Ký Ức Chiều Tà

Chương 34: Chương 34: Những Bí Mật Động Trời






Chương Ba Mươi Tư:
Những bí mật động trời
Bàn ăn thịnh soạn này đều là bà Lâm Ảnh nấu, hương vị quả nhiên thơm ngon lạ thường.
Người giúp việc đã dọn sạch bát đũa, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ hiện đang đặt hai bát chè thập cẩm, chỉ nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác, khiến người ta thèm thuồng nhỏ dãi.
Ông Trần Vỹ Phàm và Trương Kì đã rủ nhau vào nhà đánh cờ, chỉ còn hai mợ cháu vừa ăn vừa nói chuyện.
“ Hồi nhỏ Tiểu Kì cũng từng sống ở nhà mợ một thời gian. Món nó thích ăn nhất là chè thập cẩm đấy”, Bà Lâm Ảnh mỉm cười hiền từ, đặt một cuốn sách nhỏ lên mặt bàn, “ Tiểu Băng, trong cuốn sách này là phương pháp dạy nấu ăn, toàn những món Tiểu Kì thích. Mợ biết cháu cũng bận rộn nhưng hôm nào rảnh thì nấu cho Tiểu Kì ăn thử nhé ”
Khiết Băng nhận lấy cuốn sách, cô nhoẻn cười, khóe mắt cong cong xinh đẹp: “ Cháu nhất định sẽ nấu thử, cảm ơn mợ!”
Hình như người nhà của Trương Kì đều hài lòng với cô cả. Như bố mẹ của Trương Kì hay cậu mợ cũng vậy, vừa gặp đã xưng hô rất tự nhiên, cứ như thật sự đã là người trong nhà rồi.

“ À, con bé Tiểu Manh là cấp dưới cháu đúng không? Nó dạo này thế nào rồi?” Bà Lâm Ảnh đột nhiên chuyển chủ đề.
“ Tiểu Manh, sao mợ lại hỏi cô ấy?” Khiết Băng đang ăn chè suýt sặc, kinh ngạc hỏi.
“ Cậu mợ cũng chỉ có một mụn con gái, còn ai vào đây nữa, chính là Tiểu Manh đó” Bà Lâm Ảnh thở dài, “ Con bé này thật sự khiến cậu mợ phiền lòng lắm. Cháu không biết cũng phải thôi, con bé nói không muốn mọi người biết là con gái Trần Vỹ Phàm. Nó muốn tự phấn đấu như những người khác, tự đối đầu với khó khăn. Thế là nó không nhận tiền gia đình chu cấp nữa, tự đi thuê nhà rồi dùng tiền lương hàng tháng mà trang trải cuộc sống. Mấy tháng đầu thử việc làm gì có lương, mợ lo nó chưa chịu khổ bao giờ nên có gửi tiền cho nó. Vậy mà nó dứt khoát không tiêu, cháu nói xem, vậy có cứng đầu không? ”
Khiết Băng bàng hoàng. Tiểu Manh chính là con gái của cậu mợ Trương Kì. Cũng chính là em họ của Trương Kì? Hôm nay toàn những bí mật kinh hoàng được tiết lộ. Đúng là cuộc sống luôn ẩn chứa rất nhiều bất ngờ.
“ Vâng, Tiểu Manh làm việc rất chăm chỉ, cũng rất có năng lực. Bây giờ em ấy đang là trợ lý của cháu. Ừm, việc này cũng hơi bất ngờ đấy ạ…” Khiết Băng vẫn chưa hết kinh ngạc.
Bà Lâm Ảnh bật cười, đôi mắt nhìn ra phía xa xăm, nhẹ nhàng nói: “ Nó giấu giếm kĩ lắm, không những không cho phép bố nó nói ra mà còn chẳng cho cậu mợ biết địa chỉ nhà. Có điều vẫn rất hiếu thảo, tháng nào cũng gọi điện về hỏi thăm cậu mợ một lần. Cậu cháu cũng bảo rằng nó có ý thức rèn luyện thế là tốt, không dựa dẫm, biết tự lập. Giúp mợ chuyền lời cho nó, ăn uống phải điều độ, nhớ giữ gìn sức khỏe…”
Khiết Băng mỉm cười đồng ý, còn hứa sẽ để mắt hơn tới Tiểu Manh.
Trên xe trở về trung tâm thành phố, Khiết Băng đem chuyện Tiểu Manh kể cho Trương Kì nghe. Từ đầu chí cuối nghe cô kể, anh vẫn giữ nguyên nét mặt, nụ cười cong thành một đường hoàn mỹ.
“ Anh cười cái gì? Tại sao không nói với em Tiểu Manh là em họ anh? ”, Khiết Băng trước giờ vốn công tư phân minh, không hề có ý định nâng đỡ người nhà gì đó nhưng cô không chịu được khi bị anh giấu nhiều bí mật thế này. Chí ít thì cũng phải nói cho cô biết chứ.
“ Con bé muốn tự phấn đấu mà. Vì thế anh cũng thành toàn cho nó” Trương Kì thản nhiên gõ gõ xuống vô lăng trong lúc đợi đèn xanh.
Khiết Băng bực mình nắm tay thành nắm đấm: “ Liên quan gì đến phấn đấu hay không? Em là người thế nào anh biết đấy, tuyệt đối không có hành động nâng đỡ! Em chỉ không hiểu một điều, Trương Kì, hóa ra trước giờ anh giấu em nhiều điều như vậy!”
“ Em định động thủ hả?”,Trương Kì nhíu mày nhìn nắm đấm của cô: “ Vừa nãy còn khóc lóc ỉ ôi, bây giờ đã…”
Khiết Băng không thể kiềm chế được. Dám lôi chuyện vừa nãy ra nói? Cô vốn đang hối hận về những lời sến sẩm và hành động kì quặc của mình lúc đó, giờ nghĩ lại còn tự trách bản thân. Vậy mà cô chưa kịp quên anh lại lôi nó ra lần nữa.
Nắm đấm của Bạch tiểu thư lập tức vung tới.
Thế nhưng sau đó…
Khiết Băng kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình vẫn đang lơ lửng trên không. cô vốn đã bị tay anh cản lại.

