Ký Ức Chiều Tà

Chương 22: Chương 22: Một Tình Bạn





Chương 22:
Một tình bạn
Khiết Băng khoác thêm một chiếc áo dạ dài màu xanh thẫm, đeo bốt và chọn son hồng đậm. Cô hài lòng ngắm mình trong gương, rất tốt, xinh đẹp và thanh lịch.
Dì Hoa đang dọn bữa sáng. Bánh vừa nướng xong, vẫn bốc hơi nghi ngút.
Khiết Băng ăn qua loa rồi cầm cốc sữa, hơi nóng lan tỏa khắp hai bàn tay vô cùng dễ chịu. Bỗng một vật mềm mềm cọ cọ vào chân cô, Khiết Băng cúi người bế Chola lên. So với lúc đầu thì có lớn hơn chút xíu, tuy nhiên vẫn là một cục bông bé nhỏ
“ Con yêu, ăn sáng chưa?”, Khiết Băng cười hì hì vuốt vuốt đầu chú chó
“ Nãy dì cho ăn rồi. Ăn xong nó còn nằm ngủ, giờ chắc lại chạy ra tranh thủ làm nũng”, Dì Hoa khom người nhìn Chola, mỉm cười hiền từ.
“ Chắc lại ra chào mẹ hả? Ngoan quá. Nếu trời lạnh thì cứ nằm mà ngủ, không cần ra đâu”, Khiết Băng cài lại cúc áo len cho Chola.
Ăn sáng xong Khiết Băng lái xe tới công ty, bây giờ cũng hơn tám giờ. Ngoài trời sương giăng đầy, bàng hai bên đường đã chuyển sang sắc đỏ, trơ trụi.

Mùa đông đôi khi quá thê lương và lạnh lẽo.
Tiểu Manh bê một tách cafe nóng vào phòng. Cô đặt vừa đặt tách cafe lên bàn vừa chăm chú nhìn sắc mặt Khiết Băng.
“ Sếp”, Tiểu Manh hạ giọng nói: “ Bên Hải Thiên vẫn chưa kí hợp đồng…”
Khiết Băng ừm một tiếng. Vừa nãy có người báo cho cô rồi, nhưng chẳng qua họ cũng đang giở mánh cũ, đòi lợi nhuận cao hơn mà thôi. Dù sao kinh phí cho việc xây dựng khu mua sắm cũng không thiếu, chẳng cần đến sự tài trợ của Hải Thiên.
Tiểu Manh thấy cô không trả lời, cũng không nói thêm nữa, khẽ bước ra ngoài, đóng cửa.
Khiết Băng cầm tách cafe, uống một ngụm. Dạo gần đây công việc khá bận, cô thường xuyên phải thức đêm. Trương Kì cũng chẳng khá hơn, sáng hôm qua vừa bay chuyến cấp tốc sang Mĩ. Khiết Băng thở dài, chỉ muốn gục đầu ngủ một giấc.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, cắt ngang cả cơn ngáp của cô.
“ Khiết Băng, tối nay đi ăn lẩu đi?”, Phiêu Dương phấn khích nói
“ Sao tự dưng lại rủ tớ thế. Mệt lắm, không đi đâu”, Khiết Băng nhíu mày từ chối
“ Công việc bận chứ gì. Sướng chưa, ai bảo chọn ngành đó” Phiêu Dương cất giọng cay nghiệt
“ Ờ, vậy tạm biệt” Khiết Băng lên mạng xem tin tức, suýt thì ngắt điện thoại
“ Ê, tớ đùa ấy mà!” Phiêu Dương vội nói, “ Ngạn Quân chuyển công việc ra đây rồi. Cậu ta gọi điện mời bọn mình đi ăn, nghe nói vất vả lắm mới tìm được số tớ đấy. Đừng tuyệt tình thế, đến ăn một bữa thôi, coi như gặp lại bạn cũ ôn chuyện ”
“ Ngạn Quân? Không phải cậu ta vào sống à, sao tự dưng lại về?”, Khiết Băng cũng hơi ngạc nhiên
“ Tớ cũng không biết. Nhưng quyết định vậy nha, tối nay sáu giờ ở nhà hàng Pháp gần chung cư tớ sống. Chỗ đó bọn mình ăn một lần rồi đó. Tớ đi gặp khách hàng đã!” Phiêu Dương nói xong liền cúp máy.
Tan làm, Khiết Băng về chung cư Lạc Thủy tìm quần áo thay. Quần áo cô rất nhiều, đồ mùa đông để lại đây cũng đầy một ngăn tủ. Cõ lẽ Tiểu Tây đi học thêm chưa về, trong nhà tối om. Khiết Băng bật nước rồi tìm quần áo.
Đến khi cô ra ngoài sấy tóc thì thấy Tiểu Tây đang vắt chân lên bàn, tô mì để bên cạnh, lại chúi mũi vào laptop chơi game.

