin anh."

Văn Thiện đang cố trấn an nó, vì anh biết nó là người làm theo cảm xúc của bản thân hơn lí trí.

Bộ đàm này quả thật rất đặc biệt, Văn Thiện chỉ nói trong miệng mình thôi nhưng bên nó lại nghe rất rõ.

Nghe những lời ấy của Văn Thiện vừa rồi nó cố ép bản thân mình phải bình tỉnh lại. Phải bình tĩnh đến mức xem như không có bất cứ chuyện gì đang xảy ra vậy.

"Đã rõ... Anh nhất định phải an toàn trở ra..."

Dù đã cố nhưng nó lại không ngăn được trái tim mình lo lắng cho anh, vẫn nhắc nhở anh một câu.

"Này cô bé, em không sao chứ?"

Cô gái quản lí nhà sách chạy đến hỏi. Nó giờ mới nhận ra mình đã làm phiền cho mọi người xung quanh, nó vội lắc đầu:

"Dạ...em xin lỗi...lúc nãy....em gặp ác mộng.... Thôi em về đây."

Vừa nói hết lời thì nó cầm lấy chiếc balô của mình chạy như bay ra khỏi nhà sách, nó thật là nói dối quá tệ mà.

Tên côn đồ đó lại nắm chặt lấy cổ áo Văn Thiện, lôi anh lên:

"Nếu không muốn ăn đòn thì mau khai thật đi thằng ngốc, mày vào đây làm gì?"

Văn Thiện tỏ ra đau đớn nói:

"Em vào đây làm việc...kiếm tiền thôi mà."

Tên côn đồ còn lại thì đang đứng tựa tường, nhếch miệng cười:

"Tụi tao đã quan sát mày cả tuần rồi, tụi tao thấy thái độ của mày lúc nào cũng cẩn thận, không hề giống một thằng ngốc nghếch nhát gan trước mặt mọi người. Mau nói, mày có phải tay trong cảnh sát không?"

Kèm theo lời nói là một chú đá thật mạnh vào bụng Văn Thiện.

"Đừng mà... anh Văn Thiện"

Nó dùng tay bịt miệng minh lại và lắc đầu liên tục, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi. Nó sắp bình tĩnh hết nổi rồi, chỉ muốn chạy vào cứu Văn Thiện thôi.

"Anh không sao Tiểu Yến."

Giọng trầm ấm của Văn Thiện lại nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến sự hoảng loạn trong lòng nó voi bớt đi.

"Anh Văn Thiện, hãy tìm cách chạy ra ngoài đi."

Nó vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói.

Văn Thiện liếc nhìn hai tên côn đồ trước mặt, hai tên chết tiệt này rõ ràng đang xem anh là bao cát để luyện tập mà.

"Tay trong của cảnh sát là gì vậy?"

Hình như Văn Thiện vẫn muốn làm tiếp nhiệm vụ của mình nên đã hỏi một câu rất ngốc nghếch.

Hai tên côn đồ cùng thở ra:

"Má nó, thằng ngốc này cứng đầu quá đi mất."

Họ lại nắm cổ áo Văn Thiện lôi lên và tính ra tay đánh anh nữa. Nhưng đã có ai đó cầm tay họ lại. Mọi người nhìn lại thì mới biết đó chính là Sang Quý, ông chủ của quán này.

"Tụi mày đang làm quái quỷ gì ở đây hả?"

Vừa nhìn thấy Sang Quý thì hai tên côn đồ đó liền lùi bước và cúi đầu:

"Dạ tụi em nghi ngờ thằng này là tay trong của cảnh sát."

Văn Thiện liền liều mạng lắc đầu:

"Không phải, con không phải là tay trong gì đó đâu ông chủ."

Nhìn bộ mặt Văn Thiện lúc này thật sự rất khó cho người ta tin nổi anh là một hotboy lạnh lùng tài giỏi nhất trong trường Thanh Quy đấy, một bộ mặt không chỉ ngốc nghếch mà còn có hai hàng nước mắt cá sấu nữa.