“ Không thể được, sao anh…” Khiết Băng kinh ngạc. Nắm đấm của cô tuy đã nương tay nhưng vẫn dùng sáu phần sức lực, hơn nữa từ lúc cô giơ tay lên đến lúc phi nắm đấm về phía anh cũng chưa đầy ba giây. Vậy thì tại sao anh có thể cản?
“ Đèn xanh rồi. Ngoan, ngồi yên một chỗ” Trương Kì mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt Khiết Băng chẳng khác gì hành động khiêu khích.
Về sau gọi điện hỏi Mạc Tuấn Vũ cô mới biết anh chính là vô địch trong giới võ đạo. Luyện võ tám năm, thành thục Taekwondo và võ đối kháng. Khiết Băng bình thường lãnh đạm với đời nhưng lần này tức đến nổ máu mắt.
Anh ta còn giấu cô những gì đây?
***
Tiểu Manh bưng cafe vào phòng, nét mặt hoan hỉ.
Khiết Băng cầm tách cafe uống một ngụm, sau khi cân nhắc kĩ liền nói: “ Tiểu Manh, ngồi xuống ghế đi”
Tiểu Manh cười hì hì, ngồi xuống ghế đối diện, mắt chớp chớp.
“ Hôm qua chị và anh họ em tới ăn trưa ở một biệt thự ngoại ô thành phố. Biệt thự kiểu cổ xưa, nằm giữa một khu rừng và bên cạnh là một hồ nước, vô cùng tĩnh lặng” Khiết Băng làm văn miêu tả một hồi.
“ Dạ?” Tiểu Manh không hiểu chuyện gì xảy ra, nghệt mặt hỏi. Sao tự dưng sếp lại nói mấy lời lạ hoắc vậy nhỉ
“ Chị gặp bố mẹ em rồi. Mẹ em nhờ chị chuyển lời nhắc em ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe. Ừm, Tiểu Manh này, theo chị thấy thì rèn tính tự lập, tự đương đầu với thử thách là tốt. Thế nhưng bố mẹ em chỉ có mỗi em là con gái, em nên dọn về ở với bố mẹ thì hơn. Mẹ em là một đầu bếp, bà ấy nói mỗi món ăn nấu ra đều gửi gắm tình yêu thương đối với gia đình vào đó. Em nên trở về bên bọ, hãy để mẹ em nấu những món ngon cho em. Bởi vì đó chính là mục đích cả đời bà. Em trở về, đó mới là gia đình hoàn chỉnh... ” Khiết Băng mỉm cười, chậm rãi nói.

“ Cái gì? Chị…” Tiểu Manh nhảy dựng khỏi ghế
Tiểu Manh vẻ mặt ngạc nhiên, mồm miệng há hốc: “ Mẹ em nói với chị thế à? Rằng em là con bà ấy? Chị gặp bố mẹ em rồi hả?”
“ Em không thể nói như vậy được. Bố mẹ em đều là những người hiền hậu dễ mến, tại sao em có thể không nhận bố mẹ?” Khiết Băng nhíu mày nói, “ Bố mẹ em đương nhiên chị gặp lâu rồi, bố em thì chắc chắn gặp vì ông ấy từng là chủ tịch công ty này. Còn mẹ em là đầu bếp nổi tiếng, TV đài báo đều đăng tin đấy thôi”
Tiểu Manh lắc lắc đầu, chạy sồ đến: “ Ý em không phải vậy, anh Kì đưa chị tới gặp bố mẹ em, nghĩa là ra mắt cháu dâu ấy, đại loại thế. Thái độ bố mẹ em thế nào? Có vui vẻ niềm nở không?”
“ Em hỏi làm gì?”
“ Hí hí, chị đừng giấu giếm nữa, sắp là người nhà còn có gì không kể với em được à?”
“ Hứa với chị trở về nhà, rồi chị kể cho”
“ Được, em sẽ về nhà! Em sẽ về để gia đình em được hoàn chỉnh, sẽ về ăn những món ăn đầy ắp yêu thương mẹ em nấu!...” Tiểu Manh hùng hồn nói.