“ Chị gái, sao hôm nay tự dưng đến vậy?”, Tiểu Tây cười hì hì: “ Lúc về thấy đèn sáng, lại còn có tiếng nước chảy nữa. Em thót tim đấy”
“ Ờ, bạn chị hẹn ăn cơm, cũng gần đây thôi. Tiện đường nên đến đây tắm luôn”, Khiết Băng cầm khăn lau mái tóc dài.
Tiểu Tây ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Khiết Băng mặc một bộ váy bó sát màu đen, bên ngoài khoác thêm áo dạ màu hồng nhạt dài gần đến đầu gối. Mái tóc buộc một kiểu đơn giản, thêm chút son dưỡng. Hoàn toàn thanh lịch tự nhiên nhưng vẫn xinh đẹp lay động lòng người.
“ Chị đi đây”, Khiết Băng vừa đeo giày vừa nói: “ Quần áo chị vẫn để trong nhà tắm, mai giặt hộ chị luôn nhé”
“ Vâng, hí hí”, Tiểu Tây nhe răng cười
“ Cười cái gì. Mà không lo học đi, dạo này chểnh mảng lắm đúng không?”
Khiết Băng nhíu mày: “Đừng yêu đương rồi lơ là việc học”
“ Chị yên tâm”, Tiểu Tây nằm dài trên sofa: “ Gia Minh khắt khe lắm, ngày nào cũng trực tiếp giảng bài cho em đấy”
Khiết Băng nhắc nhở thêm vài câu rồi ra khỏi cửa.
Vì tắc đường nên quá năm phút cô mới đến nơi. Khiết Băng lên phòng đặt riêng trên tầng ba. Lúc cô bước vào thì đồ ăn cũng vừa mới dọn, ngồi đó duy nhất chỉ có Ngạn Quân và Phiêu Dương.

Vì trong phòng có điều hòa nên Ngạn Quân cởi áo khoác, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Khiết Băng hơi ngỡ ngàng. Mấy năm không gặp, gương mặt anh đã đổi khác, đôi mắt sâu lắng hơn, trên người cũng toát lên vẻ từng trải, khác hẳn hình ảnh cậu nam sinh áo trắng vui cười năm nào.
“ Vào đi Khiết Băng”, Phiêu Dương vẫy vẫy tay
Khiết Băng mỉm cười tiến lại
“ Ngạn Quân, lâu lắm mới gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”, Một câu chào hỏi xã giao thông thường.
Ngạn Quân đưa mắt nhìn cô, lịch thiệp trả lời: “ Cảm ơn, tớ vẫn khỏe. Còn cậu thì sao?”
“ Haha, thôi đi”, Phiêu Dương cười: “ Thoải mái một chút, giống như ngày xưa ấy. Hai người nói năng cứ như mấy ông bà lão gặp nhau sau mấy chục năm không bằng!”
Khiết Băng bật cười, phải, cho dù nhiều năm trôi qua nhưng giữa họ vẫn tồn tại một cái gì đó. Một tình bạn, có lẽ vậy.