Sang Quý cười nửa miệng đầy xem thường:

"Tụi mày đã đánh giá cao cho thằng nhát gan này quá đó, nó còn không bằng một ngón chân tao nữa thì sao có thể là tay trong được chứ?"

Ông chủ đã nói vậy rồi thì hai tên côn đồ kìa còn có thể nói gì, chỉ biết khẽ gật đầu thôi.

Sang Quý thấy Văn Thiện có vẻ bị thương không nhẹ nên liền nói:

"Hôm nay tao cho mầy về sớm đó, về nghỉ cho khỏe đi."

Nói xong ông ta dẫn mọi người quay lưng đi.

Văn Thiện từ bức tường khô cứng lướt xuống và thở ra, cuối cùng anh cũng thoát được một kiếp nạn rồi.

"Anh Văn Thiện, anh sao rồi?"

Giọng đầy lo lắng của người con gái nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.

"Tiểu Yến à, em đừng khóc nữa. Anh đã không sao nữa rồi."

Nghe giọng nghẹn ngào của Tiểu Yến nó mà lòng anh thấy buồn lắm.

Khoảng 20 phút sau Văn Thiện đã đạp xe đến gặp nó. Vừa nhìn thấy bóng dáng anh từ xa thì cảm xúc trong nó liền vỡ oà lên, như cánh chim lao đến ôm lấy anh.

Văn Thiện cũng vứt xe đạp qua một bên, ôm lấy nó vào lòng.

"Anh có bị làm sao không? Để em đưa anh đến bệnh viện nha."

Nó khóc nức nỡ. Văn Thiện xoa nhẹ mái tóc nó và mỉm cười:

"Đồ ngốc, anh mạnh khỏe thế thì chỉ bị đánh vài cái có đáng gì?"

Rồi anh đỡ người nó ra và dịu dàng lau nước mắt cho nó:

"Thôi nín đi, em đừng khóc nhè nữa. Ngoan, anh thương."

Những giọt nước mắt không hiểu vì sao vẫn nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của nó, cả bản thân nó cũng chẳng biết?

"Em đâu có khóc nhè đâu, tại nước mắt tự chảy ra mà."

Nó vô tư nói, làm như nước mắt không liên quan đến nó vậy đó.

Văn Thiện khẽ bật cười và lắc đầu:

"Em đúng thật là rất dễ thương đấy Tiểu Yến, lúc nào cũng dễ thương như vậy làm sao anh chịu nổi đây?"

Không đợi nó kịp hiểu hết ý trong lời nói đó thì anh đã cúi xuống đưa đôi môi của mình đặt lên môi nó, anh nhắm mắt lại cảm nhận vị ngọt của môi nó.

Văn Thiện anh chẳng quan tâm mình đang đứng giữa đường và có bao nhiều người đang nhìn thấy, anh chỉ biết nó chính là người con gái anh đã yêu thật lòng, là người khiến anh không thể làm chủ được trái tim mình. Được bên cạnh nó như thế này những vết thương trên người, Văn Thiện không còn thấy đau chút nào nữa.

Nó bị hôn bất ngờ nên đơ người ra một lúc, rồi nó khẽ nhắm mắt lại để có thể cảm nhận hết sự dịu dàng của người con trai dành cho mình.

hai tay nó từ từ ôm lấy anh, nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi xuống mặt nước. Tiểu Yến nó giây phút này chỉ muốn được đắm chìm trong tình yêu của anh, dịu dàng của anh...

********Hết chương 30********

Văn Thiện và Tiểu Yến nó ngọt ngào quá, phải không mọi người ^^

Truyện của chúng ta sẽ như thế nào đây, còn có cảnh nào ngọt ngào như vậy không ta. Hãy cùng với Sứ đi đến cuối bộ truyện này nhé