Ký Ức Chiều Tà

Chương 2: Chương 2: Tình Đầu






Chương Hai:
Tình đầu
Tan làm, Khiết Băng rời công ty, cô sững sờ vài giây khi thấy chiếc xe y hệt của Trương Kì trong nhà để xe chung cư Lạc Thủy. Cô nghĩ là có sự trùng hợp gì đó, chẳng nghĩ nhiều xách túi đi thẳng. Vừa bươc vào nhà đã thấy Tiểu Tây si mê cầm điện thoại làm động tác hôn chụt chụt mấy cái. Thấy chị gái về liền lao ra cầm điện thoại giơ giơ:
“Haha, chị xem chị xem, em chụp được anh hàng xóm đẹp trai rồi này!”
Khiết Băng chán nản liếc qua xem. Một giây sau lập tức đứng hình. Không phải chứ, chính là tên Trương Kì đó! Cô cũng vô tình vô nghĩa thật, tính ra Tiểu Tây chuyển đến ở cùng hơn ba bốn ngày rồi, thế mà giờ cô mới biết là anh ta ở nhà kế bên. Cô không muốn nhìn tiếp khuôn mặt của anh ta nữa, liền đẩy chiếc điện thoại đang bị gí vào mặt kia ra, đi vào bếp nấu nướng.
Sáng hôm sau Khiết Băng ra khỏi cửa, quả nhiên gặp Trương Kì đang đứng trước thang máy, khuôn mặt lạnh lùng đầy khí chất, áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, bộ vest mặc ngoài vô cùng lịch lãm. Khiết Băng nặn ra một nụ cười xinh đẹp, tiến lại cười nói:
“Trương tổng, chào anh!”
“ Chúng ta có duyên đấy, Sara.”

Khiết Băng khẽ cười:
“ Vâng, không ngờ nhà chúng ta ngay cạnh nhau. Còn nữa, chuyện ngày xưa nếu anh vẫn còn nhớ, hi vọng anh không để tâm nữa…"
“ Tôi không có cách nào quên được”, Trương Kì nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, bất giác cười thành tiếng.
Khiết Băng hừ lạnh, anh lại lấy chuyện đó ra đùa cợt cô? Đã bao năm rồi còn khơi ra làm gì nữa…Năm đó chính anh từ chối cô, bây giờ anh nhắc lại như đang trêu chọc cô vậy, thế thì cô cùng không khách khí nữa:
“Tôi cũng không sao quên được. Năm đó ở trên sân thượng, Kiro đã từng ôm tôi, anh ta còn nói, mỗi người chỉ có một trái tim, tự yêu lấy mình còn chưa xuể, tôi không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu tôi… Thật ra thì, trước giờ tôi vẫn rất yêu bản thân mình”
“ Em biết yêu bản thân như vậy, tôi cũng mừng cho em”, Trương Kì nhìn cô chăm chú.
“ Cảm ơn”
Cửa thang máy mở, hai người bước vào, không ai nói với ai câu gì nữa.

Tiểu Manh hí hửng gõ cửa văn phòng báo tin cho Khiết Băng, Tám rưỡi tối nay có tổ chức bữa tiệc nhậm chức của Trương Kì ở tầng thượng khách sạn Snickers, bảo cô bắt buộc phải có mặt. Khiết Băng ậm ừ rồi lại chúi mặt vào laptop.
Năm giờ Khiết Băng mới về đến nhà, cô ăn tạm một cái bánh phết mứt và nửa cốc sữa, tắm rửa rồi làm mấy việc lặt vặt. Trước giờ tổ chức tiệc một tiếng, cô chọn quần áo rồi bước ra khỏi cửa, còn phải đi chọn quà cho anh ta nữa. Mắt thẩm mỹ của cô trước giờ rất tốt, cộng với dáng người chuẩn nên cô mặc gì cũng đều rất đẹp. Hôm nay cô mặc một bộ váy bó sát màu xanh ngọc, phần eo đính đá lấp lánh, bộ váy bó sát làm tôn lên những đường cong quyến rũ, mỗi khi cô bước đi, đuôi váy lại mềm mại uốn lượn, mái tóc búi quý phái đằng sau, hai phần tóc rủ xuống bên tai. Thật sự xinh đẹp lay động lòng người. Tiểu Tây đang ngồi vắt vẻo ôm TV, quay ra ngưỡng mộ nói:
“ Trời ơi, giá như em xinh đẹp thành đạt giống chị… tại sao cùng bố mẹ sinh ra mà em cái gì cũng kém chị thế? Hay là bố mẹ nhặt em từ bài rác về thật?”
“ Thôi đi”, Khiết Băng vừa đeo giày vừa nói, “Chị đi dự tiệc, chắc hơn mười một giờ mới về. Ở nhà học bài đi, đừng có chơi suốt thế. Còn nữa, dọn dẹp ngay phòng khách với nhà bếp cho chị. Mấy hôm trước hứa hẹn thế nào, có tin em vô gia cư ngay không?”
Tiểu Tây bất mãn: “ Được rồi, lát em sẽ dọn ngay”
Khiết Băng xuống nhà xe, lái chiếc ô tô màu bạc đến siêu thị. Biết mua cái gì cho anh ta bây giờ? Cô thầm nghĩ, anh ta giàu có thế thì chẳng thiếu gì đâu, mua đại một cái áo hoặc caravat được rồi.
Thế là cô chẳng nghĩ nhiều, vào một cửa hàng áo sơ mi. Kể ra từ khi anh ta đi làm đến nay đã bốn ngày, áo sơ mi chưa có màu nào khác đen, trắng và tím cả. Cô lại muốn trêu anh một chút, liền chọn một chiếc màu hồng nhạt, caravat màu đỏ. Đồ ở cửa hàng này là hàng hiệu, chất vô cùng đẹp, đến khi thanh toán cũng gần hai triệu. Khiết Băng cũng hơi xót, nhưng chẳng nghĩ thêm nữa, bảo lễ tân đựng vào túi đẹp đẹp chút, rồi đi ra lấy xe.

Lúc cô đến nơi cũng đã gần tám rưỡi, trên tầng thứ 20 của khách sạn, trăng sáng sao thưa, sàn thải thảm đỏ, chật kín người. Nhận ra mấy vị giám đốc tụ tập, cô liền tiến lại chào hỏi, không ngờ Trương Kì cũng đang đứng đó:
“ Trương tổng, hôm nay là ngày vui của anh, cấp dưới có chút quà nhỏ, hi vọng anh không chê. Sau này còn nhờ anh giúp đỡ nhiều.
“ Quà của Sara, sao tôi nỡ từ chối?”
Khiết Băng hóa đá, lại gọi cái tên đó, chơi mình à…
Quả nhiên mấy vị giám đốc kia, không chỉ người ở công ty mà còn ở công ty đối tác, quay ra tò mò hỏi đủ điều.
“ Có gì đâu, anh ấy là học trưởng của tôi ở Mỹ”, Khiết Băng gượng gạo trả lời.
“ Cũng không hẳn, tôi là tình đầu của cô ấy”, Trương Kì trơ trẽn nói
“ Ồ ra vậy, Ha ha” Mấy vị giám đốc cười hà hà, toàn mấy người già trên bốn mươi, cô và anh đúng là tài năng mới, ai nấy đều rất trẻ.
Khiết Băng nghiến răng trèo trẹo, tình đầu cái con khỉ! Ngẩng lên lại thấy anh ta nở nụ cười mờ ám, cô không khỏi bực bội, nhưng cố cười dịu dàng:
“ Phải rồi, Trương tổng, tôi đã bỏ ra hai tiếng dạo phố mua quà tặng anh. Nhân tiện mọi người đều ở đây, hay là anh vào mặc luôn để mọi người cùng xem?”
“ Hôm nay nhiều người tặng đồ cho tôi, tôi lại mặc đồ của em, có phải hơi thiên vị không?” Anh nhướn mày, mắt ẩn hiện ý cười.

“ Anh là tình đầu của tôi, thiên vị tôi chút cũng phải mà”, Cô cười xinh đẹp, đẩy đẩy vai anh, “ Đi thay đi, mọi người đều đang chờ đấy!”
Trương Kì đưa tay vuốt tóc cô:
“ Thôi được, nghe em”
Sau đó anh cầm túi quà của cô, đi vào phòng. Khiết Băng cười hả hê, hôm nay anh mặc vest hả, lịch lãm khí chất hả, vài phút nữa mặc áo hồng caravat đỏ ra đây, xem người ta có cười anh không… Còn cố tình vuốt tóc cô trước bao nhiêu người, cứ như là tình đầu thật không bằng, loại trơ trẽn…
Khiết Băng thầm mắng chửi
“ Hi hi, sếp à”, Cô nàng Tiểu Manh lắm điều sán lại “ Hóa ra bấy lâu nay chị không chịu yêu ai, cứ tưởng chị có vấn đề, hóa ra là yêu Trương tổng, đợi anh ấy từ Mỹ về. Ôi thật cảm động làm sao…”
“ Phải đấy tiểu Bạch à, cô và Kì Kì cũng hợp đôi lắm đó!”, Vị chủ tịch hội đồng quản trị cười hề hề nói.
Khiết Băng lườm Tiểu Manh. Tình hình chưa đủ rối ren hay sao mà cô ta còn xen vào chứ, ngày mai sẽ bắt cô ta làm lại báo cáo cho biết mặt!